Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 412: Dấu vết từng bị quỷ bám thân

Tề Lan

15/02/2024

Mộc Quy Phàm nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc, một dì mặc trang phục giúp việc đi ra, mỉm cười lịch sự hỏi: “Xin hỏi mấy người là ai?”

Mộc Quy Phàm nhìn căn biệt thự sang trọng trước mặt và khung cảnh xung quanh, thản nhiên nói: “Tôi với bà Phạm là chỗ quen biết, cô nói cho bà ấy biết tôi họ Mộc.”

Hiện tại, anh là người duy nhất họ Mộc có địa vị ở Kinh Đô.

Mộc Quy Phàm tin rằng, nếu bà Phạm không ngốc, sau khi nghe thấy họ Mộc của anh, bà ta sẽ lập tức ra đón người.

Người giúp việc gật đầu nói: "Được, xin chờ một lát."

Sau khi nhìn thấy dì giúp việc rời đi, Túc Bảo hỏi: "Ba, ba có quen dì Phạm không?"

Mộc Quy Phàm nói: “Ba không biết bà ta.”

Túc Bảo khó hiểu: "Vậy tại sao ba lại nói ba và dì Phạm là chỗ quen biết?"

Mộc Quy Phàm không xấu hổ nói: “Chúng ta đều là con cháu Viêm Hoàng, đây còn không phải là chỗ quen biết sao?”

Túc Bảo há hốc miệng, con cháu của Viêm Hoàng thì bé biết, vừa hay mấy ngày trước anh cả mới dạy học cho chị Hân Hân,

Nhưng... con cháu của Viêm Hoàng có thể dùng để giải thích ai cũng là chỗ quen biết của nhau ư?

Hai mắt tiểu Túc Bảo sáng ngời, bé cảm giác như vừa học được một điều gì rất lợi hại nhưng không sao giải thích rõ ràng được ~

Cố Tiểu Bát đứng bên cạnh: "..."

Con cháu của Viêm Hoàng... Không chỉ là chỗ quen biết, mà còn là họ hàng cơ đấy?

Người này dám nói, người kia dám tin.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ xanh xao yếu đuối vội vàng bước ra, vì đang đi vội nên bà ta dừng lại ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ bừng.

"Ôi..xin lỗi...khụ khụ khụ..."

bà ta vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác mời, càng vội bà ta càng ho dữ dội.

Một người phụ nữ khoảng ba - bốn mươi tuổi mà ho như một bà cụ bảy - tám mươi tuổi.

Mộc Quy Phàm lạnh giọng nói: “Không cần vội, cô ho xong trước đã.”

Quý bà: "……"

Túc Bảo không cảm thấy ba mình nói có gì không đúng, an ủi nói: "Ừm, dì Phạm, đừng lo lắng, ho từ từ thôi."

Quý bà: "……"

Theo quy trình thông thường thì nên hỏi ‘Cô ổn chứ?’, nhỉ?

Túc Bảo lặng lẽ nhìn dì Phạm trước mặt.



Trên đầu dì này có sát khí âm do ác quỷ lưu lại.

Nhưng không có ác quỷ trên người dì ấy.

Lạ thật……

Kỷ Trường nói: “Đây là sát khí do ác quỷ để lại, Túc Bảo, con có nhớ trước đây bà ta đã đến gặp Trần Thương Vũ không?”

Túc Bảo gật đầu.

Kỷ Trường tiếp tục, "Mặc dù Trần Thương Vũ độc ác, nhưng hắn thực sự là một đạo sĩ rất lợi hại, có lẽ ác quỷ gặp hắn nên đã bỏ chạy."

Túc Bảo bừng tỉnh ngộ, hóa ra là như vậy!

Cố Tiểu Bát im lặng nghe.

Hừ... Mấy lý thuyết thường thường này cô bé cũng hiểu, còn lâu cô bé mới ngưỡng mộ Túc Bảo vì có sư phụ dạy dỗ.

Sau khi ho xong, bà Phạm mời Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát đi vào.

"Anh tìm tôi có việc gì?" Phạm phu nhân hồ nghi, nhưng không khỏi liếc nhìn Mộc Quy Phàm.

Đương nhiên bà ta biết về nhà họ Mộc, kể từ khi nhà họ Mộc luôn miệng nói "Mộc chiến thần là cháu trai của nhà họ Mộc chúng ta" thì kết quả là, nhà họ Mộc đó đã bị Mộc chiến thần tát vào mặt, sau đó anh cũng đã trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Bà Phạm không biết tại sao Mộc chiến thần lại đến gặp bà ta, trong giây lát bà ta cảm thấy hơi bất an.

Mộc Quy Phàm không lãng phí thời gian, hỏi thẳng: "Cô từng đến tìm Trần Thương Vũ phải không?"

Sắc mặt bà Phạm đột nhiên tái nhợt, bà ta ngã ngồi xuống ghế sô pha.

"Tôi… tôi..."

Mộc Quy Phàm bình tĩnh nói: “Cô không cần sợ hãi, tôi tới không phải để bắt cô.”

Bà Phạm nhất thời không nói nên lời.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động, một chiếc Bugatti đậu trước biệt thự, sau đó là tiếng mở cửa.

Giọng một người đàn ông vang lên: "Xe này của ai? Chị dâu tôi đâu?"

Người đàn ông còn chưa thấy mặt đã thấy giọng nói tiếp: “Hừm, chị dâu của tôi cuối cùng cũng lộ rõ bản chất rồi! Chị ta chiếm đoạt tài sản của anh trai tôi không chịu nhả ra. Bây giờ sắp chết nên không nhịn được nữa mà đi dụ dỗ đàn ông rồi hả?”

"Có chuyện gì vậy? Tài sản của anh trai tôi không để lại cho tôi mà tính để lại cho tên gian phu khác hả?"

Một lúc sau, người đàn ông xuất hiện trước cửa phòng khách và đẩy cửa kính ngăn sang một bên.

Mộc Quy Phàm nhướn mày, hóa ra là ‘đứa cháu trai’ ban nãy.



Chính là anh chàng vừa lái chiếc Maserati!

Anh ta nhìn chằm chằm Mộc Quy Phàm, vừa rồi anh ta không nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe địa hình, nhưng anh ta nhận ra chiếc xe địa hình đậu ở cửa.

"Tôi đang nói sao đột nhiên có người dám gây sự với tôi. Chị dâu, chị định liên thủ với tên gian phu này để giết chết người em chồng này sao?"

"Chậc, đã có con với nhau rồi à, còn có hẳn hai đứa? Tính xem nào, anh trai tôi đã chết cách đây năm sáu năm, chị dâu, có phải sau khi anh trai tôi qua đời chị liền quan hệ với tên này không?"

Anh ta mắng gian phu các kiểu rồi ngồi xuống ghế sofa như đại gia, thậm chí còn gác chân trực tiếp lên bàn cà phê.

Bà Phạm tức giận đến mức lại ho dữ dội.

"Chú... ăn nói cho cẩn thận!" Bà Phạm thở hổn hển mắng.

Người đàn ông này là Phùng Bình- em chồng của bà Phạm.

Phùng Bình cười, nói với giọng điệu kỳ quái: "Chị dâu ngày thường luôn ra vẻ đứng đắn, nào ngờ sau lưng lại lẳng lơ thế này."

Mộc Quy Phàm cau mày và không thể nghe thêm nữa.

Anh vốn không nên can thiệp vào chuyện gia đình của người khác.

Nhưng bảo bối của anh đang ở đây.

Bảo bối của anh mới bốn tuổi, nói những lời này trước mặt bé chẳng phải sẽ làm tổn thương những mầm non tương lai của tổ quốc ư?

Tất nhiên, anh không thể khoanh tay đứng nhìn kẻ khác chà đạp tâm hồn ngây thơ của mầm non tương lai được.

Mộc Quy Phàm giơ chân đá Phùng Bình ra khỏi ghế sofa.

Phùng Bình ngã xuống đất, đốt sống lưng của anh ta kêu khực một tiếng, anh ta đau đớn trừng mắt giận dữ: "Mày!"

Mộc Quy Phàm bình tĩnh nói: “Cái gì, muốn ăn cơm tù à? Tôi có thể đưa anh vào mà không thu phí.”

Vừa nói, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng: “Tôi không quan tâm đến tranh chấp của nhà anh, nhưng anh hãy giữ cái miệng cho sạch sẽ.”

"Nếu anh chọc giận tôi, đừng nói làm hỏng cửa xe, đến đầu anh tôi cũng dỡ khỏi người luôn đấy."

Phùng Bình: "..."

Không biết vì sao, anh ta vô thức rùng mình, phát hiện ra sự sợ hãi của mình, anh ta thẹn quá hóa giận mắng: "Loại chó nghèo lái một chiếc xe tồi tàn có giá dưới một triệu mà dám uy hiếp ông nội mày hả?"

"Mày hao tâm tổn trí dụ dỗ một góa phụ, làm chó chui gầm trại có thích không?" Phùng Bình mỉa mai nói: “Đã thế còn mang theo con gái đi xin ăn, mày sợ con gái mày không học được cách dụ dỗ đàn ông hả? Tao có một người bạn giàu thích thể loại như con gái mày, thế nào? Tao giúp mày đưa con gái mày tới đó nhé! Cha truyền con nối mà lại!”

Sắc mặt Mộc Quy Phàm lập tức tối sầm.

Phùng Bình không biết rằng tai họa sắp ập đến, thấy lời nói của mình kích thích Mộc Quy Phàm, anh ta cảm thấy vô cùng thành công nên cười to: "Ôi ôi, lại còn tức giận nữa cơ đấy, loại đàn ông bám váy góa phụ mà dám dọa tháo đầu tao xuống, đến đây làm thử xem nào!"

Mặt Phùng Bình lộ vẻ mỉa mai, anh ta vươn cổ sáp tới gần Mộc Quy Phàm...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook