Chương 98: Tiêu tiền của tôi, còn dám nặng mặt với tôi?
Tề Lan
19/08/2023
Sắc mặt anh chồng Tân Tử Manh rất khó coi.
Anh ta cảm thấy Tân Tử Manh cáu kỉnh trước mặt họ hàng chính là không nể mặt anh ta.
Thím hai chỉ sợ thiên hạ không loạn, châm chọc: “Ai ôi, sao mới góp ý chút đã giận thế này, nếu cô không muốn chúng tôi góp ý thì cứ nói! Chẳng qua thím hai chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi!”
“Cô đừng quên khi trước chỉ là nhân viên siêu thị, mấy năm nay gặp may nên kiếm được chút tiền, chưa biết chừng năm nay lại không kiếm được nữa ấy! Khuyên cô mua căn hộ rẻ chút cũng vì muốn tốt cho cô!”
Chồng Tân Tử Manh mất hứng quăng chìa khóa, ví và điện thoại di động lên bàn, cởi giày đá sang một bên, sau đó dựa vào sofa, dáng vẻ hệt như ông lớn.
Anh ta nói: “Thím hai đúng đấy. Còn nữa, hôm nay em nhận nhuận bút nhỉ? Nhớ chuyển tiền vào tài khoản của anh, tránh việc em tiêu tiền phung phí.”
Thím hai đồng tình gật đầu.
Mẹ chồng Tân Tử Manh đã kể với bà ta rồi, Tân Tử Manh mua một cái mặt nạ những 100 tệ, gì mà ‘mặt nạ bạn trai cũ’. Bà ta nghĩ hoài không hiểu, phụ nữ lấy chồng sinh con rồi còn chăm sóc da dẻ cái gì, già rồi ai chẳng như nhau.
Tân Tử Manh ngồi trên sofa chẳng nói chẳng rằng.
Cô ấy lấy di động và đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến.
Không sai, tất cả số tiền cô ấy kiếm được trong những năm qua đều được chuyển cho chồng và được lưu trong thẻ ngân hàng của anh ta.
Anh chồng còn biết rõ hơn cô ấy tiền nhuận bút mỗi tháng được gửi từ kênh nào tới.
Chuyển tất cả tiền vào tài khoản anh ta rồi tôn vinh bằng lý do: không muốn cô ấy phung phí.
Khi trước Tân Tử Manh không muốn so đo tính toán chuyện này, vợ chồng với nhau mà!
Nhưng bây giờ, Túc Bảo nói rất đúng!
Tiền do cô ấy kiếm được, muốn tiêu thế nào là quyền của cô ấy.
Kẻ khác không có tư cách chỉ tay năm ngón.
Chiếc di động của anh chồng đang quăng trên bàn tít tít hai tiếng, tin nhắn mã xác minh được gửi tới.
Tân Tử Manh lập tức cầm di động lên, nhập mã QR, cầm điện thoại vào phòng và nhập Khóa USB [1]
[1] : Khóa USB được sử dụng làm mã thông báo bảo mật trong ngân hàng trực tuyến của Trung Quốc.
Làm liền một mạch, trong tíc tắc Tân Tử Manh đã chuyển mấy triệu tệ về tài khoản của mình. (ps: Hầu hết các ngân hàng đều có hạn mức giao dịch một lần, nhưng một số ngân hàng có hạn mức giao dịch một lần tối đa là 5 triệu, vì vậy tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết này.)
Chồng Tân Tử Manh vẫn đứng bên ngoài, chau mày nói: “Đang nói chuyện với em đấy? Em lấy di động của anh làm gì?”
Tân Tử Manh cười quăng di động vào mặt anh ta: “Ăn đồ của tôi, uống đồ của tôi, tiêu tiền của tôi! Còn kêu tôi chuyển nhuận bút cho anh? Tôi chuyển cái mốc ý!”
Cô ấy chỉ tay vào cửa: “Còn nữa, tôi muốn mua nhà của tôi, mỗi ngày các người nói này nói kia với nhau, đã hỏi ý kiến tôi chưa? Họ hàng của anh không phải họ hàng của tôi, đến làm khách thì tôi hoan nghênh còn so sánh mù quáng này kia thì cút đi cho tôi!”
Con nhóc quỷ vừa uống sữa vừa bò lên bò xuống trên sofa khiến sữa đổ ra ngoài.
Tân Tử Manh dùng hết sức đạp đổ bàn trà.
Cái bàn này do mẹ chồng cô ấy mua, nói là làm bằng tử đàn, hơn 100 tệ, Tân Tử Manh muốn quăng đi từ lâu lắm rồi.
Bây giờ một cước đạp đổ thật quá sảng khoái mà!
Tân Tử Manh nhướn mày: “Còn con bé này nữa! Muốn uống thì uống cho tử tế, có tin dì ném ra ngoài không hả?”
Con nhóc quỷ sợ ngây người.
Thím hai sững sờ.
Anh chồng cũng thảng thốt.
Bà mẹ chồng nghe tiếng ồn ra xem cũng kinh ngạc không thôi khi thấy bàn trà của mình bị đạp đổ.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Tân Tử Manh như này, ‘cứng’ đến mức bọn họ chỉ muốn nổi cáu.
Chồng Tân Tử Manh tức giận nói: “Tân Tử Manh, em nổi điên gì thế hả?! Nói chuyện tử tế với thím hai của anh đi!”
Tân Tử Manh đi lên trước, sự ấm ức đè nén bao năm đổi thành một cái bạt tai giáng mạnh lên mặt chồng cô ấy.
Chát!
“Trước tiên anh phải ăn nói cho tử tế với tôi đã!”
Ánh sáng đỏ không ai trông thấy trong ngọc bội khẽ lóe lên như chống đỡ cho Tân Tử Manh.
Cô ấy hất cằm, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
Báng súng cũng không ‘cứng’ bằng Tân Tử Manh!
Anh chồng tức đến run người: “Cô…. cô cút ra ngoài cho tôi…”
Tân Tử Manh giáng thêm một cái tát tai: “Đừng quên căn nhà này cũng là của tôi, anh mới là người phải cút đi!”
Thím hai há hốc miệng, chiếc bánh gato toan lấy cho con nhóc quỷ ăn cũng rớt khỏi tay.
Bà mẹ chồng vừa toan nói gì đó cũng ngẩn tò te, không phun được lời nào nữa.
Chồng Tân Tử Manh tức đỏ mắt, đứng bật dậy, giơ tay lên -----
Tân Tử Manh cười lạnh: “Nào, đánh đi, đánh tôi đi!”
Lồng ngực anh chồng phập phồng, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, anh ta tức giận đùng đùng cầm chìa khóa, nghiến răng quăng lại một câu: “Cô đừng hối hận nhé!”
Tân Tử Manh lạnh mặt, quét mắt nhìn thím hai và con nhóc quỷ đang ngồi trên đất.
Thím hai vội ôm cháu mình rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Bà mẹ chồng nổi cơn tam bành: “Tân Tử Manh, cô lên cơn điên gì thế…”
Tân Tử Manh vớ luôn bình hoa ngọc bích 9.9 rồi ném choang một tiếng, vỡ ngay dưới chân mẹ chồng.
Lên cơn điên, lên cơn điên.
Ngày thường hễ tranh cãi đôi chút thì họ liền nói cô lên cơn điên.
Hôm nay cô ấy lên cơn điên thật cho bọn họ xem thử!
Lọ hoa ngọc bích vỡ nát dưới chân mẹ chồng, lộ ra phôi đất sét bên trong, bà ta giận run người.
Bà ta giậm chân một cái rồi đuổi theo chồng của Tân Tử Manh.
Trước khi đi còn đóng sầm cửa lại.
Thím hai chỉ lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào như này, ai chẳng vì muốn tốt cho cô ta chứ! Còn nổi đóa nữa chứ, thật là coi lòng tốt của chúng ta là lòng lang dạ thú rồi…”
Bà mẹ chồng tức giận nói: “Cho cô ta nổi đóa, xem xem sau đó cô ta thu dọn tàn cuộc thế nào!”
Đến khi cầu xin hai mẹ con bà ta quay về thì người mất mặt là ai?
Đàn ông tốt như con trai bà ta được mấy người!
Vừa lo việc nhà, vừa không chơi bời đàng điếm, ngày nào cũng chỉ đi câu cá.
Một người phụ nữ đã sinh con như cô ta, biết đi đâu tìm tấm chồng tốt như thế!
Ba người nộ khí ngút trời lái xe về quê!
Trong nhà, Tân Tử Manh gọi một cuộc điện thoại: “Alo, giám đốc Khâu, căn hộ hôm qua anh giới thiệu, tôi muốn mua!”
“Đúng, là biệt thự mới phong cách Trung Quốc, giữ cho tôi nhé, bây giờ tôi lập tức đến đấy ký hợp đồng.”
“Còn nữa, giúp tôi bán luôn căn hộ đang ở bây giờ!”
Phất tay áo ra đi ngầu lắm chứ gì.
Để cô ấy cho bọn họ hết ngầu luôn.
Chỉ trong một buổi chiều, Tân Tử Manh hoàn thành thủ tục mua biệt thự, thanh toán một lần 3 triệu tệ.
Đây là căn biệt thự cô ấy thích nhất, chỉ cần dọn đồ vào ở luôn.
Mua biệt thự xong thì lập tức sang tên trong 1 giờ đồng hồ, con trai con gái Tân Tử Manh đều có tên trên hộ khẩu của cô ấy.
Tân Tử Manh còn mời đội vệ sinh cho biệt thự, khi trước cô ấy luôn là người vệ sinh trong nhà cũ, giờ không cần động đến một ngón tay, giao toàn bộ việc quét dọn và khử trùng sạch sẽ cho đội vệ sinh.
Sau đó Tân Tử Manh thuê đội chuyển nhà dọn hết đồ của mình và con tới biệt thự, còn đồ của mẹ và chồng?
Tân Tử Manh không quá tuyệt tình, kêu người đóng gói hành lý của hai mẹ con nhà kia rồi đưa về quê của họ.
Tân Tử Manh thay bộ váy có thiết kế ôm mông, trang điểm xinh đẹp như một nữ tổng tài bá đạo, đi giày cao gót và đeo kính râm, xách chiếc túi Chanel mới mua như món quà chúc mừng bản thân—đi đón con trai và con gái ở trường học.
Cô ấy đưa các con về biệt thự mới rồi cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Hai đứa bé đều sững sờ….
“Mẹ ơi mẹ ngầu quá!” con gái Tân Tử Manh nói.
Con trai cô ấy nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi ba đâu?”
Tân Tử Manh cong môt: “Ba và bà nội con thấy quê tốt hơn nên về đó ở rồi, hai con muốn ở biệt thự với mẹ hay về quê ở với họ?”
Hai đứa bé phấn khích giơ tay: “Con muốn ở biệt thự!”
Tân Tử Manh mỉm cười.
Hóa ra, không khó như cô ấy nghĩ.
Hơn nữa, còn rất sảng khoái…
Anh ta cảm thấy Tân Tử Manh cáu kỉnh trước mặt họ hàng chính là không nể mặt anh ta.
Thím hai chỉ sợ thiên hạ không loạn, châm chọc: “Ai ôi, sao mới góp ý chút đã giận thế này, nếu cô không muốn chúng tôi góp ý thì cứ nói! Chẳng qua thím hai chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi!”
“Cô đừng quên khi trước chỉ là nhân viên siêu thị, mấy năm nay gặp may nên kiếm được chút tiền, chưa biết chừng năm nay lại không kiếm được nữa ấy! Khuyên cô mua căn hộ rẻ chút cũng vì muốn tốt cho cô!”
Chồng Tân Tử Manh mất hứng quăng chìa khóa, ví và điện thoại di động lên bàn, cởi giày đá sang một bên, sau đó dựa vào sofa, dáng vẻ hệt như ông lớn.
Anh ta nói: “Thím hai đúng đấy. Còn nữa, hôm nay em nhận nhuận bút nhỉ? Nhớ chuyển tiền vào tài khoản của anh, tránh việc em tiêu tiền phung phí.”
Thím hai đồng tình gật đầu.
Mẹ chồng Tân Tử Manh đã kể với bà ta rồi, Tân Tử Manh mua một cái mặt nạ những 100 tệ, gì mà ‘mặt nạ bạn trai cũ’. Bà ta nghĩ hoài không hiểu, phụ nữ lấy chồng sinh con rồi còn chăm sóc da dẻ cái gì, già rồi ai chẳng như nhau.
Tân Tử Manh ngồi trên sofa chẳng nói chẳng rằng.
Cô ấy lấy di động và đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến.
Không sai, tất cả số tiền cô ấy kiếm được trong những năm qua đều được chuyển cho chồng và được lưu trong thẻ ngân hàng của anh ta.
Anh chồng còn biết rõ hơn cô ấy tiền nhuận bút mỗi tháng được gửi từ kênh nào tới.
Chuyển tất cả tiền vào tài khoản anh ta rồi tôn vinh bằng lý do: không muốn cô ấy phung phí.
Khi trước Tân Tử Manh không muốn so đo tính toán chuyện này, vợ chồng với nhau mà!
Nhưng bây giờ, Túc Bảo nói rất đúng!
Tiền do cô ấy kiếm được, muốn tiêu thế nào là quyền của cô ấy.
Kẻ khác không có tư cách chỉ tay năm ngón.
Chiếc di động của anh chồng đang quăng trên bàn tít tít hai tiếng, tin nhắn mã xác minh được gửi tới.
Tân Tử Manh lập tức cầm di động lên, nhập mã QR, cầm điện thoại vào phòng và nhập Khóa USB [1]
[1] : Khóa USB được sử dụng làm mã thông báo bảo mật trong ngân hàng trực tuyến của Trung Quốc.
Làm liền một mạch, trong tíc tắc Tân Tử Manh đã chuyển mấy triệu tệ về tài khoản của mình. (ps: Hầu hết các ngân hàng đều có hạn mức giao dịch một lần, nhưng một số ngân hàng có hạn mức giao dịch một lần tối đa là 5 triệu, vì vậy tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết này.)
Chồng Tân Tử Manh vẫn đứng bên ngoài, chau mày nói: “Đang nói chuyện với em đấy? Em lấy di động của anh làm gì?”
Tân Tử Manh cười quăng di động vào mặt anh ta: “Ăn đồ của tôi, uống đồ của tôi, tiêu tiền của tôi! Còn kêu tôi chuyển nhuận bút cho anh? Tôi chuyển cái mốc ý!”
Cô ấy chỉ tay vào cửa: “Còn nữa, tôi muốn mua nhà của tôi, mỗi ngày các người nói này nói kia với nhau, đã hỏi ý kiến tôi chưa? Họ hàng của anh không phải họ hàng của tôi, đến làm khách thì tôi hoan nghênh còn so sánh mù quáng này kia thì cút đi cho tôi!”
Con nhóc quỷ vừa uống sữa vừa bò lên bò xuống trên sofa khiến sữa đổ ra ngoài.
Tân Tử Manh dùng hết sức đạp đổ bàn trà.
Cái bàn này do mẹ chồng cô ấy mua, nói là làm bằng tử đàn, hơn 100 tệ, Tân Tử Manh muốn quăng đi từ lâu lắm rồi.
Bây giờ một cước đạp đổ thật quá sảng khoái mà!
Tân Tử Manh nhướn mày: “Còn con bé này nữa! Muốn uống thì uống cho tử tế, có tin dì ném ra ngoài không hả?”
Con nhóc quỷ sợ ngây người.
Thím hai sững sờ.
Anh chồng cũng thảng thốt.
Bà mẹ chồng nghe tiếng ồn ra xem cũng kinh ngạc không thôi khi thấy bàn trà của mình bị đạp đổ.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Tân Tử Manh như này, ‘cứng’ đến mức bọn họ chỉ muốn nổi cáu.
Chồng Tân Tử Manh tức giận nói: “Tân Tử Manh, em nổi điên gì thế hả?! Nói chuyện tử tế với thím hai của anh đi!”
Tân Tử Manh đi lên trước, sự ấm ức đè nén bao năm đổi thành một cái bạt tai giáng mạnh lên mặt chồng cô ấy.
Chát!
“Trước tiên anh phải ăn nói cho tử tế với tôi đã!”
Ánh sáng đỏ không ai trông thấy trong ngọc bội khẽ lóe lên như chống đỡ cho Tân Tử Manh.
Cô ấy hất cằm, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
Báng súng cũng không ‘cứng’ bằng Tân Tử Manh!
Anh chồng tức đến run người: “Cô…. cô cút ra ngoài cho tôi…”
Tân Tử Manh giáng thêm một cái tát tai: “Đừng quên căn nhà này cũng là của tôi, anh mới là người phải cút đi!”
Thím hai há hốc miệng, chiếc bánh gato toan lấy cho con nhóc quỷ ăn cũng rớt khỏi tay.
Bà mẹ chồng vừa toan nói gì đó cũng ngẩn tò te, không phun được lời nào nữa.
Chồng Tân Tử Manh tức đỏ mắt, đứng bật dậy, giơ tay lên -----
Tân Tử Manh cười lạnh: “Nào, đánh đi, đánh tôi đi!”
Lồng ngực anh chồng phập phồng, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, anh ta tức giận đùng đùng cầm chìa khóa, nghiến răng quăng lại một câu: “Cô đừng hối hận nhé!”
Tân Tử Manh lạnh mặt, quét mắt nhìn thím hai và con nhóc quỷ đang ngồi trên đất.
Thím hai vội ôm cháu mình rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Bà mẹ chồng nổi cơn tam bành: “Tân Tử Manh, cô lên cơn điên gì thế…”
Tân Tử Manh vớ luôn bình hoa ngọc bích 9.9 rồi ném choang một tiếng, vỡ ngay dưới chân mẹ chồng.
Lên cơn điên, lên cơn điên.
Ngày thường hễ tranh cãi đôi chút thì họ liền nói cô lên cơn điên.
Hôm nay cô ấy lên cơn điên thật cho bọn họ xem thử!
Lọ hoa ngọc bích vỡ nát dưới chân mẹ chồng, lộ ra phôi đất sét bên trong, bà ta giận run người.
Bà ta giậm chân một cái rồi đuổi theo chồng của Tân Tử Manh.
Trước khi đi còn đóng sầm cửa lại.
Thím hai chỉ lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào như này, ai chẳng vì muốn tốt cho cô ta chứ! Còn nổi đóa nữa chứ, thật là coi lòng tốt của chúng ta là lòng lang dạ thú rồi…”
Bà mẹ chồng tức giận nói: “Cho cô ta nổi đóa, xem xem sau đó cô ta thu dọn tàn cuộc thế nào!”
Đến khi cầu xin hai mẹ con bà ta quay về thì người mất mặt là ai?
Đàn ông tốt như con trai bà ta được mấy người!
Vừa lo việc nhà, vừa không chơi bời đàng điếm, ngày nào cũng chỉ đi câu cá.
Một người phụ nữ đã sinh con như cô ta, biết đi đâu tìm tấm chồng tốt như thế!
Ba người nộ khí ngút trời lái xe về quê!
Trong nhà, Tân Tử Manh gọi một cuộc điện thoại: “Alo, giám đốc Khâu, căn hộ hôm qua anh giới thiệu, tôi muốn mua!”
“Đúng, là biệt thự mới phong cách Trung Quốc, giữ cho tôi nhé, bây giờ tôi lập tức đến đấy ký hợp đồng.”
“Còn nữa, giúp tôi bán luôn căn hộ đang ở bây giờ!”
Phất tay áo ra đi ngầu lắm chứ gì.
Để cô ấy cho bọn họ hết ngầu luôn.
Chỉ trong một buổi chiều, Tân Tử Manh hoàn thành thủ tục mua biệt thự, thanh toán một lần 3 triệu tệ.
Đây là căn biệt thự cô ấy thích nhất, chỉ cần dọn đồ vào ở luôn.
Mua biệt thự xong thì lập tức sang tên trong 1 giờ đồng hồ, con trai con gái Tân Tử Manh đều có tên trên hộ khẩu của cô ấy.
Tân Tử Manh còn mời đội vệ sinh cho biệt thự, khi trước cô ấy luôn là người vệ sinh trong nhà cũ, giờ không cần động đến một ngón tay, giao toàn bộ việc quét dọn và khử trùng sạch sẽ cho đội vệ sinh.
Sau đó Tân Tử Manh thuê đội chuyển nhà dọn hết đồ của mình và con tới biệt thự, còn đồ của mẹ và chồng?
Tân Tử Manh không quá tuyệt tình, kêu người đóng gói hành lý của hai mẹ con nhà kia rồi đưa về quê của họ.
Tân Tử Manh thay bộ váy có thiết kế ôm mông, trang điểm xinh đẹp như một nữ tổng tài bá đạo, đi giày cao gót và đeo kính râm, xách chiếc túi Chanel mới mua như món quà chúc mừng bản thân—đi đón con trai và con gái ở trường học.
Cô ấy đưa các con về biệt thự mới rồi cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Hai đứa bé đều sững sờ….
“Mẹ ơi mẹ ngầu quá!” con gái Tân Tử Manh nói.
Con trai cô ấy nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi ba đâu?”
Tân Tử Manh cong môt: “Ba và bà nội con thấy quê tốt hơn nên về đó ở rồi, hai con muốn ở biệt thự với mẹ hay về quê ở với họ?”
Hai đứa bé phấn khích giơ tay: “Con muốn ở biệt thự!”
Tân Tử Manh mỉm cười.
Hóa ra, không khó như cô ấy nghĩ.
Hơn nữa, còn rất sảng khoái…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.