Chương 97: Nguyện cho dì luôn tỏa sáng, dũng cảm tiến về phía trước
Tề Lan
19/08/2023
Mọi người không lường trước được quỷ nhu nhược lại khóc lớn như vậy.
Sát khí của nó bỗng tăng gấp bội, nó chìm đắm trong nỗi bi thương!
Sát khí chọc thủng thuật mê hồn của Kỷ Trường ban nãy, Tân Tử Manh như choàng tỉnh, vừa ngẩng đầu….
Từ tấm gương lớn trên tường của phòng bao nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh đang nằm bò trên đầu mình.
Miệng cậu bé phun ra từng ngụm máu, khóc đến là thảm thiết, khóe mắt còn chảy ra hai hàng lệ máu.
“Trời ơi!” Tân Tử Manh hét lên một tiếng rồi ngã khỏi ghế, chiếc cốc trên bàn rơi xuống vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tân Tử Manh ấn một tay lên thủy tinh vỡ, máu lập tức chảy ra từ lòng bàn tay.
Trong giây lát, mọi chuyện đã phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được!
Máu của Tân Tử Manh nhuộm đỏ quỷ nhu nhược. Quỷ nhu nhược vừa khóc vừa cười, bám chặt vào người Tân Tử Manh, bắt đầu gặm đầu cô ấy.
Tân Tử Manh kinh hãi nhìn vào gương, cậu bé mặc đồng phục học sinh đang vừa cười vừa khóc, ngoạm miệng cắn vào mặt cô ấy.
“Trời ơi, trời ơi!” Tân Tử Manh dùng cả tay lẫn chân ra sức cào vào mặt mình.
Muốn kéo con quỷ trên đầu xuống.
Nhưng cô ấy sao có thể chạm tới ác quỷ?
Chỉ có thể cào mặt và kéo tóc của chính mình.
Hai tay Kỷ Trường nhanh chóng luyện công thức, nhấc Túc Bảo ném về phía Tân Tử Manh-----
“Đi nào, Pika - Túc”
Túc Bảo: Hả? Hả?"
Đợi chút, sao cô bé leo lên cổ dì Tân Tử Manh được?
Cô bé đâu phải Pikachu mà phóng điện được?
Quả nhiên, sư phụ chính là tên đàn ông không đáng tin nhất!
Túc Bảo phốc một tiếng bay đi, dưới góc nhìn của Tô Nhất Trần, Túc Bảo vừa bất ngờ nhảy lên cao.
Nhảy cao ba thước.
Ú một tiếng đáp xuống đầu Tân Tử Manh.
Kỷ Trường đứng một bên chỉ đạo: “Nghĩ cách tách con quỷ ra khỏi Tân Tử Manh trước!”
Túc Bảo: “Tách ra….tách ra”
Túc Bảo ôm chặt một cánh tay quỷ nhu nhược rồi dốc hết sức kéo nó ra, hệt như đang nhổ củ cà rốt.
“Ôi ôi!”
Túc Bảo ra tay mạnh quá, dứt khoát gỡ luôn một cánh tay của quỷ nhu nhược.
Tân Tử Manh: “….”
Sợ đến mức xém xỉu luôn.
Túc Bảo: “Dì Tân đừng lo!”
Dứt lời cô bé lại kéo tóc quỷ nhu nhược rồi ra sức kéo về sau.
Phựt một tiếng, toàn bộ tóc của quỷ nhu nhược tách khỏi da đầu.
Quỷ nhu nhược vẫn bám dai như đỉa trên người Tân Tử Manh.
Tân Tử Manh đảo mắt rồi ngất luôn.
Túc Bảo: “Ơ.”
Cô bé không cố tình làm vậy đâu, không cố tình thật mà.
Túc Bảo cắn răng, chợt nhớ ra thuật ngự quỷ mà Kỷ Trường đã dạy.
Cô bé vội lẩm bẩm rồi chộp lấy lưng con quỷ, cuối cùng cũng kéo được nó ra khỏi Tân Tử Manh.
Đáy mắt Kỷ Trường thoáng hiện sự tán thưởng, hắn lặng lẽ thu trấn hồn chú trên đầu ngón tay về.
Quỷ nhu nhược vẫn điên cuồng gào khóc, Túc Bảo vừa an ủi vừa lắp lại tay và tóc cho nó.
“Anh ơi bình tĩnh đi.”
Túc Bảo nói: “Nào, hít sâu, bình tĩnh.”
“Ngoan nào, không khóc nữa, Túc Bảo cho anh kẹo nha!”
Nhìn Túc Bảo dỗ ngọt con quỷ như dỗ trẻ con, khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Làm vậy có ích sao?
Quỷ hít sâu kiểu gì, quỷ ăn kẹo kiểu gì?
Xem ra hắn phải xuất trận rồi, Túc Bảo tự mình xử lý được tới bước này là ổn lắm rồi!
Kỷ Trường vừa toan ra tay thì thấy quỷ nhu nhược nấc một tiếng, Túc Bảo vỗ nhẹ lên mu bàn tay nó, dường như mang theo một ma lực nào đó, quỷ nhu nhược dần bình tĩnh lại.
Túc Bảo tìm tòi lục lọi trong cặp nhỏ rồi lấy ra hai viên kẹo được giấu kỹ.
Bóc vỏ ra, đưa cho quỷ nhu nhược một viên, nhân cơ hội cũng nhét một viên vào miệng mình.
Một con quỷ và một cục bột nhỏ ngồi duỗi chân dưới đất, lặng lẽ ăn kẹo.
Kỷ Trường: “??”
Mẹ nó, như này cũng được ư?
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Anh ơi nói tiếp đi, sau đó xảy ra chuyện gì?”
Quỷ nhu nhược nói: “Sau đó… anh chết…. ba mẹ anh chuyển nhà…”
“Vì không có nhân chứng, camera, ngày thường anh cũng không bao giờ nói chuyện bị bắt nạt, nên sau khi ba mẹ anh chuyển nhà được nửa năm thì chuyện đó bị bỏ ngỏ.”
Nhưng rất nhiều người biết tới cái chết của anh.
Sau khi ba mẹ anh chuyển đi, căn nhà gia đình anh từng sống biến thành nhà không may mắn.
Một đạo sĩ gà mờ đến trừ tà nhưng không đuổi được quỷ nhu nhược đi mà ngược lại còn khiến nó mắc kẹt luôn trong căn nhà cũ, làm gì cũng không vùng vẫy ra được.
Kỷ Trường gật đầu: “Đúng mà, một trong những điều kiện hình thành ác quỷ chính là, bị vây hãm ở địa điểm tử vong, không ngừng lặp lại quá trình chết chóc.”
Quỷ nhu nhược bị mắc kẹt trong căn nhà cũ, chịu nỗi tuyệt vọng trước khi chết hết lần này tới lần khác.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, lặp lại cảnh tượng: nhìn qua khe cửa, nhìn ba mẹ cãi nhau.
Nó gào thét bạt mạng nhưng chẳng ai nghe thấy lời cầu cứu của nó.
Trơ mắt nhìn hi vọng biến thành tuyệt vọng, cái chết trong sự đau đớn, nỗi hối hận và căm hận không ngừng giày vò nó, cuối cùng nó biến thành ác quỷ.
Túc Bảo đồng cảm nhìn quỷ nhu nhược, cảm thấy thật đáng thương.
“Anh ơi, anh tự đi vào hồ lô nha, Túc Bảo không bắt anh nữa.” Túc Bảo cất giọng nói non nớt.
Kỷ Trường vừa toan nói, sở dĩ trở thành ác quỷ, chính vì bản chất nó cũng ác, dù khi chết nó đáng thương thế nào đi chăng nữa….
Còn chưa kịp nói thì đã thấy quỷ nhu nhược gật đầu, nhẹ nhõm đáp: “Được.”
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo giơ hồ lô lên, nói: “Anh Phan Chấn Cao, em kêu anh một tiếng, anh dám đồng ý không?”
Phan Chấn Cao nở nụ cười, ra sức gật đầu: “Ừm.”
Nó nhìn Túc Bảo thật kỹ.
Khi còn sống đến khi làm ác quỷ, đây là lần đầu có người cho nó kẹo.
Một bóng đen bay lên rồi lặng lẽ tiến vào hồ lô.
Kỷ Trường câm nín nửa ngày trời.
Ngẫm nghĩ lại thì quỷ nhu nhược vốn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa bé vô cùng lương thiện và ít nói.
Kỷ Trường khẽ lắc đầu, viết vài chữ lên cuốn sổ rồi đóng cuốn sổ lại.
Túc Bảo lắc hồ lô, mừng rơn nói: “Sư phụ, con cảm giác hồ lô đầy rồi.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Còn lâu mới đầy.”
Mặt Túc Bảo buồn thiu: “Khi nào mới đầy?”
Kỷ Trường duỗi tay, một cây bút xuất hiện trong không trung.
Hắn vẽ mười vạch lên hồ lô to cỡ móng tay.
“Nè, lắc hồ lô đi, thấy màu của hồ lô chưa?”
Túc Bảo mở to hai mắt.
Kỷ Trường: “Bây giờ mới được 1 vạch, khi nào nó chạm đến vạch thứ mười thì hồ lô đầy.”
Túc Bảo vui mừng gật đầu.
Hình như cũng không khó lắm!
Tiếng động lớn trong phòng bao đã thu hút sự chú ý của phục vụ.
Túc Bảo nhìn cốc ly bị vỡ, lo lắng nói: “Cậu cả ơi…”
Tô Nhất Trần tận mắt chứng kiến màn bắt quỷ của Túc Bảo, tuy không thấy quỷ nhưng cũng đủ khiếp sợ.
Anh ấy hoàn hồn, nói: “Không sao, đừng sợ!”
Tất cả đều có anh lo!
Cuối cùng thì mấy người phục vụ cũng gõ cửa đi vào, thấy đống đồ vỡ la liệt và Tân Tử Manh đang nằm dưới đất.
“Thưa anh, đây là…”
Phục vụ giật nẩy người.
Mặt Tô Nhất Trần không đổi sắc, anh thản nhiên đáp: “Trẻ con thích chơi, tôi nuông chiều đấy, có ý kiến gì à?”
Phục vụ: “Không… không, nhưng…”
Tô Nhất Trần đưa ra một tấm thẻ: “Tôi đền gấp trăm lần.”
Vỡ vài ly cà phê chẳng đáng mấy tiền.
Phục vụ: “Ưm.”
Tô Nhất Trần: “Còn vấn đề gì sao?”
Phục vụ: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Thế cô gái này….”
Tô Nhất Trần: “Cô rảnh lắm hả?”
Người phục vụ đi cùng vội kéo tay phục vụ đang thắc mắc nãy giờ, nói: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền rồi!”
Cánh cửa đóng lại, tiền có thể giải quyết phiền phức một cách hoàn hảo.
Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần đầy ngưỡng mộ, khen không ngớt miệng: “Cảm ơn cậu cả, cậu cả thật lợi hại nha!”
Năng lực của đồng tiền quả thật rất tuyệt!
Cô bé cũng muốn học để có được năng lực như vậy!
**
Tân Tử Manh không biết mình đã về nhà như thế nào.
Đầu óc cô ấy ong ong, chỉ nhớ Túc Bảo đã giải thích đơn giản rằng, trên người cô ấy có một con quỷ nhu nhược, tên là Phan Chấn Cao.
Bây giờ quỷ đã bị bắt đi rồi, nhưng Tân Tử Manh vẫn run lên từng chặp.
Cô ấy mở di động, tìm kiếm cái tên Phan Chấn Cao, cuối cùng tìm được tin tức từ mười năm trước.
Một cậu bé bị bắt nạt trên đường đi học về, vì tính cách trầm mặc nên sau khi cậu chết, cha mẹ cậu mới biết chuyện cậu bị bắt nạt, bị đánh chảy máu nội tạng...
Tân Tử Manh bất giác rùng mình, nắm lấy ngọc bội trên cổ.
[Dì Tân, Túc Bảo đã bắt quỷ đi rồi, bây giờ Túc Bảo truyền dũng khí vào mặt dây chuyền ngọc bội của dì! Sau này dì Tân nhất định sẽ tỏa sáng, dũng cảm đi về phía trước.]
Lời của Túc Bảo vẫn quẩn quanh bên tai, Tân Tử Manh nắm chặt ngọc bội, không biết có phải ảo giác không, cô dần cảm thấy ấm áp hơn...
Cánh cửa nhà bỗng mở ra, chồng và mẹ chồng Tân Tử Manh đã về, phía sau còn có thím hai và con nhóc quỷ.
Con nhóc kia không thèm rửa tay gì đã chạy tới tủ lạnh lấy đồ uống, ngón tay bẩn in khắp nơi.
Bà mẹ chồng thấy Tân Tử Manh ngồi ở phòng khách thì sa sầm mặt đi vào, đóng cửa cái rầm.
Chồng Tân Tử Manh chau mày, không vui nói; “Em sao thế hả? Đang đi xem nhà mới tự nhiên lại chạy về đây, mặt nặng mày nhẹ gì với mẹ anh? ”
Họ hàng nhà anh ta còn đang ở đây đấy, cáu kỉnh cái gì, nặng mặt cho ai xem?
Sát khí của nó bỗng tăng gấp bội, nó chìm đắm trong nỗi bi thương!
Sát khí chọc thủng thuật mê hồn của Kỷ Trường ban nãy, Tân Tử Manh như choàng tỉnh, vừa ngẩng đầu….
Từ tấm gương lớn trên tường của phòng bao nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh đang nằm bò trên đầu mình.
Miệng cậu bé phun ra từng ngụm máu, khóc đến là thảm thiết, khóe mắt còn chảy ra hai hàng lệ máu.
“Trời ơi!” Tân Tử Manh hét lên một tiếng rồi ngã khỏi ghế, chiếc cốc trên bàn rơi xuống vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tân Tử Manh ấn một tay lên thủy tinh vỡ, máu lập tức chảy ra từ lòng bàn tay.
Trong giây lát, mọi chuyện đã phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được!
Máu của Tân Tử Manh nhuộm đỏ quỷ nhu nhược. Quỷ nhu nhược vừa khóc vừa cười, bám chặt vào người Tân Tử Manh, bắt đầu gặm đầu cô ấy.
Tân Tử Manh kinh hãi nhìn vào gương, cậu bé mặc đồng phục học sinh đang vừa cười vừa khóc, ngoạm miệng cắn vào mặt cô ấy.
“Trời ơi, trời ơi!” Tân Tử Manh dùng cả tay lẫn chân ra sức cào vào mặt mình.
Muốn kéo con quỷ trên đầu xuống.
Nhưng cô ấy sao có thể chạm tới ác quỷ?
Chỉ có thể cào mặt và kéo tóc của chính mình.
Hai tay Kỷ Trường nhanh chóng luyện công thức, nhấc Túc Bảo ném về phía Tân Tử Manh-----
“Đi nào, Pika - Túc”
Túc Bảo: Hả? Hả?"
Đợi chút, sao cô bé leo lên cổ dì Tân Tử Manh được?
Cô bé đâu phải Pikachu mà phóng điện được?
Quả nhiên, sư phụ chính là tên đàn ông không đáng tin nhất!
Túc Bảo phốc một tiếng bay đi, dưới góc nhìn của Tô Nhất Trần, Túc Bảo vừa bất ngờ nhảy lên cao.
Nhảy cao ba thước.
Ú một tiếng đáp xuống đầu Tân Tử Manh.
Kỷ Trường đứng một bên chỉ đạo: “Nghĩ cách tách con quỷ ra khỏi Tân Tử Manh trước!”
Túc Bảo: “Tách ra….tách ra”
Túc Bảo ôm chặt một cánh tay quỷ nhu nhược rồi dốc hết sức kéo nó ra, hệt như đang nhổ củ cà rốt.
“Ôi ôi!”
Túc Bảo ra tay mạnh quá, dứt khoát gỡ luôn một cánh tay của quỷ nhu nhược.
Tân Tử Manh: “….”
Sợ đến mức xém xỉu luôn.
Túc Bảo: “Dì Tân đừng lo!”
Dứt lời cô bé lại kéo tóc quỷ nhu nhược rồi ra sức kéo về sau.
Phựt một tiếng, toàn bộ tóc của quỷ nhu nhược tách khỏi da đầu.
Quỷ nhu nhược vẫn bám dai như đỉa trên người Tân Tử Manh.
Tân Tử Manh đảo mắt rồi ngất luôn.
Túc Bảo: “Ơ.”
Cô bé không cố tình làm vậy đâu, không cố tình thật mà.
Túc Bảo cắn răng, chợt nhớ ra thuật ngự quỷ mà Kỷ Trường đã dạy.
Cô bé vội lẩm bẩm rồi chộp lấy lưng con quỷ, cuối cùng cũng kéo được nó ra khỏi Tân Tử Manh.
Đáy mắt Kỷ Trường thoáng hiện sự tán thưởng, hắn lặng lẽ thu trấn hồn chú trên đầu ngón tay về.
Quỷ nhu nhược vẫn điên cuồng gào khóc, Túc Bảo vừa an ủi vừa lắp lại tay và tóc cho nó.
“Anh ơi bình tĩnh đi.”
Túc Bảo nói: “Nào, hít sâu, bình tĩnh.”
“Ngoan nào, không khóc nữa, Túc Bảo cho anh kẹo nha!”
Nhìn Túc Bảo dỗ ngọt con quỷ như dỗ trẻ con, khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Làm vậy có ích sao?
Quỷ hít sâu kiểu gì, quỷ ăn kẹo kiểu gì?
Xem ra hắn phải xuất trận rồi, Túc Bảo tự mình xử lý được tới bước này là ổn lắm rồi!
Kỷ Trường vừa toan ra tay thì thấy quỷ nhu nhược nấc một tiếng, Túc Bảo vỗ nhẹ lên mu bàn tay nó, dường như mang theo một ma lực nào đó, quỷ nhu nhược dần bình tĩnh lại.
Túc Bảo tìm tòi lục lọi trong cặp nhỏ rồi lấy ra hai viên kẹo được giấu kỹ.
Bóc vỏ ra, đưa cho quỷ nhu nhược một viên, nhân cơ hội cũng nhét một viên vào miệng mình.
Một con quỷ và một cục bột nhỏ ngồi duỗi chân dưới đất, lặng lẽ ăn kẹo.
Kỷ Trường: “??”
Mẹ nó, như này cũng được ư?
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Anh ơi nói tiếp đi, sau đó xảy ra chuyện gì?”
Quỷ nhu nhược nói: “Sau đó… anh chết…. ba mẹ anh chuyển nhà…”
“Vì không có nhân chứng, camera, ngày thường anh cũng không bao giờ nói chuyện bị bắt nạt, nên sau khi ba mẹ anh chuyển nhà được nửa năm thì chuyện đó bị bỏ ngỏ.”
Nhưng rất nhiều người biết tới cái chết của anh.
Sau khi ba mẹ anh chuyển đi, căn nhà gia đình anh từng sống biến thành nhà không may mắn.
Một đạo sĩ gà mờ đến trừ tà nhưng không đuổi được quỷ nhu nhược đi mà ngược lại còn khiến nó mắc kẹt luôn trong căn nhà cũ, làm gì cũng không vùng vẫy ra được.
Kỷ Trường gật đầu: “Đúng mà, một trong những điều kiện hình thành ác quỷ chính là, bị vây hãm ở địa điểm tử vong, không ngừng lặp lại quá trình chết chóc.”
Quỷ nhu nhược bị mắc kẹt trong căn nhà cũ, chịu nỗi tuyệt vọng trước khi chết hết lần này tới lần khác.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, lặp lại cảnh tượng: nhìn qua khe cửa, nhìn ba mẹ cãi nhau.
Nó gào thét bạt mạng nhưng chẳng ai nghe thấy lời cầu cứu của nó.
Trơ mắt nhìn hi vọng biến thành tuyệt vọng, cái chết trong sự đau đớn, nỗi hối hận và căm hận không ngừng giày vò nó, cuối cùng nó biến thành ác quỷ.
Túc Bảo đồng cảm nhìn quỷ nhu nhược, cảm thấy thật đáng thương.
“Anh ơi, anh tự đi vào hồ lô nha, Túc Bảo không bắt anh nữa.” Túc Bảo cất giọng nói non nớt.
Kỷ Trường vừa toan nói, sở dĩ trở thành ác quỷ, chính vì bản chất nó cũng ác, dù khi chết nó đáng thương thế nào đi chăng nữa….
Còn chưa kịp nói thì đã thấy quỷ nhu nhược gật đầu, nhẹ nhõm đáp: “Được.”
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo giơ hồ lô lên, nói: “Anh Phan Chấn Cao, em kêu anh một tiếng, anh dám đồng ý không?”
Phan Chấn Cao nở nụ cười, ra sức gật đầu: “Ừm.”
Nó nhìn Túc Bảo thật kỹ.
Khi còn sống đến khi làm ác quỷ, đây là lần đầu có người cho nó kẹo.
Một bóng đen bay lên rồi lặng lẽ tiến vào hồ lô.
Kỷ Trường câm nín nửa ngày trời.
Ngẫm nghĩ lại thì quỷ nhu nhược vốn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa bé vô cùng lương thiện và ít nói.
Kỷ Trường khẽ lắc đầu, viết vài chữ lên cuốn sổ rồi đóng cuốn sổ lại.
Túc Bảo lắc hồ lô, mừng rơn nói: “Sư phụ, con cảm giác hồ lô đầy rồi.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Còn lâu mới đầy.”
Mặt Túc Bảo buồn thiu: “Khi nào mới đầy?”
Kỷ Trường duỗi tay, một cây bút xuất hiện trong không trung.
Hắn vẽ mười vạch lên hồ lô to cỡ móng tay.
“Nè, lắc hồ lô đi, thấy màu của hồ lô chưa?”
Túc Bảo mở to hai mắt.
Kỷ Trường: “Bây giờ mới được 1 vạch, khi nào nó chạm đến vạch thứ mười thì hồ lô đầy.”
Túc Bảo vui mừng gật đầu.
Hình như cũng không khó lắm!
Tiếng động lớn trong phòng bao đã thu hút sự chú ý của phục vụ.
Túc Bảo nhìn cốc ly bị vỡ, lo lắng nói: “Cậu cả ơi…”
Tô Nhất Trần tận mắt chứng kiến màn bắt quỷ của Túc Bảo, tuy không thấy quỷ nhưng cũng đủ khiếp sợ.
Anh ấy hoàn hồn, nói: “Không sao, đừng sợ!”
Tất cả đều có anh lo!
Cuối cùng thì mấy người phục vụ cũng gõ cửa đi vào, thấy đống đồ vỡ la liệt và Tân Tử Manh đang nằm dưới đất.
“Thưa anh, đây là…”
Phục vụ giật nẩy người.
Mặt Tô Nhất Trần không đổi sắc, anh thản nhiên đáp: “Trẻ con thích chơi, tôi nuông chiều đấy, có ý kiến gì à?”
Phục vụ: “Không… không, nhưng…”
Tô Nhất Trần đưa ra một tấm thẻ: “Tôi đền gấp trăm lần.”
Vỡ vài ly cà phê chẳng đáng mấy tiền.
Phục vụ: “Ưm.”
Tô Nhất Trần: “Còn vấn đề gì sao?”
Phục vụ: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Thế cô gái này….”
Tô Nhất Trần: “Cô rảnh lắm hả?”
Người phục vụ đi cùng vội kéo tay phục vụ đang thắc mắc nãy giờ, nói: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền rồi!”
Cánh cửa đóng lại, tiền có thể giải quyết phiền phức một cách hoàn hảo.
Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần đầy ngưỡng mộ, khen không ngớt miệng: “Cảm ơn cậu cả, cậu cả thật lợi hại nha!”
Năng lực của đồng tiền quả thật rất tuyệt!
Cô bé cũng muốn học để có được năng lực như vậy!
**
Tân Tử Manh không biết mình đã về nhà như thế nào.
Đầu óc cô ấy ong ong, chỉ nhớ Túc Bảo đã giải thích đơn giản rằng, trên người cô ấy có một con quỷ nhu nhược, tên là Phan Chấn Cao.
Bây giờ quỷ đã bị bắt đi rồi, nhưng Tân Tử Manh vẫn run lên từng chặp.
Cô ấy mở di động, tìm kiếm cái tên Phan Chấn Cao, cuối cùng tìm được tin tức từ mười năm trước.
Một cậu bé bị bắt nạt trên đường đi học về, vì tính cách trầm mặc nên sau khi cậu chết, cha mẹ cậu mới biết chuyện cậu bị bắt nạt, bị đánh chảy máu nội tạng...
Tân Tử Manh bất giác rùng mình, nắm lấy ngọc bội trên cổ.
[Dì Tân, Túc Bảo đã bắt quỷ đi rồi, bây giờ Túc Bảo truyền dũng khí vào mặt dây chuyền ngọc bội của dì! Sau này dì Tân nhất định sẽ tỏa sáng, dũng cảm đi về phía trước.]
Lời của Túc Bảo vẫn quẩn quanh bên tai, Tân Tử Manh nắm chặt ngọc bội, không biết có phải ảo giác không, cô dần cảm thấy ấm áp hơn...
Cánh cửa nhà bỗng mở ra, chồng và mẹ chồng Tân Tử Manh đã về, phía sau còn có thím hai và con nhóc quỷ.
Con nhóc kia không thèm rửa tay gì đã chạy tới tủ lạnh lấy đồ uống, ngón tay bẩn in khắp nơi.
Bà mẹ chồng thấy Tân Tử Manh ngồi ở phòng khách thì sa sầm mặt đi vào, đóng cửa cái rầm.
Chồng Tân Tử Manh chau mày, không vui nói; “Em sao thế hả? Đang đi xem nhà mới tự nhiên lại chạy về đây, mặt nặng mày nhẹ gì với mẹ anh? ”
Họ hàng nhà anh ta còn đang ở đây đấy, cáu kỉnh cái gì, nặng mặt cho ai xem?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.