Chương 383: Khóa chặt nam thanh niên đầu trọc đang trốn thoát
Tề Lan
22/01/2024
Túc Bảo chơi xong hai vòng đu quay rồi quay về, lúc này đám quỷ xui xẻo cũng đã quay về.
Thấy hai tay bọn họ trống trơn, Túc Bảo ồ lên một tiếng: “Hắn chạy rồi sao?”
Quỷ nhu nhược mím môi rồi nói: “Bảo bối, khiến ngươi thất vọng rồi.”
Quỷ đào hoa ngượng ngùng: “Người kia có chút tài năng, chúng ta đã chặn lại rồi mà vẫn có thể bỏ chạy.”
Quỷ xui xẻo khóc thút thít: “Chúng ta cũng không muốn như vậy!”
Không ngờ Túc Bảo lại an ủi chúng: “Không sao nha!”
Nhưng thứ gì mà lại lợi hại đến mức đánh bại cả bốn ác quỷ thế này?
Trong lòng Túc Bảo âm thầm ghi nhớ, sau này gặp người kia cô bé phải nhất định chú ý đến mới được, có chút tài năng.
Trên đường trở về, Túc Bảo mua một túi kẹo mút lớn, thấy có người bán kẹo cầu vồng, cô bé lại mua thêm mười cái nữa.
Bốn ác quỷ mỗi người một cái, dì xấu xí một cái, chị Hàm Hàm, anh lớn và anh nhỏ, cậu ba và cô bé, mỗi người một cái.
Bọn quỷ đào hoa mừng rỡ không thôi, lại còn có cả phần của chúng nữa?
Chúng chưa bắt được người kia nha…
Quỷ không thể ăn được đồ ăn của nhân gian.
Tất cả thờ cúng, nghe được là ăn được, nhưng đồ Túc Bảo cho lại không giống vậy…
Quỷ đào hoa cắn một miếng, vẻ mặt mê mẩn: “A… Ta đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa được ăn thứ này nữa…”
Việc quỷ nhu nhược làm đầu tiên là cẩn thận cầm kẹo mút Túc Bảo phát bỏ vào túi rồi mới khẽ khàng cầm lên cắn một miếng.
Kẹo thật ngọt…
Khuôn mặt thiếu niên ngây thơ hiện lên sự chưa thỏa mãn.
Quay về nhà họ Tô, bà cụ Tô vội vàng ôm lấy Túc Bảo thơm mạnh một cái.
Ra ngoài lâu như vậy, cảm giác như bà ấy và bé yêu đã xa nhau rất lâu rồi vậy.
“Đi chơi những gì?” Bà cụ Tô cưng chiều hỏi.
Túc Bảo suy nghĩ: “Chúng con đi chơi nhà ma, cậu ba và anh chị rất dính người!”
Bà cụ Tô nhíu mày: “Nhà ma?”
Trái tim Tô Dĩnh Nhạc xiết lại, anh lập tức giải thích: “Anh cả đã gọi điện từ trước, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ.”
Chỉ là không gặp quỷ giả mà gặp quỷ thật…
Lúc này bà cụ Tô mới gật đầu, nhưng bà ấy vẫn cằn nhằn một câu: “Sau này đừng có đi chơi những thứ như vậy nữa, không tốt với mấy đứa nhỏ!”
Mặc dù đã dọn những thứ dọa người đi rồi nhưng nếu bị đen đủi thì cũng không hay.
Tô Tử Du và Túc Bảo gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng!”
Hôm nay Tô Nhất Trần tan làm sớm, cả nhà vừa chuẩn bị ăn cơm thì anh về.
Anh theo thường lệ hỏi vài câu công viên trò chơi có vui hay không, Túc Bảo hưng phấn nói: “Chơi rất vui ạ! Nhưng quá nhiều người, thời gian tụi con xếp hàng ngồi đu quay ngựa còn lâu hơn cả thời gian đi chơi đó!”
Vốn còn muốn chơi những trò khác nhưng trò nào cũng có rất nhiều người.
Phải xếp hàng nhưng lúc đó lại không còn sớm nên họ đành quay về.
Tô Nhất Trần gật đầu: “Con thích công viên trò chơi sao?”
Túc Bảo đói bụng, cô bé vừa gặm đùi gà vừa nói: “Thích ạ~”
Tô Nhất Trần: “Được.”
Hòn đảo muốn mua tặng em gái Tô Cẩm Ngọc nhưng rồi lại bỏ qua một bên.
Bây giờ có thể bắt đầu lại, mua rồi tạo một công viên trò chơi cho Túc Bảo.
Túc Bảo muốn chơi lúc nào thì sẽ tập trung vào cô bé, chỉ mở bán một số lượng vé vào cửa nhất định.
Lúc Túc Bảo không chơi có thể mở cửa đón khách, thuận tiện kiếm tiền.
Cậu cả Tô tổng lập tức tính toán rõ ràng hạng mục công viên trò chơi này.
Túc Bảo không biết cậu cả vì một câu của mình mà tập đoàn Tô thị sẽ có thêm một hạng mục lớn, bé vẫn vui vẻ chia sẻ với cậu cả những thứ mình thấy chơi vui ở công viên trò chơi.
Cô bé đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Cậu cả, cậu có thể giúp con tìm người không?”
Tô Nhất Trần gật đầu: “Được.”
Bà cụ Tô hỏi: “Tìm ai?”
Vẻ mặt Túc Bảo thần bí: “Suỵt, đây là bí mật của chúng con!”
Bà cụ Tô chỉ có thể cười, bà ấy cũng không tiếp tục hỏi.
Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói, Mộc Quy Phàm hỏi: “Cậu cả của con không biết tìm đâu, sao không tìm ba, quên ba làm gì rồi sao?”
Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé cất tiếng nói giòn giã: “Ba!”
Cô bé cầm một cái chân giò muối tiêu, vừa chạy về phía Mộc Quy Phàm vừa nói: “Không có quên nha! Ba quá bận, bà ngoại nói không thể quấy rầy ba, công việc của ba rất quan trọng!”
Mộc Quy Phàm không nhịn nổi mà bật cười.
Anh nhìn chân giò muối tiêu đứa nhỏ đang cầm trong tay: “Ba cắn một miếng rồi đi rửa tay nha!”
Mộc Quy Phàm cúi người, đang chuẩn bị nhận đồ từ tay con gái mình thì thấy Túc Bảo chân trái vấp chân phải, té ngã rầm một cái, chân giò muối tiêu cũng bay xa nửa mét.
Mọi người giật mình, bà cụ Tô vội vàng đứng lên muốn ôm cô bé.
Túc Bảo lồm cồm bò dậy, bé nhanh nhẹn nói: “Không sao không sao!”
Sau đó còn không quên cái chân giò kia của mình, bé nhặt chân giò lên thổi phù phù mấy cái.
“Còn chưa đến ba giây, nhặt lên vẫn ăn được!” Đứa nhỏ giơ chân giò đến trước miệng Mộc Quy Phàm, ánh mắt vừa chân thành vừa vui vẻ: “Ba, ba ăn đi!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Khóe miệng anh giật giật, nên ăn hay không ăn đây?
Bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười, nên ăn!!!
Cho anh dạy đứa nhỏ mấy thứ linh tinh, bây giờ báo ứng đến rồi đấy.
Mộc Quy Phàm nhìn chân giò trước mặt, cuối cùng vẫn cắn một miếng rồi nhận lấy.
“Đồ bé cưng cho, rơi trên mặt đất thì có sao đâu.” Mộc Quy Phàm mỉm cười, thuận tay xoa cằm Túc Bảo: “Rất ngon.”
Ánh mắt anh vô cùng cưng chiều, rơi xuống đất thì có làm sao.
Trước kia ở tiền tuyết, lúc khó khăn nhất bọn họ còn từng ăn cả rắn chuột.
Mộc Quy Phàm cắn chân giò rồi đi rửa tay, sau đó gia nhập đại gia đình, trong bếp tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Sau bữa ăn.
Mộc Quy Phàm nghe Túc Bảo nói hôm nay đi nhà ma thì thầm nghĩ hóa ra còn có thể tập luyện ở nhà ma thế này.
Mấy đứa nhãi con trong đội vất vả như thế, hôm nào dẫn mấy người họ đi chơi.
Trong đầu Mộc chiến thần xuất hiện một suy nghĩ, quyết định một thời gian dài sau này từng căn nhà ma trong từng công viên trò chơi sẽ không thể bình yên…
“Ba, có thể tìm được sao?” Túc Bảo ngồi trong lòng Mộc Quy Phàm cựa quậy, bé làm như người lớn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn những kí tự trên màn hình mà bé không hiểu được.
Mộc Quy Phàm hack camera của công viên trò chơi, cười khẽ một tiếng: “Ba ra tay còn có thể không được sao?”
Túc Bảo cổ vũ vô cùng nhiệt tình: “Không thể!
Ánh mắt Mộc Quy Phàm mang theo ý cười rực rỡ, anh không kìm được lòng mà hôn lên đỉnh đầu đứa nhỏ.Lúc này màn hình lóe lên một cái, tất cả camera theo dõi ở công viên giải trí hiển thị trên màn hình.
Camera bên trong của nhà ma đã bị khóa, chỉ có thể xem camera giám sát bên ngoài. Mặc dù nhân viên nhà ma đã bị Tô Nhất Trần dẹp hết nhưng vẫn có nhân viên công tác ra vào như cũ.
Mộc Quy Phàm nhanh chóng thấy một người đàn ông chạy ra.
Có rất nhiều trẻ con chạy qua chạy lại trong công viên trò chơi, người lớn đuổi theo trẻ con cũng có, nhưng trong camera có thể thấy rõ cách chạy của người này có chút vấn đề, giống như bị quỷ đuổi theo vậy.
“Là người này sao?” Mộc Quy Phàm phóng to hình ảnh.
Một người đàn ông đầu trọc cứ như vậy xuất hiện trên màn ảnh.
Túc Bảo móc hồ lô linh hồn ra: “Chờ chút, con hỏi thử đã.”
Quỷ đào hoa, quỷ hồ đồ, quỷ xui xẻo và quỷ nhu nhược đang đánh mạt chược cứ như vậy bị quăng ra ngoài.
Trên mặt quỷ xui xẻo vẫn còn dán mấy cái hóa đơn.
Đám quỷ: “???”
Thấy hai tay bọn họ trống trơn, Túc Bảo ồ lên một tiếng: “Hắn chạy rồi sao?”
Quỷ nhu nhược mím môi rồi nói: “Bảo bối, khiến ngươi thất vọng rồi.”
Quỷ đào hoa ngượng ngùng: “Người kia có chút tài năng, chúng ta đã chặn lại rồi mà vẫn có thể bỏ chạy.”
Quỷ xui xẻo khóc thút thít: “Chúng ta cũng không muốn như vậy!”
Không ngờ Túc Bảo lại an ủi chúng: “Không sao nha!”
Nhưng thứ gì mà lại lợi hại đến mức đánh bại cả bốn ác quỷ thế này?
Trong lòng Túc Bảo âm thầm ghi nhớ, sau này gặp người kia cô bé phải nhất định chú ý đến mới được, có chút tài năng.
Trên đường trở về, Túc Bảo mua một túi kẹo mút lớn, thấy có người bán kẹo cầu vồng, cô bé lại mua thêm mười cái nữa.
Bốn ác quỷ mỗi người một cái, dì xấu xí một cái, chị Hàm Hàm, anh lớn và anh nhỏ, cậu ba và cô bé, mỗi người một cái.
Bọn quỷ đào hoa mừng rỡ không thôi, lại còn có cả phần của chúng nữa?
Chúng chưa bắt được người kia nha…
Quỷ không thể ăn được đồ ăn của nhân gian.
Tất cả thờ cúng, nghe được là ăn được, nhưng đồ Túc Bảo cho lại không giống vậy…
Quỷ đào hoa cắn một miếng, vẻ mặt mê mẩn: “A… Ta đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa được ăn thứ này nữa…”
Việc quỷ nhu nhược làm đầu tiên là cẩn thận cầm kẹo mút Túc Bảo phát bỏ vào túi rồi mới khẽ khàng cầm lên cắn một miếng.
Kẹo thật ngọt…
Khuôn mặt thiếu niên ngây thơ hiện lên sự chưa thỏa mãn.
Quay về nhà họ Tô, bà cụ Tô vội vàng ôm lấy Túc Bảo thơm mạnh một cái.
Ra ngoài lâu như vậy, cảm giác như bà ấy và bé yêu đã xa nhau rất lâu rồi vậy.
“Đi chơi những gì?” Bà cụ Tô cưng chiều hỏi.
Túc Bảo suy nghĩ: “Chúng con đi chơi nhà ma, cậu ba và anh chị rất dính người!”
Bà cụ Tô nhíu mày: “Nhà ma?”
Trái tim Tô Dĩnh Nhạc xiết lại, anh lập tức giải thích: “Anh cả đã gọi điện từ trước, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ.”
Chỉ là không gặp quỷ giả mà gặp quỷ thật…
Lúc này bà cụ Tô mới gật đầu, nhưng bà ấy vẫn cằn nhằn một câu: “Sau này đừng có đi chơi những thứ như vậy nữa, không tốt với mấy đứa nhỏ!”
Mặc dù đã dọn những thứ dọa người đi rồi nhưng nếu bị đen đủi thì cũng không hay.
Tô Tử Du và Túc Bảo gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng!”
Hôm nay Tô Nhất Trần tan làm sớm, cả nhà vừa chuẩn bị ăn cơm thì anh về.
Anh theo thường lệ hỏi vài câu công viên trò chơi có vui hay không, Túc Bảo hưng phấn nói: “Chơi rất vui ạ! Nhưng quá nhiều người, thời gian tụi con xếp hàng ngồi đu quay ngựa còn lâu hơn cả thời gian đi chơi đó!”
Vốn còn muốn chơi những trò khác nhưng trò nào cũng có rất nhiều người.
Phải xếp hàng nhưng lúc đó lại không còn sớm nên họ đành quay về.
Tô Nhất Trần gật đầu: “Con thích công viên trò chơi sao?”
Túc Bảo đói bụng, cô bé vừa gặm đùi gà vừa nói: “Thích ạ~”
Tô Nhất Trần: “Được.”
Hòn đảo muốn mua tặng em gái Tô Cẩm Ngọc nhưng rồi lại bỏ qua một bên.
Bây giờ có thể bắt đầu lại, mua rồi tạo một công viên trò chơi cho Túc Bảo.
Túc Bảo muốn chơi lúc nào thì sẽ tập trung vào cô bé, chỉ mở bán một số lượng vé vào cửa nhất định.
Lúc Túc Bảo không chơi có thể mở cửa đón khách, thuận tiện kiếm tiền.
Cậu cả Tô tổng lập tức tính toán rõ ràng hạng mục công viên trò chơi này.
Túc Bảo không biết cậu cả vì một câu của mình mà tập đoàn Tô thị sẽ có thêm một hạng mục lớn, bé vẫn vui vẻ chia sẻ với cậu cả những thứ mình thấy chơi vui ở công viên trò chơi.
Cô bé đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Cậu cả, cậu có thể giúp con tìm người không?”
Tô Nhất Trần gật đầu: “Được.”
Bà cụ Tô hỏi: “Tìm ai?”
Vẻ mặt Túc Bảo thần bí: “Suỵt, đây là bí mật của chúng con!”
Bà cụ Tô chỉ có thể cười, bà ấy cũng không tiếp tục hỏi.
Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói, Mộc Quy Phàm hỏi: “Cậu cả của con không biết tìm đâu, sao không tìm ba, quên ba làm gì rồi sao?”
Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé cất tiếng nói giòn giã: “Ba!”
Cô bé cầm một cái chân giò muối tiêu, vừa chạy về phía Mộc Quy Phàm vừa nói: “Không có quên nha! Ba quá bận, bà ngoại nói không thể quấy rầy ba, công việc của ba rất quan trọng!”
Mộc Quy Phàm không nhịn nổi mà bật cười.
Anh nhìn chân giò muối tiêu đứa nhỏ đang cầm trong tay: “Ba cắn một miếng rồi đi rửa tay nha!”
Mộc Quy Phàm cúi người, đang chuẩn bị nhận đồ từ tay con gái mình thì thấy Túc Bảo chân trái vấp chân phải, té ngã rầm một cái, chân giò muối tiêu cũng bay xa nửa mét.
Mọi người giật mình, bà cụ Tô vội vàng đứng lên muốn ôm cô bé.
Túc Bảo lồm cồm bò dậy, bé nhanh nhẹn nói: “Không sao không sao!”
Sau đó còn không quên cái chân giò kia của mình, bé nhặt chân giò lên thổi phù phù mấy cái.
“Còn chưa đến ba giây, nhặt lên vẫn ăn được!” Đứa nhỏ giơ chân giò đến trước miệng Mộc Quy Phàm, ánh mắt vừa chân thành vừa vui vẻ: “Ba, ba ăn đi!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Khóe miệng anh giật giật, nên ăn hay không ăn đây?
Bà cụ Tô không nhịn được mà bật cười, nên ăn!!!
Cho anh dạy đứa nhỏ mấy thứ linh tinh, bây giờ báo ứng đến rồi đấy.
Mộc Quy Phàm nhìn chân giò trước mặt, cuối cùng vẫn cắn một miếng rồi nhận lấy.
“Đồ bé cưng cho, rơi trên mặt đất thì có sao đâu.” Mộc Quy Phàm mỉm cười, thuận tay xoa cằm Túc Bảo: “Rất ngon.”
Ánh mắt anh vô cùng cưng chiều, rơi xuống đất thì có làm sao.
Trước kia ở tiền tuyết, lúc khó khăn nhất bọn họ còn từng ăn cả rắn chuột.
Mộc Quy Phàm cắn chân giò rồi đi rửa tay, sau đó gia nhập đại gia đình, trong bếp tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Sau bữa ăn.
Mộc Quy Phàm nghe Túc Bảo nói hôm nay đi nhà ma thì thầm nghĩ hóa ra còn có thể tập luyện ở nhà ma thế này.
Mấy đứa nhãi con trong đội vất vả như thế, hôm nào dẫn mấy người họ đi chơi.
Trong đầu Mộc chiến thần xuất hiện một suy nghĩ, quyết định một thời gian dài sau này từng căn nhà ma trong từng công viên trò chơi sẽ không thể bình yên…
“Ba, có thể tìm được sao?” Túc Bảo ngồi trong lòng Mộc Quy Phàm cựa quậy, bé làm như người lớn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn những kí tự trên màn hình mà bé không hiểu được.
Mộc Quy Phàm hack camera của công viên trò chơi, cười khẽ một tiếng: “Ba ra tay còn có thể không được sao?”
Túc Bảo cổ vũ vô cùng nhiệt tình: “Không thể!
Ánh mắt Mộc Quy Phàm mang theo ý cười rực rỡ, anh không kìm được lòng mà hôn lên đỉnh đầu đứa nhỏ.Lúc này màn hình lóe lên một cái, tất cả camera theo dõi ở công viên giải trí hiển thị trên màn hình.
Camera bên trong của nhà ma đã bị khóa, chỉ có thể xem camera giám sát bên ngoài. Mặc dù nhân viên nhà ma đã bị Tô Nhất Trần dẹp hết nhưng vẫn có nhân viên công tác ra vào như cũ.
Mộc Quy Phàm nhanh chóng thấy một người đàn ông chạy ra.
Có rất nhiều trẻ con chạy qua chạy lại trong công viên trò chơi, người lớn đuổi theo trẻ con cũng có, nhưng trong camera có thể thấy rõ cách chạy của người này có chút vấn đề, giống như bị quỷ đuổi theo vậy.
“Là người này sao?” Mộc Quy Phàm phóng to hình ảnh.
Một người đàn ông đầu trọc cứ như vậy xuất hiện trên màn ảnh.
Túc Bảo móc hồ lô linh hồn ra: “Chờ chút, con hỏi thử đã.”
Quỷ đào hoa, quỷ hồ đồ, quỷ xui xẻo và quỷ nhu nhược đang đánh mạt chược cứ như vậy bị quăng ra ngoài.
Trên mặt quỷ xui xẻo vẫn còn dán mấy cái hóa đơn.
Đám quỷ: “???”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.