Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 416: Con chim bị làm khó

Tề Lan

15/02/2024

Con chó vẫy đuôi cầu xin sự thương xót từ người đàn ông đến gần nó, người đàn ông đang cầm điện thoại di động, giọng nói bất lực.

"Làm sao bây giờ… Đừng nhìn tôi như vậy, nếu cứ nhìn tôi như vậy…"

Anh ta dường như không biết phải làm gì, ngồi xổm bên cạnh con chó, vẻ mặt không biểu cảm nhưng lại nói những lời rất đau lòng.

"Nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi thấy khó xử lắm... Tôi thực sự không thể đưa em về được, nhà tôi đã có một con chó rồi..."

“Chó nhà tôi cũng bị do tôi nhặt về, em nó quá nhạy cảm và không chấp nhận những con chó khác, tôi không thể mang em về nữa.”

Người đàn ông mải mê biểu diễn đến mức không chú ý đến Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đang đứng cách đó không xa.

Cuối cùng anh ta thở dài nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp em chôn cất bạn đồng hành của em thôi... Đây là việc duy nhất tôi có thể làm."

"Nhân tiện, ở đây tôi có bánh bao nhân thịt, cho em đấy!"

Vừa nói, anh ta vừa bế con chó trên mặt đất lên rồi cẩn thận bước đến ven đường.

Sau đó, anh ta lắc máy quay...

Túc Bảo hỏi: "Ba, sao anh ta lại lắc điện thoại như thế?"

Mộc Quy Phàm nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Anh ta đang giả vờ đi bộ, sau này trong quá trình chỉnh sửa hậu kỳ sẽ cắt ghép biên tập thành một cảnh khác.”

Quả nhiên, người đàn ông ước chừng mọi chuyện đã gần xong nên ném con chó đã bị đâm chết sang bên đường.

Con chó vốn đã chết cứng đờ, tông vào lề đường và phát ra một tiếng uỵch nặng nề.

Con chó còn sống cứ ngỡ đã gặp được một người đàn ông tốt, nhưng không ngờ người đàn ông đó lại vứt xác người bạn đồng hành của mình sang một bên một cách thờ ơ như vậy.

Nhất thời nó choáng váng đến ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt vô cùng hoang mang.

Người đàn ông đứng đó xem lại những cảnh mình đã quay, cuối cùng cũng hài lòng, chụp thêm vài bức ảnh con chó đang bối rối trước khi chuẩn bị rời đi.

Kỷ Trường nói: "Túc Bảo, đi thôi!"

Túc Bảo có chút do dự, bé vẫn không hiểu tại sao mình lại phải do dự, chỉ là trực giác bé vô thức cảm thấy mình nên chờ đợi thêm một lúc.

Mộc Quy Phàm nhìn ra vẻ bối rối của bé, nói: “Con muốn cứu một ngàn một trăm con chó hay chỉ cứu con trước mặt?”

Túc Bảo thậm chí còn không cần nghĩ ngợi lâu: "Một ngàn một trăm con."

Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn bé, nói: “Vậy tạm thời đừng hành động, đợi lấy đủ bằng chứng rồi giết chết chúng.”

Nói trắng ra thì, có rất nhiều con quỷ đạo đức giả ăn thịt thú nuôi.

Sự bùng nổ về lượng truy cập trên các nền tảng video ngắn đã làm nảy sinh một nhóm người đỏ mắt vì tiền, họ làm bất cứ điều gì để kiếm tiền.

Thà là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho đám người man rợ kiếm tiền trên xương máu thú nuôi này sợ, không dám lặp lại trắng trợn như vậy nữa.

Nhưng vì hàng ngàn hàng vạn con chó mèo hoang khác, nhất định phải hy sinh thêm vài con chó mèo nữa.

Nhưng Mộc Quy Phàm không nói điều này ra...

Chỉ thấy cô bé vẫn giữ được sự thuần khiết như trước, ánh mắt sáng ngời gật đầu chắc nịch: "Được, giết bọn chúng đi!!"



Kỷ Trường khóe miệng giật giật.

Dạy bé chuyện này có phải sớm quá rồi không, anh có chắc là làm vậy lúc trở về bà cụ Tô sẽ không dùng tay không bổ não anh ra sao?

Cợt nhả thì cợt nhả nhưng Kỷ Trường vẫn nói: “Nếu chúng ta phải dùng biện pháp lâu dài để bắt được cá lớn, vậy thì trước hết hãy nhốt ác quỷ lại đã.”

Kỷ Trường và Túc Bảo giờ đã cảnh giác khi để con quỷ bé con thích khóc chạy mất rồi, không cần sư phụ cũng phải nói Túc Bảo cũng muốn làm điều này.

Kỷ Trường đang chuẩn bị dạy cho bé một phù chú mới - Đánh dấu.

Bằng cách này, ngay cả khi ác quỷ bỏ chạy, họ vẫn có thể được tìm thấy nó dựa trên dấu hiệu được đánh dấu.

Nhưng khi hắn nhìn qua đã thấy Túc Bảo lon ton chạy đến trước mặt người đàn ông đang định lên xe rời đi!

"Chú ơi!" Túc Bảo hét lớn.

Người đàn ông quay lại, cau mày nhìn Túc Bảo: "Mày là ai?"

Ác quỷ phía trên dường như cảm nhận được có điều gì đó không ổn, nó nhìn thấy Kỷ Trường từ xa, lập tức muốn chạy trốn.

Nhưng nó lại nghe thấy bé con trước mặt hét lên: "Này! Gọi ba đi!"

Sau đó bàn tay nhỏ bé mềm mại của bé tát anh ta một cái!

Trong lúc nhất thời, ác quỷ giống như bị thứ gì đó khóa chặt, giãy giụa trên đầu người đàn ông, nhưng nó không thể thoát ra được!

Nó đã bị “nhốt” vào vật chủ này!

Ác quỷ đột nhiên cảm thấy kinh hãi.

Túc Bảo hài lòng nói: "Được rồi!"

Để con quỷ này bỏ chạy rồi phải đi tìm thì phiền phức lắm.

Không cho nó chạy trốn luôn thì không phải tốt hơn sao?

Kỷ Trường nhất thời không nói nên lời, không ngờ tới đoạn kế sinh nhai... Không, lời dạy của ba của hắn còn có thể sử dụng như thế này...

Người bị tát có chút khó chịu, một đứa bé không biết từ đâu nhảy ra, kêu anh ta gọi nó là ba?!

“Đứa con hoang ở đâu ra vậy, không có mẹ sao? Không ai dạy dỗ à?”

Người đàn ông nhìn Túc Bảo với vẻ mặt phiền chán, xua tay nói: "Cút cút cút!"

Vừa dứt lời.

Một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới làm gãy răng cửa của anh ta!

Người đàn ông hét lên và bịt miệng lại, cơn đau khiến anh ta chửi bới lung tung phun ra toàn những từ ngữ thối tha.

Cố Tiểu Bát thấy vậy, lặng lẽ vứt hòn đá còn chưa kịp ném ra kia đi

Cô bé mím môi, vẻ mặt lạnh lùng.

Tại sao vừa rồi phản ứng đầu tiên của cô bé lại là muốn đánh gãy răng cửa của người đàn ông này? !



Cô bé thật sự không muốn xen vào chuyện của người khác... Cố Tiểu Bát có chút khó chịu bản thân mình, cô bé đang làm gì vậy, lại còn bảo vệ cái đồ quỷ sứ Túc Bảo mà mình từng chán ghét này nữa.

Người đàn ông phun máu trong miệng ra, tức giận bước lại gần Túc Bảo, chỉ vào mũi bé chửi: "Người lớn nhà mày đâu rồi?! Trả tiền bồi thường!"

Sau đó, anh ta nhìn thấy một người đàn ông khó chịu bước tới, vẻ mặt lạnh lùng như muốn ăn thịt ai đó!

"Tôi là ba của con bé. Thế nào, muốn bồi thường bao nhiêu?"

Người đàn ông đang định nói thì nhìn thấy Mộc Quy Phàm khoanh tay với vẻ mặt lạnh lùng: “Tiền bồi thường thương tật suốt đời là một tiệu, tiền bồi thường cho mũi và mặt bị bầm tím là bà trăm, hỏa táng một người thì bồi thường ba triệu, chọn đi!”

Người đàn ông: "..."

“Điên rồi!” Anh ta chửi thề rồi vội vàng lên xe bỏ đi.

Mộc Quy Phàm liếc nhìn biển số xe, lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn.

Sau đó anh nhìn Túc Bảo hỏi: "Con không sao chứ?"

Túc Bảo chớp chớp mắt, không sao đâu, bé không bị tổn thất gì cả.

Thậm chí anh ta còn chưa chạm vào được góc áo của bé thì có thể có chuyện gì được.

"Ba, chúng ta đưa con chó này về nhà nhé?" Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh con chó với vẻ mặt thương cảm.

Cố Tiểu Bát cười lạnh, thấp giọng nói: "Trẻ con."

Trên đời này có rất nhiều người và sự việc đáng thương, có thể thông cảm hết cho tất cả bọn họ được không? Sự đồng cảm có giá trị gì không?

Nhưng cô bé lại không để ý tới, nếu trên thế giới này thực sự không có sự đồng cảm, thậm chí ngay cả sự ngây thơ như trẻ con cũng không còn tồn tại... Vậy thì thế giới này sẽ là một thế giới đáng sợ biết bao.

Túc Bảo không nghe thấy Cố Tiểu Bát nói gì, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu con chó.

Kỳ thực bé cũng có chút do dự, ở nhà bé đã có một con rùa, một con vẹt và một con mèo rồi.

Bé cũng không thể mang tất cả những chú chó hoàng mà mình gặp về nhà họ Tô được..

Túc Bảo quyết định giao quyền quyết định quan trọng này cho Tiểu Ngũ.

"Tiểu Ngũ, nghĩ thế nào?"

Tiểu Ngũ đang chuyên tâm phục kích chuẩn bị ngậm đầu rùa vào miệng, nói: "Ực…?"

Bình thường Túc Bảo ra ngoài chỉ mang theo Tiểu Ngũ và ông nội rùa, còn Huyền Linh… Cơ thể nó quá lớn nên Túc Bảo không mang theo được.

Túc Bảo nghiêm túc hỏi ý kiến của Tiểu Ngũ: “Chúng ta có thể đưa con chó này về nhà được không?”

"Mày và Huyền Linh sẽ không ức hiếp nó chứ?"

“Nếu đem nó về, mày có thể dạy nó nói chuyện được không?”

Tiểu Ngũ: "..."

Ực…! Hai câu trước còn dễ bàn bạc.

Nhưng câu cuối cùng thì có hơi làm khó một con “chim” quá rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook