Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 423: Giao dịch máu mèo

Tề Lan

15/02/2024

Trong căn phòng mờ tối, con mèo bị giữ lấy để rút máu đột nhiên run rẩy giãy dụa, cơ thể nó co rút vô cùng dữ dội, một chân đá bay cái khay đang đặt bên cạnh nó ra ngoài.

Trong khay là một số thứ dùng để rút máu, kim tiêm, túi đựng máu gì đó, tất cả đều va mạnh vào lồng mèo.

Mười mấy con mèo trong phòng bị dọa sợ trốn trong góc lồng, chúng nhe răng trợn mắt gào thét, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

Có con như đã mất cảm giác, nó quay đầu nhìn qua con mèo đang co giật, trong ánh mắt đờ đẫn thoáng xuất hiện sự đau khổ. Con mèo kia run rẩy rất mạnh, có lẽ máu bị rút cạn nên không chịu được.

Nhân viên đeo bao tay vội vàng rút kim ra, đầu tiên hắn ta cầm lấy túi máu trong tay, con mèo kia bị hắn ta đạp ra ngoài, nó rơi xuống đất đau đớn kêu lên một tiếng.

“Mẹ nó… Chỉ còn 50-60ml thôi, suýt nữa bị nó làm đổ rồi.” Nhân viên công tác nỏi nhỏ.

Người đàn ông trên đầu có ác quỷ là ông chủ của căn phòng này, tên là Ngô Lương. Ngô Lương thấy vậy thì nhíu mày: “Chết rồi thì ném ra ngoài. Nhân tiện kiểm tra chút, những con nào sắp chết cũng đừng giữ lại, thống nhất rút sạch máu rồi ném ra ngoài, đừng lãng phí đồ ăn cho mèo.”

Nhân viên công tác nói: “Được.”

Ngô Lương lại hỏi: “Công việc tuần này thế nào?”

Tên nhân viên kia cầm một quyển vở, trang giấy trong đó ghi đầy một tờ, tất cả đều là tên và số điện thoại của chủ đã từng giao dịch ngày trước.

“Tuần này có 3 đơn.” Hắn ta nói: “So với tuần trước thì ít hơn, haiz… Chủ yếu là mèo nuôi trong nhà được chăm sóc còn tốt hơn cả người, ít sinh bệnh. Thật hi vọng ngày nào chúng nó cũng bị bệnh.”

Hắn ta nói đến đây rồi cười hì hì nói: “Nếu để tôi biết nhà nào có mèo, tôi sẽ đến từng nhà đánh thuốc!”

Một tuần ba đơn, phần trăm tiền hắn ta có thể nhận chỉ có một nghìn.

Khi nào làm ăn không tốt thì một tháng cũng chỉ có bốn năm ngàn.

Ngô Lương nói: “Đừng có nghĩ đến mấy chuyện đó, đánh thuốc vào nhà người ta thì quá thất đức rồi…”

Hắn ta dừng lại chút rồi nói tiếp: “Tiểu khu của người ta đều có camera, cẩn thận đừng có khiến bản thân bị bắt, quá mạo hiểm.”

Nhân viên công tác cười nói: “Ông chủ, tôi chỉ nói đùa thôi!”

Hắn ta ném con mèo chết vào túi rác bằng da, sau đó nhanh chóng rút hết máu của những con mèo còn nằm thoi thóp, tiếp đó ném hết vào trong túi da.

Những con mèo bị rút khô lập tức thẳng đơ người mà chết, có con còn co giật, túi da hơi nhúc nhích, bọn họ tập mãi cũng thành thói quen.

Ngô Lương vỗ bả vai hắn ta: “Chuẩn bị một chút, ngày mai ra cứu hộ một nhóm mèo hoang nữa.”

Nhân viên công tác gật đầu: “Được được được!”

Cái gọi là “cứu hộ” của bọn họ chính là ra ngoài tìm xem nơi nào có mèo hoang, mượn danh nghĩa cứu hộ để bắt những con mèo đó lại.

Sau đó sẽ nhốt mèo trong căn phòng này.



Vì để giữ vững tiến độ công việc, mỗi tháng bọn họ đều ra ngoài hai chuyến, mỗi lần bắt được một con mèo, nhân viên công tác sẽ được trả ba trăm tệ.

Một lần đi là có thể bắt được trên dưới mười mấy con, nói cách khác một lần ra ngoài “cứu hộ”, nhân viên công tác sẽ có khoảng ba nghìn tệ.

Cộng với phần trăm của việc rút máu, một tháng thu nhập của hắn ta ổn định hơn một vạn.

Nhân viên công tác cảm thấy ông chủ là một người rất tốt, nhiều mèo như vậy, một tháng chỉ bán máu thôi cũng đã năm sáu vạn nhưng ông chủ đã cho hắn ta đến một vạn, đây không gọi là ông chủ tốt thì là gì?

“Tôi rất thích cứu hộ.” Nhân viên công tác cười hì hì nói.

Ngô Lương vỗ vai hắn ta: “Rất tốt! Giàu rồi lấy vợ mua xe mua nhà, tất cả đều không còn là giấc mơ!”

Nhân viên công tác cảm kích nói: “Ừm ừm!”

Chỉ có thể nói từ “cứu hộ” dùng ở nơi này của bọn họ cũng quá châm chọc rồi…

Ác quỷ trên đầu Ngô Lương lại vùng vẫy một lúc, đáy mắt nó càng đau đớn hơn.

Trước kia nơi này chính là thiên đường, tất cả mọi công việc và nhân viên ở đây… đều do nó làm chủ.

Mỗi lần bọn họ bàn chuyện làm ăn hay cứu hộ là lúc nó cười vui vẻ nhất.

Nhưng bây giờ nó cười không được…

Ngày hôm sau, Túc Bảo ở nhà cuối tuần cầm điện thoại của bà ngoại lướt lên lướt xuống.

Bà cụ Tô dặn dò: “Chơi một lúc rồi dừng biết chưa?”

Túc Bảo: “Vâng vâng!”

Ông cụ Tô ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn qua rồi cau mày nói: “Con nít thì chơi điện thoại cái gì chứ? Nhìn bà đi, lúc nào cũng nói mấy đứa kia chiều Túc Bảo, bà cũng như vậy mà thôi.”

Bà cụ Tô trừng mắt: “Sao có thể giống nhau được chứ?”

Cũng không biết trước kia ai nói “Đổi lại là tôi, tôi sẽ tuyệt đối không cưng chiều con bé như vậy”…

Dường như bà cụ Tô cũng nhớ ra, bà ấy ho một tiếng nói sang chuyện khác: “Không biết bên phía A Trần đã xong việc chưa, không biết khi nào mới về.”

Ông cụ Tô lật báo, vừa đọc tin tức vừa nói: “Không phải lần trước nó nói đi nửa tháng sao, bây giờ mới được có mấy ngày chứ, bà già nên lẩm cẩm rồi à?”

Bà cụ Tô: “…”

Bà ấy nhìn ông cụ Tô một cái, lạnh lùng nói: “Trưa hôm nay ông đừng ăn cơm.”

Ông cụ Tô ngẩng đầu: “???”

Túc Bảo che miệng cười trộm: “Ông ngoại bị mắng rồi~”



Ông cụ Tô nghĩ mãi không ra: “Hình như ông ngoại không nói sai gì mà?”

Túc Bảo nghiêng đầu duỗi tay ra tính toán: “Cậu cả ra ngoài hơn một tuần, còn năm ngày nữa là về, không phải ra ngoài mới được mấy ngày nha!”

Ông cụ Tô lập tức hiểu ra: “Vậy cũng không phải ông tính saio, “mới đi được có mấy ngày” là để hình dung thôi.”

Bình thường nói chuyện phiếm đâu có ai chú ý mấy thứ này.

Chẳng lẽ phải nói anh ra ngoài mười ngày, còn năm ngày nữa sẽ về? Nào có ai nói chuyện phiếm còn chính xác đến từng ngày như vậy.

“Phụ nữ thật khó hiểu.” Ông cụ Tô nhỏ giọng thầm thì.

Túc Bảo cầm điện thoại chạy lên tầng, vừa chạy vừa nói: “Ông ngoại, cái gì con cũng không nghe được!”

Ông cụ Tô: “…”

Túc Bảo nói Tô Tử Du giúp cô bé tìm những đoạn video ngắn về giải cứu chó mèo nên hiện tại tất cả những gì cô bé tìm được đều là về chủ đề này.

Tô Tử Du hỏi: “Sao vậy? Sao tự nhiên em lại muốn tìm những video này?”

Thật thiệt thòi… Sau khi khai giảng cậu phải lên lớp, phải làm bài tập, phải đi học thêm.

Không thể ngày nào cũng đi cùng em gái được.

Nhìn đi, chuyện gì xảy ra người anh như cậu cũng không biết!

Cậu chính là anh nhỏ Túc Bảo thích nhất đó!

Túc Bảo lướt video đến mất hồn, qua loa xua tay: “Không có gì không có gì.”

Tô Tử Du: “???”

Cậu ngồi sát vào Túc Bảo, nhìn cô bé lướt video.

"Các bạn, đã một tháng nay rồi tôi không mua được đồ ăn cho mèo… Thật sự hết cách rồi, tổ chức cứu hộ chúng tôi đã đứng ra nhận một trăm con mèo, thật sự không thể nhận thêm được nữa… Một tháng tiền lương của tôi không nuôi nhiều được như vậy… Có người nói bán hàng kiếm tiền? Nhưng tôi chưa từng làm chuyện này… Phải làm sao đây mọi người.

Hôm nay tan học thấy nhóc đáng thương này… Bên ngoài mưa to gió lớn, không nhịn được mà mang nó về nhà…"

Tô Tử Du nói: “Đều là cứu chó cứu mèo nha…”

Đều là chuyện tốt.

Xem ra lần này chắc là không liên quan đến quỷ…

Cậu vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, Mộc Quy Phàm về…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook