Chương 13: Phát triển chiêu mới
Thị Phi Nhân
04/10/2013
Hoàng Phủ Cẩn lăng xăng giành trang giấy trong tay, đây không phải là bức họa hắn sao? Tướng mạo, thần thái, động tác đều giống hắn.
Hôm nay thấy bức tranh này hắn thậm chí có cảm giác như đang soi gương
vậy. Tờ giấy Tuyên Thành vẽ cảnh tượng lúc hắn đi học, tay cầm một quyển sách, bộ dạng hờ hững. Đây chính là cảnh
tượng lúc Thái phó dạy hắn học, nhiều thứ Thái phó nói hắn đã sớm biết
nên mới nghe giảng thiếu chăm chú như vậy. Không nghĩ tới người vẽ tranh có thể đem thần thái này khắc họa vào trong trang giấy nhuần nhuyễn như vậy! Tranh ai vẽ vậy? Ngọc Nhi sao? Không thể nào! Bức tranh có thành
tựu như vậy không thể là của một tiểu hài tử mười tuổi.
Hoàng Phủ Cẩn mất hồii lâu mới hồi phục tinh thần, ánh mắt quái dị nhìn Ngọc Nhi nhẹ giọng hỏi: “Tranh này do ai vẽ?”
Ngọc Nhi cười khúc khích: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt”.
“Ngươi sao?” Hoàng Phủ Cẩn rõ ràng không tin, chần chờ hỏi tiếp: “Ngươi biết vẽ tranh?”
Ngọc Nhi không đáp lời mà hỏi ngược lại: “Thái tử ca ca, ngươi biết người trong bức tranh kia là ai chăng?”
“Nói nhảm! Đây không phải là ta sao!” Hoàng Phủ Cẩn ảo não vạn phần, cảm giác mơ hồ như mình bị trúng kế. Không biết hắn có cảm giác sai hay không nhưng hình như nàng đang có chiêu mới chờ hắn. Tuy vậy hắn nhất thời khó nhìn ra dụng ý của nàng, đúng là phản rồi, hắn bây giờ ngay cả một tiểu nha đầu cũng đấu không lại! Đây có phải theo lời của thường nhân là “Diêm Vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó dây dưa”? Hắn tự xưng là túc trí đa mưu nhưng lại không đối phó nổi một người cơ trí xảo quyệt như nàng! Chuyện này nếu truyền đi không phải khiến cho người khác cười rụng cả răng sao? (Hirameki: Ờ ta cũng kiểm tra lại răng hàm ta coi rớt ra chưa, sao tác giả này hài hước quá nhỉ khiến ta edit cũng phải hài hước cho kịp)
Ngọc Nhi vừa nghe xong cao hứng khoa tay múa chân liên tục lòng vòng mấy lần rồi mới nói: “Hắc hắc, bức tranh của Ngọc Nhi giống như thật đúng không? Ta muốn cầm về để cho phụ thân xem Ngọc Nhi có tiến bộ không!”Nói xong nàng nhanh chóng vươn bàn tay bé nhỏ tiến lên đoạt bức tranh trong tay Hoàng Phủ Cẩn.
Cái gì? Còn muốn mang bức tranh này cầm về cho phụ thân xem sao? Nếu như vậy tất cả mọi người đều biết hắn đi học không chuyên tâm rồi? Không được! Hoàng Phủ Cẩn vừa nghĩ như vậy liền làm bộ muốn hủy bức họa tác để phi tang chứng cớ.
“Không cho phép xé!” Ngọc Nhi không thuận theo, không buông tha cánh tay của Hoàng Phủ Cẩn hét lên: “Ngọc Nhi vẽ mấy ngày mới được bức tranh tốt! Thái tử ca ca phải tôn trọng thành quả lao động của Ngọc Nhi!”
Vẽ mấy ngày sao? Chẳng lẽ bức tranh này đúng là nàng vẽ? Mấy ngày trước đây hắn quả thật nhìn thấy nàng ở cửa hàng giấy Tuyên Thành vẽ rất xấu, không nghĩ tới nàng có thể vẽ ra hồn. Là hắn đã xem thường nàng.
Không muốn để tuyệt chiêu ma âm của nàng xuyên thấu não (Hiraneki: chắc ý bảo nàng khóc nhè) hắn tạm thời dừng động tác xé bức tranh lại, không giải thích được hỏi: “Ngọc Nhi tại sao muốn vẽ bức tranh Thái tử ca ca?”
“Đương nhiên là để bẩm báo phụ hoàng a!” Nàng hồn nhiên trả lời.
Hắn lại càng bồn chồn: “Bẩm báo? Một bức tranh thì bẩm báo thế nào?”
Nói tới đây nàng bỗng sôi nổi, hưng phấn nói: “Thái tử ca ca không nhìn thấy trên đó viết chữ sao?”
Viết chữ ư? Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng nhìn vào bức tranh nhưng không thấy gì. Nhưng trang đầu cuốn sách kẹp bức tranh lại viết rõ ràng bốn chữ: buồn bã ỉu xìu! Này, này đây thật đúng là nét bút họa long điểm tinh a! (Hirameki: “Họa long điểm tinh” tức là vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai con ngươi. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi làm một việc gì đó như viết văn chẳng hạn, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm phần sống động)
Hắn lén lau mồ hôi lạnh, không nghĩ tới tiểu quỷ này lại quan sát tỉ mỉ như vậy. Uổng công hắn tự cho mình cao tay, hôm nay thua lật thuyền trong mương cũng bởi vì nàng. Không được! Tranh này phải xé, bằng không truyền tới tay phụ hoàng hắn khẳng định sẽ gánh không nổi tội!
Những mảnh vụn lả tả rơi, một bức tranh đã bị phá hủy. Hoàng Phủ Cẩn thở phảo nhẹ nhõm, giận dỗi nói: “Sau này không cho ngươi đối đãi với Thái tử ca ca như vậy nữa!”
Bức tranh bị xé nhưng Ngọc Nhi không hề có phản ứng quá khích, trên mặt thậm chí còn không có chút dáng vẻ khẩn trương. Nàng đi lòng vòng, con ngươi phát sáng, bộ dạng như không có vấn đề gì cất lời nói: “Nếu Thái tử ca ca chuyên tâm đi học Ngọc Nhi tự nhiên sẽ vẽ ra bức tranh Thái tử ca ca thích”.
“Ngươi!” Hoàng Phủ Cẩn lần thứ một vạn ý thức được Trầm Ngọc Nhi không phải là ngọn đèn nhỏ đã cạn dầu, xem ra hắn nên kiểm điểm lại bản thân chút ít mới phải. Bây giờ mới biết lúc trước mình đi trêu chọc tiểu ác ma là suy tính thiếu sót cỡ nào. Để tránh cho Ngọc Nhi tiếp tục náo loạn hắn vội vàng đi vào thư phòng, cầm lấy một quyển sách chăm chú xem, ngay cả đầu cũng không di chuyển, nói: “Ngọc Nhi, qua một bên chơi đi, Thái tử ca ca còn phải học”.
Ngọc Nhi vươn tay cánh nhỏ bé rút quyển sách trên tay Hoàng Phủ Cẩn ra, nhìn hắn có chút hả hê nói: “Sách cầm ngược!”
Cho tới bây giờ Hoàng Phủ Cẩn chưa khi nào cảm thấy mất thể diện, hiện tại lại bị tên tiểu quỷ trước mặt liên tục bêu xấu nhất thời khuôn mặt chín đỏ hơn phân nửa.
Ngọc Nhi giật nhẹ vạt áo Hoàng Phủ Cẩn, nũng nịu nói: “Thái tử ca ca, ngươi biết không bức tranh mới vừa rồi ngươi xé là bức tranh Ngọc Nhi không hài lòng nhất”.
Bức không hài lòng nhất ư? Vậy thì…
Đang lúc Hoàng Phủ Cẩn bộc lộ ánh mắt chất vấn Ngọc Nhi lại nói tiếp: “Ngọc Nhi còn mười bức họa của Thái tử ca ca chuẩn bị giao cho phụ hoàng thưởng thức”.
“Khụ khụ!” Hoàng Phủ Cẩn sặc nước bọt của chính mình đến nỗi khẩu khí không thông thuận nói: “Lấy hết tất cả những bức tranh đó ra cho ta!”
“Thái tử ca ca, ngươi đã đọc sách ba canh giờ, nên theo Ngọc Nhi chơi đùa một hồi! Phụ thân nói học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi vui chơi”. Rõ ràng là uy hiếp a!
Hoàng Phủ Cẩn vô lực để quyển sách trên tay xuống, bóp chặt cái mũi nhỏ của Ngọc Nhi bất đắc dĩ nói: “Tiểu quỷ ngươi cũng thật lắm chiêu!”
“Hì hì!” Mắt thấy sắp đạt được mục đích nàng mừng rỡ, mặt mày hớn hở.
“Ngọc Nhi muốn đi chơi chỗ nào? Nói trước Thái tử ca ca là nam tử hán đại trượng phu không thể theo Ngọc Nhi đi bắt bươm bướm”. Hắn đã nhanh chóng kiệt sức, không biết là trên thế giới này lại tồn tại một tiểu quỷ khó ứng phó như vậy.
Ngọc Nhi thất vọng khóe miệng cong lên lười biếng nói: “Nhưng Ngọc Nhi chỉ muốn bắt con bướm a!”
Hoàng Phủ Cẩn trán nhăn mày cau, nét mặt giãy dụa.
Thấy bộ dạng Hoàng Phủ Cẩn như bị làm khó, Ngọc Nhi tiếc hận nói: “Nếu Thái tử ca ca không muốn theo Ngọc Nhi vậy để Ngọc Nhi đi tìm phụ hoàng”. Vừa nói nàng vừa làm bộ rời đi.
Phụ hoàng ư? Không nên a!
“Ách, đi thôi, ta cùng ngươi đi bắt con bướm”. Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt hướng lên trời, phật tổ phổ độ chúng sinh, bao giờ hắn thoát khỏi khổ ải đây?
Hoàng Phủ Cẩn mất hồii lâu mới hồi phục tinh thần, ánh mắt quái dị nhìn Ngọc Nhi nhẹ giọng hỏi: “Tranh này do ai vẽ?”
Ngọc Nhi cười khúc khích: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt”.
“Ngươi sao?” Hoàng Phủ Cẩn rõ ràng không tin, chần chờ hỏi tiếp: “Ngươi biết vẽ tranh?”
Ngọc Nhi không đáp lời mà hỏi ngược lại: “Thái tử ca ca, ngươi biết người trong bức tranh kia là ai chăng?”
“Nói nhảm! Đây không phải là ta sao!” Hoàng Phủ Cẩn ảo não vạn phần, cảm giác mơ hồ như mình bị trúng kế. Không biết hắn có cảm giác sai hay không nhưng hình như nàng đang có chiêu mới chờ hắn. Tuy vậy hắn nhất thời khó nhìn ra dụng ý của nàng, đúng là phản rồi, hắn bây giờ ngay cả một tiểu nha đầu cũng đấu không lại! Đây có phải theo lời của thường nhân là “Diêm Vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó dây dưa”? Hắn tự xưng là túc trí đa mưu nhưng lại không đối phó nổi một người cơ trí xảo quyệt như nàng! Chuyện này nếu truyền đi không phải khiến cho người khác cười rụng cả răng sao? (Hirameki: Ờ ta cũng kiểm tra lại răng hàm ta coi rớt ra chưa, sao tác giả này hài hước quá nhỉ khiến ta edit cũng phải hài hước cho kịp)
Ngọc Nhi vừa nghe xong cao hứng khoa tay múa chân liên tục lòng vòng mấy lần rồi mới nói: “Hắc hắc, bức tranh của Ngọc Nhi giống như thật đúng không? Ta muốn cầm về để cho phụ thân xem Ngọc Nhi có tiến bộ không!”Nói xong nàng nhanh chóng vươn bàn tay bé nhỏ tiến lên đoạt bức tranh trong tay Hoàng Phủ Cẩn.
Cái gì? Còn muốn mang bức tranh này cầm về cho phụ thân xem sao? Nếu như vậy tất cả mọi người đều biết hắn đi học không chuyên tâm rồi? Không được! Hoàng Phủ Cẩn vừa nghĩ như vậy liền làm bộ muốn hủy bức họa tác để phi tang chứng cớ.
“Không cho phép xé!” Ngọc Nhi không thuận theo, không buông tha cánh tay của Hoàng Phủ Cẩn hét lên: “Ngọc Nhi vẽ mấy ngày mới được bức tranh tốt! Thái tử ca ca phải tôn trọng thành quả lao động của Ngọc Nhi!”
Vẽ mấy ngày sao? Chẳng lẽ bức tranh này đúng là nàng vẽ? Mấy ngày trước đây hắn quả thật nhìn thấy nàng ở cửa hàng giấy Tuyên Thành vẽ rất xấu, không nghĩ tới nàng có thể vẽ ra hồn. Là hắn đã xem thường nàng.
Không muốn để tuyệt chiêu ma âm của nàng xuyên thấu não (Hiraneki: chắc ý bảo nàng khóc nhè) hắn tạm thời dừng động tác xé bức tranh lại, không giải thích được hỏi: “Ngọc Nhi tại sao muốn vẽ bức tranh Thái tử ca ca?”
“Đương nhiên là để bẩm báo phụ hoàng a!” Nàng hồn nhiên trả lời.
Hắn lại càng bồn chồn: “Bẩm báo? Một bức tranh thì bẩm báo thế nào?”
Nói tới đây nàng bỗng sôi nổi, hưng phấn nói: “Thái tử ca ca không nhìn thấy trên đó viết chữ sao?”
Viết chữ ư? Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng nhìn vào bức tranh nhưng không thấy gì. Nhưng trang đầu cuốn sách kẹp bức tranh lại viết rõ ràng bốn chữ: buồn bã ỉu xìu! Này, này đây thật đúng là nét bút họa long điểm tinh a! (Hirameki: “Họa long điểm tinh” tức là vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai con ngươi. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi làm một việc gì đó như viết văn chẳng hạn, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm phần sống động)
Hắn lén lau mồ hôi lạnh, không nghĩ tới tiểu quỷ này lại quan sát tỉ mỉ như vậy. Uổng công hắn tự cho mình cao tay, hôm nay thua lật thuyền trong mương cũng bởi vì nàng. Không được! Tranh này phải xé, bằng không truyền tới tay phụ hoàng hắn khẳng định sẽ gánh không nổi tội!
Những mảnh vụn lả tả rơi, một bức tranh đã bị phá hủy. Hoàng Phủ Cẩn thở phảo nhẹ nhõm, giận dỗi nói: “Sau này không cho ngươi đối đãi với Thái tử ca ca như vậy nữa!”
Bức tranh bị xé nhưng Ngọc Nhi không hề có phản ứng quá khích, trên mặt thậm chí còn không có chút dáng vẻ khẩn trương. Nàng đi lòng vòng, con ngươi phát sáng, bộ dạng như không có vấn đề gì cất lời nói: “Nếu Thái tử ca ca chuyên tâm đi học Ngọc Nhi tự nhiên sẽ vẽ ra bức tranh Thái tử ca ca thích”.
“Ngươi!” Hoàng Phủ Cẩn lần thứ một vạn ý thức được Trầm Ngọc Nhi không phải là ngọn đèn nhỏ đã cạn dầu, xem ra hắn nên kiểm điểm lại bản thân chút ít mới phải. Bây giờ mới biết lúc trước mình đi trêu chọc tiểu ác ma là suy tính thiếu sót cỡ nào. Để tránh cho Ngọc Nhi tiếp tục náo loạn hắn vội vàng đi vào thư phòng, cầm lấy một quyển sách chăm chú xem, ngay cả đầu cũng không di chuyển, nói: “Ngọc Nhi, qua một bên chơi đi, Thái tử ca ca còn phải học”.
Ngọc Nhi vươn tay cánh nhỏ bé rút quyển sách trên tay Hoàng Phủ Cẩn ra, nhìn hắn có chút hả hê nói: “Sách cầm ngược!”
Cho tới bây giờ Hoàng Phủ Cẩn chưa khi nào cảm thấy mất thể diện, hiện tại lại bị tên tiểu quỷ trước mặt liên tục bêu xấu nhất thời khuôn mặt chín đỏ hơn phân nửa.
Ngọc Nhi giật nhẹ vạt áo Hoàng Phủ Cẩn, nũng nịu nói: “Thái tử ca ca, ngươi biết không bức tranh mới vừa rồi ngươi xé là bức tranh Ngọc Nhi không hài lòng nhất”.
Bức không hài lòng nhất ư? Vậy thì…
Đang lúc Hoàng Phủ Cẩn bộc lộ ánh mắt chất vấn Ngọc Nhi lại nói tiếp: “Ngọc Nhi còn mười bức họa của Thái tử ca ca chuẩn bị giao cho phụ hoàng thưởng thức”.
“Khụ khụ!” Hoàng Phủ Cẩn sặc nước bọt của chính mình đến nỗi khẩu khí không thông thuận nói: “Lấy hết tất cả những bức tranh đó ra cho ta!”
“Thái tử ca ca, ngươi đã đọc sách ba canh giờ, nên theo Ngọc Nhi chơi đùa một hồi! Phụ thân nói học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi vui chơi”. Rõ ràng là uy hiếp a!
Hoàng Phủ Cẩn vô lực để quyển sách trên tay xuống, bóp chặt cái mũi nhỏ của Ngọc Nhi bất đắc dĩ nói: “Tiểu quỷ ngươi cũng thật lắm chiêu!”
“Hì hì!” Mắt thấy sắp đạt được mục đích nàng mừng rỡ, mặt mày hớn hở.
“Ngọc Nhi muốn đi chơi chỗ nào? Nói trước Thái tử ca ca là nam tử hán đại trượng phu không thể theo Ngọc Nhi đi bắt bươm bướm”. Hắn đã nhanh chóng kiệt sức, không biết là trên thế giới này lại tồn tại một tiểu quỷ khó ứng phó như vậy.
Ngọc Nhi thất vọng khóe miệng cong lên lười biếng nói: “Nhưng Ngọc Nhi chỉ muốn bắt con bướm a!”
Hoàng Phủ Cẩn trán nhăn mày cau, nét mặt giãy dụa.
Thấy bộ dạng Hoàng Phủ Cẩn như bị làm khó, Ngọc Nhi tiếc hận nói: “Nếu Thái tử ca ca không muốn theo Ngọc Nhi vậy để Ngọc Nhi đi tìm phụ hoàng”. Vừa nói nàng vừa làm bộ rời đi.
Phụ hoàng ư? Không nên a!
“Ách, đi thôi, ta cùng ngươi đi bắt con bướm”. Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt hướng lên trời, phật tổ phổ độ chúng sinh, bao giờ hắn thoát khỏi khổ ải đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.