Chương 14: Phải cưng chiều
Thị Phi Nhân
04/10/2013
Biết rõ Trầm Ngọc Nhi không phải là người dễ thay đổi, Hoàng
Phủ Cẩn tự nhiên không muốn hao tốn tế bào não chống cự nữa, không chừng kết quả trộm gà không được lại còn mất thêm nắm gạo.
Nói là bị bắt buộc cũng tốt, nói là cam tâm tình nguyện cũng được, dù sao hắn cũng đã từ từ đón nhận Trầm Ngọc Nhi là một thành viên của Thái tử cung, không còn bài xích nàng giống như trước. Quan hệ của hai người cũng từng bước trở nên hòa hợp.
Đúng như suy nghĩ từ trước trong đầu hắn, Ngọc Nhi có thể được nhiều người sủng ái như vậy nhất định nàng có chố đặc biệt. Hai tháng ở chung khiến cho hắn phát hiện ra ẩn giấu bên dưới bề ngoài nghịch ngợm, nàng là người đắc biệt thông minh, thiện lương, không bao giờ tỏ vẻ. Dần dần hắn cũng không tự chủ được gia nhập vào đội quân sủng ái nàng.
Ngọc Nhi tuy vẫn hay gây sự, huyên náo nhưng điều đó đã không còn ảnh hướng đến thái độ của Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng. Trừ những lúc xử lý một chút chuyện đại sự nếu không Hoàng Phủ Cẩn không ngăn cản Trầm Ngọc Nhi tới gần.
“Thái tử ca ca, ngươi theo Ngọc Nhi đi chơi diều có được không?” Mấy ngày trước Hoàng Phủ Cẩn cho nàng con diều nên hôm nay nàng cao hứng mời hắn.
Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Được, chúng ta đi chơi diều. Nhưng ta còn có một chút chuyện quan trọng, chỉ có thể theo Ngọc Nhi chơi diều nửa canh giờ nga!”
Ngọc Nhi dùng sức gật đầu, biết điều nói: “Thái tử ca ca yên tâm, Ngọc Nhi sẽ không làm trễ nãi chuyện Thái tử ca ca cùng Thái phó học tập”.
“Ngọc Nhi ngoan!” Hoàng Phủ Cẩn yêu thương sờ đỉnh đầu Ngọc Nhi, trong lòng không khỏi than thở vì nàng vừa biết điều lại hiểu chuyện. Sau thời gian thăm dò tình hình biết nàng thích mềm không thích cứng, hắn hết sức không lấy cứng chọi cứng, thử chung sống hòa thuận một phen, quả nhiên khoảng cách với nàng kéo lại gần không ít. Thậm chí trong quá khứ trong mắt hắn nàng chuyên đi cùng những chuyện vô cùng nhức đầu nhưng hôm nay nhìn ở một góc độ khác mới thấy nàng thật sáng sủa, hoạt bát, hết sức khả ái.
Trên bãi cỏ trống Ngọc Nhi nắm chặt trong tay sợi dây, khoan khoái nhảy múa cùng cánh diều bay lượn theo gió trên bầu trời.
Để tránh cho Ngọc Nhi bị té, Hoàng Phủ Cẩn luôn nhắm mắt theo đuôi nàng, thỉnh thoảng nói mấy câu: “Ngọc Nhi coi chừng, chậm lại đi, cẩn thận té!”
Ngọc Nhi vừa kéo dây diều vừa chạy như điên, lại vừa quay đầu đáp: “Biết rồi, Thái tử ca ca!”
Không khí thư thái, khoan khoái thế này chính là cái mà hoàng cung trứ danh yên ắng, trang nghiêm thiếu hụt, dĩ nhiên Hoàng Phủ Cẩn vô cùng trân quý. Nụ cười luôn thường trực trên mặt hắn, thời gian cũng như phảng phất quay về mấy năm trước. Hắn nhớ mấy năm trước mình cũng chỉ bằng Ngọc Nhi, tỷ tỷ chưa lấy chồng, hai tỷ đệ bọn họ đã từng có thời điểm náo nhiệt như vậy. Có lẽ trời cao đã đưa Ngọc Nhi tới cho hắn có thêm một người thân. Hắn thiếu một tỷ tỷ vừa hay lại có một muội muội bên người. Bất kể thế nào hắn cũng phải chăm sóc, bảo vệ muội muội này thật tốt, làm cho nàng vui vẻ, làm cho chốn thâm cung của hắn có thể giữ lại một chút thân tình chân thật.
“Điện hạ, không xong! Không xong rồi!” Lý công công vô cùng lo lắng chạy tới phá vỡ bầu không khí vốn đang vui vẻ.
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày nghĩ thầm: “Thái tử cung trừ bị Ngọc Nhi quấy rồi ra còn có thể có chuyện gì không xong đây? Hắn không để ý lắm hỏi: “Chuyện gì?”
“Lục tiểu thư muốn hoàn lương”. Lý công công gấp gáp đến độ trán cũng đổ mồ hôi. Chủ tử hắn mê luyến Lục cô nương thế nào Lý công công đã tận mắt chứng kiến, sắp chuẩn bị tới tay mà con vịt cứ như thế bay chủ tử không nổi đóa mới là lạ!
Ngọc Nhi dừng động tác trong tay lại, nhảy đến trước mặt Lý công công, hai con mắt to tròn đảo mấy vòng nhanh như chớp, tò mò hỏi: “Lý công công, Lục tiểu thư là ai a?” Hừ hừ tại sao lại nhảy ra một “Lục tiểu thư”? Lúc trước không phải đã có Dung cô nương rồi sao? Thái tử ca ca cũng muốn học nhị ca làm công tử phong lưu sao? Nàng nắm bàn tay lại thành quả đấm nho nhỏ, phải đoạt lại Thái tử ca ca nếu không sau này sẽ không có người chơi cùng nàng.
Vẻ mắt Thái tử nghi hoặc nhìn Lý công công, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Hắn đang cùng Ngọc Nhi chơi đùa mà, cho nên những người khác đều bị hắn ném ra sau ót.
“Điện hạ, là Lục Dung Dung cô nương a!” Lý công công lúc này mới bổ sung.
“Dung Dung ư? Nàng muốn hoàn lương sao?” Chân mày Hoàng Phủ Cẩn đứng thẳng. Lục Dung Dung chính là hoa khôi đầu bảng chốn kinh thành, xinh đẹp diễm lệ, tài nghệ khuynh thành, bao nhiêu danh môn công tử muốn vì nàng chuộc thân mà không được. Hắn cũng đã ba lần bảy lượt muốn dùng tiền tài chuộc thân cho nàng, đáng tiếc cũng bị nàng cự tuyệt. Nàng tuyên bố nếu không phải hắn cưới hỏi đàng hoàng đón nàng vào Thái tử cung nàng sẽ tuyệt đối không đáp ứng hắn vì mình chuộc thân. Một ngày nàng còn phải bán rẻ tiếng cười, ca hát trước mặt nam nhân khác là một ngày cho hắn thêm áp lực. Nếu không phải phụ hoàng cùng mẫu hậu cố ý ngăn cản hắn đã sớm cưới Lục Dung Dung. Bây giờ Dung Dung muốn hoàn lương rốt cuộc căn nguyên là gì?
Ngọc Nhi cũng trầm mặc đi theo Hoàng Phủ Cẩn, miệng nhỏ lay lay, thất vọng nghĩ: thì ra chính là Dung cô nương a, không trách Thái tử ca ca để ý như vậy. Hừ hừ, nhìn Thái tử ca ca nhíu mày hắn nhất định rất thích Dung cô nương! Nếu so sánh thì Thái tử ca ca thích Ngọc Nhi hơn hay thích Dung cô nương hơn đây?
Một hồi lâu sau Hoàng Phủ Cẩn mới hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Mới vừa rồi Trương ma ma của Nhất Thiên các nói là Lục tiểu thư quyết định hoàn lương theo một lang trung giang hồ lưu lạc thiên nhai. Mụ ta sợ điện hạ ngài trách tội nên vội vàng cho người tới thông báo”. Lý công công cẩn thẩn dùng từ, chỉ sợ Hoàng Phủ Cẩn phát hỏa.
Hoàng Phủ Cẩn xoay người, lo lắng nói: “Còn ở đó làm gì? Mau chuẩn bị ngựa!”
Ngọc Nhi vội vàng chạy tới, một tay kéo Hoàng Phủ Cẩn, dùng sức chớp chớp hai hàng lông mi yêu kiều, bộ dạng đáng thương nói: “Thái tử ca ca, ngươi không theo Ngọc Nhi chơi diều sao?”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn vẻ mặt thất vọng của Ngọc Nhi không đành lòng nói: “Thái tử ca ca có việc gấp phải xử lý, ta tìm mấy cung nữ cùng ngươi chơi diều được không?”
“Lão sư sắp đến thư phòng dạy học, Thái tử ca ca hôm nay không đi học sao?” Nàng trách cứ nho nhỏ.
Hoàng Phủ Cẩn bị làm khó một chút nhìn Lý công công phân phó: “Tiểu Lý Tử, ngươi đi trước báo cho Thái phó hôm nay không cần tới”.
“Thái tử ca ca, Ngọc Nhi phải đi cùng ngươi a”. Ngoài mặt Ngọc Nhi thể hiện bộ dạng đáng thương nhưng thật ra trong lòng nàng hiểu rõ chuyện. Cho là nàng không biết sao? Thái tử ca ca muốn đi gặp “Dung cô nương” kia! Nàng nhất định không để cho Dung cô nương đó cướp mất Thái tử ca ca, Thật vất vả Thái tử ca ca mới thích thú cùng Ngọc Nhi chơi đùa, không thể để người khác phá hư.
Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút, không nhẫn nhịn nhìn Ngọc Nhi khổ sợ nhưng lại sợ nàng đi gây chuyện. Dù sao lần này hắn muốn đi lay chuyển tâm tư giai nhân, nếu mang tiểu oa nhi nhỏ bé này đi cùng không chừng mọi chuyện lại hỏng bét.
Đang lúc ấy một tiểu thái giám dắt ngựa tới. Hoàng Phủ Cẩn không kịp suy nghĩ một tay tóm lấy Ngọc Nhi lên ngựa, dùng sức quất roi ngựa xuất cung.
“Ngọc Nhi, Thái tử ca ca mang ngươi đi gặp Dung tỷ tỷ nhưng ngươi ngàn lần vạn lần không được quấy rối nha”. Hoàng Phủ Cẩn dặn dò.
Ngọc Nhi giả vờ không biết hỏi: “Dung tỷ tỷ là ai a? Thái tử ca ca thích Dung tỷ tỷ, không thích Ngọc Nhi sao?”
“Thái tử ca ca dĩ nhiên thích Ngọc Nhi. Nhưng Dung tỷ tỷ cũng là người Thái tử ca ca thích, Ngọc Nhi không thể chọc cho Dung tỷ tỷ không vui nga, nếu không sau này Thái tử ca ca sẽ không cho ngoạn nhi”. Hoàng Phủ Cẩn trong lòng rất cấp bách nhưng khẩu khí đối với Ngọc Nhi vẫn vô cùng ôn nhu.
“Được, Ngọc Nhi sẽ không chọc cho Dung tỷ tỷ không vui”. Nàng biết điều đáp lại. Nàng dĩ nhiên sẽ không chọc cho Dung tỷ tỷ không vui, nàng sẽ chọc cho Dung tỷ tỷ rất không vui cơ!
Nói là bị bắt buộc cũng tốt, nói là cam tâm tình nguyện cũng được, dù sao hắn cũng đã từ từ đón nhận Trầm Ngọc Nhi là một thành viên của Thái tử cung, không còn bài xích nàng giống như trước. Quan hệ của hai người cũng từng bước trở nên hòa hợp.
Đúng như suy nghĩ từ trước trong đầu hắn, Ngọc Nhi có thể được nhiều người sủng ái như vậy nhất định nàng có chố đặc biệt. Hai tháng ở chung khiến cho hắn phát hiện ra ẩn giấu bên dưới bề ngoài nghịch ngợm, nàng là người đắc biệt thông minh, thiện lương, không bao giờ tỏ vẻ. Dần dần hắn cũng không tự chủ được gia nhập vào đội quân sủng ái nàng.
Ngọc Nhi tuy vẫn hay gây sự, huyên náo nhưng điều đó đã không còn ảnh hướng đến thái độ của Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng. Trừ những lúc xử lý một chút chuyện đại sự nếu không Hoàng Phủ Cẩn không ngăn cản Trầm Ngọc Nhi tới gần.
“Thái tử ca ca, ngươi theo Ngọc Nhi đi chơi diều có được không?” Mấy ngày trước Hoàng Phủ Cẩn cho nàng con diều nên hôm nay nàng cao hứng mời hắn.
Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Được, chúng ta đi chơi diều. Nhưng ta còn có một chút chuyện quan trọng, chỉ có thể theo Ngọc Nhi chơi diều nửa canh giờ nga!”
Ngọc Nhi dùng sức gật đầu, biết điều nói: “Thái tử ca ca yên tâm, Ngọc Nhi sẽ không làm trễ nãi chuyện Thái tử ca ca cùng Thái phó học tập”.
“Ngọc Nhi ngoan!” Hoàng Phủ Cẩn yêu thương sờ đỉnh đầu Ngọc Nhi, trong lòng không khỏi than thở vì nàng vừa biết điều lại hiểu chuyện. Sau thời gian thăm dò tình hình biết nàng thích mềm không thích cứng, hắn hết sức không lấy cứng chọi cứng, thử chung sống hòa thuận một phen, quả nhiên khoảng cách với nàng kéo lại gần không ít. Thậm chí trong quá khứ trong mắt hắn nàng chuyên đi cùng những chuyện vô cùng nhức đầu nhưng hôm nay nhìn ở một góc độ khác mới thấy nàng thật sáng sủa, hoạt bát, hết sức khả ái.
Trên bãi cỏ trống Ngọc Nhi nắm chặt trong tay sợi dây, khoan khoái nhảy múa cùng cánh diều bay lượn theo gió trên bầu trời.
Để tránh cho Ngọc Nhi bị té, Hoàng Phủ Cẩn luôn nhắm mắt theo đuôi nàng, thỉnh thoảng nói mấy câu: “Ngọc Nhi coi chừng, chậm lại đi, cẩn thận té!”
Ngọc Nhi vừa kéo dây diều vừa chạy như điên, lại vừa quay đầu đáp: “Biết rồi, Thái tử ca ca!”
Không khí thư thái, khoan khoái thế này chính là cái mà hoàng cung trứ danh yên ắng, trang nghiêm thiếu hụt, dĩ nhiên Hoàng Phủ Cẩn vô cùng trân quý. Nụ cười luôn thường trực trên mặt hắn, thời gian cũng như phảng phất quay về mấy năm trước. Hắn nhớ mấy năm trước mình cũng chỉ bằng Ngọc Nhi, tỷ tỷ chưa lấy chồng, hai tỷ đệ bọn họ đã từng có thời điểm náo nhiệt như vậy. Có lẽ trời cao đã đưa Ngọc Nhi tới cho hắn có thêm một người thân. Hắn thiếu một tỷ tỷ vừa hay lại có một muội muội bên người. Bất kể thế nào hắn cũng phải chăm sóc, bảo vệ muội muội này thật tốt, làm cho nàng vui vẻ, làm cho chốn thâm cung của hắn có thể giữ lại một chút thân tình chân thật.
“Điện hạ, không xong! Không xong rồi!” Lý công công vô cùng lo lắng chạy tới phá vỡ bầu không khí vốn đang vui vẻ.
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày nghĩ thầm: “Thái tử cung trừ bị Ngọc Nhi quấy rồi ra còn có thể có chuyện gì không xong đây? Hắn không để ý lắm hỏi: “Chuyện gì?”
“Lục tiểu thư muốn hoàn lương”. Lý công công gấp gáp đến độ trán cũng đổ mồ hôi. Chủ tử hắn mê luyến Lục cô nương thế nào Lý công công đã tận mắt chứng kiến, sắp chuẩn bị tới tay mà con vịt cứ như thế bay chủ tử không nổi đóa mới là lạ!
Ngọc Nhi dừng động tác trong tay lại, nhảy đến trước mặt Lý công công, hai con mắt to tròn đảo mấy vòng nhanh như chớp, tò mò hỏi: “Lý công công, Lục tiểu thư là ai a?” Hừ hừ tại sao lại nhảy ra một “Lục tiểu thư”? Lúc trước không phải đã có Dung cô nương rồi sao? Thái tử ca ca cũng muốn học nhị ca làm công tử phong lưu sao? Nàng nắm bàn tay lại thành quả đấm nho nhỏ, phải đoạt lại Thái tử ca ca nếu không sau này sẽ không có người chơi cùng nàng.
Vẻ mắt Thái tử nghi hoặc nhìn Lý công công, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Hắn đang cùng Ngọc Nhi chơi đùa mà, cho nên những người khác đều bị hắn ném ra sau ót.
“Điện hạ, là Lục Dung Dung cô nương a!” Lý công công lúc này mới bổ sung.
“Dung Dung ư? Nàng muốn hoàn lương sao?” Chân mày Hoàng Phủ Cẩn đứng thẳng. Lục Dung Dung chính là hoa khôi đầu bảng chốn kinh thành, xinh đẹp diễm lệ, tài nghệ khuynh thành, bao nhiêu danh môn công tử muốn vì nàng chuộc thân mà không được. Hắn cũng đã ba lần bảy lượt muốn dùng tiền tài chuộc thân cho nàng, đáng tiếc cũng bị nàng cự tuyệt. Nàng tuyên bố nếu không phải hắn cưới hỏi đàng hoàng đón nàng vào Thái tử cung nàng sẽ tuyệt đối không đáp ứng hắn vì mình chuộc thân. Một ngày nàng còn phải bán rẻ tiếng cười, ca hát trước mặt nam nhân khác là một ngày cho hắn thêm áp lực. Nếu không phải phụ hoàng cùng mẫu hậu cố ý ngăn cản hắn đã sớm cưới Lục Dung Dung. Bây giờ Dung Dung muốn hoàn lương rốt cuộc căn nguyên là gì?
Ngọc Nhi cũng trầm mặc đi theo Hoàng Phủ Cẩn, miệng nhỏ lay lay, thất vọng nghĩ: thì ra chính là Dung cô nương a, không trách Thái tử ca ca để ý như vậy. Hừ hừ, nhìn Thái tử ca ca nhíu mày hắn nhất định rất thích Dung cô nương! Nếu so sánh thì Thái tử ca ca thích Ngọc Nhi hơn hay thích Dung cô nương hơn đây?
Một hồi lâu sau Hoàng Phủ Cẩn mới hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Mới vừa rồi Trương ma ma của Nhất Thiên các nói là Lục tiểu thư quyết định hoàn lương theo một lang trung giang hồ lưu lạc thiên nhai. Mụ ta sợ điện hạ ngài trách tội nên vội vàng cho người tới thông báo”. Lý công công cẩn thẩn dùng từ, chỉ sợ Hoàng Phủ Cẩn phát hỏa.
Hoàng Phủ Cẩn xoay người, lo lắng nói: “Còn ở đó làm gì? Mau chuẩn bị ngựa!”
Ngọc Nhi vội vàng chạy tới, một tay kéo Hoàng Phủ Cẩn, dùng sức chớp chớp hai hàng lông mi yêu kiều, bộ dạng đáng thương nói: “Thái tử ca ca, ngươi không theo Ngọc Nhi chơi diều sao?”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn vẻ mặt thất vọng của Ngọc Nhi không đành lòng nói: “Thái tử ca ca có việc gấp phải xử lý, ta tìm mấy cung nữ cùng ngươi chơi diều được không?”
“Lão sư sắp đến thư phòng dạy học, Thái tử ca ca hôm nay không đi học sao?” Nàng trách cứ nho nhỏ.
Hoàng Phủ Cẩn bị làm khó một chút nhìn Lý công công phân phó: “Tiểu Lý Tử, ngươi đi trước báo cho Thái phó hôm nay không cần tới”.
“Thái tử ca ca, Ngọc Nhi phải đi cùng ngươi a”. Ngoài mặt Ngọc Nhi thể hiện bộ dạng đáng thương nhưng thật ra trong lòng nàng hiểu rõ chuyện. Cho là nàng không biết sao? Thái tử ca ca muốn đi gặp “Dung cô nương” kia! Nàng nhất định không để cho Dung cô nương đó cướp mất Thái tử ca ca, Thật vất vả Thái tử ca ca mới thích thú cùng Ngọc Nhi chơi đùa, không thể để người khác phá hư.
Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút, không nhẫn nhịn nhìn Ngọc Nhi khổ sợ nhưng lại sợ nàng đi gây chuyện. Dù sao lần này hắn muốn đi lay chuyển tâm tư giai nhân, nếu mang tiểu oa nhi nhỏ bé này đi cùng không chừng mọi chuyện lại hỏng bét.
Đang lúc ấy một tiểu thái giám dắt ngựa tới. Hoàng Phủ Cẩn không kịp suy nghĩ một tay tóm lấy Ngọc Nhi lên ngựa, dùng sức quất roi ngựa xuất cung.
“Ngọc Nhi, Thái tử ca ca mang ngươi đi gặp Dung tỷ tỷ nhưng ngươi ngàn lần vạn lần không được quấy rối nha”. Hoàng Phủ Cẩn dặn dò.
Ngọc Nhi giả vờ không biết hỏi: “Dung tỷ tỷ là ai a? Thái tử ca ca thích Dung tỷ tỷ, không thích Ngọc Nhi sao?”
“Thái tử ca ca dĩ nhiên thích Ngọc Nhi. Nhưng Dung tỷ tỷ cũng là người Thái tử ca ca thích, Ngọc Nhi không thể chọc cho Dung tỷ tỷ không vui nga, nếu không sau này Thái tử ca ca sẽ không cho ngoạn nhi”. Hoàng Phủ Cẩn trong lòng rất cấp bách nhưng khẩu khí đối với Ngọc Nhi vẫn vô cùng ôn nhu.
“Được, Ngọc Nhi sẽ không chọc cho Dung tỷ tỷ không vui”. Nàng biết điều đáp lại. Nàng dĩ nhiên sẽ không chọc cho Dung tỷ tỷ không vui, nàng sẽ chọc cho Dung tỷ tỷ rất không vui cơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.