Chương 21: Tuấn nam ra sân
Thị Phi Nhân
04/10/2013
Trời vừa tờ mờ sáng trong cung đã phi thường náo nhiệt. Hoàng Phủ Cẩn tự hạ mình ra lệnh bài biện mọi thứ trong nội cung, còn sai
người dọn dẹp thật sạch sẽ mọi nơi, ngay cả chuồng ngựa bao nhiêu con
như thế mà cũng phải triệt để tắm nước nóng, kỳ chải sạch sẽ.
Hoàng Phủ Cẩn một thân nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa lớn hướng về phía chuồng ngựa.
Con ngựa biết điều nhìn thấy chủ nhân đến bày ra bộ dạng hoan nghênh chào đón. Hoàng Phủ Cẩn vội nhảy lên mình ngựa đang định tung người trên lưng tuấn mã thì nhìn thấy Ngọc Nhi đã sớm nắm lấy dây cương.
“Ngọc Nhi? Sao người lại tới đây?” Hoàng Phủ Cẩn vô cùng sửng sốt, tên tiểu tử này cũng không ngủ được sao? Nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng thì ngay cả hắn cũng không thể rời giường sớm như vậy. Tên tiểu quỷ này quả là đáng khen, tới chuồng ngựa trước hắn một bước. Hắn hơi nhíu đầu mi mắt, cảm giác có chút gì là lạ, mấy ngày hôm nay tựa hồ Ngọc Nhi không quẩn quanh bên cạnh hắn.
Ngọc Nhi nhếch miệng cười một tiếng, vui vẻ nói: “Thái tử ca ca muốn đi đón Dung tỷ tỷ tiến cung sao? Ngọc Nhi cũng muốn đi!”
Nghe lời nói của Ngọc Nhi, Hoàng Phủ Cẩn không tự chủ được cong khóe môi nghĩ thầm, hóa ra tên tiểu tử này nghĩ hắn muốn đi đón Lục Dung Dung nên vội vã tới vây lấy hắn ư? Hắn nhẹ giọng nói: “Ngọc Nhi về tẩm cung trước đi, Thái tử ca ca hôm nay đi đón Lạc ca ca”.
“Lạc ca ca là ai a? Làm sao Ngọc Nhi chưa nghe nói qua?” Ngọc Nhi chớp hai con mắt long lanh như nước, vẻ mặt hiếu kỳ.
Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, trong lòng càng thêm gấp gáp muốn vội đi ngay cho kịp giờ nhưng không đành nhìn Ngọc Nhi khổ sở đành phải ôn tồn nói rõ nguyên nhân sự việc cho nàng: “Lạc ca ca là đệ đệ của Thái tử ca ca mới vừa đánh thắng trận khải hoàn trở về. Thái tử ca ca muốn ra cửa thành nghênh đón Lạc ca ca, biết chưa?”
“Lạc ca ca đánh thắng trận ư? Đó chính là anh hùng nha! Ngọc Nhi cũng muốn nghênh đón Lạc ca ca!” Nàng liên tục nhảy lên, hưng phấn vỗ đôi bàn tay nhỏ bé. Hắc hắc, phụ thân nàng đã kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện về các anh hùng thời xưa, hôm nay rốt cục nàng cũng sắp được nhìn thấy anh hùng chân chính rồi!
Hoàng Phủ Cẩn chỉ cần xem hai con mắt Ngọc Nhi sáng lên cũng đủ khẳng định lại không có biện pháp bỏ rơi nàng rồi. Bắt buộc phải mang nàng đi theo thôi! Hắn nhẹ nhàng ôm nàng lên ngựa rồi dặn dò: “Lúc thấy Lạc ca ca ngàn vạn lần không được quấy rối. Lạc ca ca tính tình không giống như Thái tử ca ca ngươi biết chưa?”
“Ừ!” nàng đáp ứng một cách dứt khoát, còn giơ bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ vễ lưng ngựa, miệng vui vẻ nói: “Đi! Đi nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Ngọc Nhi muốn gặp Lạc ca ca!”
Hoàng Phủ Cẩn thấy Ngọc Nhi hưng phấn như vậy tự dưng có chút buồn bực nói: “Ngọc Nhi rất muốn gặp Lạc ca ca sao?”
“Đúng a! Trong sách nói anh hùng rất uy phong hùng dũng a. Lạc ca ca có phải cũng rất uy phong đúng không?” Lúc này ánh mắt của nàng chợt lóe sáng, hoàn toàn chìm trong tưởng tượng gương mặt của Hoàng Phủ Lạc gắn với những hình tượng anh hùng đã từng được nghe kể.
Hoàng Phủ Cẩn không giải thích được hỏi: “Chẳng lẽ Thái tử ca ca không uy phong sao?”
Ngọc Nhi quay đầu suy nghĩ một chút, vừa lắc đầu vừa nói: “Ngọc Nhi không biết”.
“Như thế nào mới được gọi là uy phong?” Hoàng Phủ Cẩn thấy như muốn cắn vào đầu lưỡi của mình, hắn hôm nay trúng tà sao? Làm sao lại cùng tiểu ác ma đàm luận về hai chữ “uy phong”?
Ngọc Nhi suy nghĩ một chút, vẻ mặt sùng bái nói: “Phụ thân nói là anh hùng chỉ cần vung cánh tay hô lên thì có rất nhiều, thật là nhiều người ủng hộ. Dù sao đó chính là rất uy phong! Nhưng Ngọc Nhi còn chưa từng thấy qua anh hùng”.
Hoàng Phủ Cẩn liếc Ngọc Nhi một cái, khẽ cười nói: “Ngọc Nhi nói rất đúng, ‘nhất hô bá ứng’ sao? Thái tử ca ca cũng có thể a!”
Ngọc Nhi lắc đầu quật cường nói: “Thế không giống! Người ta nói là phải ở trên chiến trường trước ba quân cơ, không phải như Thái tử ca ca ở trong cung chỉ có các cung nữ thái giám. Lạc ca ca có phải là đại nguyên soái không? Lạc ca ca có rất nhiều binh lính có phải không?”
Hoàng Phủ Cẩn nghe câu nói này không ngăn được suy nghĩ trong lòng, còn nhỏ mà đã có ý tứ sâu xa thế sao, chẳng lẽ nói hắn là con nhà giàu? Anh hùng là ai? Ở trên chiến trường chém giết chính là anh hùng ư? Ở trong cung chỉ biết sai bảo cung nữ thái giám chính là cẩu hùng sao?
“Thái tử ca ca mất hứng a? Có phải Lạc ca ca có rất nhiều binh lính không? Không việc gì, nếu không có thì sau này nhất định sẽ có. Lạc ca ca đánh thắng trận, phụ hoàng nhất định sẽ ban thưởng cho Lạc ca ca rất nhiều quân bính”. Ngọc Nhi thấy Hoàng Phủ Cẩn hồi lâu không nói tiện thể nói ra mấy lời gọi là an ủi.
Hoàng Phủ Cẩn vung roi dùng sức quất một cái vào bụng ngựa, la lớn: “Đi! Đi!”
Ngọc Nhi chu cái miệng nhỏ, bộ dạng mất hứng hừ hừ. Thái tử ca ca thật hẹp hòi, cũng không thèm đáp lại lời nàng nói!
Đang trong lúc Hoàng Phủ Cẩn có chút giận dỗi mà không rõ lý do thì đã đến cửa thành.
Đoàn đại quân trật tự, nghiêm chỉnh tiến vào thành, uy vũ đi phía trước dẫn đầu. Tiếp đến là một nam tử một thân áo giáp cưỡi một con đại mã nhanh nhẹn, dũng mãnh màu rám nắng tự tin bước đi. Phía sau hắn còn có một nhóm đông đảo quân binh tinh nhuệ. Nam tử vóc người cường tráng, ánh mắt kiên nghị, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Đó là một loại biểu hiện chỉ thuộc về về kẻ giành chiến thắng kiêu ngạo.
“Lạc ca ca! Đó chính là Lạc ca ca có đúng không?” Ngọc Nhi đưa tay chỉ hướng nam tử mặc áo giáp khôi ngô tuấn tú, giọng nói vui mừng sánh ngang với khi nhặt được vạn lượng vàng.
Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt dây cương, đợi con ngựa hoàn toàn dừng lại mới kỳ lạ hỏi Ngọc Nhi: “Làm sao ngươi biết đó là Lạc ca ca?” Ngọc Nhi chưa từng ra mắt Hoàng Phủ Lạc a!
Ngọc Nhi làm gì còn có tâm tư để ý tới Hoàng Phủ Cẩn! Ánh mắt phát sáng đã sớm khóa chặt về phía Hoàng Phủ Lạc, nàng tuôn một tràng thúc giục: “Lạc ca ca thật là uy phong nga! Những quân lính kia cũng là của Lạc ca ca sao? Thái tử ca ca, chúng ta mau qua a! Lạc ca ca đi xa mất rồi!”
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn âm thầm mắng mình một câu đáng đời, sớm biết tiểu quỷ là là chúa chuyên gây sự mà hắn vẫn còn mang nàng đi theo. Hắn không phải là đáng đời sao? Tự mình chịu khổ đi!
Nhưng là Ngọc Nhi khiến hắn phải chịu khổ sao? Người ta bất quá chỉ là sùng bái anh hùng thôi có phải không? Ai bảo dám Thái tử điện hạ hắn không phải là một kẻ đẹp trai nơi sa trường cơ chứ?
Hoàng Phủ Cẩn liên tục vung roi, con ngựa cấp tốc hướng nhích lại gần phía Hoàng Phủ Lạc.
Hoàng Phủ Cẩn một thân nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa lớn hướng về phía chuồng ngựa.
Con ngựa biết điều nhìn thấy chủ nhân đến bày ra bộ dạng hoan nghênh chào đón. Hoàng Phủ Cẩn vội nhảy lên mình ngựa đang định tung người trên lưng tuấn mã thì nhìn thấy Ngọc Nhi đã sớm nắm lấy dây cương.
“Ngọc Nhi? Sao người lại tới đây?” Hoàng Phủ Cẩn vô cùng sửng sốt, tên tiểu tử này cũng không ngủ được sao? Nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng thì ngay cả hắn cũng không thể rời giường sớm như vậy. Tên tiểu quỷ này quả là đáng khen, tới chuồng ngựa trước hắn một bước. Hắn hơi nhíu đầu mi mắt, cảm giác có chút gì là lạ, mấy ngày hôm nay tựa hồ Ngọc Nhi không quẩn quanh bên cạnh hắn.
Ngọc Nhi nhếch miệng cười một tiếng, vui vẻ nói: “Thái tử ca ca muốn đi đón Dung tỷ tỷ tiến cung sao? Ngọc Nhi cũng muốn đi!”
Nghe lời nói của Ngọc Nhi, Hoàng Phủ Cẩn không tự chủ được cong khóe môi nghĩ thầm, hóa ra tên tiểu tử này nghĩ hắn muốn đi đón Lục Dung Dung nên vội vã tới vây lấy hắn ư? Hắn nhẹ giọng nói: “Ngọc Nhi về tẩm cung trước đi, Thái tử ca ca hôm nay đi đón Lạc ca ca”.
“Lạc ca ca là ai a? Làm sao Ngọc Nhi chưa nghe nói qua?” Ngọc Nhi chớp hai con mắt long lanh như nước, vẻ mặt hiếu kỳ.
Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, trong lòng càng thêm gấp gáp muốn vội đi ngay cho kịp giờ nhưng không đành nhìn Ngọc Nhi khổ sở đành phải ôn tồn nói rõ nguyên nhân sự việc cho nàng: “Lạc ca ca là đệ đệ của Thái tử ca ca mới vừa đánh thắng trận khải hoàn trở về. Thái tử ca ca muốn ra cửa thành nghênh đón Lạc ca ca, biết chưa?”
“Lạc ca ca đánh thắng trận ư? Đó chính là anh hùng nha! Ngọc Nhi cũng muốn nghênh đón Lạc ca ca!” Nàng liên tục nhảy lên, hưng phấn vỗ đôi bàn tay nhỏ bé. Hắc hắc, phụ thân nàng đã kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện về các anh hùng thời xưa, hôm nay rốt cục nàng cũng sắp được nhìn thấy anh hùng chân chính rồi!
Hoàng Phủ Cẩn chỉ cần xem hai con mắt Ngọc Nhi sáng lên cũng đủ khẳng định lại không có biện pháp bỏ rơi nàng rồi. Bắt buộc phải mang nàng đi theo thôi! Hắn nhẹ nhàng ôm nàng lên ngựa rồi dặn dò: “Lúc thấy Lạc ca ca ngàn vạn lần không được quấy rối. Lạc ca ca tính tình không giống như Thái tử ca ca ngươi biết chưa?”
“Ừ!” nàng đáp ứng một cách dứt khoát, còn giơ bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ vễ lưng ngựa, miệng vui vẻ nói: “Đi! Đi nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Ngọc Nhi muốn gặp Lạc ca ca!”
Hoàng Phủ Cẩn thấy Ngọc Nhi hưng phấn như vậy tự dưng có chút buồn bực nói: “Ngọc Nhi rất muốn gặp Lạc ca ca sao?”
“Đúng a! Trong sách nói anh hùng rất uy phong hùng dũng a. Lạc ca ca có phải cũng rất uy phong đúng không?” Lúc này ánh mắt của nàng chợt lóe sáng, hoàn toàn chìm trong tưởng tượng gương mặt của Hoàng Phủ Lạc gắn với những hình tượng anh hùng đã từng được nghe kể.
Hoàng Phủ Cẩn không giải thích được hỏi: “Chẳng lẽ Thái tử ca ca không uy phong sao?”
Ngọc Nhi quay đầu suy nghĩ một chút, vừa lắc đầu vừa nói: “Ngọc Nhi không biết”.
“Như thế nào mới được gọi là uy phong?” Hoàng Phủ Cẩn thấy như muốn cắn vào đầu lưỡi của mình, hắn hôm nay trúng tà sao? Làm sao lại cùng tiểu ác ma đàm luận về hai chữ “uy phong”?
Ngọc Nhi suy nghĩ một chút, vẻ mặt sùng bái nói: “Phụ thân nói là anh hùng chỉ cần vung cánh tay hô lên thì có rất nhiều, thật là nhiều người ủng hộ. Dù sao đó chính là rất uy phong! Nhưng Ngọc Nhi còn chưa từng thấy qua anh hùng”.
Hoàng Phủ Cẩn liếc Ngọc Nhi một cái, khẽ cười nói: “Ngọc Nhi nói rất đúng, ‘nhất hô bá ứng’ sao? Thái tử ca ca cũng có thể a!”
Ngọc Nhi lắc đầu quật cường nói: “Thế không giống! Người ta nói là phải ở trên chiến trường trước ba quân cơ, không phải như Thái tử ca ca ở trong cung chỉ có các cung nữ thái giám. Lạc ca ca có phải là đại nguyên soái không? Lạc ca ca có rất nhiều binh lính có phải không?”
Hoàng Phủ Cẩn nghe câu nói này không ngăn được suy nghĩ trong lòng, còn nhỏ mà đã có ý tứ sâu xa thế sao, chẳng lẽ nói hắn là con nhà giàu? Anh hùng là ai? Ở trên chiến trường chém giết chính là anh hùng ư? Ở trong cung chỉ biết sai bảo cung nữ thái giám chính là cẩu hùng sao?
“Thái tử ca ca mất hứng a? Có phải Lạc ca ca có rất nhiều binh lính không? Không việc gì, nếu không có thì sau này nhất định sẽ có. Lạc ca ca đánh thắng trận, phụ hoàng nhất định sẽ ban thưởng cho Lạc ca ca rất nhiều quân bính”. Ngọc Nhi thấy Hoàng Phủ Cẩn hồi lâu không nói tiện thể nói ra mấy lời gọi là an ủi.
Hoàng Phủ Cẩn vung roi dùng sức quất một cái vào bụng ngựa, la lớn: “Đi! Đi!”
Ngọc Nhi chu cái miệng nhỏ, bộ dạng mất hứng hừ hừ. Thái tử ca ca thật hẹp hòi, cũng không thèm đáp lại lời nàng nói!
Đang trong lúc Hoàng Phủ Cẩn có chút giận dỗi mà không rõ lý do thì đã đến cửa thành.
Đoàn đại quân trật tự, nghiêm chỉnh tiến vào thành, uy vũ đi phía trước dẫn đầu. Tiếp đến là một nam tử một thân áo giáp cưỡi một con đại mã nhanh nhẹn, dũng mãnh màu rám nắng tự tin bước đi. Phía sau hắn còn có một nhóm đông đảo quân binh tinh nhuệ. Nam tử vóc người cường tráng, ánh mắt kiên nghị, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Đó là một loại biểu hiện chỉ thuộc về về kẻ giành chiến thắng kiêu ngạo.
“Lạc ca ca! Đó chính là Lạc ca ca có đúng không?” Ngọc Nhi đưa tay chỉ hướng nam tử mặc áo giáp khôi ngô tuấn tú, giọng nói vui mừng sánh ngang với khi nhặt được vạn lượng vàng.
Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt dây cương, đợi con ngựa hoàn toàn dừng lại mới kỳ lạ hỏi Ngọc Nhi: “Làm sao ngươi biết đó là Lạc ca ca?” Ngọc Nhi chưa từng ra mắt Hoàng Phủ Lạc a!
Ngọc Nhi làm gì còn có tâm tư để ý tới Hoàng Phủ Cẩn! Ánh mắt phát sáng đã sớm khóa chặt về phía Hoàng Phủ Lạc, nàng tuôn một tràng thúc giục: “Lạc ca ca thật là uy phong nga! Những quân lính kia cũng là của Lạc ca ca sao? Thái tử ca ca, chúng ta mau qua a! Lạc ca ca đi xa mất rồi!”
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn âm thầm mắng mình một câu đáng đời, sớm biết tiểu quỷ là là chúa chuyên gây sự mà hắn vẫn còn mang nàng đi theo. Hắn không phải là đáng đời sao? Tự mình chịu khổ đi!
Nhưng là Ngọc Nhi khiến hắn phải chịu khổ sao? Người ta bất quá chỉ là sùng bái anh hùng thôi có phải không? Ai bảo dám Thái tử điện hạ hắn không phải là một kẻ đẹp trai nơi sa trường cơ chứ?
Hoàng Phủ Cẩn liên tục vung roi, con ngựa cấp tốc hướng nhích lại gần phía Hoàng Phủ Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.