Chương 449: Thứ nó mất đi lại là tình yêu
Tề Lan
26/02/2024
Bệnh viện thú cưng.
Mộc Quy Phàm đón chó săn ra ngoài, lúc trước chó săn bị chuốc thuốc độc, cả người gầy gò, da lông ảm đạm, đứng cũng không đứng lên nổi.
Ở bệnh viện điều trị mấy hôm, nó đã khôi phục kha khá, mặc dù nhìn trông vẫn rất gầy, nhưng có tinh thần hơn hẳn.
Trở lại nhà họ Tô, bà cụ Tô đang ôm một chậu hoa bước ra từ trong nhà kính, nhìn thấy Túc Bảo lại dẫn một con chó trở về, bà kinh ngạc nói: "Đây là con chó săn mà con đã nhắc đến lúc trước à?"
Túc Bảo nắm xích chó, gật đầu nói: "Dạ, bà ngoại, con có thể nuôi nó không?"
Trong nhà đã nuôi một con mèo và một con chó rồi, Túc Bảo không xác định liệu bà ngoại có đồng ý không nữa, nếu không đồng ý, vậy thì bé sẽ để ba mang về nhà họ Mộc.
Bà cụ Tô gật đầu nói: "Cũng được. Nhưng mà…"
Đáy lòng Túc Bảo căng thẳng.
Bà cụ Tô nhìn con chó săn.
Cao to như vậy, nhưng lại quá gầy.
"Bảo dì Ngô lấy cho nó chút đồ ăn đi! Gầy đến mức độ này rồi.
Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, vui sướng nói: "Cảm ơn bà ngoại!"
Bé mang theo chó chạy vào bên trong, đột nhiên lại nghe thấy bà cụ Tô nói: "Chờ một chút!"
Đáy lòng Túc Bảo lại căng thẳng… Bà ngoại đổi ý rồi sao?
"Bà ngoại?" Bé quay đầu khó hiểu hỏi.
Bà cụ Tô híp mắt, nhìn chằm chằm trán của bé: "Trán của con bị làm sao vậy?"
Lúc này đến phiên Mộc Quy Phàm căng thẳng.
Lần này anh quên mất không lau vết thuốc đỏ trên trán bé!
Một khối sưng đỏ nhỏ như vậy, thế mà bà cụ vẫn có thể nhìn ra được.
Mộc Quy Phàm xoa xoa đầu Túc Bảo, vô cùng "không cẩn thận" kéo tóc bé xuống, biến thành tóc mái che khuất trán.
"Không có gì, muỗi cắn một cái mà thôi."
Bà cụ Tô đặt chậu hoa trong tay xuống, dùng khăn lông lau tay, vừa đi tới vừa nói: "Thật không?"
Mộc Quy Phàm nắm chặt tay đưa lên miệng ho khan một tiếng: "Ừm. À đúng rồi, tôi phải đi xử lý chút chuyện."
Dứt lời anh lập tức cất bước rời đi.
Bà cụ Tô nửa ngồi xổm xuống, vén tóc trên trán Túc Bảo lên, kết quả nhìn thấy trên trán của bé có một khối sưng đỏ to bằng móng tay cái, còn hơi tím xanh.
Mặt của bà lập tức đanh lại: "Mộc - Quy - Phàm!"
Đôi chân dài của Mộc Quy Phàm chỉ bước hai bước đã vọt vào cửa, biến mất tăm mất tích.
Túc Bảo cười híp cả mắt, vươn cái tay nhỏ ra sờ lên đỉnh đầu bà cụ: "Không sao á bà ngoại, không đau chút nào. Là lúc con đang chơi với chó con, nó ngậm hòn đá không cẩn thận đập trúng con thôi."
Bé rất thành thật kể lại quá trình chơi ném đá với con chó, vẻ mặt vui mừng hớn hở.
Bà cụ Tô lại nhíu mày.
Hòn đá dính nước miếng của chó đập trúng trán.
Nhìn chỗ bầm tím kia đi, ai biết liệu có rách da hay không?
"Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, con phải đi tiêm phòng với bà."
Nụ cười của Túc Bảo lập tức cứng đờ: "???"
Cơm nước xong, Túc Bảo lề mà lề mề, lúc thì nói muốn cho vẹt ăn, lúc lại nói muốn cho mèo ăn, lúc còn nói muốn cho chó săn ăn.
Rồi còn kêu phải đặt tên cho con chó.
Dù sao cũng không muốn đi.
Hân đầu to cười ha ha: "Em gái, không phải em sợ đó chứ?! Lần trước chị đi tiêm em đâu có như vậy!"
Túc Bảo mạnh miệng: "Nói linh tinh, em không hề sợ nhá...! Là chó săn không khỏe, nó, nó bị người ta cho uống thuốc độc, ba nói dạ dày nó bị cháy hỏng rồi, em phải cho nó ăn mới được."
Tô Tử Du: "Đúng vậy!"
Em gái còn không sợ quỷ thì sao có thể sợ đi tiêm được?
Đối với em gái mà nói, tiêm chỉ như vẩy nước mà thôi.
Túc Bảo ngồi xổm trên bậc thang, ghé vào đầu gối nhìn chó săn ăn.
Trong nhà lại có thêm một thành viên mới.
Trong khoản vật cưng, địa vị của Tiểu Ngũ không thể lay động, địa vị của ông nội rùa lại là nguyên lão nên càng không thể lay động.
Ngoại trừ hai thành viên có địa vị "không thể lay động" này ra, còn có mèo mướp Huyền Linh, chó hoang Thủ Vọng đã mất bạn đồng hành, cùng với chó săn bị chuốc bả chuột.
Một chim một rùa một mèo hai chó.
Nên đặt tên là gì nhỉ? Túc Bảo nghiêng đầu nhìn chó săn đang uể oải ăn cơm.
Thủ Vọng đã quen với hoàn cảnh trong nhà lắc lắc cái đuôi, giống như ông già lần mò đến sau lưng Túc Bảo rồi nằm sấp xuống - - lặng lẽ dùng thân thể của mình làm đệm dựa cho bé.
Huyền Linh ngồi xổm trên cây, bày ra tư thế săn thú nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ thì nhảy từ vai Túc Bảo lên lưng Thủ Vọng, dùng miệng gõ đầu nó: "Này, ông có biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi không?"
Thủ Vọng nhẫn nhục chịu đựng, đánh không trả đũa mắng không cãi lại.
Tiểu Ngũ nói: "Ông nói không biết hả?"
Thủ Vọng: "…"
Tiểu Ngũ lắc đầu: "Chuyện này ấy à, những gì cần hiểu thì đều đã hiểu, không hiểu thì tui cũng sẽ không nói thêm gì cả, chỉ có thể nói rằng chuyện này rất lớn, nói rằng máu chảy thành sông cũng không ngoa chút nào, về phần là gì thì ông đừng hỏi, nói cho ông biết ông cũng không hiểu."
Thủ Vọng: "…"
Túc Bảo Tô Tử Du and Hân đầu to: "…"
Kỷ Trường nheo mắt, liếc Tiểu Ngũ một cái.
Kiến thức nói nhảm đã được nó ứng dụng rất nhuần nhuyễn.
Nhưng mà thân phận của Tiểu Ngũ rất đặc biệt, không chỉ là sứ giả câu hồn trong hình hài động vật biết bay, mà lời của nó có đôi khi còn có thể là một câu tiên đoán.
Chuyện lớn, máu chảy thành sông?
. . . Kỷ Trường vùi đầu lật sách.
Đúng lúc này, Huyền Linh đột nhiên nhảy xuống từ trên cây, đột nhiên nhào về phía Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ giật mình bay lên: "Đậu má, đậu má!"
Nó không ngờ khi Túc Bảo đang ở đây mà lão Lục cũng dám ra tay với nó.
Lông vũ trên cánh đã bị nhổ mất một cây.
Quả nhiên là "máu chảy thành sông"!
Kỷ Trường không khỏi xoa trán, đột nhiên có cảm giác mình hơi mẫn cảm rồi thì phải. Lời nhắc nhở về Túc Bảo lâu lắm rồi không xuất hiện trên sách, vì vậy hắn vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.
Túc Bảo vớt Huyền Linh lên bằng một tay, đặt ở trước mặt dạy dỗ: "Huyền Linh, không được dọa Tiểu Ngũ!"
Huyền Linh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, tủi thân kêu meo meo, Túc Bảo chợt nghĩ đến điều gì đó - -: "Đừng bảo lúc em ở nhà lại bị Tiểu Ngũ bắt nạt đấy nhé?"
Huyền Linh: "Meo meo meo!"
Tiểu Ngũ thấy vậy thì sao có thể ngồi yên cho được?
Nó bay đến đậu lên vai Túc Bảo, nước mắt lưng tròng: "Hu hu hu, Bảo à, đều là lỗi của tui, lão Lục chỉ muốn trả thù tui một chút mà thôi, tui không sao. Tui không muốn hai người vì tui mà cãi nhau!"
Túc Bảo: "?"
Lời này giống như đang xin lỗi nhận sai, nhưng hình như lại có chút không đúng lắm.
Không xác định được, để xem lại xem.
Túc Bảo nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ngậm lông vũ bị nhổ trong miệng, rất cố gắng cắm nó về chỗ cũ, vẻ mặt cực kỳ "buồn thiu và đau đớn": "Không sao, tui chỉ bị gãy một cái cánh thôi, mà lão Lục, thứ nó mất đi lại chính là tình yêu!"
Túc Bảo: "?"
Hân đầu to: "?"
Tô Tử Du: "…"
Thật hết chỗ nói mà.
Con chim này học được nhiều lời thoại như thế ở đâu ra vậy, bình thường rốt cuộc nó đã làm gì ở nhà thế.
Mộc Quy Phàm đón chó săn ra ngoài, lúc trước chó săn bị chuốc thuốc độc, cả người gầy gò, da lông ảm đạm, đứng cũng không đứng lên nổi.
Ở bệnh viện điều trị mấy hôm, nó đã khôi phục kha khá, mặc dù nhìn trông vẫn rất gầy, nhưng có tinh thần hơn hẳn.
Trở lại nhà họ Tô, bà cụ Tô đang ôm một chậu hoa bước ra từ trong nhà kính, nhìn thấy Túc Bảo lại dẫn một con chó trở về, bà kinh ngạc nói: "Đây là con chó săn mà con đã nhắc đến lúc trước à?"
Túc Bảo nắm xích chó, gật đầu nói: "Dạ, bà ngoại, con có thể nuôi nó không?"
Trong nhà đã nuôi một con mèo và một con chó rồi, Túc Bảo không xác định liệu bà ngoại có đồng ý không nữa, nếu không đồng ý, vậy thì bé sẽ để ba mang về nhà họ Mộc.
Bà cụ Tô gật đầu nói: "Cũng được. Nhưng mà…"
Đáy lòng Túc Bảo căng thẳng.
Bà cụ Tô nhìn con chó săn.
Cao to như vậy, nhưng lại quá gầy.
"Bảo dì Ngô lấy cho nó chút đồ ăn đi! Gầy đến mức độ này rồi.
Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, vui sướng nói: "Cảm ơn bà ngoại!"
Bé mang theo chó chạy vào bên trong, đột nhiên lại nghe thấy bà cụ Tô nói: "Chờ một chút!"
Đáy lòng Túc Bảo lại căng thẳng… Bà ngoại đổi ý rồi sao?
"Bà ngoại?" Bé quay đầu khó hiểu hỏi.
Bà cụ Tô híp mắt, nhìn chằm chằm trán của bé: "Trán của con bị làm sao vậy?"
Lúc này đến phiên Mộc Quy Phàm căng thẳng.
Lần này anh quên mất không lau vết thuốc đỏ trên trán bé!
Một khối sưng đỏ nhỏ như vậy, thế mà bà cụ vẫn có thể nhìn ra được.
Mộc Quy Phàm xoa xoa đầu Túc Bảo, vô cùng "không cẩn thận" kéo tóc bé xuống, biến thành tóc mái che khuất trán.
"Không có gì, muỗi cắn một cái mà thôi."
Bà cụ Tô đặt chậu hoa trong tay xuống, dùng khăn lông lau tay, vừa đi tới vừa nói: "Thật không?"
Mộc Quy Phàm nắm chặt tay đưa lên miệng ho khan một tiếng: "Ừm. À đúng rồi, tôi phải đi xử lý chút chuyện."
Dứt lời anh lập tức cất bước rời đi.
Bà cụ Tô nửa ngồi xổm xuống, vén tóc trên trán Túc Bảo lên, kết quả nhìn thấy trên trán của bé có một khối sưng đỏ to bằng móng tay cái, còn hơi tím xanh.
Mặt của bà lập tức đanh lại: "Mộc - Quy - Phàm!"
Đôi chân dài của Mộc Quy Phàm chỉ bước hai bước đã vọt vào cửa, biến mất tăm mất tích.
Túc Bảo cười híp cả mắt, vươn cái tay nhỏ ra sờ lên đỉnh đầu bà cụ: "Không sao á bà ngoại, không đau chút nào. Là lúc con đang chơi với chó con, nó ngậm hòn đá không cẩn thận đập trúng con thôi."
Bé rất thành thật kể lại quá trình chơi ném đá với con chó, vẻ mặt vui mừng hớn hở.
Bà cụ Tô lại nhíu mày.
Hòn đá dính nước miếng của chó đập trúng trán.
Nhìn chỗ bầm tím kia đi, ai biết liệu có rách da hay không?
"Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, con phải đi tiêm phòng với bà."
Nụ cười của Túc Bảo lập tức cứng đờ: "???"
Cơm nước xong, Túc Bảo lề mà lề mề, lúc thì nói muốn cho vẹt ăn, lúc lại nói muốn cho mèo ăn, lúc còn nói muốn cho chó săn ăn.
Rồi còn kêu phải đặt tên cho con chó.
Dù sao cũng không muốn đi.
Hân đầu to cười ha ha: "Em gái, không phải em sợ đó chứ?! Lần trước chị đi tiêm em đâu có như vậy!"
Túc Bảo mạnh miệng: "Nói linh tinh, em không hề sợ nhá...! Là chó săn không khỏe, nó, nó bị người ta cho uống thuốc độc, ba nói dạ dày nó bị cháy hỏng rồi, em phải cho nó ăn mới được."
Tô Tử Du: "Đúng vậy!"
Em gái còn không sợ quỷ thì sao có thể sợ đi tiêm được?
Đối với em gái mà nói, tiêm chỉ như vẩy nước mà thôi.
Túc Bảo ngồi xổm trên bậc thang, ghé vào đầu gối nhìn chó săn ăn.
Trong nhà lại có thêm một thành viên mới.
Trong khoản vật cưng, địa vị của Tiểu Ngũ không thể lay động, địa vị của ông nội rùa lại là nguyên lão nên càng không thể lay động.
Ngoại trừ hai thành viên có địa vị "không thể lay động" này ra, còn có mèo mướp Huyền Linh, chó hoang Thủ Vọng đã mất bạn đồng hành, cùng với chó săn bị chuốc bả chuột.
Một chim một rùa một mèo hai chó.
Nên đặt tên là gì nhỉ? Túc Bảo nghiêng đầu nhìn chó săn đang uể oải ăn cơm.
Thủ Vọng đã quen với hoàn cảnh trong nhà lắc lắc cái đuôi, giống như ông già lần mò đến sau lưng Túc Bảo rồi nằm sấp xuống - - lặng lẽ dùng thân thể của mình làm đệm dựa cho bé.
Huyền Linh ngồi xổm trên cây, bày ra tư thế săn thú nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ thì nhảy từ vai Túc Bảo lên lưng Thủ Vọng, dùng miệng gõ đầu nó: "Này, ông có biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi không?"
Thủ Vọng nhẫn nhục chịu đựng, đánh không trả đũa mắng không cãi lại.
Tiểu Ngũ nói: "Ông nói không biết hả?"
Thủ Vọng: "…"
Tiểu Ngũ lắc đầu: "Chuyện này ấy à, những gì cần hiểu thì đều đã hiểu, không hiểu thì tui cũng sẽ không nói thêm gì cả, chỉ có thể nói rằng chuyện này rất lớn, nói rằng máu chảy thành sông cũng không ngoa chút nào, về phần là gì thì ông đừng hỏi, nói cho ông biết ông cũng không hiểu."
Thủ Vọng: "…"
Túc Bảo Tô Tử Du and Hân đầu to: "…"
Kỷ Trường nheo mắt, liếc Tiểu Ngũ một cái.
Kiến thức nói nhảm đã được nó ứng dụng rất nhuần nhuyễn.
Nhưng mà thân phận của Tiểu Ngũ rất đặc biệt, không chỉ là sứ giả câu hồn trong hình hài động vật biết bay, mà lời của nó có đôi khi còn có thể là một câu tiên đoán.
Chuyện lớn, máu chảy thành sông?
. . . Kỷ Trường vùi đầu lật sách.
Đúng lúc này, Huyền Linh đột nhiên nhảy xuống từ trên cây, đột nhiên nhào về phía Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ giật mình bay lên: "Đậu má, đậu má!"
Nó không ngờ khi Túc Bảo đang ở đây mà lão Lục cũng dám ra tay với nó.
Lông vũ trên cánh đã bị nhổ mất một cây.
Quả nhiên là "máu chảy thành sông"!
Kỷ Trường không khỏi xoa trán, đột nhiên có cảm giác mình hơi mẫn cảm rồi thì phải. Lời nhắc nhở về Túc Bảo lâu lắm rồi không xuất hiện trên sách, vì vậy hắn vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.
Túc Bảo vớt Huyền Linh lên bằng một tay, đặt ở trước mặt dạy dỗ: "Huyền Linh, không được dọa Tiểu Ngũ!"
Huyền Linh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, tủi thân kêu meo meo, Túc Bảo chợt nghĩ đến điều gì đó - -: "Đừng bảo lúc em ở nhà lại bị Tiểu Ngũ bắt nạt đấy nhé?"
Huyền Linh: "Meo meo meo!"
Tiểu Ngũ thấy vậy thì sao có thể ngồi yên cho được?
Nó bay đến đậu lên vai Túc Bảo, nước mắt lưng tròng: "Hu hu hu, Bảo à, đều là lỗi của tui, lão Lục chỉ muốn trả thù tui một chút mà thôi, tui không sao. Tui không muốn hai người vì tui mà cãi nhau!"
Túc Bảo: "?"
Lời này giống như đang xin lỗi nhận sai, nhưng hình như lại có chút không đúng lắm.
Không xác định được, để xem lại xem.
Túc Bảo nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ngậm lông vũ bị nhổ trong miệng, rất cố gắng cắm nó về chỗ cũ, vẻ mặt cực kỳ "buồn thiu và đau đớn": "Không sao, tui chỉ bị gãy một cái cánh thôi, mà lão Lục, thứ nó mất đi lại chính là tình yêu!"
Túc Bảo: "?"
Hân đầu to: "?"
Tô Tử Du: "…"
Thật hết chỗ nói mà.
Con chim này học được nhiều lời thoại như thế ở đâu ra vậy, bình thường rốt cuộc nó đã làm gì ở nhà thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.