Chương 317: Phá hỏng lễ cúng tế
Tề Lan
11/11/2023
Tay Kỷ Trường chồng lên tay Mộc Quy Phàm, lúc này Mộc Quy Phàm mới cảm nhận được chiếc đinh trấn hồn đang rung lên!
Ánh mắt anh khẽ thay đổi. Quả nhiên, có những điều dù anh tra cứu bao nhiêu tài liệu thì vẫn luôn có sự chênh lệch.
Hai chiếc đinh trấn hồn bắt đầu được rút ra.
Trong miếu Thành Hoàng, phía sau bức tượng Thành Hoàng Gia, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng u ám đang cười.
“Long quốc các ngươi luôn nói, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tan sinh vạn vật…”
“Các ngươi đâu ngờ được chỗ này còn sót lại một chiếc đinh trấn hồn nhỉ?”
Đáy mắt gã thoáng hiện sự khinh miệt.
Đám người luôn ra vẻ đạo mạo kia nói gì mà chính với tà? Trên đời này chỉ có người thắng mới có tư cách nói chuyện mà thôi!
Tam sinh vạn vật ư? Gã và đồng bọn không cần vạn vật, chỉ cần một phần ba long khí để chèo chống, chỉ cần lễ tế bái đầu tiên không bị gián đoạn là được rồi!
Muốn rút hai chiếc đinh kia thì cứ rút thôi… Tuy gã không cam lòng nhưng bây giờ chỉ đành chấp nhận.
Gã cắt máu nhỏ lên đinh trấn hồn, đợi khi nào hai chiếc đinh ngoài kia bị rút hết thì gã lập tức tiếp tục nghi lễ là có thể hoàn thành lễ cúng tế rồi!
Ngay khi Túc Bảo và Mộc Quy Phàm sắp sửa rút chiếc đinh ra khỏi mặt đất, Kỷ Trường bỗng nhận thấy điều bất thường, hắn nói: “Chờ chút!”
Không thể thuận lợi như thế được, sao chẳng có một ai ngăn cản họ rút chiếc đinh cơ chứ!
Kỷ Trường ngẩng đầu, trông thấy những âm hồn đang tụ tập trên không trung, mặt hắn lập tức sa sầm: “Còn có một chiếc đinh nữa!”
Nhưng hai chiếc đinh bên ngoài này đã bị rút lên một nửa, không thể dừng lại được.
Lúc này cần có một người vào trong để rút nốt chiếc đinh còn lại!
Kỷ Trường nghiến răng, chuẩn bị xé đôi cơ thể của chính mình!!
Hắn phải liều mạng để đảm bảo công đức cho đồ đệ nhỏ Túc Bảo.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người nhỏ bé bỗng phóng vù vào bên trong, Cố Thịnh Tuyết lạnh lùng quăng lại một câu: “Mọi người đếm tới ba mươi giây nhé!”
Lần này, cô bé nhất định phải thành công!
Cố Thịnh Tuyết cầm la bàn đi thẳng đến phía sau bức tượng Thành Hoàng Gia, cuối cùng cũng trông thấy chiếc đinh trấn hồn thứ ba.
Đồng thời, Cố Thịnh Tuyết cũng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng nhìn cô bé như hổ đói rình mồi.
Hai mươi giây!
Cố Thịnh Tuyết không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông tới, ôm lấy chiếc đinh trấn hồn!
Gã đàn ông ngẩn người, không ngờ Cố Thịnh Tuyết dám rút chiếc đinh ngay trước mặt gã?!
Gã tức giận, tung một chưởng vào lưng Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết kêu lên một tiếng.
Mười giây!
Cô bé thầm đếm ngược, đầu lưỡi đã bị cô bé cắn chảy máu, giờ khắc này cô bé đã dồn hết tất cả sức lực của bản thân.
Tám…. Bảy…
Gã đàn ông không ngờ một đứa bé lại khó xử lý đến vậy, sơ suất rồi, gã vội ôm Cố Thịnh Tuyết hòng kéo cô bé qua một bên.
Không ngờ, tay của Cố Thịnh Tuyết như bị đóng đinh vào đinh trấn hồn, khi gã đàn ông dùng sức thì chiếc đinh cũng bị rút ra một nửa!
"..."
Gã đàn ông tức muốn chết, đưa tay ấn Cố Thịnh Tuyết xuống, nhưng không biết tại sao, Cố Thịnh Tuyết như bén rễ trên đất, dù gã có ấn thế nào cũng không tài nào ấn xuống được.
Sắc mặt gã đàn ông khó coi vô cùng, gã không buồn nghĩ ngợi thêm, dứt khoát rút dao ra đâm vào lưng Cố Thịnh Tuyết.
Trong đầu Cố Thịnh Tuyết chỉ còn một suy nghĩ:
Năm… bốn …. ba…. giây, cô bé nhất định phải rút đinh ra, bằng không thì….
Cố Thịnh Tuyết chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đang dần tiêu tan.
Nhưng cô bé không thể bỏ cuộc, không thể để người khác chê cô bé kém cỏi nữa, cô bé rất lợi hại nha!
Cô bé không muốn thua kém Túc Bảo….
Hai…. một!
Giây cuối cùng, Cố Thịnh Tuyết bỗng cảm thấy cánh tay cô bé như được truyền sức mạnh, phốc một tiếng, chiếc đinh đã được rút ra!
Cùng lúc đó, hai chiếc đinh ở bên ngoài cũng được rút ra.
Mộc Quy Phàm biết rằng không thể buông tay trong tình huống chỉ mành treo chuông này, thế nên chỉ đành vật lộn hết sức.
Túc Bảo vừa rút đinh vừa đếm thời gian, Tô Tử Du sợ bé đếm nhầm nên cũng đếm cùng bé.
Vì thế, vào giây cuối cùng, Tô Tử Du và Túc Bảo cùng rút chiếc đinh ra.
Nghi lễ đã bị phá hỏng.
Trong miếu, sắc mặt gã đàn ông bất ngờ thay đổi!
Nghi thức này hấp thụ vận may của trời, người và vận may của chính mình, tất cả những vận may này sẽ khiến bọn chúng thành công trong việc hiến tế.
Nhưng một khi nghi thức bị gián đoạn, người chủ trì lễ hiến tế cũng sẽ bị phản phệ.
Chỉ nghe thấy tiếng rẹt trong không khí.
Một tia sét đánh thẳng vào miếu Thành Hoàng.
Tia sét giáng vào người gã đàn ông có gương mặt lạnh lùng u ám!
Tay gã vẫn đang lôi kéo Cố Thịnh Tuyết. Ấy nhưng, Cố Thịnh Tuyết đứng ngay sát gần gã lại chẳng bị tổn hại gì, chỉ có mái tóc dựng đứng lên.
Vào khoảnh khắc tia sét đánh xuống, phân thân của Kỷ Trường đã sớm né xa. Tuy hắn là phán quan dưới địa phủ, nhưng quỷ luôn sợ sấm sét nha!
Hóa ra, vào giây cuối cùng, Kỷ Trường vẫn xé đôi thân thể thành hai nửa, một nửa vào giúp Cố Thịnh Tuyết. Nhờ vậy, cô bé mới rút được chiếc đinh dưới sự tấn công của gã đàn ông.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm Cố Thịnh Tuyết, nhìn cô bé đang nằm trong vũng máu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn không chịu nhận thua của cô bé… Hắn đã sớm nhận ra đây là ai!
Lúc này, Mộc Quy Phàm và hai đứa bé chạy vào trong miếu, trông thấy Cố Thịnh Tuyết đang đầm đìa máu cùng mái tóc xoăn do nhiễm điện từ tia sét, sau đó nhìn gã đàn ông bị sét đánh cháy đen bên cạnh.
Tô Tử Du chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt.
Cậu run rẩy cầm chiếc chậu sắt trên tay, chợt nhận ra những phát minh của mình hoàn toàn chẳng có tác dụng gì trong những thời điểm quan trọng….
Khi về cậu nhất định phải tiếp tục nghiên cứu, kiên trì nỗ lực.
Túc Bảo ngồi xổm trước mặt Cố Thịnh Tuyết, lục lọi tìm trong túi rồi lấy ra một lá bùa, dán lên trán Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết nói: “Giật ra…”
Túc Bảo dứt khoát bưng miệng Cố Thịnh Tuyết: “Được rồi, Chân Cơ, đừng nói gì cả! Tiết kiệm máu đi!”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Cô bé nghiến răng nói: “Lần này… chị không… thua!”
Túc Bảo còn dám chê cô bé kém cỏi nữa thì cô bé nhất định sẽ nhổ luôn răng cửa của Túc Bảo!
Túc Bảo: “Dạ dạ dạ, không thua không thua, chỉ bị người ta đâm cho một nhát dao thôi mà…”
Thật đáng thương.
Nhưng cũng vô cùng dũng cảm.
Từ tận đáy lòng, Túc Bảo thực sự bội phục Cố Thịnh Tuyết, bé nghĩ, nỗi kích động muốn đánh Cố Tiểu Bát một trận cũng có thể lùi xa chút rồi…..
Cố Thịnh Tuyết tức giận nhắm nghiền hai mắt, lần sau đừng để cô bé nhìn thấy Túc Bảo nữa. Không rõ tại sao, cô bé luôn thấy Túc Bảo rất đáng ghét, hễ trông thấy Túc Bảo cười thì cô bé lại muốn nhổ sạch răng của Túc Bảo.
Kỷ Trường khoanh tay, nói: “Dù thế nào thì lần nãy cũng phải cảm ơn ngươi!”
Túc Bảo chân thành nói: “Cảm ơn chị!”
Cố Thịnh Tuyết hừ một tiếng, không muốn nói thêm lời nào.
Cố Thịnh Tuyết được xe cấp cứu đưa đi, Kỷ Trường dẫn Túc Bảo đi phá hỏng phần còn lại của buổi lễ.
Hôm nay, bầu trời bên ngoài miếu Thành Hoàng giăng đầy mây đen, một tia sét bỗng đánh xuống trong cơn mưa phùn.
Nhưng bầu trời trong phạm vi cách miếu Thành Hoàng năm km lại là cảnh mặt trời lặn.
Sau cơn mưa, cầu vồng bao trùm miếu Thành Hoàng.
Dám người đang ngồi ở quảng trường vô cùng ngỡ ngàng trước cảnh tia chớp, cầu vồng và hoàng hôn đồng thời xuất hiện cùng một lúc!
Cô gái mặc trang phục của kẻ thù cãi nhau với Túc Bảo ban nãy lấy điện thoại di động ra, toan quay lại cảnh tượng.
Nhưng không rõ tại sao, xung quanh cô ta bỗng tối sầm, mấy người bạn đi cùng cũng biến mất.
Cô gái giật mình vội vàng đi tìm bạn đồng hành, lúc này cô ta nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục cũ nát bước ra từ trong bóng tối, tay người đàn ông cầm súng, sắc mặt tái nhợt, mắt ông ta đang nhìn thẳng vào cô gái.
Cô gái vô thức nhìn xuống chân người đàn ông, chỉ thấy ông ta không có chân!!
Trong tích tắc, người đàn ông đã bay vù tới trước mặt cô gái!
Cô gái hét lên sợ hãi vì nhận ra mình đã trông thấy quỷ!!
Giây tiếp theo, người đàn ông đập báng súng vào đầu cô ta, giận dữ chửi bới: “Đồ con cháu bất hiếu! Tổ tông ngươi thì vất vả chiến đấu bảo vệ tổ quốc, thế mà ngươi lại mặc tang phục của kẻ thù nhảy múa trên đầu ta thế hả?”
Khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông, cô gái chỉ cảm thấy cực kỳ quen thuộc, đây chẳng phải ông cố đã mất từ lâu của cô ta ư?
Hai chân cô ta mềm nhũn rồi khuỵu xuống.
Không thể nào……
Ánh mắt anh khẽ thay đổi. Quả nhiên, có những điều dù anh tra cứu bao nhiêu tài liệu thì vẫn luôn có sự chênh lệch.
Hai chiếc đinh trấn hồn bắt đầu được rút ra.
Trong miếu Thành Hoàng, phía sau bức tượng Thành Hoàng Gia, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng u ám đang cười.
“Long quốc các ngươi luôn nói, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tan sinh vạn vật…”
“Các ngươi đâu ngờ được chỗ này còn sót lại một chiếc đinh trấn hồn nhỉ?”
Đáy mắt gã thoáng hiện sự khinh miệt.
Đám người luôn ra vẻ đạo mạo kia nói gì mà chính với tà? Trên đời này chỉ có người thắng mới có tư cách nói chuyện mà thôi!
Tam sinh vạn vật ư? Gã và đồng bọn không cần vạn vật, chỉ cần một phần ba long khí để chèo chống, chỉ cần lễ tế bái đầu tiên không bị gián đoạn là được rồi!
Muốn rút hai chiếc đinh kia thì cứ rút thôi… Tuy gã không cam lòng nhưng bây giờ chỉ đành chấp nhận.
Gã cắt máu nhỏ lên đinh trấn hồn, đợi khi nào hai chiếc đinh ngoài kia bị rút hết thì gã lập tức tiếp tục nghi lễ là có thể hoàn thành lễ cúng tế rồi!
Ngay khi Túc Bảo và Mộc Quy Phàm sắp sửa rút chiếc đinh ra khỏi mặt đất, Kỷ Trường bỗng nhận thấy điều bất thường, hắn nói: “Chờ chút!”
Không thể thuận lợi như thế được, sao chẳng có một ai ngăn cản họ rút chiếc đinh cơ chứ!
Kỷ Trường ngẩng đầu, trông thấy những âm hồn đang tụ tập trên không trung, mặt hắn lập tức sa sầm: “Còn có một chiếc đinh nữa!”
Nhưng hai chiếc đinh bên ngoài này đã bị rút lên một nửa, không thể dừng lại được.
Lúc này cần có một người vào trong để rút nốt chiếc đinh còn lại!
Kỷ Trường nghiến răng, chuẩn bị xé đôi cơ thể của chính mình!!
Hắn phải liều mạng để đảm bảo công đức cho đồ đệ nhỏ Túc Bảo.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người nhỏ bé bỗng phóng vù vào bên trong, Cố Thịnh Tuyết lạnh lùng quăng lại một câu: “Mọi người đếm tới ba mươi giây nhé!”
Lần này, cô bé nhất định phải thành công!
Cố Thịnh Tuyết cầm la bàn đi thẳng đến phía sau bức tượng Thành Hoàng Gia, cuối cùng cũng trông thấy chiếc đinh trấn hồn thứ ba.
Đồng thời, Cố Thịnh Tuyết cũng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng nhìn cô bé như hổ đói rình mồi.
Hai mươi giây!
Cố Thịnh Tuyết không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông tới, ôm lấy chiếc đinh trấn hồn!
Gã đàn ông ngẩn người, không ngờ Cố Thịnh Tuyết dám rút chiếc đinh ngay trước mặt gã?!
Gã tức giận, tung một chưởng vào lưng Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết kêu lên một tiếng.
Mười giây!
Cô bé thầm đếm ngược, đầu lưỡi đã bị cô bé cắn chảy máu, giờ khắc này cô bé đã dồn hết tất cả sức lực của bản thân.
Tám…. Bảy…
Gã đàn ông không ngờ một đứa bé lại khó xử lý đến vậy, sơ suất rồi, gã vội ôm Cố Thịnh Tuyết hòng kéo cô bé qua một bên.
Không ngờ, tay của Cố Thịnh Tuyết như bị đóng đinh vào đinh trấn hồn, khi gã đàn ông dùng sức thì chiếc đinh cũng bị rút ra một nửa!
"..."
Gã đàn ông tức muốn chết, đưa tay ấn Cố Thịnh Tuyết xuống, nhưng không biết tại sao, Cố Thịnh Tuyết như bén rễ trên đất, dù gã có ấn thế nào cũng không tài nào ấn xuống được.
Sắc mặt gã đàn ông khó coi vô cùng, gã không buồn nghĩ ngợi thêm, dứt khoát rút dao ra đâm vào lưng Cố Thịnh Tuyết.
Trong đầu Cố Thịnh Tuyết chỉ còn một suy nghĩ:
Năm… bốn …. ba…. giây, cô bé nhất định phải rút đinh ra, bằng không thì….
Cố Thịnh Tuyết chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đang dần tiêu tan.
Nhưng cô bé không thể bỏ cuộc, không thể để người khác chê cô bé kém cỏi nữa, cô bé rất lợi hại nha!
Cô bé không muốn thua kém Túc Bảo….
Hai…. một!
Giây cuối cùng, Cố Thịnh Tuyết bỗng cảm thấy cánh tay cô bé như được truyền sức mạnh, phốc một tiếng, chiếc đinh đã được rút ra!
Cùng lúc đó, hai chiếc đinh ở bên ngoài cũng được rút ra.
Mộc Quy Phàm biết rằng không thể buông tay trong tình huống chỉ mành treo chuông này, thế nên chỉ đành vật lộn hết sức.
Túc Bảo vừa rút đinh vừa đếm thời gian, Tô Tử Du sợ bé đếm nhầm nên cũng đếm cùng bé.
Vì thế, vào giây cuối cùng, Tô Tử Du và Túc Bảo cùng rút chiếc đinh ra.
Nghi lễ đã bị phá hỏng.
Trong miếu, sắc mặt gã đàn ông bất ngờ thay đổi!
Nghi thức này hấp thụ vận may của trời, người và vận may của chính mình, tất cả những vận may này sẽ khiến bọn chúng thành công trong việc hiến tế.
Nhưng một khi nghi thức bị gián đoạn, người chủ trì lễ hiến tế cũng sẽ bị phản phệ.
Chỉ nghe thấy tiếng rẹt trong không khí.
Một tia sét đánh thẳng vào miếu Thành Hoàng.
Tia sét giáng vào người gã đàn ông có gương mặt lạnh lùng u ám!
Tay gã vẫn đang lôi kéo Cố Thịnh Tuyết. Ấy nhưng, Cố Thịnh Tuyết đứng ngay sát gần gã lại chẳng bị tổn hại gì, chỉ có mái tóc dựng đứng lên.
Vào khoảnh khắc tia sét đánh xuống, phân thân của Kỷ Trường đã sớm né xa. Tuy hắn là phán quan dưới địa phủ, nhưng quỷ luôn sợ sấm sét nha!
Hóa ra, vào giây cuối cùng, Kỷ Trường vẫn xé đôi thân thể thành hai nửa, một nửa vào giúp Cố Thịnh Tuyết. Nhờ vậy, cô bé mới rút được chiếc đinh dưới sự tấn công của gã đàn ông.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm Cố Thịnh Tuyết, nhìn cô bé đang nằm trong vũng máu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn không chịu nhận thua của cô bé… Hắn đã sớm nhận ra đây là ai!
Lúc này, Mộc Quy Phàm và hai đứa bé chạy vào trong miếu, trông thấy Cố Thịnh Tuyết đang đầm đìa máu cùng mái tóc xoăn do nhiễm điện từ tia sét, sau đó nhìn gã đàn ông bị sét đánh cháy đen bên cạnh.
Tô Tử Du chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt.
Cậu run rẩy cầm chiếc chậu sắt trên tay, chợt nhận ra những phát minh của mình hoàn toàn chẳng có tác dụng gì trong những thời điểm quan trọng….
Khi về cậu nhất định phải tiếp tục nghiên cứu, kiên trì nỗ lực.
Túc Bảo ngồi xổm trước mặt Cố Thịnh Tuyết, lục lọi tìm trong túi rồi lấy ra một lá bùa, dán lên trán Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết nói: “Giật ra…”
Túc Bảo dứt khoát bưng miệng Cố Thịnh Tuyết: “Được rồi, Chân Cơ, đừng nói gì cả! Tiết kiệm máu đi!”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Cô bé nghiến răng nói: “Lần này… chị không… thua!”
Túc Bảo còn dám chê cô bé kém cỏi nữa thì cô bé nhất định sẽ nhổ luôn răng cửa của Túc Bảo!
Túc Bảo: “Dạ dạ dạ, không thua không thua, chỉ bị người ta đâm cho một nhát dao thôi mà…”
Thật đáng thương.
Nhưng cũng vô cùng dũng cảm.
Từ tận đáy lòng, Túc Bảo thực sự bội phục Cố Thịnh Tuyết, bé nghĩ, nỗi kích động muốn đánh Cố Tiểu Bát một trận cũng có thể lùi xa chút rồi…..
Cố Thịnh Tuyết tức giận nhắm nghiền hai mắt, lần sau đừng để cô bé nhìn thấy Túc Bảo nữa. Không rõ tại sao, cô bé luôn thấy Túc Bảo rất đáng ghét, hễ trông thấy Túc Bảo cười thì cô bé lại muốn nhổ sạch răng của Túc Bảo.
Kỷ Trường khoanh tay, nói: “Dù thế nào thì lần nãy cũng phải cảm ơn ngươi!”
Túc Bảo chân thành nói: “Cảm ơn chị!”
Cố Thịnh Tuyết hừ một tiếng, không muốn nói thêm lời nào.
Cố Thịnh Tuyết được xe cấp cứu đưa đi, Kỷ Trường dẫn Túc Bảo đi phá hỏng phần còn lại của buổi lễ.
Hôm nay, bầu trời bên ngoài miếu Thành Hoàng giăng đầy mây đen, một tia sét bỗng đánh xuống trong cơn mưa phùn.
Nhưng bầu trời trong phạm vi cách miếu Thành Hoàng năm km lại là cảnh mặt trời lặn.
Sau cơn mưa, cầu vồng bao trùm miếu Thành Hoàng.
Dám người đang ngồi ở quảng trường vô cùng ngỡ ngàng trước cảnh tia chớp, cầu vồng và hoàng hôn đồng thời xuất hiện cùng một lúc!
Cô gái mặc trang phục của kẻ thù cãi nhau với Túc Bảo ban nãy lấy điện thoại di động ra, toan quay lại cảnh tượng.
Nhưng không rõ tại sao, xung quanh cô ta bỗng tối sầm, mấy người bạn đi cùng cũng biến mất.
Cô gái giật mình vội vàng đi tìm bạn đồng hành, lúc này cô ta nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục cũ nát bước ra từ trong bóng tối, tay người đàn ông cầm súng, sắc mặt tái nhợt, mắt ông ta đang nhìn thẳng vào cô gái.
Cô gái vô thức nhìn xuống chân người đàn ông, chỉ thấy ông ta không có chân!!
Trong tích tắc, người đàn ông đã bay vù tới trước mặt cô gái!
Cô gái hét lên sợ hãi vì nhận ra mình đã trông thấy quỷ!!
Giây tiếp theo, người đàn ông đập báng súng vào đầu cô ta, giận dữ chửi bới: “Đồ con cháu bất hiếu! Tổ tông ngươi thì vất vả chiến đấu bảo vệ tổ quốc, thế mà ngươi lại mặc tang phục của kẻ thù nhảy múa trên đầu ta thế hả?”
Khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông, cô gái chỉ cảm thấy cực kỳ quen thuộc, đây chẳng phải ông cố đã mất từ lâu của cô ta ư?
Hai chân cô ta mềm nhũn rồi khuỵu xuống.
Không thể nào……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.