Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 446: Vặn gãy cổ tay Diêu Thi Duyệt

Tề Lan

23/02/2024

Mộc Quy Phàm lái xe trở lại thành phố, sau đó dừng xe trước một hiệu thuốc để mua bông gạc, bột cầm máu và cồn khử trùng vết thương.

Chỉ trong thời gian lái xe quay trở lại ngắn ngủi mà máu từ vết thương của anh đã thấm đẫm lớp băng gạc ban đầu.

Mộc Quy Phàm không muốn Túc Bảo lo lắng nên định thay thuốc trong xe trước khi chạy xe về trang viên.

Lúc này, anh bỗng nghe thấy một giọng nói "Xin chào, có cần giúp đỡ không?"

Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Anh lạnh lùng nói: “Không cần.”

Người phụ nữ không chịu bỏ cuộc, lo lắng nói: “Tôi họ Diêu, là bác sĩ, tôi thấy tay anh bị thương nặng, có phải tay đụng phải kính vỡ không?”

Diêu Thi Duyệt trưng ra bản mặt dịu dàng, cố tỏ ra chuyên nghiệp.

Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: "Cô không hiểu tiếng người sao?"

Sắc mặt anh lạnh lùng, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống trước lông mày càng khiến đôi mắt anh nhuốm sát khí và sự nguy hiểm.

Tay chân của Diêu Thi Duyệt lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ta không chút nghi ngờ rằng, chỉ cần cô ta dám nói thêm một lời nữa, cô ta sẽ lập tức bị người đàn ông trước mặt chém một nhát.

Diêu Thi Duyệt lùi lại một bước rồi bỏ chạy.

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diêu Thi Duyệt.

Người phụ nữ này che giấu rất tài tình những toan tính trong mắt, cô ta cố ý nhắm vào anh ư?

Thật thú vị, ngoài anh ra không ai biết hành tung của anh, anh đến hiệu thuốc này cũng do thuận đường... Vậy tại sao cô ta lại biết anh ở đây?

Mộc Quy Phàm dứt khoát lấy cồn rửa vết thương.

Vết thương của anh đúng là do thủy tinh đâm thủng.

Vừa rồi tại một nhà máy hóa chất bỏ hoang, để chiến đấu với một con quỷ hung dữ, anh đã nện một quyền vào một mảnh thủy tinh, mảnh thủy tinh vỡ đã đâm vào da thịt anh.

Nhưng trước khi rời nhà máy hóa chất, anh đã lấy mảnh thủy tinh vỡ ra.

Cồn có tác dụng khử trùng tốt hơn iodophor, nhưng lại rất khó chịu, hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được cơn đau, tuy nhiên trong suốt quá trình, mặt Mộc Quy Phàm vẫn hoàn toàn vô cảm.

Sau khi khử trùng xong, anh bôi bột thuốc và băng bó một cách thô bạo, động tác không hề nhẹ nhàng, như thể không phải là tay của chính mình.

Sau khi quấn băng xong, điện thoại di động của Mộc Quy Phàm cũng gửi lại video ghi lại cảnh Diêu Thi Duyệt bị theo dõi.



Diêu Thi Duyệt không rời đi mà trốn vào quán cà phê bên kia đường, lặng lẽ theo dõi anh.

Mộc Quy Phàm đã hack vào hệ thống camera của quán cà phê.

Vừa hay nghe thấy Diêu Thi Duyệt đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất nhỏ: "Theo lời anh nói, quả thực tôi đã tìm được người gần gũi nhất với Túc Bảo... Nhưng lại không thể đến gần anh ta!"

"Bây giờ tôi phải bắt đầu ra tay từ Túc Bảo..."

Ánh mắt Mộc Quy Phàm trở nên lạnh lùng, người phụ nữ kia đến đây không phải vì anh mà là vì Túc Bảo?

Nếu xử lý tình huống bất ngờ này thì anh sẽ không thể giữ được sức mạnh của mình rồi.

Nửa phút sau, Mộc Quy Phàm tìm được tất cả thông tin của Diêu Thi Duyệt, hack điện thoại di động của cô ta rồi nghe lén.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Diêu Thi Duyệt không hề nghe điện thoại, cô ta chỉ giả vờ gọi điện thoại mà thôi.

Nhưng cô ta thực sự đang trò chuyện với ai đó...

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, có quỷ sao? Nhưng vừa nãy anh không cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo mà nhỉ?

Sau một thời gian luyện tập, anh đã quen thuộc với khí tức của âm quỷ, dù không nhìn thấy cũng sẽ không bao giờ để vuột mất.

Mộc Quy Phàm dứt khoát xuống xe, băng qua đường và bước vào quán cà phê.

Anh không thích vòng vo, anh không có khái niệm ‘biết rõ đối phương có âm mưu còn chờ đối phương bày mưu rồi dùng thủ đoạn…’

Anh dứt khoát ra tay chặn luôn.

Mộc Quy Phàm ngồi xuống trước mặt Diêu Thi Duyệt.

Diêu Thi Duyệt vừa mới quay người nhấp một ngụm cà phê, hoàn toàn không thấy Mộc Quy Phàm xuống xe, vậy mà khi cô ta ngẩng đầu lên, Mộc Quy Phàm đã ngồi ngay trước mặt, cô ta sợ muốn chết.

Mộc Quy Phàm gõ ngón tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Cô đang nói chuyện điện thoại à?”

Diêu Thi Duyệt vội vàng giả vờ cúp điện thoại: “À… vâng, nhưng không sao, chúng tôi vừa nói chuyện xong…”

Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn vào tay Mộc Quy Phàm, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Băng bó không ổn sao? Có cần tôi giúp không?"

"Nếu đụng phải kính vỡ thì phải nhặt hết vụn kính ra. Nếu không vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng, nặng sẽ hình thành áp xe..."

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Thi Duyệt: “Sao cô biết tôi đang băng bó, cô ngồi chỗ này để quan sát tôi ư?”

Diêu Thi Duyệt nghẹn họng, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, cô ta không sao bình tĩnh được, nét mặt thoáng hiện sự hoảng loạn.



Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Sao cô biết tay tôi bị thủy tinh đâm thủng, cô kêu ‘người’ theo dõi tôi ư?”

Tim Diêu Thi Duyệt đập nhanh, cô ta gần như không thể chống lại được áp lực vô hình.

Cô ta hít một hơi thật sâu, lắc đầu bất đắc dĩ: "Thưa anh, anh đa nghi quá. Tình cờ tôi đang đợi người ở đây, từ đây nhìn ra ngoài vừa hay trông thấy anh đang băng bó..."

"Về phần vết thương, tôi là bác sĩ, đương nhiên có thể nhận ra nguyên nhân khiến anh bị thương."

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Tôi không tin.”

Vừa nói, anh vừa bình tĩnh nhìn xung quanh.

Anh nín thở và cẩn thận cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc kia.

Là do anh đến quá muộn nên thứ không phải con người đã trốn thoát ư?

Mộc Quy Phàm lại lấy điện thoại ra, hack điện thoại của Diêu Thi Duyệt rồi xem xét, không có tập tin hay hình ảnh nào kỳ lạ.

Anh ngẩng đầu lên hỏi: "Cô đến đây vì Túc Bảo của tôi à? Mục đích của cô là gì?"

Diêu Thi Duyệt lập tức kinh hãi, sao người đàn ông này lại biết được!

Những gì cô ta làm ngày hôm nay, cô ta chưa hề nói với ai khác!

Mộc Quy Phàm sáp đến gần rồi cách một lớp áo vặn cổ tay Diêu Thi Duyệt: “Con người tôi đây không có kiên nhẫn, hoặc là giải thích cho tôi, hoặc là cánh tay này của cô sẽ bị phế.”

Diêu Thi Duyệt cảm giác như tay mình sắp gãy, cố nở nụ cười: "Thưa anh, anh thật sự hiểu lầm rồi. Tôi thậm chí còn không biết con gái của anh..."

Rắc!

Mộc Quy Phàm dứt khoát bẻ gãy xương cổ tay trái của Diêu Thi Duyệt.

Diêu Thi Duyệt toan hét lên, nhưng Mộc Quy Phàm đã túm lấy chiếc khăn trải bàn trên bàn nhét vào miệng cô ta.

Tầng hai chỉ có hai ba vị khách, Diêu Thi Duyệt ngồi ở một góc trong gian bàn, nhất thời không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Diêu Thi Duyệt đổ mồ hôi đầm đìa, không thể kêu lên, bàn tay trái bị gãy không ngừng run rẩy.

Trong xã hội pháp trị ngày nay, sao lại có một kẻ điên cuồng sống ngoài vòng pháp luật đến mức có thể bẻ gãy cổ tay người khác khi chỉ có một chút bất đồng?

Đây còn là quán cà phê - nơi công cộng!

Người đàn ông này thật đáng sợ, anh ta rành rành là một tên tội phạm! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook