Chương 382: Tháo chạy rồi
Tề Lan
22/01/2024
Quỷ xui xẻo muốn giành công nên lao về phía trước đầu tiên.
Chẳng ngờ nó trở thành người đầu tiên đâm phải đám người giấy.
"Chết tiệt!" Quỷ xui xẻo giật mình: "Sao hắn lại làm được như vậy?"
Tờ giấy gấp đột nhiên đứng dậy và biến thành người giấy.
Quỷ đào hoa xé một người giấy thành nhiều mảnh rồi lao thẳng về phía người đàn ông hói đầu, cười chế nhạo: "Cần gì quan tâm tại sao hắn làm được điều đó, bắt giặc bắt tướng trước!"
Bọn chúng là ác quỷ, đương nhiên không sợ người giấy, bởi người giấy còn không lợi hại bằng lệ quỷ. Các ác quỷ chỉ sợ đối thủ mạnh như Túc Bảo mà thôi.
Quỷ xui xẻo hét lên, đám người giấy thấy quỷ đào hoa toan nhào tới nên lập tức chuyển hướng lao về phía quỷ đào hoa.
Thấy vậy, quỷ xui xẻo vội xông tới giúp quỷ đào hoa, nào ngờ nó bất cẩn làm đứt một chùm tóc của quỷ đào hoa.
Quỷ đào hoa: “...”
Đám người giấy chặn đường khiến nó bị lỡ mất hai giây.
Người đàn ông hói đầu đã lao ra khỏi ngôi nhà ma.
Quỷ nhu nhược truy đuổi ráo riết, bên ngoài là khu vui chơi có rất nhiều trẻ em đang chơi.
Nơi nhiều trẻ em sẽ có năng lượng dương mạnh mẽ, quỷ nhu nhược không muốn đâm vào bọn trẻ, sau vài lượt né tránh, người đàn ông hói đầu đã biến mất trong đám đông.
Cá đã lọt lướt!!!
Đám ác quỷ trừng mắt nhìn nhau.
"Bày trận thế còn để hắn trốn thoát? Mặt mũi đâu? Mặt mũi của ác quỷ chúng ta đâu?" Quỷ đào hoa khó chịu, không nhịn được mà tát vào mặt quỷ xui xẻo một cái.
Quỷ xui xẻo: "??"
Quỷ nhu nhược cau mày: “Hắn quá xảo quyệt…hơn nữa hắn còn rất quen thuộc với khu vui chơi này.”
Quỷ hồ đồ bối rối mắng theo: "Phế vật!"
Quỷ xui xẻo: "..."
Gì chứ?
Nó là người đầu tiên lao về phía trước đó nha!
Thế mà vẫn bị mắng?
"Không, làm mất dấu gã đàn ông kia đều do lỗi của tất cả chúng ta, sao lại mắng mỗi ta?"
Quỷ xui xẻo lơ mơ đuổi theo những ác quỷ khác để chất vấn chúng.
Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược đang nổi giận nên hoàn toàn ngó lơ quỷ xui xẻo.
Quỷ nhu nhược thở dài, mặt lộ ra vẻ tự trách: "Túc Bảo rất tin tưởng chúng ta, nhưng chúng ta lại khiến em ấy thất vọng."
Quỷ đào hoa cũng không cam tâm: “Hết cách, tên đầu trọc này có chút năng lực, cứ nhìn ban nãy là biết, tuy hắn hoảng sợ khi bị cả đám ác quỷ đuổi theo, nhưng vẫn cố gắng vùng thoát khỏi vòng vây.”
Quỷ xui xẻo nói: “Phải giải thích thế nào với Túc Bảo?”
Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược mặt ủ mày chau.
Chúng cũng chẳng thích làm việc đâu.
Nhưng nhóc Túc Bảo gọi chúng là anh chị.
Túc Bảo tin tưởng chúng nên mới thả chúng ra mà không hề lo sợ chúng sẽ nhân cơ hội trốn thoát.
Quỷ hồ đồ đảo mắt, hạ giọng nói: “Các anh em, có cơ hội tốt như vậy sao chúng ta không chạy?”
Quỷ đào hoa nhìn quỷ hồ đồ, nghẹn họng: "Chạy đi, sau này đừng hối hận."
Quỷ xui xẻo cười lạnh nói: "Không hổ là quỷ hồ đồ."
Quỷ nhu nhược nói giọng nhẹ nhàng: “Không tồn tại khả năng ta bỏ chạy đâu, chỉ không biết khi về Túc Bảo có cho chúng ta kẹo nữ không.”
Quỷ hồ đồ tỏ ra khinh thường.
"Nhìn dáng vẻ vô dụng của các ngươi đi! Mấy cái kẹo mút đã mua chuộc được các ngươi rồi, cốt khí của các ngươi đâu?"
Quỷ đào hoa bay lên, lẩm bẩm: “Ta là quỷ chứ không phải người, cần quái gì cốt khí?”
Quỷ nhu nhược tốt bụng nhắc nhở: "Hãy suy nghĩ thật kỹ xem, Túc Bảo có phải là người bình thường không? Cơ hội không phải lúc nào cũng đến đâu."
Sống trong hồ lô lâu chừng đó mà vẫn chưa rõ tình hình hả?
Tuy chưa thể xác định rõ thân phận của Túc Bảo nhưng chúng quỷ đều lờ mờ nhận ra, đi theo Túc Bảo chắc chắn tốt hơn làm một ác quỷ hại người.
Tiền đồ sẽ khác...
Quỷ nhu nhược nhắc nhở xong bèn rời đi.
Quỷ hồ đồ chậm rãi đi theo, lẩm bẩm: "Cơ hội nào? Con bé đó chỉ là một đạo sĩ khá lợi hại thôi... Cơ hội nào chứ..."
Quỷ hồ đồ thầm nghĩ: Cùng lắm thì Túc Bảo cũng chỉ có thiên phú hơn đạo sĩ khác, ngày sau cô bé sẽ làm đạo sĩ nức danh một phương.
Nhưng dù giỏi giang đến đâu thì Túc Bảo vẫn chỉ là đạo sĩ, có sinh tử bệnh lão, nếu đám ác quỷ sợ sau khi trốn thoát bị Túc Bảo đuổi theo thì chúng có thể tìm một chỗ ẩn trốn. Đợi khi Túc Bảo chết già đám ác quỷ mới mò mặt ra tiếp tục lộng hành là được!
Dù sao bọn chúng cũng là ác quỷ, sống tạm bợ ẩn trốn mấy chục năm chẳng thành vấn đề.
Quỷ hồ đồ nghĩ hoài không ra, nhưng nó sợ cây búa tạ của Túc Bảo nên chỉ do dự một chút rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay trở lại.
Sau khi rời khỏi nhà ma, Tô Dĩnh Nhạc gọi điện thoại cho anh trai mình.
Anh hạ giọng: “Anh ơi, lúc trước anh đã kêu người dọn dẹp nhà ma chưa?”
Tô Dĩnh Nhạc vẫn không dám tin vào những gì mình vừa trải qua.
Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: "Rồi nhé, tất cả nhân viên đã dọn dẹp theo yêu cầu của anh."
Để bảo vệ Túc Bảo, để người khác không nhìn thấy khả năng của bé. Tô Nhất Trần đã yêu cầu nhân viên tắt camera và chặn tín hiệu.
Thậm chí còn có nhiễu điện tử - theo cách này, ngay cả khi có ai đó lén nhìn và chụp ảnh thì cũng chẳng chụp được gì.
Tô Dĩnh Nhạc đứng dưới ánh nắng chói chang, tay chân vẫn lạnh buốt.
Quả nhiên đã dọn dẹp sạch sẽ từ trước khi họ vào nhà ma.
“Không có một nhân viên nào sao?” Tô Dĩnh Nhạc vẫn gặng hỏi.
Tô Nhất Trần: "Không."
Tô Dĩnh Nhạc: "Đạo cụ cũng không có ư?"
Tô Nhất Trần: "Không."
Tô Dĩnh Nhạc: "..."
Anh há hốc miệng, không thể không thừa nhận thế giới quan đã bị lật đổ.
"Anh cả, tụi em vừa thấy quỷ trong nhà ma." Tô Dĩnh Nhạc đi tới một chỗ ít người, nghiêm túc nói.
Tô Nhất Trần: "Bình thường mà."
Tô Dĩnh Nhạc nghẹn họng.
Gặp quỷ đấy, thế mà cũng bình thường hả?
Tô Dĩnh Nhạc còn muốn nói gì nữa, nhưng Tô Nhất Trần phải họp nên chỉ dặn về nhà nói chuyện rồi cúp điện thoại.
Tô Dĩnh Nhạc cầm điện thoại di động ngơ ngẩn.
Ở phía xa, Túc Bảo đang đứng trước vòng quay ngựa gỗ, hỏi Tô Tử Chiến: "Anh, anh không muốn chơi phải không?"
Cô bé đưa tiền lẻ đưa cho người soát vé, không yên tâm xác nhận lại: "Vậy em sẽ không mua vé của anh!"
Tô Tử Chiến: "..."
Trước khi vào nhà ma cậu đã kiên quyết không chơi vòng quay ngựa gỗ - loại trò chơi màu hồng dịu dàng của con gái.
Bây giờ cậu lại cảm thấy đây là thứ mà con trai nên chơi...
Tô Tử Chiến ho khan, lạnh lùng nói: "Em không cần mua vé, anh tự mua."
Cậu lấy chiếc ví trong tay Túc Bảo nhét vào ngực bé, sau đó giơ điện thoại lên nói: “Bốn vé.”
Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du: "??"
Chẳng phải anh ấy không muốn chơi ư?
Tô Tử Chiến mặt không đổi sắc: "Anh mua cho chú ba."
Cậu thầm nghĩ: Chú ba là người lớn, chắc chắn không chơi.
Đợi chú ba từ chối, cậu sẽ ‘miễn cưỡng’ đi chơi cùng đám Túc Bảo.
Túc Bảo ồ một tiếng, nói với Tô Dĩnh Nhạc: "Cậu ba, chúng ta cùng chơi vòng quay ngựa gỗ nhé! Anh cả đã mua vé rồi!"
Tô Dĩnh Nhạc tao nhã gật đầu: "Được."
Anh cần bay trên vòng quay ngựa gỗ để bình ổn lại nội tâm sau khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà ma.
Thế là, cậu ba ôm Túc Bảo ngồi lên con ngựa lớn nhất, Tô Tử Du và Hân Hân ngồi con ngựa bên cạnh và ngựa phía sau.
Khi ngựa gỗ quay và tiếng nhạc nổi lên, tiếng cười vui vẻ của Túc Bảo vang lên, Tô Dĩnh Nhạc dần thả lỏng và mỉm cười, Tô Tử Du và Hân Hân cũng rất vẻ.
Tô Tử Chiến đang cầm điện thoại di động: "..."
Cậu chi tiền mua sự cô đơn hả?
Tại sao cốt truyện không phát triển như cậu mong muốn? ?
Chẳng ngờ nó trở thành người đầu tiên đâm phải đám người giấy.
"Chết tiệt!" Quỷ xui xẻo giật mình: "Sao hắn lại làm được như vậy?"
Tờ giấy gấp đột nhiên đứng dậy và biến thành người giấy.
Quỷ đào hoa xé một người giấy thành nhiều mảnh rồi lao thẳng về phía người đàn ông hói đầu, cười chế nhạo: "Cần gì quan tâm tại sao hắn làm được điều đó, bắt giặc bắt tướng trước!"
Bọn chúng là ác quỷ, đương nhiên không sợ người giấy, bởi người giấy còn không lợi hại bằng lệ quỷ. Các ác quỷ chỉ sợ đối thủ mạnh như Túc Bảo mà thôi.
Quỷ xui xẻo hét lên, đám người giấy thấy quỷ đào hoa toan nhào tới nên lập tức chuyển hướng lao về phía quỷ đào hoa.
Thấy vậy, quỷ xui xẻo vội xông tới giúp quỷ đào hoa, nào ngờ nó bất cẩn làm đứt một chùm tóc của quỷ đào hoa.
Quỷ đào hoa: “...”
Đám người giấy chặn đường khiến nó bị lỡ mất hai giây.
Người đàn ông hói đầu đã lao ra khỏi ngôi nhà ma.
Quỷ nhu nhược truy đuổi ráo riết, bên ngoài là khu vui chơi có rất nhiều trẻ em đang chơi.
Nơi nhiều trẻ em sẽ có năng lượng dương mạnh mẽ, quỷ nhu nhược không muốn đâm vào bọn trẻ, sau vài lượt né tránh, người đàn ông hói đầu đã biến mất trong đám đông.
Cá đã lọt lướt!!!
Đám ác quỷ trừng mắt nhìn nhau.
"Bày trận thế còn để hắn trốn thoát? Mặt mũi đâu? Mặt mũi của ác quỷ chúng ta đâu?" Quỷ đào hoa khó chịu, không nhịn được mà tát vào mặt quỷ xui xẻo một cái.
Quỷ xui xẻo: "??"
Quỷ nhu nhược cau mày: “Hắn quá xảo quyệt…hơn nữa hắn còn rất quen thuộc với khu vui chơi này.”
Quỷ hồ đồ bối rối mắng theo: "Phế vật!"
Quỷ xui xẻo: "..."
Gì chứ?
Nó là người đầu tiên lao về phía trước đó nha!
Thế mà vẫn bị mắng?
"Không, làm mất dấu gã đàn ông kia đều do lỗi của tất cả chúng ta, sao lại mắng mỗi ta?"
Quỷ xui xẻo lơ mơ đuổi theo những ác quỷ khác để chất vấn chúng.
Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược đang nổi giận nên hoàn toàn ngó lơ quỷ xui xẻo.
Quỷ nhu nhược thở dài, mặt lộ ra vẻ tự trách: "Túc Bảo rất tin tưởng chúng ta, nhưng chúng ta lại khiến em ấy thất vọng."
Quỷ đào hoa cũng không cam tâm: “Hết cách, tên đầu trọc này có chút năng lực, cứ nhìn ban nãy là biết, tuy hắn hoảng sợ khi bị cả đám ác quỷ đuổi theo, nhưng vẫn cố gắng vùng thoát khỏi vòng vây.”
Quỷ xui xẻo nói: “Phải giải thích thế nào với Túc Bảo?”
Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược mặt ủ mày chau.
Chúng cũng chẳng thích làm việc đâu.
Nhưng nhóc Túc Bảo gọi chúng là anh chị.
Túc Bảo tin tưởng chúng nên mới thả chúng ra mà không hề lo sợ chúng sẽ nhân cơ hội trốn thoát.
Quỷ hồ đồ đảo mắt, hạ giọng nói: “Các anh em, có cơ hội tốt như vậy sao chúng ta không chạy?”
Quỷ đào hoa nhìn quỷ hồ đồ, nghẹn họng: "Chạy đi, sau này đừng hối hận."
Quỷ xui xẻo cười lạnh nói: "Không hổ là quỷ hồ đồ."
Quỷ nhu nhược nói giọng nhẹ nhàng: “Không tồn tại khả năng ta bỏ chạy đâu, chỉ không biết khi về Túc Bảo có cho chúng ta kẹo nữ không.”
Quỷ hồ đồ tỏ ra khinh thường.
"Nhìn dáng vẻ vô dụng của các ngươi đi! Mấy cái kẹo mút đã mua chuộc được các ngươi rồi, cốt khí của các ngươi đâu?"
Quỷ đào hoa bay lên, lẩm bẩm: “Ta là quỷ chứ không phải người, cần quái gì cốt khí?”
Quỷ nhu nhược tốt bụng nhắc nhở: "Hãy suy nghĩ thật kỹ xem, Túc Bảo có phải là người bình thường không? Cơ hội không phải lúc nào cũng đến đâu."
Sống trong hồ lô lâu chừng đó mà vẫn chưa rõ tình hình hả?
Tuy chưa thể xác định rõ thân phận của Túc Bảo nhưng chúng quỷ đều lờ mờ nhận ra, đi theo Túc Bảo chắc chắn tốt hơn làm một ác quỷ hại người.
Tiền đồ sẽ khác...
Quỷ nhu nhược nhắc nhở xong bèn rời đi.
Quỷ hồ đồ chậm rãi đi theo, lẩm bẩm: "Cơ hội nào? Con bé đó chỉ là một đạo sĩ khá lợi hại thôi... Cơ hội nào chứ..."
Quỷ hồ đồ thầm nghĩ: Cùng lắm thì Túc Bảo cũng chỉ có thiên phú hơn đạo sĩ khác, ngày sau cô bé sẽ làm đạo sĩ nức danh một phương.
Nhưng dù giỏi giang đến đâu thì Túc Bảo vẫn chỉ là đạo sĩ, có sinh tử bệnh lão, nếu đám ác quỷ sợ sau khi trốn thoát bị Túc Bảo đuổi theo thì chúng có thể tìm một chỗ ẩn trốn. Đợi khi Túc Bảo chết già đám ác quỷ mới mò mặt ra tiếp tục lộng hành là được!
Dù sao bọn chúng cũng là ác quỷ, sống tạm bợ ẩn trốn mấy chục năm chẳng thành vấn đề.
Quỷ hồ đồ nghĩ hoài không ra, nhưng nó sợ cây búa tạ của Túc Bảo nên chỉ do dự một chút rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay trở lại.
Sau khi rời khỏi nhà ma, Tô Dĩnh Nhạc gọi điện thoại cho anh trai mình.
Anh hạ giọng: “Anh ơi, lúc trước anh đã kêu người dọn dẹp nhà ma chưa?”
Tô Dĩnh Nhạc vẫn không dám tin vào những gì mình vừa trải qua.
Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: "Rồi nhé, tất cả nhân viên đã dọn dẹp theo yêu cầu của anh."
Để bảo vệ Túc Bảo, để người khác không nhìn thấy khả năng của bé. Tô Nhất Trần đã yêu cầu nhân viên tắt camera và chặn tín hiệu.
Thậm chí còn có nhiễu điện tử - theo cách này, ngay cả khi có ai đó lén nhìn và chụp ảnh thì cũng chẳng chụp được gì.
Tô Dĩnh Nhạc đứng dưới ánh nắng chói chang, tay chân vẫn lạnh buốt.
Quả nhiên đã dọn dẹp sạch sẽ từ trước khi họ vào nhà ma.
“Không có một nhân viên nào sao?” Tô Dĩnh Nhạc vẫn gặng hỏi.
Tô Nhất Trần: "Không."
Tô Dĩnh Nhạc: "Đạo cụ cũng không có ư?"
Tô Nhất Trần: "Không."
Tô Dĩnh Nhạc: "..."
Anh há hốc miệng, không thể không thừa nhận thế giới quan đã bị lật đổ.
"Anh cả, tụi em vừa thấy quỷ trong nhà ma." Tô Dĩnh Nhạc đi tới một chỗ ít người, nghiêm túc nói.
Tô Nhất Trần: "Bình thường mà."
Tô Dĩnh Nhạc nghẹn họng.
Gặp quỷ đấy, thế mà cũng bình thường hả?
Tô Dĩnh Nhạc còn muốn nói gì nữa, nhưng Tô Nhất Trần phải họp nên chỉ dặn về nhà nói chuyện rồi cúp điện thoại.
Tô Dĩnh Nhạc cầm điện thoại di động ngơ ngẩn.
Ở phía xa, Túc Bảo đang đứng trước vòng quay ngựa gỗ, hỏi Tô Tử Chiến: "Anh, anh không muốn chơi phải không?"
Cô bé đưa tiền lẻ đưa cho người soát vé, không yên tâm xác nhận lại: "Vậy em sẽ không mua vé của anh!"
Tô Tử Chiến: "..."
Trước khi vào nhà ma cậu đã kiên quyết không chơi vòng quay ngựa gỗ - loại trò chơi màu hồng dịu dàng của con gái.
Bây giờ cậu lại cảm thấy đây là thứ mà con trai nên chơi...
Tô Tử Chiến ho khan, lạnh lùng nói: "Em không cần mua vé, anh tự mua."
Cậu lấy chiếc ví trong tay Túc Bảo nhét vào ngực bé, sau đó giơ điện thoại lên nói: “Bốn vé.”
Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du: "??"
Chẳng phải anh ấy không muốn chơi ư?
Tô Tử Chiến mặt không đổi sắc: "Anh mua cho chú ba."
Cậu thầm nghĩ: Chú ba là người lớn, chắc chắn không chơi.
Đợi chú ba từ chối, cậu sẽ ‘miễn cưỡng’ đi chơi cùng đám Túc Bảo.
Túc Bảo ồ một tiếng, nói với Tô Dĩnh Nhạc: "Cậu ba, chúng ta cùng chơi vòng quay ngựa gỗ nhé! Anh cả đã mua vé rồi!"
Tô Dĩnh Nhạc tao nhã gật đầu: "Được."
Anh cần bay trên vòng quay ngựa gỗ để bình ổn lại nội tâm sau khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà ma.
Thế là, cậu ba ôm Túc Bảo ngồi lên con ngựa lớn nhất, Tô Tử Du và Hân Hân ngồi con ngựa bên cạnh và ngựa phía sau.
Khi ngựa gỗ quay và tiếng nhạc nổi lên, tiếng cười vui vẻ của Túc Bảo vang lên, Tô Dĩnh Nhạc dần thả lỏng và mỉm cười, Tô Tử Du và Hân Hân cũng rất vẻ.
Tô Tử Chiến đang cầm điện thoại di động: "..."
Cậu chi tiền mua sự cô đơn hả?
Tại sao cốt truyện không phát triển như cậu mong muốn? ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.