Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 404: Lấy cớ đến cùng

Tề Lan

04/02/2024

Sau khi Tiểu Ngũ chúc tết sớm xong, không ai nói gì hết.

Tiểu Ngũ nghiêng đầu bắt chước nói: "Chúc phát tài~Chúc phát tài".

Túc Bảo “Điều tốt đẹp hãy đến, điều xấu hãy rời xa.”

Tiểu Ngũ và Túc Bảo cùng hát: "Ô ô, không ai chê trách các lễ nghi~~"

Khóe miệng bà cụ Tô co giật.

Tô Dĩnh Nhạc bị dán miếng da tới hai lần, mấy ngày nay anh luôn cố gắng hạn chế ra ngoài. Lúc này, vừa xuống lầu đã nghe thấy Túc Bảo và Tiểu Ngũ hát, anh lập tức lấy ra hai bao lì xì màu đỏ.

Một cho Túc Bảo.

Một cho Tiểu Ngũ.

Túc Bảo và Tiểu Ngũ vui như mở cờ trong bụng!

Túc Bảo nhận lấy bao lì xì đỏ, nói: "Cảm ơn cậu ba!"

Tiểu Ngũ đặt bao lì xì đỏ vào tay Túc Bảo, vui vẻ nói: "Cảm ơn cậu ba!"

Mọi người: "?"

Không phải chứ, còn bốn tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, sao Tô Dĩnh Nhạc lại mang theo bao lì xì bên mình?

Cậu ba mặt không đổi sắc, khẽ mỉm cười: “Tết năm ngoái không mừng tuổi được cho bé nào nên hôm nay tình cờ tìm thấy nó trong túi quần thôi.”

Không ai biết, Tô Dĩnh Nhạc đã lặng lẽ tìm kiếm trên mạng cách tránh tà trong cuộc sống hàng ngày, cư dân mạng cho rằng nhất định phải mang theo một bao lì xì đỏ bên mình, không cần quá to, chỉ cần một phong bì nhỏ màu đỏ là được.

Tô Dĩnh Nhạc ... tin vào điều đó.

Nhưng mọi người đều không tin, ai lại tình cờ sờ được hai bao lì xì trong túi cơ chứ, bây giờ Tô Dĩnh Nhạc đang mặc quần mùa hè thay vì quần mùa đông dịp tết năm ngoái.

Hơn nữa, còn là quần áo ở nhà!

Bà cụ Tô nói: "Được rồi, chúng ta đi chọn quần áo đi! Ngày mai đi học rồi."

Túc Bảo và Hân Hân vui vẻ đi thử quần áo.

Vạn Bát Thực theo sát Túc Bảo, Cố Tiểu Bát khoanh tay ngồi ở một bên cũng bị Túc Bảo kéo theo.

Tô Tử Du và Tô Tử Chiến: "..."

Hai anh em đồng thời lấy điện thoại di động ra và chọn mua sắm trực tuyến.

Thực ra, số quần áo trước đó còn có thể mặc thêm được vài ngày...



Buổi chiều.

Tô Dĩnh Nhạc thu dọn đồ đạc, kỳ nghỉ kết thúc, anh chuẩn bị quay lại làm việc.

Anh đi tới cửa phòng Túc Bảo, gõ cửa.

Túc Bảo thò nửa đầu ra ngoài, nhìn thấy Tô Dĩnh Nhạc ăn mặc chỉnh tề, kinh ngạc nói: "Cậu ba, cậu đi làm à?"

Bé và cậu ba chưa thân thiết được mấy ngày!

Ấn tượng sâu sắc nhất là lần đi đến ngôi nhà ma.

Tô Dĩnh Nhạc nói: “Cậu ba hết kỳ nghỉ rồi, cậu phải đi làm thôi.”

Anh ngồi xổm, nhẹ nhàng chạm vào tóc Túc Bảo, nói: “Cậu ba sẽ về vào dịp Tết Nguyên đán.”

Túc Bảo gật đầu: "Dạ!"

Tô Dĩnh Nhạc xấu hổ nói: "Vừa rồi bao lì xì đỏ quá nhỏ, đến Tết Nguyên Đán, cậu ba sẽ cho con một phong bao lớn nha."

Túc Bảo: "Được ạ, cậu ba mau đi đi!"

Tô Dĩnh Nhạc nghẹn ngào, cô bé con vô tâm này.

Anh bất đắc dĩ mỉm cười nhìn thời gian, tuy chỉ có mấy ngày nhưng có nhiều chuyện còn ly kỳ hơn những gì anh đã trải qua trong nửa đời người trước đó.

Vô hình chung, anh ngày càng không nỡ xa Túc Bảo.

“Cậu ba đi nhé.”

Túc Bảo đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Tô Dĩnh Nhạc: “Hả? ’ Cô bé con không đành lòng rời xa anh ư?

Túc Bảo chạy vào phòng lấy ra một chồng bùa, đắc ý nói: "Cậu ba, cầm đi!"

Tô Dĩnh Nhạc: "Đây là cái gì?"

Túc Bảo nói: "Bùa hộ mệnh! cậu ba, nếu cậu mang theo bên mình, không ai có thể động vào cậu!"

Tô Dĩnh Nhạc giật mình, sau đó mỉm cười: "Được rồi. Cảm ơn Túc Bảo nha!"

Túc Bảo xua tay, nhìn cậu ba đi xuống lầu ra cửa, bé vội vàng đi ra ban công, nhoài người trên bậu cửa sổ nhìn cậu ba rời đi.

Ở nước ngoài.

Trần Thương Vũ ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào quẻ bói trước mặt, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng ngờ mình lại không bói được?..."



Sau chuyện xảy ra trong nhà ma, Trần Thương Vũ cảm thấy hắn đã gặp phải một đối thủ lợi hại, người thu phục nữ quỷ tân nương quả thực rất giỏi.

Có lẽ đó chính là người đang truy bắt hắn lần này!

Cho nên, hắn muốn biết người đó là ai!

Nhưng hắn không ngờ, bói quẻ cũng không dò xét được chút bí mật nào!

Trần Thương Vũ sửng sốt, người này là ai, lợi hại như vậy sao?

Đang lúc hắn suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.

Trần Thương Vũ bước tới cửa và thận trọng hỏi: "Ai?"

Một người phụ nữ nói bằng tiếng Trung bập bẹ: "Cần phục vụ không ạ?"

Trần Thương Vũ cau mày, để tránh người truy đuổi, hắn chọn đi đến nơi xa xôi hẻo lánh, những khách sạn như này luôn có một số phụ nữ phục vụ trong khách sạn mò đến lúc nửa đêm, hắn đã quen với điều đó trong hai ngày qua.

"Không cần!" Trần Thương Vũ nói xong, xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Đột nhiên cửa bị đá rầm một tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đừng cử động! Kiểm tra đồng hồ nước!"

Trần Thương Vũ: "..."

Đây là khách sạn. Kiểm tra đồng hồ nước gì hả?

Cái trò đó chỉ có ở Long Quốc thôi.——

Khi bắt tội phạm ở Trung Quốc, để giảm cảnh giác của nghi phạm, cảnh sát thường viện lý do kiểm tra đồng hồ nước, sửa chữa gas hoặc bảo dưỡng gas.

Vì vậy đây là...

Trần Thương Vũ không buồn nghĩ thêm, lập tức quay người bỏ chạy.

Trong phòng có trang bị của hắn, một số lượng lớn bùa chú và một số hình vẽ bằng giấy do đệ tử hói đầu của hắn vẽ ra.

Không thể giết đối phương, nhưng vẫn có thể trốn thoát!

Mộc Quy Phàm cười khẩy, hất tay, một xếp bùa màu vàng bay ra ngoài.

Lá bùa như có mắt, tất cả đều dính vào người Trần Thương Vũ, Mộc Quy Phàm một cước đá ngã hắn, giẫm hắn dưới chân!

Trần Thương Vũ vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Sao anh lại bắt tôi?"

Mộc Quy Phàm liếc nhìn cô gái tóc vàng với thân hình nóng bỏng ở cửa, nhướn mày nói: "Truy quét tệ nạn xã hội."

Trần Thương Vũ: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook