Chương 452: Bà đồng, Vu thuật
Tề Lan
27/02/2024
Ông cụ Tô đổ mồ hôi đầm đìa, ban nãy tay ông vừa mới chộp bát cơm của con chó, còn chưa rửa sạch... Có mùi thuốc bắc.
Bà cụ Tô giả vờ cắn một phát, bà cứ tưởng ông cụ Tô sẽ rút tay lại nhưng không ngờ ông cụ lại nhét tay vào tận cổ họng bà.
"Này..." Bà cụ Tô nắm lấy tay ông cụ Tô, cố gắng rút ra nhưng ông cụ càng muốn phân cao thấp.
Bà cụ Tô: "..."
Bà muốn chém ông già này bằng tay không!
"Ú ú ú…!" Bà cụ Tô trợn mắt, miệng ú ớ.
Ông cụ Tô: Ôi thế này thì mình càng không thể rút tay.
Túc Bảo nắm lấy tay ông cụ Tô, vội vàng nói: "Ông ngoại, bà ngoại con ổn rồi, ông mau rút tay ra đi..."
Ông cụ Tô lo lắng xác nhận: “Con chắc chứ?”
Túc Bảo: "Dạ! Chắc ạ!"
Ông cụ Tô lắc đầu: "Ông ngoại không dám chắc, chúng ta chờ xem tình hình thế nào đã."
Bà cụ Tô tát mạnh vào đầu chồng.
Bốp!
Ông cụ Tô lập tức thu tay lại, nói: "Lần này thì chắc rồi."
Mọi người: "..."
Cuối cùng thì bà cụ Tô cũng có thể nói được, tức giận mắng: "Ông đúng là hồ đồ…."
Lưỡi bà đau quá.
Túc Bảo ấn vào mu bàn tay của bà ngoại, vẻ mặt nghiêm túc: "Bà ngoại, đừng cử động."
Vừa rồi bé chạy vội quá nên không kịp mang cặp theo, đương nhiên không có lá bùa để dùng.
Tất nhiên, bé có thể quay lại phòng để lấy vài lá bùa, nhưng Túc Bảo không dám rời mắt khỏi bà ngoại bé.
Bé ngó nghiêng, cầm chiếc ly trên bàn lên, lấy khăn giấy ra và dùng ngón trỏ viết nguệch ngoạc lên khăn.
Sau đó bé ném khăn giấy vào ly, khăn giấy lập tức bốc cháy, Túc Bảo không buồn nghĩ ngợi mà lập tức ghé chiếc ly sát mũi bà cụ Tô.
Chiếc khăn giấy đang bốc cháy nhưng lúc này lại không có chút khói nào, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi lông đen bị hút ra khỏi mũi bà cụ Tô...
Kỷ Trường ở một bên há hốc miệng.
Vẽ bùa trên giấy? !
Phải biết rằng bùa cần được vẽ trên giấy dùng riêng cho việc vẽ bùa, nhưng những cao thủ chân chính có thể tùy theo tình hình mà phát huy tài năng của mình, ngay cả một hòn đá hay một chiếc lá cũng có thể trở thành công cụ sắc bén trong tay.
Nhưng Túc Bảo mới bốn tuổi!
Kỷ Trường lặng lẽ bay bên cạnh, lòng bỗng hơi u sầu.
Có lẽ, một ngày không xa, cô bé con không cần người sư phụ này nữa….
Bác sĩ gia đình đứng bên cạnh sửng sốt nhìn chiếc cốc rồi lại nhìn chiếc khăn giấy bị đốt thành tro.
Ô, tiểu tiểu thư nhà họ Tô có thể làm được phép thuật ư?
Ông cụ Tô ngẩng đầu lên liếc nhìn chú Nhiếp.
Chú Nhiếp ra hiệu mời: "Cảm ơn bác sĩ Tôn đã vất vả, mời đi hướng này!"
Bác sĩ Tôn nói: “Tuy bà cụ đã tỉnh nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra…”
Chú Nhiếp: "Được rồi! Lần này cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Nhờ bác sĩ giúp đỡ kịp thời nên bà cụ mới không gặp tai nạn..."
Nghe chú Nhiếp khen không tiếc lời, bác sĩ Tôn lâng lâng đến độ bị đuổi đi mà không hề hay biết.
Vừa bước ra khỏi nhà, bác sĩ Tôn nhìn thấy con chó lớn đang nằm ở cửa, ông nhớ tới lời kể ban nãy của ông cụ Tô: Sau khi cho chó ăn, bà cụ Tô đột nhiên bị bệnh.
Bác sĩ Tôn vỡ lẽ, có thể sợi lông trên mũi của bà cụ Tô là lông chó...
Mọi thứ đã được giải thích hợp lý, con chó bị rụng lông và bà cụ Tô vô tình hít phải lông chó, có thể gây ra một số triệu chứng dị ứng.
Về việc tiểu tiểu thư nhà họ Tô dùng cốc hút sợi lông trong mũi bà cụ cũng có nguyên lý giống như giác hơi nên không có gì đáng ngạc nhiên.
Đúng, đúng là như vậy.
Bác sĩ Tôn tự thuyết phục bản thân, sau đó dặn chú Nhiếp chú ý vệ sinh cho chó rồi rời đi.
Trong phòng, bà cụ Tô súc miệng, rửa mặt, chỉ cảm thấy lưỡi đau hơn.
Túc Bảo tìm một vòng cũng không thấy nữ quỷ mà bà cụ Tô nhắc tới, bé không khỏi cảm thấy kỳ quái.
"Sư phụ." Túc Bảo chắp tay, thấp giọng hỏi: "Thật sự có nữ quỷ sao?"
Kỷ Trường gật đầu: "Chắc là vậy, hai con chó và Cái Chuông đều gầm lên. Hiện tại chúng ta nên xác nhận nữ quỷ này đã vào nhà như thế nào."
Túc Bảo đã vẽ bùa và đặt ở tám địa điểm trong trang viên nhà họ Tô, những người khác nhìn thấy chỉ tưởng bé vẽ nguệch ngoạc, nhưng thực chất đó đều là bùa có phép thuật.
Theo lý thì không có hồn ma nào có thể vào trang viên, trừ phi Túc Bảo cho phép.
“Cho phép…” Túc Bảo cầm vài sợi tóc trong tay, chạy ra cửa hỏi con chó: “Bá Tổng, đây là lông của em à?”
Con chó lùi lại và gầm lên với sợi lông trên tay Túc Bảo.
Kỷ Trường cười lạnh nói: "Không phải của nó, xem ra đối phương thật sự có thủ đoạn gì đó."
Túc Bảo đột nhiên nói: "Sư phụ, hai cái bàn chải lợi hại thật ạ?"
Túc Bảo luôn nghe thấy mọi người nhắc tới hai cái bàn chải.
Nhưng lần trước khi ba bé bắt được ông chú hói đầu, bé nhìn kỹ thì không thấy cái bàn chải nào trên người chú đó.
Lần ấy bé quên không hỏi, giờ mới nhớ ra.
Kỷ Trường không biết trong đầu cô bé con đang nghĩ gì, chỉ đoán bé đang nhớ tới Trần Thương Vũ, hắn đáp: "Khó nói lắm. Túc Bảo, con có biết về Vu thuật không?"
Kỷ Trường nói tiếp: "Vu thuật là một phương pháp nhờ vào sức mạnh thần bí để tác động hoặc điều khiển người hoặc vật nào đó. Trong số các Vu thuật, có hai thứ rất lợi hại, được gọi là nghi thức giáng thần và thần chú."
“Họ có 8 loại phép thuật chính như: cầu mưa, thần phán vu thuật - nhân danh thần phán xét tội ác của người khác, vu thuật điềm báo, dự đoán ý trời và những gì sẽ xảy ra, còn có vu thuật xua đuổi tà ma, vu thuật trừ tà, vu thuật bùa chú, vu thuật thạch cổ, vu thuật chiêu hồn.”
“Trong đó bùa chú và vu thuật thạch cổ có một loại gọi là Hạ Giáng Đầu…”
Hiện nay, những thứ này không còn phân biệt rõ ràng, có người còn gọi những thứ này là pháp thuật của bà đồng. Có điều, đâu có bà đồng nào làm ra những chuyện nham hiểm như vậy...
Hạ Giáng Đầu còn gọi là Giáng Đầu thuật.
Thông qua việc cho người khác ăn hoặc tiếp xúc với một vật bị nguyền rủa nào đó, khiến người kia thay đổi thói quen, từ đó kiểm soát tâm trí hoặc cơ thể của người trúng thuật Hạ Giáng Đầu để đạt được mục đích nào đó.
Kỷ Trường nói: "Bây giờ mấy thứ này rất khó giải thích rõ ràng, thế giới loài người ngày nay đã không còn giống như trước nữa. Người có thể phân biệt rõ mấy thứ này không còn nhiều."
Túc Bảo cảm thấy có gì khó phân rõ đâu?
Bé chắp tay đếm: "Đây không phải đều giống như những gì sư phụ dạy sao? Túc Bảo cũng có thể vẽ bùa hoa đào để cầu phúc, khác gì vu thuật cầu mưa đâu? Tương ứng với vu thuật điềm báo, Túc Bảo biết bói quẻ. Còn vu thuật trừ tà, vu thuật bùa chú, vu thuật chiêu hồn thì Túc Bảo cũng biết vẽ bùa trừ tà với gọi hồn quỷ đó thôi.”
Cái nào vu thuật có thì bé cũng vẽ được qua lá bùa, chỉ có điều sư phụ dạy bé không thể ếm bùa người khác hoặc làm hại người khác.
Vì vậy, nếu thích, khi tức giận bé cũng có thể la hét, vẽ vòng tròn và nguyền rủa!
Bé thực sự biết cách vẽ vòng tròn đó nha!
Bà cụ Tô giả vờ cắn một phát, bà cứ tưởng ông cụ Tô sẽ rút tay lại nhưng không ngờ ông cụ lại nhét tay vào tận cổ họng bà.
"Này..." Bà cụ Tô nắm lấy tay ông cụ Tô, cố gắng rút ra nhưng ông cụ càng muốn phân cao thấp.
Bà cụ Tô: "..."
Bà muốn chém ông già này bằng tay không!
"Ú ú ú…!" Bà cụ Tô trợn mắt, miệng ú ớ.
Ông cụ Tô: Ôi thế này thì mình càng không thể rút tay.
Túc Bảo nắm lấy tay ông cụ Tô, vội vàng nói: "Ông ngoại, bà ngoại con ổn rồi, ông mau rút tay ra đi..."
Ông cụ Tô lo lắng xác nhận: “Con chắc chứ?”
Túc Bảo: "Dạ! Chắc ạ!"
Ông cụ Tô lắc đầu: "Ông ngoại không dám chắc, chúng ta chờ xem tình hình thế nào đã."
Bà cụ Tô tát mạnh vào đầu chồng.
Bốp!
Ông cụ Tô lập tức thu tay lại, nói: "Lần này thì chắc rồi."
Mọi người: "..."
Cuối cùng thì bà cụ Tô cũng có thể nói được, tức giận mắng: "Ông đúng là hồ đồ…."
Lưỡi bà đau quá.
Túc Bảo ấn vào mu bàn tay của bà ngoại, vẻ mặt nghiêm túc: "Bà ngoại, đừng cử động."
Vừa rồi bé chạy vội quá nên không kịp mang cặp theo, đương nhiên không có lá bùa để dùng.
Tất nhiên, bé có thể quay lại phòng để lấy vài lá bùa, nhưng Túc Bảo không dám rời mắt khỏi bà ngoại bé.
Bé ngó nghiêng, cầm chiếc ly trên bàn lên, lấy khăn giấy ra và dùng ngón trỏ viết nguệch ngoạc lên khăn.
Sau đó bé ném khăn giấy vào ly, khăn giấy lập tức bốc cháy, Túc Bảo không buồn nghĩ ngợi mà lập tức ghé chiếc ly sát mũi bà cụ Tô.
Chiếc khăn giấy đang bốc cháy nhưng lúc này lại không có chút khói nào, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi lông đen bị hút ra khỏi mũi bà cụ Tô...
Kỷ Trường ở một bên há hốc miệng.
Vẽ bùa trên giấy? !
Phải biết rằng bùa cần được vẽ trên giấy dùng riêng cho việc vẽ bùa, nhưng những cao thủ chân chính có thể tùy theo tình hình mà phát huy tài năng của mình, ngay cả một hòn đá hay một chiếc lá cũng có thể trở thành công cụ sắc bén trong tay.
Nhưng Túc Bảo mới bốn tuổi!
Kỷ Trường lặng lẽ bay bên cạnh, lòng bỗng hơi u sầu.
Có lẽ, một ngày không xa, cô bé con không cần người sư phụ này nữa….
Bác sĩ gia đình đứng bên cạnh sửng sốt nhìn chiếc cốc rồi lại nhìn chiếc khăn giấy bị đốt thành tro.
Ô, tiểu tiểu thư nhà họ Tô có thể làm được phép thuật ư?
Ông cụ Tô ngẩng đầu lên liếc nhìn chú Nhiếp.
Chú Nhiếp ra hiệu mời: "Cảm ơn bác sĩ Tôn đã vất vả, mời đi hướng này!"
Bác sĩ Tôn nói: “Tuy bà cụ đã tỉnh nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra…”
Chú Nhiếp: "Được rồi! Lần này cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Nhờ bác sĩ giúp đỡ kịp thời nên bà cụ mới không gặp tai nạn..."
Nghe chú Nhiếp khen không tiếc lời, bác sĩ Tôn lâng lâng đến độ bị đuổi đi mà không hề hay biết.
Vừa bước ra khỏi nhà, bác sĩ Tôn nhìn thấy con chó lớn đang nằm ở cửa, ông nhớ tới lời kể ban nãy của ông cụ Tô: Sau khi cho chó ăn, bà cụ Tô đột nhiên bị bệnh.
Bác sĩ Tôn vỡ lẽ, có thể sợi lông trên mũi của bà cụ Tô là lông chó...
Mọi thứ đã được giải thích hợp lý, con chó bị rụng lông và bà cụ Tô vô tình hít phải lông chó, có thể gây ra một số triệu chứng dị ứng.
Về việc tiểu tiểu thư nhà họ Tô dùng cốc hút sợi lông trong mũi bà cụ cũng có nguyên lý giống như giác hơi nên không có gì đáng ngạc nhiên.
Đúng, đúng là như vậy.
Bác sĩ Tôn tự thuyết phục bản thân, sau đó dặn chú Nhiếp chú ý vệ sinh cho chó rồi rời đi.
Trong phòng, bà cụ Tô súc miệng, rửa mặt, chỉ cảm thấy lưỡi đau hơn.
Túc Bảo tìm một vòng cũng không thấy nữ quỷ mà bà cụ Tô nhắc tới, bé không khỏi cảm thấy kỳ quái.
"Sư phụ." Túc Bảo chắp tay, thấp giọng hỏi: "Thật sự có nữ quỷ sao?"
Kỷ Trường gật đầu: "Chắc là vậy, hai con chó và Cái Chuông đều gầm lên. Hiện tại chúng ta nên xác nhận nữ quỷ này đã vào nhà như thế nào."
Túc Bảo đã vẽ bùa và đặt ở tám địa điểm trong trang viên nhà họ Tô, những người khác nhìn thấy chỉ tưởng bé vẽ nguệch ngoạc, nhưng thực chất đó đều là bùa có phép thuật.
Theo lý thì không có hồn ma nào có thể vào trang viên, trừ phi Túc Bảo cho phép.
“Cho phép…” Túc Bảo cầm vài sợi tóc trong tay, chạy ra cửa hỏi con chó: “Bá Tổng, đây là lông của em à?”
Con chó lùi lại và gầm lên với sợi lông trên tay Túc Bảo.
Kỷ Trường cười lạnh nói: "Không phải của nó, xem ra đối phương thật sự có thủ đoạn gì đó."
Túc Bảo đột nhiên nói: "Sư phụ, hai cái bàn chải lợi hại thật ạ?"
Túc Bảo luôn nghe thấy mọi người nhắc tới hai cái bàn chải.
Nhưng lần trước khi ba bé bắt được ông chú hói đầu, bé nhìn kỹ thì không thấy cái bàn chải nào trên người chú đó.
Lần ấy bé quên không hỏi, giờ mới nhớ ra.
Kỷ Trường không biết trong đầu cô bé con đang nghĩ gì, chỉ đoán bé đang nhớ tới Trần Thương Vũ, hắn đáp: "Khó nói lắm. Túc Bảo, con có biết về Vu thuật không?"
Kỷ Trường nói tiếp: "Vu thuật là một phương pháp nhờ vào sức mạnh thần bí để tác động hoặc điều khiển người hoặc vật nào đó. Trong số các Vu thuật, có hai thứ rất lợi hại, được gọi là nghi thức giáng thần và thần chú."
“Họ có 8 loại phép thuật chính như: cầu mưa, thần phán vu thuật - nhân danh thần phán xét tội ác của người khác, vu thuật điềm báo, dự đoán ý trời và những gì sẽ xảy ra, còn có vu thuật xua đuổi tà ma, vu thuật trừ tà, vu thuật bùa chú, vu thuật thạch cổ, vu thuật chiêu hồn.”
“Trong đó bùa chú và vu thuật thạch cổ có một loại gọi là Hạ Giáng Đầu…”
Hiện nay, những thứ này không còn phân biệt rõ ràng, có người còn gọi những thứ này là pháp thuật của bà đồng. Có điều, đâu có bà đồng nào làm ra những chuyện nham hiểm như vậy...
Hạ Giáng Đầu còn gọi là Giáng Đầu thuật.
Thông qua việc cho người khác ăn hoặc tiếp xúc với một vật bị nguyền rủa nào đó, khiến người kia thay đổi thói quen, từ đó kiểm soát tâm trí hoặc cơ thể của người trúng thuật Hạ Giáng Đầu để đạt được mục đích nào đó.
Kỷ Trường nói: "Bây giờ mấy thứ này rất khó giải thích rõ ràng, thế giới loài người ngày nay đã không còn giống như trước nữa. Người có thể phân biệt rõ mấy thứ này không còn nhiều."
Túc Bảo cảm thấy có gì khó phân rõ đâu?
Bé chắp tay đếm: "Đây không phải đều giống như những gì sư phụ dạy sao? Túc Bảo cũng có thể vẽ bùa hoa đào để cầu phúc, khác gì vu thuật cầu mưa đâu? Tương ứng với vu thuật điềm báo, Túc Bảo biết bói quẻ. Còn vu thuật trừ tà, vu thuật bùa chú, vu thuật chiêu hồn thì Túc Bảo cũng biết vẽ bùa trừ tà với gọi hồn quỷ đó thôi.”
Cái nào vu thuật có thì bé cũng vẽ được qua lá bùa, chỉ có điều sư phụ dạy bé không thể ếm bùa người khác hoặc làm hại người khác.
Vì vậy, nếu thích, khi tức giận bé cũng có thể la hét, vẽ vòng tròn và nguyền rủa!
Bé thực sự biết cách vẽ vòng tròn đó nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.