Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 413: Nếu tôi còn không đánh anh thì tôi đúng là người bất lịch sự

Tề Lan

15/02/2024

Mộc Quy Phàm lạnh lùng xoay cổ tay rồi dùng một tay ấn giữ đầu Phùng Bình.

Anh khinh thường nhìn Phùng Bình, khóe miệng nhếch lên: "Đã khích bác tới mức này rồi, nếu tôi còn không đánh anh thì tôi mới là người bất lịch sự."

Phùng Bình cười ha ha, vừa toan nói 'Mày cũng giỏi làm bộ ngàu đấy nhỉ'

Thì giây tiếp theo, tiếng rắc vang lên!

Đầu của Phùng Bình bị vặn chín mươi độ, cơ thể anh ta cứng đờ rồi ngã nhào, đập mạnh xuống sàn nhà!

Đôi mắt anh ta mở to.

Bà Phạm cũng tròn mắt ngỡ ngàng, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của bà ta càng thêm trắng bệch vì sợ hãi.

Khóe miệng bà Phạm run rẩy, "Anh, anh... anh thật sự..."

Anh thực sự đã giết chú ấy hả?

Bà Phạm không sao thốt lên được chữ giết kia.

Mộc Quy Phàm nhìn Phùng Bình đang co giật trên mặt đất, chậm rãi lấy khăn giấy ướt trên bàn ra, vừa lau tay vừa nói: “Yên tâm, tôi chỉ dỡ đầu anh ta chứ có giết chết anh ta đâu."

Bắp chân của bà Phạm mềm nhũn, dỡ đầu với giết chết có gì khác nhau không?

Phùng Bình cố gắng đứng dậy nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, tay chân nhất thời tê dại, hoàn toàn không có chút sức lực nào!

Giọng điệu của Mộc Quy Phàm lạnh lùng và vô tình như một tảng băng: “Chỉ có đốt sống cổ bị lệch, anh ta sẽ không chết, nhưng tôi không thể đảm bảo cái mạng của anh ta nếu anh ta tự vùng vẫy và động đậy."

Phùng Bình đang giãy giụa trên mặt đất bỗng cứng người vì sợ hãi!

Đốt sống cổ bị lệch!

Tháng trước, một người bạn của anh ta đã lái xe quá nhanh và tông vào trụ cầu, cổ anh bạn kia bị vẹo một góc kỳ lạ.

Sau đó, bệnh nhân được cứu nhưng liệt suốt đời, không thể tự chăm sóc bản thân, thậm chí không thể nói rõ ràng, chỉ có thể kêu u u ú ú.

Phùng Bình muốn khóc, anh ta không muốn bị liệt và tàn phế!

Anh ta bực bội nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm cười mỉa mai nhưng đáy mắt lại chẳng vương chút ý cười, anh lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, nếu để tôi nghe thêm một lời không hay về con gái tôi, lần sau sẽ vặn 180 độ.”

Phùng Bình toát mồ hôi lạnh, hắn chỉ cảm thấy lạnh buốt khi gió điều hòa thổi tới người.

Lúc này Túc Bảo mới hoàn hồn, trời ơi, ba bé tàn nhẫn quá ~



Nhưng bé không hề lo lắng hay sợ hãi, vì linh hồn của Phùng Bình không bay ra ngoài, điều đó có nghĩa là ba bé không giết chết ai cả.

Đúng như lời bà ngoại nói, ba bé tuyệt đối là người tốt, dù làm gì thì ba cũng có cái lý của ba.

Bé chỉ cần tin tưởng ba mình thôi!

Túc Bảo ngồi trên sô pha, thậm chí còn lấy một hộp sữa từ trong túi ra, vung chân uống một cách nhàn nhã.

Nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiểu Bát, bé lấy thêm một hộp khác: "Này, chị Tiểu Bát, cho chị sữa Vượng Tử nè!"

Tiểu Ngũ lập tức nói: "Uống hộp sữa này và quên thằng nhỏ đang vẹo cổ kia đi!"

Cố Tiểu Bát: "..."

Con vẹt khó chịu vẫn không dừng lại, tiếp tục vươn cổ nói: "Học sinh lớp 3-6, bạn học Cố Tiểu Bát. Mẹ chị đang bưng hai bình sữa Vượng Tử cho chị! Ôi, mẹ yêu chị quá! Con yêu, đây là sữa Vượng Tử yêu thích của con! Mẹ ơi, con yêu mẹ ~~~"

Tiểu Ngũ đổi giọng Tiểu Bát và mẹ cô bé một cách hoàn hảo.

Cố Tiểu Bát: "..."

Bà Phạm: “Ơ…”

Phùng Bình tức giận nằm trên mặt đất, bây giờ không ai thèm để ý tới anh ta nữa sao?

Ai đó hãy gọi 120 cho anh ta với!

Nhưng, không ai để ý đến anh ta.

Mộc Quy Phàm hỏi: “Anh ta là em rể của cô thật sao?”

Ánh mắt bà Phạm hiện vẻ phức tạp, bà ta dần bình tĩnh lại, vừa ra hiệu cho người giúp việc gọi 120, bà ta vừa nói: “Từ nhỏ cơ thể chồng tôi đã yếu, năm ba tuổi chồng tôi được mẹ ruột cho đến nhà khác nuôi, sau này chồng tôi được mẹ chồng tôi đón về nuôi.”

Trước mặt Túc Bảo, bà Phạm không dám nói quá thẳng thắn.

Rốt cuộc thì chuyện này quá thực tế, quá máu lạnh, nói cho hay là giao cho người khác nuôi dưỡng, nhưng thực chất chỉ là vứt bỏ một đứa trẻ sắp chết vì bệnh tật mà thôi.

Bà ta sợ Túc Bảo phải nghe mấy lời không hay thì chốc nữa Mộc Quy Phàm sẽ vặn cổ bà ta 90 độ...

"Mẹ chồng và ba chồng tôi mãi không sinh được con. Sau khi đón chồng tôi về, họ nuôi anh ấy như con ruột. Chồng tôi lấy họ Phạm. Ba mẹ chồng tôi bán hết tài sản để chữa bệnh cho chồng tôi. Khi lớn lên, chồng tôi nỗ lực kiếm được rất nhiều tiền để báo hiếu cho ba mẹ chồng tôi”.

Mộc Quy Phàm gật đầu, hóa ra đây là lý do tại sao chồng bà Phạm họ Phạm, nhưng Phùng Bình lại họ Phùng.

Túc Bảo nghe được lời này, chỉ cảm thấy chú Phạm thật lợi hại, từ hai bàn tay trắng đi lên mà kiếm được nhiều tiền như vậy, thực lực gần ngang ngửa với cậu cả của bé rồi.

Bà Phạm tiếp tục nói: “Sau khi chồng tôi trở nên giàu có, mẹ ruột của anh ấy đã đến tận cửa và nói rằng bà không còn cách nào khác nên mới phải vứt anh ấy đi. Dù sao, nếu gia đình không có tiền chữa trị còn giữ anh ấy lại thì anh ấy sẽ chết vì bệnh tật. Thà vứt anh ấy đi, chưa biết chừng còn được đại gia nhặt về chữa trị.

Bà Phạm không bao giờ quên được khuôn mặt của bà mẹ ruột đó, bà cụ đã nói: "Nhìn xem, chẳng phải bệnh đã được chữa khỏi rồi đó sao?"



Nói như thể bà cụ mới là người có công lao vậy!

Bà cụ còn nói: “Nếu không nhờ mẹ vứt bỏ con, liệu con có được nhà họ Phàm đón về và sống tốt như bây giờ không?”

Điều kinh tởm hơn nữa là khi vứt bỏ đứa con, ba mẹ ruột của chồng bà Phạm cũng không nghèo lắm, họ cũng có nhà và xe. Nhưng, họ vẫn bỏ rơi chồng bà Phạm khi nghe tin việc điều trị sẽ tốn ít nhất một triệu tệ và có thể không thể chữa khỏi được.

Bà Phạm cười mỉa mai nói: “Mẹ ruột không nỡ chi tiền chữa trị cho con mình, nhưng ba mẹ nuôi lại sẵn lòng táng gia bại sản, bôn ba chạy vạy tìm cách chữa trị cho một đứa trẻ được đón về, cũng bởi vất vả cực nhọc như vậy nên thân thể ba mẹ nuôi của chồng tôi đã bị tổn thương rất nhiều khi còn trẻ…”

Túc Bảo chăm chú lắng nghe.

Bé đã phải chịu đựng nhiều khó khăn trong nhà họ Lâm khi còn nhỏ nên sớm hiểu được tình người nóng lạnh.

Bé thông minh và hiểu chuyện hơn một chút so với những đứa trẻ cùng tuổi...

Nếu một đứa trẻ bốn tuổi khác ngồi đây, có lẽ sẽ không biết người lớn đang nói gì, nhưng Túc Bảo lại đồng cảm với chú Phạm vì chú ấy bị chính mẹ ruột bỏ rơi.

Chắc hẳn chú ấy đã rất buồn khi bị vứt bỏ...

Bé cũng bị ba vứt bỏ năm ba tuổi - Đương nhiên, hiện tại bé biết Lâm Phong không phải ba mình, nhưng lúc đó bé cũng rất đau lòng...

"Sau đó thì sao?" Cố Tiểu Bát lạnh lùng nói, cô bé vốn rất ít khi chủ động xen vào.

Cô bé muốn biết quyết định cuối cùng của chú Phạm khi đứng giữa mẹ ruột và ba mẹ nuôi của chú ấy.

Chỉ cần chú Phạm cho ba mẹ ruột một xu thôi, Cố Tiểu Bát cũng thấy coi thường chú ấy.

Bà Phạm nói tiếp: “Ba chồng và mẹ chồng tôi là người tốt bụng nên không tiện nói gì. Chồng tôi dù sao cũng là con ruột của người khác nên họ cũng phải xem xét tình cảm của chồng tôi”.

"Nhưng chồng tôi đã dứt khoát yêu cầu bảo vệ đuổi ba mẹ ruột đi. Nhưng, ba mẹ ruột anh ấy không chịu bỏ cuộc, cứ ba ngày lại bắt đầu gây rối."

Ba chồng, mẹ chồng tôi vốn không khỏe, cộng thêm phải chịu đựng tình cảnh cứ như vậy suốt hai năm, mẹ chồng tôi qua đời vì bạo bệnh, ba chồng tôi có tình cảm sâu sắc với vợ nên mấy năm sau cũng qua đời.

Hai năm sau, chồng bà Phạm cũng chết vì bạo bệnh - căn bệnh mà ông Phạm mắc phải thuở bé thực ra không thể trị tận gốc. Thêm vào đó, ông Phạm tốn bao công sức gây dựng nên khối tài sản mấy tỷ tệ nên cuối cùng không thể trụ thêm được nữa.

Về phần bà Phạm, sức khỏe của bà ta cũng không tốt, bà ta chưa từng mang thai, nhà họ Phạm không có con nối dõi, đây chính điều bà ta không cam tâm nhất.

“Nhà họ Phùng đã làm xét nghiệm quan hệ cha con và dựa vào mối quan hệ là ba mẹ ruột của chồng tôi để đệ đơn kiện đòi một nửa tài sản thừa kế.”

Bà Phạm cười: “Nhưng khi còn sống chồng tôi không cho họ một xu thì lúc anh ấy mất đi, sao tôi có thể cho họ được!”

Bà Phạm chẳng có gì nhiều, chỉ tiền là không thiếu, cho dù phải bỏ ra 10 đến 20 triệu để kiện tụng, bà ta cũng không bao giờ chia cho nhà họ Phùng một xu tài sản thừa kế.

Túc Bảo nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao chú bị vặn cổ này lại có thể vào đây, hơn nữa chú ấy còn lái một chiếc xe cực kỳ đắt tiền?"

Trong mắt bà Phạm hiện lên một tia tuyệt vọng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook