Chương 453: Phát điên ở nơi công cộng
Tề Lan
27/02/2024
Túc Bảo đang cùng Tô Tử Du thảo luận về Vu thuật và Hạ Giáng Đầu, đột nhiên Kỷ Trường nói: "Tuy nhiên, nếu Hạ Giáng Đầu bị phá giải thì kẻ bày ra vu thuật sẽ bị phản phệ."
Khỏi cần bói quẻ, thầy trò Túc Bảo không hẹn mà cùng đoán được ai là kẻ dùng thuật Hạ Giáng Đầu, nhưng lại không biết Diêu Thi Duyệt giờ này ra sao…
Về phần Diêu Thi Duyệt, sau khi dùng thuật Hạ Giáng Đầu, cô ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn.
Cô ta quyết tâm gả vào nhà họ Tô!
Bà cụ Tô là mẹ chồng tương lai của cô ta nên đương nhiên phải khiến bà quên đi những chuyện xấu của cô ta, bà cụ chỉ cần nhớ tới điểm tốt của cô ta là được rồi!
Cô ta có Tiên Gia là chỗ dựa, thuật Hạ Giáng Đầu sẽ không làm hại đến bà cụ Tô mà chỉ khiến bà đổ bệnh và mơ màng chút thôi, đồng thời bà cụ sẽ quên đi chuyện xảy ra khi tiêm phòng cho Túc Bảo.
Sau đó, thuật Hạ Giáng Đầu sẽ khiến bà cụ Tô có thiện cảm với cô ta một cách không nguyên cớ, việc cô ta cần làm tiếp theo là xuất hiện ở hội khiêu vũ ở quảng trường và chiếm được tình cảm của lão phu nhân——
Chính là thứ tình cảm yêu thích đến độ không phải cô ta thì không ai có thể làm con dâu cả của nhà họ Tô!
Diêu Thi Duyệt chắc mẩm việc cô ta trở thành mợ cả của nhà họ Tô chỉ là vấn đề thời gian, chậm nhất là không quá nửa tháng.
Có rất nhiều tiện nhân muốn bước chân vào nhà họ Tô, nhưng ai tự tin bằng Diêu Thi Duyệt cơ chứ?
Đâu chỉ có Tiên Gia, cô ta còn có thêm hai trợ công đắc lực là Tô Tử Du và Tô Tử Chiến, cô ta rành rành là nữ chính trong câu chuyện ‘Cô vợ xinh đẹp với hai bảo bối mà’.
Diêu Thi Duyệt đang ngâm nga một bài hát với tâm trạng vui vẻ, cầm một tách cà phê ra khỏi phòng trà, bước lên đôi giày cao gót một cách tao nhã và nhịp nhàng.
Một y tá mỉm cười chào hỏi: "Bác sĩ Diêu, hôm nay cô vui thế!"
Diêu Thi Duyệt mỉm cười gật đầu: “Có ngày nào tôi không vui đâu?”
Bệnh viện tư nhân không có nhiều người, trong giờ nghỉ trưa, mọi người tụ tập ở phòng nghỉ của khoa, vừa ăn vừa cười.
Nhìn thấy Diêu Thi Duyệt đi vào, mọi người lập tức nhìn về phía cô ta.
Mọi người đều rất quý mến Diêu Thi Duyệt, bởi trong mắt họ, cô bác sĩ mới này là người trí thức, lịch thiệp, hào phóng, chẳng những tốt bụng với người khác mà kiến thức chuyên môn còn rất vững vàng.
Có người mỉm cười chào đón Diêu Thi Duyệt, có người hỏi đùa cô ta sau giờ làm có thời gian đi ăn chung không.
Diêu Thi Duyệt cười nói: “Tôi không có thời gian, tôi phải về đón con.”
Đồ ăn trong miệng mấy nam bác sĩ bỗng phun ra, họ trợn mắt há hốc miệng: "Bác sĩ Diêu, cô sinh con khi nào vậy? Không, không phải cô chưa kết hôn sao?"
Diêu Thi Duyệt nói: “Tôi đã kết hôn và các con tôi đang học tiểu học”.
Lần này, đến chủ nhiệm khoa cũng ngạc nhiên: “Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc tới, cũng chưa thấy chồng con cô bao giờ nhỉ?”
Các bác sĩ đều thầm nghĩ: Nếu một người phụ nữ xinh đẹp như bác sĩ Diêu đã kết hôn thì chồng cô ấy nên đón cô ấy và đưa cô ấy đi làm mỗi ngày.
Diêu Thi Duyệt ngồi tựa lưng vào ghế, hai chân tao nhã khép lại, cô ta nhấp một ngụm cà phê rồi mỉm cười nói: "Chủ nhiệm, chú đã gặp rồi đấy! Mọi người cũng đều thấy chồng con tôi rồi mà."
Nghe vậy, tất cả nhân viên trong khoa đều kéo đến bàn tán!
Bác sĩ Diêu vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cô ấy còn ‘nhảy dù’ vào viện này từ một bệnh viện chuyên khoa công lập ở tỉnh H. Ngay cả phó chủ nhiệm của khoa cũng có thiện cảm với cô ấy, mới tới viện được nửa tháng mà bác sĩ Diêu đã được xưng danh hoa khôi bệnh viện.
Ai cũng tưởng cô ta độc thân nhưng không ngờ cô ta không chỉ đã kết hôn mà các con của cô ta đã học tiểu học?
"Là ai?"
"Chúng tôi gặp khi nào? Bác sĩ Diêu, xin đừng chơi trò đánh đố nữa!"
"Cô nói nhanh đi!"
Diêu Thi Duyệt nói: "Không phải cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô đã nằm ở viện chúng ta một thời gian sao? Tôi là bác dâu cả của Tô Tử Tích."
Cô ta mỉm cười vuốt ve lọn tóc quanh tai: “Mọi người đều đã gặp Tô tổng rồi nhỉ, anh ấy là chồng tôi.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khoa đều chấn động.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là Diêu Thi Duyệt đang chém gió.
Nhưng nhìn khuôn mặt trí thức và thanh tú của cô ta không hề có vẻ dối trá...
“Uầy, không phải chứ?” Một y tá kinh ngạc, ngày đó cô ấy đã nhìn thấy Tô tổng.
Chính là người đàn ông chỉ ngồi một chỗ đã có thể khiến mọi thứ quanh anh trở nên mờ nhạt! Là người đàn ông mà họ chỉ dám liếc nhìn một lần!
“Thật hay giả đấy, sao tôi chưa từng nghe bác sĩ Diêu nói điều này trước đây ~” Một y tá chua chát nói.
Diêu Thi Duyệt không quan tâm: “Lúc đó tôi mới đến đây, bố mẹ chồng muốn tôi không tiết lộ thân phận gia đình chồng tôi, để tránh viện trưởng bị làm khó. Hai đứa trẻ cần học kèm ở trường tiểu học, tôi về để chăm lo cho tụi nhỏ, nếu không tôi càng muốn lập thành tựu ở khoa não của bệnh viện tỉnh H."
Nói xong, cô ta đặt tách cà phê xuống và tỏ ra thoải mái, như thể những gì cô ta vừa nói thực ra chỉ là chuyện bình thường trong cuộc sống hàng ngày.
Bộ dạng của cô ta khiến các đồng nghiệp không thể không tin lời cô ta vừa nói...
Cô y tá vừa nói chua chát ban nãy cong môi: "Tôi không tin..."
Cũng chính lúc này, thuật Hạ Giáng Đầu bị phá giải.
Diêu Thi Duyệt đang khoe khoang đột nhiên trợn mắt, cắn lưỡi!
Cô ta đứng dậy, lao tới mấy bước về phía nữ y tá vừa nói không tin rồi đưa tay bóp cổ cô ấy!
Ánh mắt Diêu Thi Duyệt rất đáng sợ, cô ta hung tợn nói: "Sao cô không tin tôi! Cô ghen tị với tôi à! Nói cho tôi biết, cô muốn quyến rũ Tô tổng đúng không? Đồ khốn, cô xứng không?!"
Diêu Thi Duyệt vừa bóp cổ vừa lắc trong khi cô y tá kia liên tục vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đôi giày cao gót của Diêu Thi Duyệt cọ vào mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người đều choáng váng và không kịp phản ứng!
Bác sĩ Diêu trước mặt họ không còn trí thức và thanh lịch như vừa rồi nữa! ?
Giờ cô ta giống như một ác quỷ!
Diêu Thi Duyệt bóp cổ mạnh đến độ cô ấy tá kia tím tái mặt mày, gần như nghẹt thở.
Mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn và nhào tới kéo hai người ra, nhưng Diêu Thi Duyệt đang phát điên còn nữ y tá kia thì bị cô ta bóp cổ đến gần chết.
Cuối cùng sau khi rút được một tay Diêu Thi Duyệt ra, cô ta bất ngờ tát vào mặt nữ y tá và chửi: "Cô chính là một con hồ li tinh muốn dụ dỗ người khác mà thôi! Cô nghĩ cô có thể cướp được anh ấy ư? Tiện nhân!"
"Cô cho rằng mình có thể thắng tôi sao? Tuy tôi không phải con dâu nhà họ Tô, nhưng cuối cùng cũng có thể gả vào nhà họ Tô! Cô tưởng mình là ai! Muốn tranh giành với tôi, cô xứng ư?"
Mọi người sửng sốt: Ý… ý gì thế?
Không phải cô ta vừa nói cô ta là con dâu nhà họ Tô, con cô ta đang học tiểu học sao?
Tại sao bây giờ cô ta lại nói mình chưa gả vào nhà họ Tô...
Nữ y tá vừa thở một hơi lại bị tát, cô ấy chưa bao giờ chịu ấm ức như hôm nay
Cô ấy ngay lập tức tát lại Diêu Thi Duyệt.
Hai người phụ nữ bắt đầu đánh nhau dữ dội đến nỗi tóc tai bù xù như tổ quạ.
Các đồng nghiệp đều như đang nằm mơ, người phụ nữ trước mặt này còn gì là tri thức với tao nhã, trông cô ta giống như tiện nhân, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của họ.
Một nhóm người tụ tập trước cửa văn phòng khoa, nhiều người dùng điện thoại di động quay video.
Đến lúc Diêu Thi Duyệt hoàn hồn thì đã muộn rồi!
Cô ta ngây người nhìn mọi thứ trước mặt, khi nhìn thấy mình trông như một con chó điên trong hình phản chiếu của cửa kính, cô ta lập tức ngã xuống!
Chuyện gì đã xảy ra thế? !
Chẳng ngờ vừa nãy cô ta lại mất hết lí trí, lẽ nào thuật Hạ Giáng Đầu của cô ta bị phá giải ư?
Cô ta đã sớm bói quẻ, không có người nào trong nhà họ Tô biết pháp thuật, điều đó là không thể, tuyệt đối không thể!
Khỏi cần bói quẻ, thầy trò Túc Bảo không hẹn mà cùng đoán được ai là kẻ dùng thuật Hạ Giáng Đầu, nhưng lại không biết Diêu Thi Duyệt giờ này ra sao…
Về phần Diêu Thi Duyệt, sau khi dùng thuật Hạ Giáng Đầu, cô ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn.
Cô ta quyết tâm gả vào nhà họ Tô!
Bà cụ Tô là mẹ chồng tương lai của cô ta nên đương nhiên phải khiến bà quên đi những chuyện xấu của cô ta, bà cụ chỉ cần nhớ tới điểm tốt của cô ta là được rồi!
Cô ta có Tiên Gia là chỗ dựa, thuật Hạ Giáng Đầu sẽ không làm hại đến bà cụ Tô mà chỉ khiến bà đổ bệnh và mơ màng chút thôi, đồng thời bà cụ sẽ quên đi chuyện xảy ra khi tiêm phòng cho Túc Bảo.
Sau đó, thuật Hạ Giáng Đầu sẽ khiến bà cụ Tô có thiện cảm với cô ta một cách không nguyên cớ, việc cô ta cần làm tiếp theo là xuất hiện ở hội khiêu vũ ở quảng trường và chiếm được tình cảm của lão phu nhân——
Chính là thứ tình cảm yêu thích đến độ không phải cô ta thì không ai có thể làm con dâu cả của nhà họ Tô!
Diêu Thi Duyệt chắc mẩm việc cô ta trở thành mợ cả của nhà họ Tô chỉ là vấn đề thời gian, chậm nhất là không quá nửa tháng.
Có rất nhiều tiện nhân muốn bước chân vào nhà họ Tô, nhưng ai tự tin bằng Diêu Thi Duyệt cơ chứ?
Đâu chỉ có Tiên Gia, cô ta còn có thêm hai trợ công đắc lực là Tô Tử Du và Tô Tử Chiến, cô ta rành rành là nữ chính trong câu chuyện ‘Cô vợ xinh đẹp với hai bảo bối mà’.
Diêu Thi Duyệt đang ngâm nga một bài hát với tâm trạng vui vẻ, cầm một tách cà phê ra khỏi phòng trà, bước lên đôi giày cao gót một cách tao nhã và nhịp nhàng.
Một y tá mỉm cười chào hỏi: "Bác sĩ Diêu, hôm nay cô vui thế!"
Diêu Thi Duyệt mỉm cười gật đầu: “Có ngày nào tôi không vui đâu?”
Bệnh viện tư nhân không có nhiều người, trong giờ nghỉ trưa, mọi người tụ tập ở phòng nghỉ của khoa, vừa ăn vừa cười.
Nhìn thấy Diêu Thi Duyệt đi vào, mọi người lập tức nhìn về phía cô ta.
Mọi người đều rất quý mến Diêu Thi Duyệt, bởi trong mắt họ, cô bác sĩ mới này là người trí thức, lịch thiệp, hào phóng, chẳng những tốt bụng với người khác mà kiến thức chuyên môn còn rất vững vàng.
Có người mỉm cười chào đón Diêu Thi Duyệt, có người hỏi đùa cô ta sau giờ làm có thời gian đi ăn chung không.
Diêu Thi Duyệt cười nói: “Tôi không có thời gian, tôi phải về đón con.”
Đồ ăn trong miệng mấy nam bác sĩ bỗng phun ra, họ trợn mắt há hốc miệng: "Bác sĩ Diêu, cô sinh con khi nào vậy? Không, không phải cô chưa kết hôn sao?"
Diêu Thi Duyệt nói: “Tôi đã kết hôn và các con tôi đang học tiểu học”.
Lần này, đến chủ nhiệm khoa cũng ngạc nhiên: “Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc tới, cũng chưa thấy chồng con cô bao giờ nhỉ?”
Các bác sĩ đều thầm nghĩ: Nếu một người phụ nữ xinh đẹp như bác sĩ Diêu đã kết hôn thì chồng cô ấy nên đón cô ấy và đưa cô ấy đi làm mỗi ngày.
Diêu Thi Duyệt ngồi tựa lưng vào ghế, hai chân tao nhã khép lại, cô ta nhấp một ngụm cà phê rồi mỉm cười nói: "Chủ nhiệm, chú đã gặp rồi đấy! Mọi người cũng đều thấy chồng con tôi rồi mà."
Nghe vậy, tất cả nhân viên trong khoa đều kéo đến bàn tán!
Bác sĩ Diêu vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cô ấy còn ‘nhảy dù’ vào viện này từ một bệnh viện chuyên khoa công lập ở tỉnh H. Ngay cả phó chủ nhiệm của khoa cũng có thiện cảm với cô ấy, mới tới viện được nửa tháng mà bác sĩ Diêu đã được xưng danh hoa khôi bệnh viện.
Ai cũng tưởng cô ta độc thân nhưng không ngờ cô ta không chỉ đã kết hôn mà các con của cô ta đã học tiểu học?
"Là ai?"
"Chúng tôi gặp khi nào? Bác sĩ Diêu, xin đừng chơi trò đánh đố nữa!"
"Cô nói nhanh đi!"
Diêu Thi Duyệt nói: "Không phải cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô đã nằm ở viện chúng ta một thời gian sao? Tôi là bác dâu cả của Tô Tử Tích."
Cô ta mỉm cười vuốt ve lọn tóc quanh tai: “Mọi người đều đã gặp Tô tổng rồi nhỉ, anh ấy là chồng tôi.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khoa đều chấn động.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là Diêu Thi Duyệt đang chém gió.
Nhưng nhìn khuôn mặt trí thức và thanh tú của cô ta không hề có vẻ dối trá...
“Uầy, không phải chứ?” Một y tá kinh ngạc, ngày đó cô ấy đã nhìn thấy Tô tổng.
Chính là người đàn ông chỉ ngồi một chỗ đã có thể khiến mọi thứ quanh anh trở nên mờ nhạt! Là người đàn ông mà họ chỉ dám liếc nhìn một lần!
“Thật hay giả đấy, sao tôi chưa từng nghe bác sĩ Diêu nói điều này trước đây ~” Một y tá chua chát nói.
Diêu Thi Duyệt không quan tâm: “Lúc đó tôi mới đến đây, bố mẹ chồng muốn tôi không tiết lộ thân phận gia đình chồng tôi, để tránh viện trưởng bị làm khó. Hai đứa trẻ cần học kèm ở trường tiểu học, tôi về để chăm lo cho tụi nhỏ, nếu không tôi càng muốn lập thành tựu ở khoa não của bệnh viện tỉnh H."
Nói xong, cô ta đặt tách cà phê xuống và tỏ ra thoải mái, như thể những gì cô ta vừa nói thực ra chỉ là chuyện bình thường trong cuộc sống hàng ngày.
Bộ dạng của cô ta khiến các đồng nghiệp không thể không tin lời cô ta vừa nói...
Cô y tá vừa nói chua chát ban nãy cong môi: "Tôi không tin..."
Cũng chính lúc này, thuật Hạ Giáng Đầu bị phá giải.
Diêu Thi Duyệt đang khoe khoang đột nhiên trợn mắt, cắn lưỡi!
Cô ta đứng dậy, lao tới mấy bước về phía nữ y tá vừa nói không tin rồi đưa tay bóp cổ cô ấy!
Ánh mắt Diêu Thi Duyệt rất đáng sợ, cô ta hung tợn nói: "Sao cô không tin tôi! Cô ghen tị với tôi à! Nói cho tôi biết, cô muốn quyến rũ Tô tổng đúng không? Đồ khốn, cô xứng không?!"
Diêu Thi Duyệt vừa bóp cổ vừa lắc trong khi cô y tá kia liên tục vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đôi giày cao gót của Diêu Thi Duyệt cọ vào mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người đều choáng váng và không kịp phản ứng!
Bác sĩ Diêu trước mặt họ không còn trí thức và thanh lịch như vừa rồi nữa! ?
Giờ cô ta giống như một ác quỷ!
Diêu Thi Duyệt bóp cổ mạnh đến độ cô ấy tá kia tím tái mặt mày, gần như nghẹt thở.
Mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn và nhào tới kéo hai người ra, nhưng Diêu Thi Duyệt đang phát điên còn nữ y tá kia thì bị cô ta bóp cổ đến gần chết.
Cuối cùng sau khi rút được một tay Diêu Thi Duyệt ra, cô ta bất ngờ tát vào mặt nữ y tá và chửi: "Cô chính là một con hồ li tinh muốn dụ dỗ người khác mà thôi! Cô nghĩ cô có thể cướp được anh ấy ư? Tiện nhân!"
"Cô cho rằng mình có thể thắng tôi sao? Tuy tôi không phải con dâu nhà họ Tô, nhưng cuối cùng cũng có thể gả vào nhà họ Tô! Cô tưởng mình là ai! Muốn tranh giành với tôi, cô xứng ư?"
Mọi người sửng sốt: Ý… ý gì thế?
Không phải cô ta vừa nói cô ta là con dâu nhà họ Tô, con cô ta đang học tiểu học sao?
Tại sao bây giờ cô ta lại nói mình chưa gả vào nhà họ Tô...
Nữ y tá vừa thở một hơi lại bị tát, cô ấy chưa bao giờ chịu ấm ức như hôm nay
Cô ấy ngay lập tức tát lại Diêu Thi Duyệt.
Hai người phụ nữ bắt đầu đánh nhau dữ dội đến nỗi tóc tai bù xù như tổ quạ.
Các đồng nghiệp đều như đang nằm mơ, người phụ nữ trước mặt này còn gì là tri thức với tao nhã, trông cô ta giống như tiện nhân, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của họ.
Một nhóm người tụ tập trước cửa văn phòng khoa, nhiều người dùng điện thoại di động quay video.
Đến lúc Diêu Thi Duyệt hoàn hồn thì đã muộn rồi!
Cô ta ngây người nhìn mọi thứ trước mặt, khi nhìn thấy mình trông như một con chó điên trong hình phản chiếu của cửa kính, cô ta lập tức ngã xuống!
Chuyện gì đã xảy ra thế? !
Chẳng ngờ vừa nãy cô ta lại mất hết lí trí, lẽ nào thuật Hạ Giáng Đầu của cô ta bị phá giải ư?
Cô ta đã sớm bói quẻ, không có người nào trong nhà họ Tô biết pháp thuật, điều đó là không thể, tuyệt đối không thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.