Chương 424: Chia cho em nửa viên kẹo
Tề Lan
15/02/2024
Tô Tử Du nhớ lúc chiều mình về em gái mang về hai con chó với dượng, một con đã chết, nghe nói là bị xe đâm.
Lúc đầu em gái muốn chôn con chó chết kia ở rừng cây nhỏ phía sau vườn, bà lo sau này thi thể chó hư thối sẽ có mùi, lúc đầu không sao, nhưng bây giờ trong nhà có một cô cháu gái nhỏ mềm mại đáng yêu, bà làm gì cũng rất chú ý.
Lại sợ lỡ như Túc Bảo đi chơi rồi ngửi thấy mùi, hoặc Huyền Linh đi đào hố rồi nhiễm virus gì đó, hoặc có thể Tiểu Ngũ cũng nghịch ngợm, lỡ như tha cái gì về thì sao? Nhiễm cho Túc Bảo thì sao bây giờ?
Ông nói, trước kia cũng không thấy bà cẩn thận như vậy, bà nói, đó là do trước kia trong nhà không có trẻ con.
Lúc này Tô Tử Du không nhịn được nữa, bọn họ không phải trẻ con sao?
Kết quả bà nội nói hai anh em Tử Chiến Tử Du là con trai, da dày thịt béo. Mặc dù Hân Hân là bé gái nhưng cũng da dày thịt béo.
Túc Bảo không giống vậy, mềm mại non nớt, lỡ như sinh bệnh thì sao… Cuối cùng cậu, anh trai và Hân Hân đều cảm thấy có lí.
Thế là dượng mang con chó kia đi hỏa thiêu, nói là sau khi hỏa táng sẽ mang tro cốt về.
“Em gái, em nói muốn đào hố chôn chó ở rừng cây nhỏ phía sau sao? Anh đào giúp em!”
Túc Bảo đang chăm chú lướt video, nghe vậy thì xua tay: “Không cần nha, ba em đào, một xẻng của ba đã thành một cái hố, rất lợi hại đó.”
Tô Tử Du cảm thấy không vui, ý là cậu không lợi hại?
“Không được, cái hố này nhất định phải do anh đào!” Tô Tử Du nói rồi đi ra ngoài.
Túc Bảo: “Hả?”
Bé tạm thời cất điện thoại, cũng đi ra ngoài.
Phòng Hân Hân đang mở hé cửa, cô nhóc đột nhiên thò đầu ra: “Cái gì? Muốn đào hố sao? Chị cũng đi!”
Nói xong nhân lúc Tô Tử Chiến không chú ý, lập tức chạy xuống tầng!
Tô Tử Chiến: “Em đứng lại!”
Hân Hân chạy càng nhanh hơn.
Trong tay Mộc Quy Phàm cầm một hũ tro cốt, anh vừa vào định gọi Túc Bảo thì thấy mấy đứa nhỏ Tô Tử Du, Hân Hân và Túc Bảo lao từ trên tầng xuống.
Anh vội vàng giang tay ra, Tô Tử Du và Hân Hân không dừng lại kịp, một trái một phải lao vào ngực Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm đỡ được hai đứa, đang định buông ra thì thấy Túc Bảo cuối cùng cũng chạy đến, Mộc Quy Phàm lập tức đẩy Hân Hân và Tô Tử Du ra, đón được Túc Bảo.
Hân Hân và Tô Tử Du bị đẩy ra nhe răng trợn mắt.
“Dượng, đưa hũ tro cốt cho con đi!” Tô Tử Du lấy được hũ tro cốt xong lập tức chạy.
Hân Hân chạy ở phía sau: “Dì Ngô! Cuốc đâu! Xẻng đâu! Đưa cho con!”
Tô Tử Chiến đi phía sau: “…”
Ấu trĩ như vậy sao?
Cố Tiểu Bát nghe thấy tiếng động vừa từ phòng đi ra: “…”
Đến mức đó sao?
Trong rừng cây phía sau vườn hoa nhà họ Tô.
Tô Tử Du, Hân Hân, Cố Tiểu Bát và Tô Tử Chiến, mỗi người cầm một cái xẻng của riêng mình.
Tô Tử Du và Hân Hân đào rất nhanh.
Cố Tiểu Bát cảm thấy cạn lời, cái này thì có gì hay mà tranh nhau?
Nhưng sau khi cô bé gia nhập lại phát hiện, sao mình có thể thua được?
Một người bắt ma giỏi như cô bé mà lại thua đào hố?
Không thể nào!
Thế là Cố Tiểu Bát cũng càng đào càng nhanh.
Chỉ còn lại Tô Tử Chiến lạnh nhạt đứng một bên, loại chuyện không tao nhã này còn lâu cậu mới làm, nguyên tắc của cậu không thể lay động được!
Bà cụ Tô không biết nói gì: “Sớm biết mấy đứa thích đào hố như vậy thì mấy luống rau phía sau của bà đã để cho mấy đứa đào rồi.”
May mà không cho mấy đứa nhỏ dùng cuốc.
Nếu không với sức lực này cũng đủ để trực tiếp đập nát đầu người đối diện rồi.
Túc Bảo ôm hũ tro cốt của con chó, ngây người mà nhìn cảnh này.
“Oa… Các anh các chị thật lợi hại!” Cô bé vui vẻ nói: “Cố lên! Cố lên!”
Túc Bảo vội vàng lấy kẹo trong túi ra.
Trong túi cô bé còn đúng bốn viên kẹo.
Lát nữa anh Tử Du một viên, chị Hân Hân một viên, chị Tiểu Bát một viên, còn lại là của cô bé!
Tô Tử Chiến nhìn viên kẹo trong tay Túc Bảo.
Được rồi, nhìn mấy cái đứa ngốc này đào hố này, không có cái nào nên hồn cả, vẫn nên để cậu làm thì hơn.
Tô Tử Chiến gia nhập đường đua.
Mọi người: “…”
Túc Bảo nhìn kẹo trong tay… Hu hu, được rồi, anh cả một viên, bé sẽ không ăn.
Hố nhanh chóng được đào xong.
Túc Bảo đặt hũ tro cốt chó vào hố, con chó lang thanh dường như biết trong hũ chính là bạn của mình, nó yên lặng đứng sát mép hố, cúi đầu nhìn hũ tro cốt trong đó.
Dì Ngô làm theo yêu cầu của Túc Bảo, bà ấy mang một bát cơm trắng đến, trong tay còn cầm theo hương hỏa và tiền giấy gì đó.
Hố bị lấp lại, vốn là phần đất bằng phẳng nay lại thành một đống đất nho nhỏ, Túc Bảo đặt chén cơm xuống trước đống đất, cắm vào đó ba nén hương thêm một ít tiền giấy.
“Ngoan ngoãn đi đầu thai nha!”
Bà cụ Tô chỉ xem đây là mấy đứa nhỏ mềm lòng mà làm.
Bà ấy nhìn trời rồi nói: “Lát nữa làm xong là phải về, mấy đứa biết chưa? Nắng giữa trưa rất lớn.”
Bà cụ Tô cảm thấy hơi choáng đầu nên đi về trước.
Tô Tử Du hỏi: “Em gái, vì sao chó cũng phải đốt hương đốt vàng?”
Lập mộ thắp hương cho chó… Cậu chưa nghe thấy những chuyện này bao giờ.
Túc Bảo nói: “Lúc đầu thai nếu không có “hộ khẩu” như tên, ngày tháng năm sinh… thì sẽ không thể đi đầu thai được. Cho nên kiếp sau hay kiếp sau nữa của chó vẫn sẽ đầu thai quay lại làm động vật.”
Vì sẽ không có ai nhớ sinh nhật của chúng.
Không tin có thể hỏi những gia đình bây giờ đang nuôi thú cưng, bọn họ chắc chắn không thể ngày giờ thời gian chú chó đó sinh ra, cha mẹ của chúng ở đâu cũng không biết…
“Nhưng chó nghiệp vụ, chó dẫn đường lại khác, chúng lập công, cũng có tính danh nghiệp vụ, có thông tin ngày sinh, thẻ căn cước, sau khi chết có mộ, vậy thì kiếp sau chúng có thể đầu thai thành người.”
Người phạm phải tội ác tày trời có khả năng sẽ luẩn quẩn trong vòng súc sinh.
Động vật công đức viên mãn cũng có thể quay về đầu thai làm người.
Chẳng qua Túc Bảo cảm thấy con chó này quá đáng thương, giúp nó lập mộ hóa vàng, hi vọng có thể tiễn nó một đoạn đường, như vậy khi đi xuống dưới kia cũng không quá thảm, nếu may mắn còn có thể thoát khỏi kiếp súc sinh.
Tô Tử Du nghe cô bé giải thích thì hiểu rõ.
Hóa ra là vậy!
“Được! Hoàn thành rồi!” Túc Bảo vỗ tay đứng lên, cô bé kéo chú chó lang thang khác: “Chúng ta trở về nào, yên tâm nha, bạn tốt cửa em đã lên đường rồi.”
Chú chó lang thang kia chậm rãi rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời.
Tô Tử Du nói: “Nó vẫn là một con chó có linh tính nha… Đúng rồi, đã đặt tên cho nó chưa?”
Túc Bảo lắc đầu: “Chưa có.”
Tô Tử Du trầm ngâm: “Nghe nói lúc bạn nó bị xe đâm chết nó vẫn luôn dựa vào người bạn nó trông coi. Hay gọi nó là Thủ Vọng (1)?”
(1) nghĩa là canh gác
Cố Tiểu Bát cười nhạo: “Tùy tiện vậy sao?”
Tô Tử Du vặn lại: “Vậy cậu đặt đi!”
Hân Hân nói: “Gọi là bánh bích quy!”
Cố Tiểu Bát: “Gọi là… Vượng Vượng.”
Mấy đứa nhỏ đều quay sang nhìn cô bé: “…”
Cố Tiểu Bát lấy một chiếc tên vô dụng quay đầu, hai má nóng bừng, hừ, sau này có xin cô bé cũng không đặt nữa!
Tô Tử Chiến đột nhiên nói: “Gọi bánh kẹo.”
Túc Bảo đang định nói bánh kẹo rất hay, bánh kẹo thì sau này đều ngọt ngào.
Tô Tử Du là người đầu tiên phản đối: “Không được! Lần trước Huyền Linh là anh cả đặt, lần này tên gì do anh đặt. Tên Thủ Vọng!”
Túc Bảo yên lặng, nhưng bé lại nhớ đến bánh kẹo trong tui mình, bé lập tức lấy ra cho mỗi người một cái.
Cuối cùng Tô Tử Chiến cũng lấy được bánh kẹo của em gái!
Cậu “tiện tay” nhét bánh kẹo vào trong túi, làm như không để ý gì đến viên kẹo này.
Tô Tử Du và Hân Hân là hai người đầu tiên bóc kẹo cho vào miệng, tay cũng không rửa.
Tô Tử Chiến cười lạnh nói: “Ăn ngon như vậy sao, không phải chỉ là một viên kẹo thôi à?”
Nói rồi cậu ung dung đi về.
Túc Bảo đưa mắt nhìn theo…
Anh cả, anh không ăn thì cho em đi!
Hân Hân nhìn Túc Bảo một cái, ây, em gái mình không có?
Cô nhóc lập tức cắn viên kẹo trong miệng làm đôi, sau đó phun ra nửa viên nói: “Này! Chia cho em một nửa!”
Vừa mới đào hố, trên tay cô nhóc vẫn còn dính bùn đất, nửa viên kẹo vẫn còn dính nước bọt.
Túc Bảo: “…”
Tô Tử Du ghét bỏ nói: “Em có âm mưa gì phải không!”
Hân Hân tỉnh ngộ: “À, đúng đúng đúng, tay em bẩn!”
Nói rồi cô nhóc chạy ra bồn rửa tay, đầu tiên để nửa viên kẹo sang một bên, sau đó rửa tay, rửa xong lại cầm viên kẹo lên rửa lần nữa.
“Nè! Giờ sạch rồi.”
Túc Bảo: “…”
Tô Tử Du: “…”
Cố Tiểu Bát: “…”
Lúc đầu em gái muốn chôn con chó chết kia ở rừng cây nhỏ phía sau vườn, bà lo sau này thi thể chó hư thối sẽ có mùi, lúc đầu không sao, nhưng bây giờ trong nhà có một cô cháu gái nhỏ mềm mại đáng yêu, bà làm gì cũng rất chú ý.
Lại sợ lỡ như Túc Bảo đi chơi rồi ngửi thấy mùi, hoặc Huyền Linh đi đào hố rồi nhiễm virus gì đó, hoặc có thể Tiểu Ngũ cũng nghịch ngợm, lỡ như tha cái gì về thì sao? Nhiễm cho Túc Bảo thì sao bây giờ?
Ông nói, trước kia cũng không thấy bà cẩn thận như vậy, bà nói, đó là do trước kia trong nhà không có trẻ con.
Lúc này Tô Tử Du không nhịn được nữa, bọn họ không phải trẻ con sao?
Kết quả bà nội nói hai anh em Tử Chiến Tử Du là con trai, da dày thịt béo. Mặc dù Hân Hân là bé gái nhưng cũng da dày thịt béo.
Túc Bảo không giống vậy, mềm mại non nớt, lỡ như sinh bệnh thì sao… Cuối cùng cậu, anh trai và Hân Hân đều cảm thấy có lí.
Thế là dượng mang con chó kia đi hỏa thiêu, nói là sau khi hỏa táng sẽ mang tro cốt về.
“Em gái, em nói muốn đào hố chôn chó ở rừng cây nhỏ phía sau sao? Anh đào giúp em!”
Túc Bảo đang chăm chú lướt video, nghe vậy thì xua tay: “Không cần nha, ba em đào, một xẻng của ba đã thành một cái hố, rất lợi hại đó.”
Tô Tử Du cảm thấy không vui, ý là cậu không lợi hại?
“Không được, cái hố này nhất định phải do anh đào!” Tô Tử Du nói rồi đi ra ngoài.
Túc Bảo: “Hả?”
Bé tạm thời cất điện thoại, cũng đi ra ngoài.
Phòng Hân Hân đang mở hé cửa, cô nhóc đột nhiên thò đầu ra: “Cái gì? Muốn đào hố sao? Chị cũng đi!”
Nói xong nhân lúc Tô Tử Chiến không chú ý, lập tức chạy xuống tầng!
Tô Tử Chiến: “Em đứng lại!”
Hân Hân chạy càng nhanh hơn.
Trong tay Mộc Quy Phàm cầm một hũ tro cốt, anh vừa vào định gọi Túc Bảo thì thấy mấy đứa nhỏ Tô Tử Du, Hân Hân và Túc Bảo lao từ trên tầng xuống.
Anh vội vàng giang tay ra, Tô Tử Du và Hân Hân không dừng lại kịp, một trái một phải lao vào ngực Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm đỡ được hai đứa, đang định buông ra thì thấy Túc Bảo cuối cùng cũng chạy đến, Mộc Quy Phàm lập tức đẩy Hân Hân và Tô Tử Du ra, đón được Túc Bảo.
Hân Hân và Tô Tử Du bị đẩy ra nhe răng trợn mắt.
“Dượng, đưa hũ tro cốt cho con đi!” Tô Tử Du lấy được hũ tro cốt xong lập tức chạy.
Hân Hân chạy ở phía sau: “Dì Ngô! Cuốc đâu! Xẻng đâu! Đưa cho con!”
Tô Tử Chiến đi phía sau: “…”
Ấu trĩ như vậy sao?
Cố Tiểu Bát nghe thấy tiếng động vừa từ phòng đi ra: “…”
Đến mức đó sao?
Trong rừng cây phía sau vườn hoa nhà họ Tô.
Tô Tử Du, Hân Hân, Cố Tiểu Bát và Tô Tử Chiến, mỗi người cầm một cái xẻng của riêng mình.
Tô Tử Du và Hân Hân đào rất nhanh.
Cố Tiểu Bát cảm thấy cạn lời, cái này thì có gì hay mà tranh nhau?
Nhưng sau khi cô bé gia nhập lại phát hiện, sao mình có thể thua được?
Một người bắt ma giỏi như cô bé mà lại thua đào hố?
Không thể nào!
Thế là Cố Tiểu Bát cũng càng đào càng nhanh.
Chỉ còn lại Tô Tử Chiến lạnh nhạt đứng một bên, loại chuyện không tao nhã này còn lâu cậu mới làm, nguyên tắc của cậu không thể lay động được!
Bà cụ Tô không biết nói gì: “Sớm biết mấy đứa thích đào hố như vậy thì mấy luống rau phía sau của bà đã để cho mấy đứa đào rồi.”
May mà không cho mấy đứa nhỏ dùng cuốc.
Nếu không với sức lực này cũng đủ để trực tiếp đập nát đầu người đối diện rồi.
Túc Bảo ôm hũ tro cốt của con chó, ngây người mà nhìn cảnh này.
“Oa… Các anh các chị thật lợi hại!” Cô bé vui vẻ nói: “Cố lên! Cố lên!”
Túc Bảo vội vàng lấy kẹo trong túi ra.
Trong túi cô bé còn đúng bốn viên kẹo.
Lát nữa anh Tử Du một viên, chị Hân Hân một viên, chị Tiểu Bát một viên, còn lại là của cô bé!
Tô Tử Chiến nhìn viên kẹo trong tay Túc Bảo.
Được rồi, nhìn mấy cái đứa ngốc này đào hố này, không có cái nào nên hồn cả, vẫn nên để cậu làm thì hơn.
Tô Tử Chiến gia nhập đường đua.
Mọi người: “…”
Túc Bảo nhìn kẹo trong tay… Hu hu, được rồi, anh cả một viên, bé sẽ không ăn.
Hố nhanh chóng được đào xong.
Túc Bảo đặt hũ tro cốt chó vào hố, con chó lang thanh dường như biết trong hũ chính là bạn của mình, nó yên lặng đứng sát mép hố, cúi đầu nhìn hũ tro cốt trong đó.
Dì Ngô làm theo yêu cầu của Túc Bảo, bà ấy mang một bát cơm trắng đến, trong tay còn cầm theo hương hỏa và tiền giấy gì đó.
Hố bị lấp lại, vốn là phần đất bằng phẳng nay lại thành một đống đất nho nhỏ, Túc Bảo đặt chén cơm xuống trước đống đất, cắm vào đó ba nén hương thêm một ít tiền giấy.
“Ngoan ngoãn đi đầu thai nha!”
Bà cụ Tô chỉ xem đây là mấy đứa nhỏ mềm lòng mà làm.
Bà ấy nhìn trời rồi nói: “Lát nữa làm xong là phải về, mấy đứa biết chưa? Nắng giữa trưa rất lớn.”
Bà cụ Tô cảm thấy hơi choáng đầu nên đi về trước.
Tô Tử Du hỏi: “Em gái, vì sao chó cũng phải đốt hương đốt vàng?”
Lập mộ thắp hương cho chó… Cậu chưa nghe thấy những chuyện này bao giờ.
Túc Bảo nói: “Lúc đầu thai nếu không có “hộ khẩu” như tên, ngày tháng năm sinh… thì sẽ không thể đi đầu thai được. Cho nên kiếp sau hay kiếp sau nữa của chó vẫn sẽ đầu thai quay lại làm động vật.”
Vì sẽ không có ai nhớ sinh nhật của chúng.
Không tin có thể hỏi những gia đình bây giờ đang nuôi thú cưng, bọn họ chắc chắn không thể ngày giờ thời gian chú chó đó sinh ra, cha mẹ của chúng ở đâu cũng không biết…
“Nhưng chó nghiệp vụ, chó dẫn đường lại khác, chúng lập công, cũng có tính danh nghiệp vụ, có thông tin ngày sinh, thẻ căn cước, sau khi chết có mộ, vậy thì kiếp sau chúng có thể đầu thai thành người.”
Người phạm phải tội ác tày trời có khả năng sẽ luẩn quẩn trong vòng súc sinh.
Động vật công đức viên mãn cũng có thể quay về đầu thai làm người.
Chẳng qua Túc Bảo cảm thấy con chó này quá đáng thương, giúp nó lập mộ hóa vàng, hi vọng có thể tiễn nó một đoạn đường, như vậy khi đi xuống dưới kia cũng không quá thảm, nếu may mắn còn có thể thoát khỏi kiếp súc sinh.
Tô Tử Du nghe cô bé giải thích thì hiểu rõ.
Hóa ra là vậy!
“Được! Hoàn thành rồi!” Túc Bảo vỗ tay đứng lên, cô bé kéo chú chó lang thang khác: “Chúng ta trở về nào, yên tâm nha, bạn tốt cửa em đã lên đường rồi.”
Chú chó lang thang kia chậm rãi rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời.
Tô Tử Du nói: “Nó vẫn là một con chó có linh tính nha… Đúng rồi, đã đặt tên cho nó chưa?”
Túc Bảo lắc đầu: “Chưa có.”
Tô Tử Du trầm ngâm: “Nghe nói lúc bạn nó bị xe đâm chết nó vẫn luôn dựa vào người bạn nó trông coi. Hay gọi nó là Thủ Vọng (1)?”
(1) nghĩa là canh gác
Cố Tiểu Bát cười nhạo: “Tùy tiện vậy sao?”
Tô Tử Du vặn lại: “Vậy cậu đặt đi!”
Hân Hân nói: “Gọi là bánh bích quy!”
Cố Tiểu Bát: “Gọi là… Vượng Vượng.”
Mấy đứa nhỏ đều quay sang nhìn cô bé: “…”
Cố Tiểu Bát lấy một chiếc tên vô dụng quay đầu, hai má nóng bừng, hừ, sau này có xin cô bé cũng không đặt nữa!
Tô Tử Chiến đột nhiên nói: “Gọi bánh kẹo.”
Túc Bảo đang định nói bánh kẹo rất hay, bánh kẹo thì sau này đều ngọt ngào.
Tô Tử Du là người đầu tiên phản đối: “Không được! Lần trước Huyền Linh là anh cả đặt, lần này tên gì do anh đặt. Tên Thủ Vọng!”
Túc Bảo yên lặng, nhưng bé lại nhớ đến bánh kẹo trong tui mình, bé lập tức lấy ra cho mỗi người một cái.
Cuối cùng Tô Tử Chiến cũng lấy được bánh kẹo của em gái!
Cậu “tiện tay” nhét bánh kẹo vào trong túi, làm như không để ý gì đến viên kẹo này.
Tô Tử Du và Hân Hân là hai người đầu tiên bóc kẹo cho vào miệng, tay cũng không rửa.
Tô Tử Chiến cười lạnh nói: “Ăn ngon như vậy sao, không phải chỉ là một viên kẹo thôi à?”
Nói rồi cậu ung dung đi về.
Túc Bảo đưa mắt nhìn theo…
Anh cả, anh không ăn thì cho em đi!
Hân Hân nhìn Túc Bảo một cái, ây, em gái mình không có?
Cô nhóc lập tức cắn viên kẹo trong miệng làm đôi, sau đó phun ra nửa viên nói: “Này! Chia cho em một nửa!”
Vừa mới đào hố, trên tay cô nhóc vẫn còn dính bùn đất, nửa viên kẹo vẫn còn dính nước bọt.
Túc Bảo: “…”
Tô Tử Du ghét bỏ nói: “Em có âm mưa gì phải không!”
Hân Hân tỉnh ngộ: “À, đúng đúng đúng, tay em bẩn!”
Nói rồi cô nhóc chạy ra bồn rửa tay, đầu tiên để nửa viên kẹo sang một bên, sau đó rửa tay, rửa xong lại cầm viên kẹo lên rửa lần nữa.
“Nè! Giờ sạch rồi.”
Túc Bảo: “…”
Tô Tử Du: “…”
Cố Tiểu Bát: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.