Chương 447: Cậu chỉ là một đứa trẻ, cậu cũng muốn có mẹ
Tề Lan
26/02/2024
"Á... á..." Diêu Thi Duyệt giãy giụa.
Khăn trải bàn trong quán cà phê không thể nói là sạch sẽ, dù sao ngày nào cũng trải trên bàn, khi cho vào miệng, mùi vị không thơm tho gì cho cam!
Mộc Quy Phàm rút miếng vải ra khỏi miệng Diêu Thi Duyệt, nắm lấy tay phải của cô ta: “Tôi đếm đến ba.”
"Một hai..."
Diêu Thi Duyệt vội vàng nói: “Tôi nói cho anh biết!”
Thật là khủng khiếp, cô ta không muốn bị gãy tay lần nữa…
"Tôi, tôi là mẹ của Tử Chiến Tử Du. Tôi chỉ muốn tiếp cận Tô Nhất Trần. Thật đấy, tôi không có ý đồ gì với anh hay Túc Bảo, càng không có ý định làm hại Túc Bảo..."
"Chỉ là trong nhà họ Tô, mọi người đều thích Túc Bảo. Tô Nhất Trần đối xử với Túc Bảo tốt hơn con trai ruột của mình nên tôi muốn thân thiết với con bé..."
Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn cô ta: "Sao cô biết hành tung của tôi?"
Diêu Thi Duyệt mở miệng nói: "Có thể anh không tin, nhưng... Tôi có thể đoán được vận mệnh."
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Mộc Quy Phàm và sức mạnh nơi cổ tay ngày càng tăng lên, Diêu Thi Duyệt nhanh chóng nói: "Thật mà, tôi biết bói quẻ thật mà!"
Mộc Quy Phàm mỉa mai nhìn Diêu Thi Duyệt: “Thế có thấy trước được hôm nay cô sẽ gãy cả hai tay không?”
Diêu Thi Duyệt sửng sốt.
Tiếng rắc lại vang lên.
Diêu Thi Duyệt chưa kịp hét lên thì chiếc khăn trải bàn lại bị nhét vào miệng cô ta.
Mộc Quy Phàm đứng dậy, rũ áo khoác đen, lạnh lùng nói: “Đừng nhắm vào nhà họ Tô, nếu không lần sau thứ bị gãy sẽ là cổ của cô đấy.”
Sau đó, anh quay người bỏ đi.
Anh nhìn ra được Diêu Thi Duyệt đã nói sự thật về lý do cô ta tiếp cận Túc Bảo.
Nhưng cô ta đã nói dối tại sao cô ta biết hành tung của anh.
Đồng thời, anh cũng nhìn ra, hôm nay cho dù có gãy cổ, cô ta cũng không dám nói chỗ chống lưng cho mình là gì.
Chi bằng anh quay lại và hỏi Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm tiện tay rút khăn giấy ướt ở quầy lễ tân của quán cà phê, lau tay rồi ném vào thùng rác phía sau mà không quay đầu lại.
Cô gái trẻ ở quầy lễ tân há miệng hình chữ O...
Trên lầu.
Diêu Thi Duyệt buông thõng hay tay, đau đớn khiến mặt cô ta tái nhợt.
Chiếc khăn trải bàn vẫn nhét trong miệng Diêu Thi Duyệt, toàn thân cô ta run rẩy.
Diêu Thi Duyệt giãy dụa muốn lôi khăn trải bàn ra, sau đó lại nhìn tay mình... Nó vặn vẹo, trật khớp, cô ta có thể ấn lại nhưng chắc chắn sẽ đau chết mất.
“Tôi nguyền rủa anh…” Môi cô ta trắng bệch, hung ác chửi bới: “Anh sẽ chết không yên thân!”
Diêu Thi Duyệt lập tức nhìn sang bên cạnh, gọi Tiên Gia mấy lần nhưng không có tiếng trả lời.
Cô ta vội vã quay lại và thề sẽ làm nhục Mộc Quy Phàm, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như thế này, cô ta yêu Tô Nhất Trần ngay từ cái nhìn đầu tiên và sẽ không từ bỏ đâu.
Mộc Quy Phàm trở về nhà, mở cửa phòng Túc Bảo, vừa hay nghe thấy cô bé con và Tô Tử Du đang lẩm bẩm gì đó.
Túc Bảo hỏi: "Anh ơi, dì bác sĩ đó có thật sự là mợ cả à?"
Tô Tử Du lắc đầu: "Anh cũng đâu biết!"
Nếu là sự thật…thì hoàn toàn khác xa với người mẹ trong tưởng tượng của cậu.
Ánh mắt Tô Tử Du ảm đạm, thực ra cậu vẫn muốn có mẹ, không phải nhà họ Tô không tốt, cũng không phải ba cậu không tốt.
Mà bởi vì, bất cứ đứa trẻ nào cũng khát khao có mẹ... Cậu mới bảy tuổi, chưa từng có mẹ.
Cậu không biết tại sao mẹ cậu lại bỏ cậu và anh trai trước cửa nhà họ Tô, mẹ cậu không thể bước vào nhà rồi nói rõ lý do ư?
Tô Tử Du nghĩ hoài không ra.
Mộc Quy Phàm nói: “Điều tra chút sẽ biết thôi.”
Anh lấy từ trong túi một chiếc túi nhựa bình thường có đựng vài sợi tóc.
"Hãy tự nhổ hai sợi tóc của con để làm xét nghiệm quan hệ mẹ con."
Tô Tử Du ngạc nhiên quá đỗi, cậu mở túi nhựa ra và nhìn thấy dòng chữ ‘café gì đó’ trên túi nhựa...
Hóa ra thực sự có một vài sợi tóc bên trong.
Cậu bối rối hỏi: "Tóc này là của ai?"
Mộc Quy Phàm “Con mẹ mày.” [1].
[1]: Ở trung, ‘của mẹ cậu’ còn hiểu là ‘con mẹ mày’.
Tô Tử Du: "..."
Sao dượng lại chửi thề?
Tô Tử Du nói: “Dượng thiếu văn minh, sao lại nói bậy, con đi nói với bà nội đây”.
Mộc Chiến Thần: "..."
Bao tuổi rồi mà còn chơi trò mách ông bà bố mẹ thế hả?
Anh cụp mi liếc Tô Tử Du một cái, nghẹn họng: "Dượng nói đây là tóc của người phụ nữ tên Diêu Thi Duyệt."
Khi anh làm gãy cổ tay cô ta, nhân lúc cô ta đau đớn nhất, anh đã nhổ vài sợi tóc trên đầu cô ta.
Có lẽ Diêu Thi Duyệt không nhận ra rằng hai sợi tóc của mình đã bị nhổ.
Tô Tử Du mở to mắt: "Wow, dượng của con thật tuyệt vời! Đến cái này mà cũng lấy được?"
Mộc Quy Phàm: “Ừm.”
Anh là ai chứ, có gì mà anh không lấy được không hả?
Tô Tử Du bỗng nhìn Mộc Quy Phàm một cách kỳ quái: "Chờ một chút, dượng biết dì ấy à? Tại sao dì ấy lại cho dượng tóc?"
Mộc Quy Phàm: “…”
Túc Bảo nhào người tới, khen ngợi: "Ba lợi hại nhất trên đời!"
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, con gái của anh là tốt nhất!
“Túc Bảo, trên đời này ngoại trừ ma quỷ ra, còn có thứ gì có thể giúp người làm việc không?” Mộc Quy Phàm kể lại chuyện vừa gặp Diêu Thi Duyệt – đương nhiên, bỏ qua chuyện vặn gãy cổ tay cô ta.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, nhìn sang bên cạnh: "Sư phụ, trên đời này ngoại trừ quỷ ra, còn có thứ gì khác có thể giúp người làm việc không?"
Kỷ Trường nghĩ thầm, ta nghe thấy rồi đệ tử ngoan, không cần nhắc lại đâu, người khác sẽ nghi ngờ đó.
Kỷ Trường nói: "Đúng vậy, họ là Tiên Gia, bà cốt bà đồng…mà chúng ta đã đề cập trước đây. Đây không được coi là ma quỷ, nhưng có một số là âm linh. Sư phụ cũng không biết chắc lắm."
Kỷ Trường cho rằng bên Diêu Thi Duyệt có thứ gì đó luôn đi theo.
Bản thân cô ta nói rằng cô ta có thể đoán được vận mệnh...
Đầu óc Túc Bảo hoạt động rất nhanh, bé nhớ lại tất cả những gì sư phụ đã dạy trước đây rồi tự động tóm tắt lại. Sau đó bé hỏi: "Dì ấy đang nuôi một tiểu quỷ ạ?"
Đó là tất cả những gì bé có thể nghĩ tới.
Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không đâu con.”
Nếu cô ta đang nuôi một tiểu quỷ thì ít nhiều gì anh cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, nhưng anh lại không cảm thấy gì cả.
Kỷ Trường cũng phủ nhận: “Không, nếu cô ta nuôi tiểu quỷ thì sáng nay khi nhìn thấy Diêu Thi Duyệt, sư phụ đã nhận ra rồi.”
Kỷ Trường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Miền Nam có bà đồng bà cốt có thể bói toán và giải nạn, còn người miền Bắc lại yêu thích Xuất Mã Tiên hơn.”
Nói một cách chi tiết, Xuất Mã Tiên là sự tiếp nối của truyền thống của các vu sư, họ có thể bói toán, giải nạn, vẽ bùa và xem phong thủy. Thực ra khá giống với những gì Túc Bảo đang học bây giờ.
Túc Bảo gật đầu: "Nói vậy cũng giống con nhỉ, có điều khác ở chỗ, con chính trực ngay thẳng và lợi hại hơn họ, phải không ạ?"
Kỷ Trường: "..."
Chính trực hay không thì không biết.
Nhưng Diêm Vương thì ắt hẳn lợi hại hơn kẻ khác rồi!!!
Khăn trải bàn trong quán cà phê không thể nói là sạch sẽ, dù sao ngày nào cũng trải trên bàn, khi cho vào miệng, mùi vị không thơm tho gì cho cam!
Mộc Quy Phàm rút miếng vải ra khỏi miệng Diêu Thi Duyệt, nắm lấy tay phải của cô ta: “Tôi đếm đến ba.”
"Một hai..."
Diêu Thi Duyệt vội vàng nói: “Tôi nói cho anh biết!”
Thật là khủng khiếp, cô ta không muốn bị gãy tay lần nữa…
"Tôi, tôi là mẹ của Tử Chiến Tử Du. Tôi chỉ muốn tiếp cận Tô Nhất Trần. Thật đấy, tôi không có ý đồ gì với anh hay Túc Bảo, càng không có ý định làm hại Túc Bảo..."
"Chỉ là trong nhà họ Tô, mọi người đều thích Túc Bảo. Tô Nhất Trần đối xử với Túc Bảo tốt hơn con trai ruột của mình nên tôi muốn thân thiết với con bé..."
Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn cô ta: "Sao cô biết hành tung của tôi?"
Diêu Thi Duyệt mở miệng nói: "Có thể anh không tin, nhưng... Tôi có thể đoán được vận mệnh."
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Mộc Quy Phàm và sức mạnh nơi cổ tay ngày càng tăng lên, Diêu Thi Duyệt nhanh chóng nói: "Thật mà, tôi biết bói quẻ thật mà!"
Mộc Quy Phàm mỉa mai nhìn Diêu Thi Duyệt: “Thế có thấy trước được hôm nay cô sẽ gãy cả hai tay không?”
Diêu Thi Duyệt sửng sốt.
Tiếng rắc lại vang lên.
Diêu Thi Duyệt chưa kịp hét lên thì chiếc khăn trải bàn lại bị nhét vào miệng cô ta.
Mộc Quy Phàm đứng dậy, rũ áo khoác đen, lạnh lùng nói: “Đừng nhắm vào nhà họ Tô, nếu không lần sau thứ bị gãy sẽ là cổ của cô đấy.”
Sau đó, anh quay người bỏ đi.
Anh nhìn ra được Diêu Thi Duyệt đã nói sự thật về lý do cô ta tiếp cận Túc Bảo.
Nhưng cô ta đã nói dối tại sao cô ta biết hành tung của anh.
Đồng thời, anh cũng nhìn ra, hôm nay cho dù có gãy cổ, cô ta cũng không dám nói chỗ chống lưng cho mình là gì.
Chi bằng anh quay lại và hỏi Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm tiện tay rút khăn giấy ướt ở quầy lễ tân của quán cà phê, lau tay rồi ném vào thùng rác phía sau mà không quay đầu lại.
Cô gái trẻ ở quầy lễ tân há miệng hình chữ O...
Trên lầu.
Diêu Thi Duyệt buông thõng hay tay, đau đớn khiến mặt cô ta tái nhợt.
Chiếc khăn trải bàn vẫn nhét trong miệng Diêu Thi Duyệt, toàn thân cô ta run rẩy.
Diêu Thi Duyệt giãy dụa muốn lôi khăn trải bàn ra, sau đó lại nhìn tay mình... Nó vặn vẹo, trật khớp, cô ta có thể ấn lại nhưng chắc chắn sẽ đau chết mất.
“Tôi nguyền rủa anh…” Môi cô ta trắng bệch, hung ác chửi bới: “Anh sẽ chết không yên thân!”
Diêu Thi Duyệt lập tức nhìn sang bên cạnh, gọi Tiên Gia mấy lần nhưng không có tiếng trả lời.
Cô ta vội vã quay lại và thề sẽ làm nhục Mộc Quy Phàm, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như thế này, cô ta yêu Tô Nhất Trần ngay từ cái nhìn đầu tiên và sẽ không từ bỏ đâu.
Mộc Quy Phàm trở về nhà, mở cửa phòng Túc Bảo, vừa hay nghe thấy cô bé con và Tô Tử Du đang lẩm bẩm gì đó.
Túc Bảo hỏi: "Anh ơi, dì bác sĩ đó có thật sự là mợ cả à?"
Tô Tử Du lắc đầu: "Anh cũng đâu biết!"
Nếu là sự thật…thì hoàn toàn khác xa với người mẹ trong tưởng tượng của cậu.
Ánh mắt Tô Tử Du ảm đạm, thực ra cậu vẫn muốn có mẹ, không phải nhà họ Tô không tốt, cũng không phải ba cậu không tốt.
Mà bởi vì, bất cứ đứa trẻ nào cũng khát khao có mẹ... Cậu mới bảy tuổi, chưa từng có mẹ.
Cậu không biết tại sao mẹ cậu lại bỏ cậu và anh trai trước cửa nhà họ Tô, mẹ cậu không thể bước vào nhà rồi nói rõ lý do ư?
Tô Tử Du nghĩ hoài không ra.
Mộc Quy Phàm nói: “Điều tra chút sẽ biết thôi.”
Anh lấy từ trong túi một chiếc túi nhựa bình thường có đựng vài sợi tóc.
"Hãy tự nhổ hai sợi tóc của con để làm xét nghiệm quan hệ mẹ con."
Tô Tử Du ngạc nhiên quá đỗi, cậu mở túi nhựa ra và nhìn thấy dòng chữ ‘café gì đó’ trên túi nhựa...
Hóa ra thực sự có một vài sợi tóc bên trong.
Cậu bối rối hỏi: "Tóc này là của ai?"
Mộc Quy Phàm “Con mẹ mày.” [1].
[1]: Ở trung, ‘của mẹ cậu’ còn hiểu là ‘con mẹ mày’.
Tô Tử Du: "..."
Sao dượng lại chửi thề?
Tô Tử Du nói: “Dượng thiếu văn minh, sao lại nói bậy, con đi nói với bà nội đây”.
Mộc Chiến Thần: "..."
Bao tuổi rồi mà còn chơi trò mách ông bà bố mẹ thế hả?
Anh cụp mi liếc Tô Tử Du một cái, nghẹn họng: "Dượng nói đây là tóc của người phụ nữ tên Diêu Thi Duyệt."
Khi anh làm gãy cổ tay cô ta, nhân lúc cô ta đau đớn nhất, anh đã nhổ vài sợi tóc trên đầu cô ta.
Có lẽ Diêu Thi Duyệt không nhận ra rằng hai sợi tóc của mình đã bị nhổ.
Tô Tử Du mở to mắt: "Wow, dượng của con thật tuyệt vời! Đến cái này mà cũng lấy được?"
Mộc Quy Phàm: “Ừm.”
Anh là ai chứ, có gì mà anh không lấy được không hả?
Tô Tử Du bỗng nhìn Mộc Quy Phàm một cách kỳ quái: "Chờ một chút, dượng biết dì ấy à? Tại sao dì ấy lại cho dượng tóc?"
Mộc Quy Phàm: “…”
Túc Bảo nhào người tới, khen ngợi: "Ba lợi hại nhất trên đời!"
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, con gái của anh là tốt nhất!
“Túc Bảo, trên đời này ngoại trừ ma quỷ ra, còn có thứ gì có thể giúp người làm việc không?” Mộc Quy Phàm kể lại chuyện vừa gặp Diêu Thi Duyệt – đương nhiên, bỏ qua chuyện vặn gãy cổ tay cô ta.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, nhìn sang bên cạnh: "Sư phụ, trên đời này ngoại trừ quỷ ra, còn có thứ gì khác có thể giúp người làm việc không?"
Kỷ Trường nghĩ thầm, ta nghe thấy rồi đệ tử ngoan, không cần nhắc lại đâu, người khác sẽ nghi ngờ đó.
Kỷ Trường nói: "Đúng vậy, họ là Tiên Gia, bà cốt bà đồng…mà chúng ta đã đề cập trước đây. Đây không được coi là ma quỷ, nhưng có một số là âm linh. Sư phụ cũng không biết chắc lắm."
Kỷ Trường cho rằng bên Diêu Thi Duyệt có thứ gì đó luôn đi theo.
Bản thân cô ta nói rằng cô ta có thể đoán được vận mệnh...
Đầu óc Túc Bảo hoạt động rất nhanh, bé nhớ lại tất cả những gì sư phụ đã dạy trước đây rồi tự động tóm tắt lại. Sau đó bé hỏi: "Dì ấy đang nuôi một tiểu quỷ ạ?"
Đó là tất cả những gì bé có thể nghĩ tới.
Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không đâu con.”
Nếu cô ta đang nuôi một tiểu quỷ thì ít nhiều gì anh cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, nhưng anh lại không cảm thấy gì cả.
Kỷ Trường cũng phủ nhận: “Không, nếu cô ta nuôi tiểu quỷ thì sáng nay khi nhìn thấy Diêu Thi Duyệt, sư phụ đã nhận ra rồi.”
Kỷ Trường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Miền Nam có bà đồng bà cốt có thể bói toán và giải nạn, còn người miền Bắc lại yêu thích Xuất Mã Tiên hơn.”
Nói một cách chi tiết, Xuất Mã Tiên là sự tiếp nối của truyền thống của các vu sư, họ có thể bói toán, giải nạn, vẽ bùa và xem phong thủy. Thực ra khá giống với những gì Túc Bảo đang học bây giờ.
Túc Bảo gật đầu: "Nói vậy cũng giống con nhỉ, có điều khác ở chỗ, con chính trực ngay thẳng và lợi hại hơn họ, phải không ạ?"
Kỷ Trường: "..."
Chính trực hay không thì không biết.
Nhưng Diêm Vương thì ắt hẳn lợi hại hơn kẻ khác rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.