Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 415: Làm việc thiện thì không cần lo đến tương lai

Tề Lan

15/02/2024

Cuối cùng, Phùng Bình được xe cấp cứu đưa đi, còn Túc Bảo thì loại bỏ âm sát khí ra khỏi đầu bà Phạm.

Phùng Bình vẫn cần được cứu, dù sao chỉ vì một lâu la bé nhỏ như anh ta mà Mộc Chiến Thần phải gánh chịu một vết nhơ, anh ta không xứng!

Kỷ Trường giơ tay xoa xoa một chút tà khí, sờ sờ nói: "Nhìn mí mắt bà ta sưng vù, âm sát khí này lại có chút quen thuộc, nói không chừng con quỷ bám trên đầu bà ta trước đây là quỷ thích khóc.”

Quỷ thích khóc đó cũng đủ tinh quái đất, cho dù gặp bọn họ hay là gặp tên Trần Thương Vũ kia đều chạy rất nhanh.

Không bắt được!

Túc Bảo lại an ủi: "Không sao đâu sư phụ, con tin là lần sau có thể bắt được mà!”

Kỷ Trường đột nhiên ngừng nói.

Diêm vương nhỏ nói lần sau sẽ bắt được thì lần sau nhất định sẽ bắt được.

Sau khi loại trừ sát khí xong, Túc Bảo lại an ủi: "Dì Phạm ơi, dì đừng lo lắng. Nhìn nè, ở đây cháu có một lá bùa cầu tự, rất linh, dì có muốn nó không?”

Mộc Quy Phàm: “… ?”

Cố Tiểu Bát: "... ?"

Kỷ Trường: "... ?"

Bà Phạm sửng sốt, sau đó lại cảm thấy thích thú trước sự nghiêm túc khi đứa trẻ muốn chọc cười mình, gật đầu nói: "Được, giá bao nhiêu?"

Bà ta không cần biết là nó có linh nghiệm hay không, ít nhất hôm nay Túc Bảo đã làm bà ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, bà ta đoán là mình cũng không sống thêm được bao lâu nữa.

Cho nên bà ta cũng không hỏi lá bùa có linh ứng hay không, dù có tốn một triệu bà ta cũng sẵn lòng đưa——

Dù sao bà ta cũng có rất nhiều tiền.

Cuối cùng bà ta chỉ cần để lại chút tiền để bản thân ăn uống, phần còn lại cứ quyên góp hết đi… Đáng lẽ nên làm như thế từ sớm để lão già họ Phùng kia khỏi nhớ thương đến món tiền đó.

Bà Phạm cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhìn thấy Túc Bảo giơ ngón tay lên, bà cười nói: “Một triệu à, được thôi!”

"Đây, đưa tài khoản cho dì."

Lần này đến lượt Túc Bảo bối rối: "???"

Không phải, ý của bé là mười vạn!

Một triệu nhiều tiền lắm đấy, nhiều nhiều thật sự rất nhiều!

Nhưng Túc Bảo biết mình không được làm như vậy.



Bé bất đắc dĩ nói: "Dì Phàm, ba nói chúng ta không thể làm người xấu. Lá bùa này chỉ có giá là một trăm vạn... à không, chỉ mười vạn thôi."

Giấy bùa là do cậu cả mua cho, phù văn trên bùa là do bé vẽ, cậu cả nói nó chỉ đáng giá năm mươi xu thôi, kêu bé đừng lo lắng.

Mua năm mươi xu mà bán mười vạn đã vô lương tâm lắm rồi.

Phải nói rằng Túc Bảo rất rõ ràng về tiền bạc...

Bà Phạm không nói gì, sau khi lấy số tài khoản của Túc Bảo, bà ta chuyển ngay một triệu, sau đó dặn dò với bé rằng hai ngày nữa tiền sẽ đến, bé nên chú ý kiểm tra cẩn thận.

Túc Bảo cầm điện thoại di động của trẻ con trong lòng vui mừng.

Bé kiếm được tiền rồi, đủ mười vạn!

Nhoáng một cái đã đủ tiền bồi thường năm cái cửa bị phá hủy rồi!

"Nhân tiện, dì Phạm, dì đợi một chút! Cháu có một đơn thuốc cực kỳ tốt..." Túc Bảo nhìn thấy Mộc Quy Phàm liếc nhìn mình, lập tức nói khác đi: "Do bà ngoại cháu xin được đấy, rất là lợi hại! Có thể trị khỏi bách bệnh!”

"Dì cũng thấy bây giờ bà ngoại cháu vẫn khỏe khoắn có thể đi quảng trường khiêu vũ đấy. Bây giờ cháu viết lại cho dì.”

Bà Phạm bây giờ cũng đã biết danh tính của Túc Bảo cũng biết rằng đúng là chân của bà cụ Tô đã hoàn toàn lành lặn rồi.

"Thật sao?" Bà ta ngạc nhiên, vừa vui mừng vừa lo sợ: "Cảm ơn cháu!"

Vậy thì bà ta... vẫn còn cơ hội sinh con cho chồng phải không?

Bà Phạm che miệng khóc thầm.

Kỷ Trường đang lơ lửng bên cạnh, khoanh tay và bắt chéo chân.

Đáng tiếc ở đời này, thiện và ác không thể bù trừ được.

Đã làm chuyện xấu thì cuối cùng sẽ bị báo ứng dưới hình thức khác thôi.

Bà ta đã yêu cầu Trần Thương Vũ đổi hồn cho mình.

Có nhiều sinh mạng đã chết đi vì thí nghiệm đổi hồn… Cho dù thế nào bà ta cũng không tránh được có liên quan trong chuyện này.

"Trên đời này... Làm chuyện tốt không thể bù trừ với chuyện xấu… Nếu đã làm chuyện xấu thì cho dù không chấp nhận thì cũng sẽ phải chịu quả báo…" Kỷ Trường lẩm bẩm.

Lấy công chuộc tội, đó là điều do con người nghĩ ra.

Nhưng đã làm việc ác thì cho dù tội nặng hay tội nhẹ thì khi đến âm phủ đều sẽ có Diêm vương và phán quan phân xử.

Nhưng nếu làm việc thiện thì không cần lo lắng về tương lai. Câu nói này đương nhiên có lý, không có công thì không có lỗi, ít nhất cuộc sống của bạn sẽ được bình yên, tích lũy làm nhiều việc tốt sẽ không vô ích.



Làm nhiều việc thiện hay ác cũng sẽ ảnh hưởng đến đời con cháu của mình.

"Đi thôi." Đến nhà họ Phạm là để xem bà Phạm là người tốt hay xấu, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Mộc Quy Phàm không có ý định ở lại, anh dẫn Túc Bảo cùng rời đi.

Một năm sau, sức khỏe bà Phạm đã khá hơn, hai năm sau, bà ta đạt được nguyện vọng và sinh được một cậu con trai.

Nhưng bà ta đã không thể cầm cự được thêm vài năm nữa và đã qua đời khi đứa trẻ mới ba tuổi.

Vì đứa con của mình, bà ta nhẫn tâm bán đi căn biệt thự chứa đầy ký ức, đi đến một nơi không ai biết, tìm một gia đình tốt bụng không có con để gửi họ đứa con của mình và cầu xin họ hãy nuôi đứa trẻ ít nhất cho đến khi nó trưởng thành.

Bà ta cũng nhớ tới lời của Mộc Quy Phàm, làm người không quá thật thà nên chỉ đưa cho gia đình đó một triệu, nói dối rằng đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của bà ta…

Bà ta không thể đảm bảo mọi người sẽ làm gì khi đối mặt với khối tài sản khổng lồ, vì vậy bà ta chỉ có thể quyết định giấu giếm chuyện này.

Hơn mười triệu còn lại bà ta quyên góp hơn một nữa xem như cầu phúc cho con trai.

Nửa còn lại bà ta mở một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ và gửi tiền, để lại di chúc thừa kế số tiền đó cho con trai nhưng với điều kiện là sau khi nó thành niên thì mới được thừa kế.

Khi đứa trẻ lớn lên, việc nó quyết định thế nào sẽ là việc của nó.

Bà Phạm cảm thấy mọi chấp niệm và nhiệm vụ của mình đã được hoàn thành... Cuối cùng bà ta cũng có thể xuống dưới suối vàng đi tìm chồng và giải thích với ba mẹ chồng rồi.

Chỉ là sinh ly tử biệt giống như một con dao cắt vào lòng đứa trẻ, nó chỉ có thể tự mình vượt qua.

Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.

Sau khi ba con Túc Bảo rời khỏi nhà họ Phạm, trên đường về, họ bất ngờ nhìn thấy một con chó nằm cạnh một con chó khác ở bên đường, nó nằm yên lặng nhưng mắt lại ươn ướt.

Con chó nằm trên mặt đất thất khiếu đều đang chảy máu, cơ thể cứng ngắc.

Túc Bảo sửng sốt, vội vàng chỉ vào ven đường: "Ba, dừng xe..."

Sau khi xuống xe, Túc Bảo nhanh chóng chạy tới, nhưng lúc này đã có người nhanh hơn bọn họ.

Một thanh niên cầm điện thoại di động đi về phía hai con chó và nói: "Tôi đang trên đường đi mua đồ ăn về, đoán xem tôi đã tìm thấy gì..."

Anh ta dường như cảm thấy mình nói như vậy không ổn nên lập tức dừng lại và lùi về phía sau.

Lần này anh ta cầm điện thoại chạy lon ton về phía con chó, lo lắng nói: “Tôi vừa mua đồ ăn xong đang trên đường về thì chợt nhận ra ở đây có gì đó không ổn.”

Anh ta thở hổn hển, như thể chạy rất mệt, cuối cùng dừng lại trước mặt con chó: "Cái này... trời ơi... Chuyện này quá..."

Anh ta dường như không thể nói nên lời nữa, máy ảnh bắt đầu rung chuyển.

Túc Bảo sửng sốt hồi lâu, sở dĩ bé không bước tới là vì trên đầu người đàn ông này có một con ác quỷ...

Khi con chó cuối cùng cũng thấy có người đến, nó quay về phía người đàn ông vẫy đuôi đầy hy vọng, thận trọng nhìn người vừa tới với ánh mắt đáng thương như đang cầu xin điều gì đó…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook