Chương 318: Học điều xấu từ Hân Hân
Tề Lan
11/11/2023
Trên quảng trường miếu Thành Hoàng, mây đen dày đặc, bầu trời dần chuyển tối.
Vài người mặc kimono bỗng hét lên ầm ĩ như trông thấy thứ gì đáng sợ lắm, mặt họ nhuốm vẻ sợ hãi, có người còn quỳ xuống ôm đầu.
Người khác không hay biết rằng, những người này đều đang trông thấy tổ tiên của mình. Các tổ tiên phẫn nộ túm mấy người mặc đồ kimono rồi đánh đập.
“Giang sơn mà các ông đây vất vả lắm mới bảo vệ được lại bị đám con cháu các ngươi lãng quên như vậy hả?”
“Kẻ thù giết chết ông nội của ngươi, bây giờ ngươi lại cung phụng chúng như tổ tông hả?”
“Hôm nay không đánh cho các ngươi tả tơi tan tác thì các ngươi sẽ chẳng hiểu được hòa bình an yên từ đâu mà có!”
Những người mặc kimono và đi guốc gỗ bị đánh đến độ guốc gỗ bay lên không trung, họ sợ hãi la hét và cầu xin tha thứ.
Phần đông những người còn lại không trông thấy quỷ: “??”
Họ chẳng hiểu chuyện gì, ban nãy vừa trông thấy cảnh tượng tia chớp, cầu vồng cùng hoàng hôn đồng thời xuất hiện một cách kỳ lạ. Giờ lại nhìn thấy mấy người mặt mày nhuốm vẻ hoảng sợ đang quỳ rạp dưới đất xin tha thứ.
Đám người không trông thấy quỷ càng kinh hãi trong lòng.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy…”
“Cái cột sắt đỏ họ kéo ra là gì vậy…”
"Thật kỳ lạ. Vừa kéo cây cột sắt ra thì sấm sét đã giáng xuống."
“Lẽ nào những lời cô bé ban nãy nói đều là sự thật ư? Hôm nay không phải triễn lãm búp bê và các nhân vật anime, mà là lễ cúng tế?”
Một số người đã bắt đầu hoài nghi.
Nhưng cũng có người đang rỉ máu trong lòng, khóc lóc nói: “Dẫu thế thì chúng ta cứ mặc kệ mấy con búp bê bị hỏng hả?”
Những cô gái có búp bê tro cốt đau lòng muốn chết, chưa kể những con búp bê này là món đồ yêu thích của họ, họ còn phải chi rất nhiều tiền để mua được đám búp bê này đó nha!
Dù không có giá năm triệu tệ như Yêu Yêu của Cố Thất Thất thì búp bê của họ cũng khoảng trăm tệ.
Chỉ dựa vào cái cớ phá lễ cúng tế mà có thể rũ bỏ trách nhiệm với búp bê của họ ư?
Lúc này, đám người Mộc Quy Phàm bước ra ngoài.
Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, đi bên cạnh anh là Tô Tử Du khát cầu tri thức đang lạnh mặt nghĩ ngợi gì đó.
Tô Nhất Trần đang nghe điện thoại, bên kia điện thoại ai đó đang nói tới chuyện bồi thường.
Khi bước tới trước đền thờ của nghi lễ cúng tế, Tô Nhất Trần còn đá văng điện thờ sang một bên.
Tô Nhất Trần giẫm lên vài mảnh vỡ của búp bê làm từ tro cốt, chủ nhân của đám búp bê lập tức khóc to hơn, hệt như mẹ mất con.
Túc Bảo bịt tai lại, hét lên: “Đừng khóc nữa! Em đền tiền!”
Tuy những con búp bê kia bị bé đập hỏng vì liên quan tới lễ cúng tế. Nhưng, cậu cả của bé đã dạy bé phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.
Túc Bảo đau lòng lấy bao lì xì từ trong túi ra. Tiền nhiều như này chắc đủ bồi thường rồi nhỉ?
Tiền bé kiếm được chưa kịp ấm túi đã phải lấy ra đền cho người ta, Túc Bảo chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Nhìn dáng vẻ như bị nội thương nghiêm trọng của Túc Bảo, Tô Nhất Trần chỉ thấy buồn cười, Mộc Quy Phàm lại thấy bảo bối nhỏ của anh quá đáng yêu, anh không khỏi véo má bé.
“Cột túi tiền cho thật chặt vào, cậu cả của con sẽ bồi thường cho con!”
Tô Nhất Trần đứng bên cạnh: “…?”
Tôi xem anh như em rể, vậy mà anh coi tôi là tên thiếu gia tiêu tiền như rác hả?
Mộc Quy Phàm mắt điếc tai ngơ, điềm nhiên nói với Túc Bảo: “Cậu cả của con đẹp trai lại lắm tiền, khi tiêu tiền càng đẹp trai hơn!”
Tô Nhất Trần lắm tiền đẹp trai: “…”
Chẳng còn gì để nói, chi tiền thôi!
Tô Nhất Trần liếc nhìn mấy cô gái đang khóc đỏ cả mắt, không biết có phải do ban tổ chức dặn dò không mà tất cả đều mặc đồng phục có nhiều màu khác nhau.
Anh lạnh lùng nói: “Những món đồ mà trẻ con nhà chúng tôi làm vỡ, chúng tôi đương nhiên sẽ bồi thường. Lát nữa trợ lý của tôi sẽ xác nhận tiền bồi thường với từng người một!”
Cậu cả không muốn Túc Bảo phải dính bất cứ vết nhơ nào.
Chỉ là chi tiền để giải hòa thôi mà, chi thì chi thôi.
Sau khi biết Túc Bảo có thể nhìn thấy quỷ và bắt quỷ, Tô Nhất Trần tin rằng mấy cô gái này sẽ gặp báo ứng vì những hành vi của họ.
Mấy cô gái có búp bê vỡ sứng sốt, sau đó vài người lập tức vui mừng khôn xiết.
Họ chằng quan tâm tới lễ cúng tế hay đánh cắp vận mệnh quốc gia gì hết, họ chi tiền để đặt làm búp bê, búp bê vỡ thì nhất định phải được bồi thường.
Hồi nãy họ định bụng nếu phụ huynh nhà con nhóc quỷ tên Túc Bảo này không chịu đền tiền thì họ sẽ làm ầm lên rồi kiện ra tòa, dù sao họ cũng chẳng còn gì để mất.
Một lát sau, Khúc Hưởng tới đền tiền, Cố Thất Thất không chịu nhận tiền, chỉ nhìn Túc Bảo.
Cô ấy vừa nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Họ nói sẽ thu hồi tất cả búp bê của cô ấy vì toàn bộ búp bê của cửa tiệm ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân đều liên quan tới việc trộm tro cốt người để làm.
Cố Thất Thất không dám tin cô ấy đã ngủ trong một căn phòng chứa đầy búp bê tro cốt suốt nhiều năm như vậy...
Cô ấy thích búp bê thật, nhưng lúc này cũng thấy thật sự sợ búp bê, nhất thời tâm trạng cô ấy trở nên phức tạp, không biết nói gì.
Cố Thất Thất bước tới, trịnh trọng cảm ơn Túc Bảo rồi vội vàng quay lại trường quay.
Những cô gái nhận được tiền vui vẻ rời đi, triển lãm búp bê treo đầu dê bán thịt chó kết thúc.
Mộc Quy Phàm nói với Túc Bảo, người tổ chức sự kiện này đã được mời uống trà, không biết uống trà trong bao lâu và liệu người đó có thể ra ngoài hay không?
Còn những cô gái nhận tiền bồi thường búp bê ban nãy…..
Có người về đến nhà bỗng sốt cao không giảm, ốm nặng một trận.
Có người gặp tai nạn ô tô trên đường về nhà, tuy không chết nhưng vẫn rất đau khổ.
Một số khác sau khi về nhà chỉ cảm thấy có gì đó hơi bất thường, cửa luôn mở một cách khó hiểu khi họ đi ngủ vào ban đêm, vòi sen trong phòng tắm sẽ tự mở vào giữa đêm.
Nhiều khi tỉnh dậy nửa đêm, không hiểu sao búp bê được đặt trong hộp bỗng nhiên nằm trên đầu giường của họ….
Khi ấy, họ mới nhớ tới những gì Túc Bảo nói về lễ cúng tế, họ khóc lóc nhờ vả các mối quan hệ để tìm Túc Bảo nhờ giải quyết vấn đề.
Nhưng quá muộn rồi, Túc Bảo đâu phải người ai thích tìm cũng tìm được. Mấy cô gái nuôi búp bê hối hận không thôi, chạy vạy khắp nơi tìm Túc Bảo như ruồi không đầu, sau đó họ bị lừa không ít tiền, số tiền bồi thường nhận được chẳng mấy chốc đã hết sạch….
Điểm dừng chân đầu tiên của triển lãm lưu động về câu chuyện búp bê mùa hè lên hotsearch vì đã xúc phạm đến tổ tiên.
Câu chuyện về một đạo sĩ và mấy đứa trẻ phá hỏng nghi thức tà ác trộm vận mệnh quốc gia cùng dị tượng trên bầu trời cũng trở thành chủ đề nóng trên mạng.
Nhiều người trên mạng không tin trẻ con làm được điều này, họ cho rằng đạo sĩ ở ẩn kia dẫn dắt các đồ đệ nhỏ của anh tới phá hỏng nghi thức tế lễ.
Cuối cùng thì Mộc Quy Phàm cũng hiện thực được ước mơ trở thành đạo sĩ của mình, hơn nữa còn là vị đạo sĩ lợi hại nhất.
Trên mạng rộ lên một trò đùa: [Bây giờ tu tiên còn kịp không nhỉ?]
[Tôi đi hỏi sư phụ xem dị tượng trên trời kia có ý nghĩa gì rồi hỏi sư phụ có đồng ý dạy tôi không, tôi có thể chịu khổ! Nhưng, sư phụ nói tôi phải tin vào khoa học!]
[Miệng thì nói phải tin vào khoa học, sư phụ vẫn ngự kiếm bay đi…]
Nghe Tô Tử Du đọc bình luận trên mạng, hai mắt Túc Bảo lấp lánh, bé vui vẻ nói: “Ba em siêu lợi hại!”
Khi trước ba bé đánh nhau và trèo tường giỏi.
Bây giờ ba bé càng lợi hại hơn, còn có thể nhổ đinh trấn hồn cùng bé.
Ba của người khác có làm được như vậy không? Không nha!!
Ba bé lợi hại vậy đó, tuy bé biết ba bé chưa phải đạo sĩ, nhưng như vậy đã lợi hại lắm rồi!
Thấy mặt Túc Bảo tràn đầy vẻ tự hào, trái tim Mộc Quy Phàm mềm nhũn.
Tuy đôi lúc áo bông nhỏ hay để lộ chuyện ( Tỷ như lỡ miệng nói cho bà cụ Tô biết anh dạy bé mắng người kém cỏi là Chân Cơ hái rau, sau đó anh bị bà cụ Tô đánh cho một trận), nhưng không ai có thể ấm áp bằng áo bông nhỏ của anh.
Túc Bảo bỗng sực nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, sư phụ, hôm qua người nói chị Tiểu Bát không phải là con người à?”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Ý của ta là, cô bé đó không phải người thường….”
Túc Bảo học theo Hân Hân, xua tay nói: “Không sao, đều cùng một ý mà!”
Kỷ Trường: “…”
Vài người mặc kimono bỗng hét lên ầm ĩ như trông thấy thứ gì đáng sợ lắm, mặt họ nhuốm vẻ sợ hãi, có người còn quỳ xuống ôm đầu.
Người khác không hay biết rằng, những người này đều đang trông thấy tổ tiên của mình. Các tổ tiên phẫn nộ túm mấy người mặc đồ kimono rồi đánh đập.
“Giang sơn mà các ông đây vất vả lắm mới bảo vệ được lại bị đám con cháu các ngươi lãng quên như vậy hả?”
“Kẻ thù giết chết ông nội của ngươi, bây giờ ngươi lại cung phụng chúng như tổ tông hả?”
“Hôm nay không đánh cho các ngươi tả tơi tan tác thì các ngươi sẽ chẳng hiểu được hòa bình an yên từ đâu mà có!”
Những người mặc kimono và đi guốc gỗ bị đánh đến độ guốc gỗ bay lên không trung, họ sợ hãi la hét và cầu xin tha thứ.
Phần đông những người còn lại không trông thấy quỷ: “??”
Họ chẳng hiểu chuyện gì, ban nãy vừa trông thấy cảnh tượng tia chớp, cầu vồng cùng hoàng hôn đồng thời xuất hiện một cách kỳ lạ. Giờ lại nhìn thấy mấy người mặt mày nhuốm vẻ hoảng sợ đang quỳ rạp dưới đất xin tha thứ.
Đám người không trông thấy quỷ càng kinh hãi trong lòng.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy…”
“Cái cột sắt đỏ họ kéo ra là gì vậy…”
"Thật kỳ lạ. Vừa kéo cây cột sắt ra thì sấm sét đã giáng xuống."
“Lẽ nào những lời cô bé ban nãy nói đều là sự thật ư? Hôm nay không phải triễn lãm búp bê và các nhân vật anime, mà là lễ cúng tế?”
Một số người đã bắt đầu hoài nghi.
Nhưng cũng có người đang rỉ máu trong lòng, khóc lóc nói: “Dẫu thế thì chúng ta cứ mặc kệ mấy con búp bê bị hỏng hả?”
Những cô gái có búp bê tro cốt đau lòng muốn chết, chưa kể những con búp bê này là món đồ yêu thích của họ, họ còn phải chi rất nhiều tiền để mua được đám búp bê này đó nha!
Dù không có giá năm triệu tệ như Yêu Yêu của Cố Thất Thất thì búp bê của họ cũng khoảng trăm tệ.
Chỉ dựa vào cái cớ phá lễ cúng tế mà có thể rũ bỏ trách nhiệm với búp bê của họ ư?
Lúc này, đám người Mộc Quy Phàm bước ra ngoài.
Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, đi bên cạnh anh là Tô Tử Du khát cầu tri thức đang lạnh mặt nghĩ ngợi gì đó.
Tô Nhất Trần đang nghe điện thoại, bên kia điện thoại ai đó đang nói tới chuyện bồi thường.
Khi bước tới trước đền thờ của nghi lễ cúng tế, Tô Nhất Trần còn đá văng điện thờ sang một bên.
Tô Nhất Trần giẫm lên vài mảnh vỡ của búp bê làm từ tro cốt, chủ nhân của đám búp bê lập tức khóc to hơn, hệt như mẹ mất con.
Túc Bảo bịt tai lại, hét lên: “Đừng khóc nữa! Em đền tiền!”
Tuy những con búp bê kia bị bé đập hỏng vì liên quan tới lễ cúng tế. Nhưng, cậu cả của bé đã dạy bé phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.
Túc Bảo đau lòng lấy bao lì xì từ trong túi ra. Tiền nhiều như này chắc đủ bồi thường rồi nhỉ?
Tiền bé kiếm được chưa kịp ấm túi đã phải lấy ra đền cho người ta, Túc Bảo chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Nhìn dáng vẻ như bị nội thương nghiêm trọng của Túc Bảo, Tô Nhất Trần chỉ thấy buồn cười, Mộc Quy Phàm lại thấy bảo bối nhỏ của anh quá đáng yêu, anh không khỏi véo má bé.
“Cột túi tiền cho thật chặt vào, cậu cả của con sẽ bồi thường cho con!”
Tô Nhất Trần đứng bên cạnh: “…?”
Tôi xem anh như em rể, vậy mà anh coi tôi là tên thiếu gia tiêu tiền như rác hả?
Mộc Quy Phàm mắt điếc tai ngơ, điềm nhiên nói với Túc Bảo: “Cậu cả của con đẹp trai lại lắm tiền, khi tiêu tiền càng đẹp trai hơn!”
Tô Nhất Trần lắm tiền đẹp trai: “…”
Chẳng còn gì để nói, chi tiền thôi!
Tô Nhất Trần liếc nhìn mấy cô gái đang khóc đỏ cả mắt, không biết có phải do ban tổ chức dặn dò không mà tất cả đều mặc đồng phục có nhiều màu khác nhau.
Anh lạnh lùng nói: “Những món đồ mà trẻ con nhà chúng tôi làm vỡ, chúng tôi đương nhiên sẽ bồi thường. Lát nữa trợ lý của tôi sẽ xác nhận tiền bồi thường với từng người một!”
Cậu cả không muốn Túc Bảo phải dính bất cứ vết nhơ nào.
Chỉ là chi tiền để giải hòa thôi mà, chi thì chi thôi.
Sau khi biết Túc Bảo có thể nhìn thấy quỷ và bắt quỷ, Tô Nhất Trần tin rằng mấy cô gái này sẽ gặp báo ứng vì những hành vi của họ.
Mấy cô gái có búp bê vỡ sứng sốt, sau đó vài người lập tức vui mừng khôn xiết.
Họ chằng quan tâm tới lễ cúng tế hay đánh cắp vận mệnh quốc gia gì hết, họ chi tiền để đặt làm búp bê, búp bê vỡ thì nhất định phải được bồi thường.
Hồi nãy họ định bụng nếu phụ huynh nhà con nhóc quỷ tên Túc Bảo này không chịu đền tiền thì họ sẽ làm ầm lên rồi kiện ra tòa, dù sao họ cũng chẳng còn gì để mất.
Một lát sau, Khúc Hưởng tới đền tiền, Cố Thất Thất không chịu nhận tiền, chỉ nhìn Túc Bảo.
Cô ấy vừa nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Họ nói sẽ thu hồi tất cả búp bê của cô ấy vì toàn bộ búp bê của cửa tiệm ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân đều liên quan tới việc trộm tro cốt người để làm.
Cố Thất Thất không dám tin cô ấy đã ngủ trong một căn phòng chứa đầy búp bê tro cốt suốt nhiều năm như vậy...
Cô ấy thích búp bê thật, nhưng lúc này cũng thấy thật sự sợ búp bê, nhất thời tâm trạng cô ấy trở nên phức tạp, không biết nói gì.
Cố Thất Thất bước tới, trịnh trọng cảm ơn Túc Bảo rồi vội vàng quay lại trường quay.
Những cô gái nhận được tiền vui vẻ rời đi, triển lãm búp bê treo đầu dê bán thịt chó kết thúc.
Mộc Quy Phàm nói với Túc Bảo, người tổ chức sự kiện này đã được mời uống trà, không biết uống trà trong bao lâu và liệu người đó có thể ra ngoài hay không?
Còn những cô gái nhận tiền bồi thường búp bê ban nãy…..
Có người về đến nhà bỗng sốt cao không giảm, ốm nặng một trận.
Có người gặp tai nạn ô tô trên đường về nhà, tuy không chết nhưng vẫn rất đau khổ.
Một số khác sau khi về nhà chỉ cảm thấy có gì đó hơi bất thường, cửa luôn mở một cách khó hiểu khi họ đi ngủ vào ban đêm, vòi sen trong phòng tắm sẽ tự mở vào giữa đêm.
Nhiều khi tỉnh dậy nửa đêm, không hiểu sao búp bê được đặt trong hộp bỗng nhiên nằm trên đầu giường của họ….
Khi ấy, họ mới nhớ tới những gì Túc Bảo nói về lễ cúng tế, họ khóc lóc nhờ vả các mối quan hệ để tìm Túc Bảo nhờ giải quyết vấn đề.
Nhưng quá muộn rồi, Túc Bảo đâu phải người ai thích tìm cũng tìm được. Mấy cô gái nuôi búp bê hối hận không thôi, chạy vạy khắp nơi tìm Túc Bảo như ruồi không đầu, sau đó họ bị lừa không ít tiền, số tiền bồi thường nhận được chẳng mấy chốc đã hết sạch….
Điểm dừng chân đầu tiên của triển lãm lưu động về câu chuyện búp bê mùa hè lên hotsearch vì đã xúc phạm đến tổ tiên.
Câu chuyện về một đạo sĩ và mấy đứa trẻ phá hỏng nghi thức tà ác trộm vận mệnh quốc gia cùng dị tượng trên bầu trời cũng trở thành chủ đề nóng trên mạng.
Nhiều người trên mạng không tin trẻ con làm được điều này, họ cho rằng đạo sĩ ở ẩn kia dẫn dắt các đồ đệ nhỏ của anh tới phá hỏng nghi thức tế lễ.
Cuối cùng thì Mộc Quy Phàm cũng hiện thực được ước mơ trở thành đạo sĩ của mình, hơn nữa còn là vị đạo sĩ lợi hại nhất.
Trên mạng rộ lên một trò đùa: [Bây giờ tu tiên còn kịp không nhỉ?]
[Tôi đi hỏi sư phụ xem dị tượng trên trời kia có ý nghĩa gì rồi hỏi sư phụ có đồng ý dạy tôi không, tôi có thể chịu khổ! Nhưng, sư phụ nói tôi phải tin vào khoa học!]
[Miệng thì nói phải tin vào khoa học, sư phụ vẫn ngự kiếm bay đi…]
Nghe Tô Tử Du đọc bình luận trên mạng, hai mắt Túc Bảo lấp lánh, bé vui vẻ nói: “Ba em siêu lợi hại!”
Khi trước ba bé đánh nhau và trèo tường giỏi.
Bây giờ ba bé càng lợi hại hơn, còn có thể nhổ đinh trấn hồn cùng bé.
Ba của người khác có làm được như vậy không? Không nha!!
Ba bé lợi hại vậy đó, tuy bé biết ba bé chưa phải đạo sĩ, nhưng như vậy đã lợi hại lắm rồi!
Thấy mặt Túc Bảo tràn đầy vẻ tự hào, trái tim Mộc Quy Phàm mềm nhũn.
Tuy đôi lúc áo bông nhỏ hay để lộ chuyện ( Tỷ như lỡ miệng nói cho bà cụ Tô biết anh dạy bé mắng người kém cỏi là Chân Cơ hái rau, sau đó anh bị bà cụ Tô đánh cho một trận), nhưng không ai có thể ấm áp bằng áo bông nhỏ của anh.
Túc Bảo bỗng sực nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, sư phụ, hôm qua người nói chị Tiểu Bát không phải là con người à?”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Ý của ta là, cô bé đó không phải người thường….”
Túc Bảo học theo Hân Hân, xua tay nói: “Không sao, đều cùng một ý mà!”
Kỷ Trường: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.