Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 450: Diêu Thi Duyệt tẩy não bà cụ?

Tề Lan

26/02/2024

Vẻ mặt Túc Bảo bối rối, những lời này quen quá, cứ như bé đã từng xem được trong một bộ phim truyền hình máu chó vậy!

Bé lắc đầu, nhíu đôi mày nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Sau này không được phép cãi vã, đánh nhau nữa, chỉ có những đứa trẻ hư mới cãi nhau đánh nhau!"

Huyền Linh ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, dụi đầu vào Túc Bảo.

Tiểu Ngũ cũng thật biết phối hợp, nó dụi cái đầu nhỏ vào người Túc Bảo nói: "Tiểu Ngũ ngoan, Tiểu Ngũ ngoan!"

Túc Bảo bị nó cọ cọ lại bật cười khúc khích.

Chó săn ngẩng đầu nhìn bát cơm không muốn ăn.

Túc Bảo thở dài: "Sao lại không muốn ăn? Không được thế đâu! Khi ốm thì phải ăn thật ngon để có sức!"

Bé ôm đầu gối, tựa cằm lên đầu gối và nghiêng đầu nhìn con chó săn.

Con chó săn im lặng nhìn bé.

Con chó săn có bộ lông màu vàng đen lẽ ra phải trông rất hung dữ mới đúng nhưng giờ đây sức lực của nó đã suy yếu trầm trọng đến mức ăn uống cũng không được ngon miệng.

Túc Bảo bỗng nhiên nói: "Bé biết rồi, dạ dày của mày không tốt!"

Bé hiểu điều này, ngày hôm qua anh Tử Du đã kể một câu chuyện nói rằng những trùm sò thường đều có dạ dày không tốt.

Hai mắt cô bé sáng ngời: "Vậy thì quyết định đi, mày tên là Phách Tổng đi!"

Chó săn: "?"

Túc Bảo đứng dậy chạy vào nhà.

Vừa gọi bà ngoại: "Bà ngoại ơi! Dạ dày của Phách Tổng không tốt. Túc Bảo muốn cho Phách Tổng uống thuốc!"

Bà ngoại đang nấu ăn: "?"

Lúc kê đơn thuốc cho Tô Nhất Trần trong nhà có giữ lại một ít thuốc đông y, Túc Bảo đi đến kho chứa hàng khô lấy ra một ít dược liệu, vò nát rồi nhào trộn lại với nhau.

Sau đó bé đặt một cái rổ nhỏ trước mặt Phách Tổng: "Đây, uống thuốc đi ~"

Chó săn: "?"

Cuối cùng chó săn không uống những thứ thuốc này, không có con chó nào uống thuốc như thế này cả...

Bà cụ Tô dứt khoát lấy thuốc bắt lên hầm với nước nấu hầm xương, đặc biệt cho chó săn ăn.

Cho dù chú chó săn gầy trơ xương, lông trụi lủi vẫn có một cái tên vô cùng khí phách - Phách Tổng

Bà cụ Tô đưa Túc Bảo đi chích ngừa.

Túc Bảo thật sự muốn chạy trốn, nhưng không thể!

Cả hai nhanh chóng đến bệnh viện và ngồi vào phòng tiêm chủng.

Dì y tá đẩy ống tiêm, đẩy ra ngoài vài giọt thuốc.

"Nào, đừng lo lắng, giơ tay lên nào."

Túc Bảo có vẻ lo lắng: "Dì y tá, con không lo lắng."



Hân Hân che mặt, hé một ngón tay nhìn Túc Bảo, hả hê nói: "Ha ha, em gái đừng sợ, nếu sợ quá thì cứ hét Fighting!”

Không biết lần trước ai đã rất nghiêm túc hô fighting nhưng ngay cả các y tá trong phòng chích ngừa cũng vẫn nhớ đến cô bé

Y tá nghe vậy ngẩng đầu lên mỉm cười: "Ồ, là Hân Hân đó sao, lại đây cô xem một chút… Ở đây có hai phiếu, Hân Hân chuẩn bị tiêm mũi thứ ba rồi.”

Nụ cười của Hân Hân đột nhiên đông cứng trên khuôn mặt cô bé.

Túc Bảo nhắm chặt mắt lại, hét lớn: "Dì y tá, nhanh lên! Không cần khách khí với cháu!”

Cô y tá buồn cười đâm kim xuống nhưng khi kim đâm vào thì không vào được.

Cô lại còn vui hơn: “Con ơi, con căng thẳng quá, da thịt căng quá, kim không vào được!”

Túc Bảo: ???

Đó là một lời nói dối, rõ ràng là nó bị mắc kẹt.

Y tá xoa xoa cánh tay bé, nói: "Thư giãn đi..."

Lúc này, một người phụ nữ từ phòng tiêm chủng bước ra, nhìn thấy Túc Bảo, kinh ngạc nói: "Ồ là cháu sao!"

Đó là Diêu Thi Duyệt.

Diêu Thi Duyệt thấy y tá đổ mồ hôi đầm đìa nhưng không thể đâm kim vào được, nên mỉm cười nói: "Để tôi làm cho! Việc này cần một chút kinh nghiệm và kỹ xảo đấy. Nếu cơ quá căng, nếu cứ cố đâm vào kim sẽ dễ gãy lắm."

Đôi mắt của Túc Bảo sáng lên khi nhìn thấy Diêu Thi Duyệt.

Sư phụ nói hắn muốn bé đi điều tra người này.

Vừa hay cô ta lại xuất hiện ở đây.

Túc Bảo ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, rất cẩn thận, nhưng thực sự không nhìn thấy gì trên người Diêu Thi Duyệt hay phía sau cô ta.

Kỳ lạ, khí đen ở giữa mi tâm đâu rồi, sao xung quanh mình lại chẳng có gì cả?

Diêu Thi Duyệt không khỏi cảm thấy vui mừng thầm khi nhìn thấy đôi mắt của Túc Bảo sáng lên và trông rất hạnh phúc sau khi nhìn thấy cô ta.

Lập tức nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, để gì tiêm cho con.”

Y tá sửng sốt nói: "Việc này không được đâu..."

Làm sao có thể tùy tiện để người khác tiêm thuốc cho bệnh nhân?

Diêu Thi Duyệt là bạn tốt của giám đốc ở đây thôi, nhưng cô ta cũng không được làm vậy.

Diêu Thi Duyệt liếc một cái, nhàn nhạt nói: “Nói cho tôi biết, không sao đâu, tôi cũng là bác sĩ.”

Cô y tá không hiểu vì sao lại do dự, chần chờ, nhìn chằm chằm vào cây kim trong tay mình...

Cây kim đã bị Diêu Thi Duyệt lấy đi.

Diêu Thi Duyệt khẽ mỉm cười, cúi người nói: "Tô tiểu thư, tôi tiêm sẽ không đau đâu, không tin thì thử xem nhé.”

Cô ta lặng lẽ lấy một lá bùa trong túi ra, động tác rất khẽ, muốn lặng lẽ đeo lá bùa vào tay Túc Bảo.

Diêu Thi Duyệt rất tự tin vào phương pháp này của mình, và “tiên nhân” đứng sau lưng cô ta cũng rất có bản lĩnh đấy.

Nhưng cô ta không hề biết rằng những hành động này trước mặt Túc Bảo chẳng khác gì đang múa rìu qua mắt thợ…



Túc Bảo vốn đang lo lắng khi không thấy Diêu Thi Duyệt có gì bất thường, nhưng bây giờ bé đã thấy một luồng khí đen bốc lên trên đỉnh đầu của cô ta rồi.

"Oa!" Túc Bảo kinh ngạc chặn tay cô ta lại: "Dì, dì muốn bỏ bùa con à?"

Sắc mặt bà cụ Tô khó coi, trực tiếp ngăn Diêu Thi Duyệt sang một bên.

"Bệnh viện của các người thì các người muốn làm gì thì làm sao? Chó mèo gì cũng có thể tiêm cho người ta à?!" Vẻ mặt bà cụ nghiêm nghị nói: "Gọi giám đốc của mấy người ra đây!"

Trong lòng Diêu Thi Duyệt sửng sốt, đây là bà cụ Tô!

Mẹ chồng tương lai của cô ta!

May mắn thay, cô ta đang đeo khẩu trang, lập tức cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi!" rồi vội vàng rời đi!

Bà cụ Tô cau mày, giám đốc phòng tiêm chủng cũng bước ra xin lỗi rối rít.

Vì cả hai đứa trẻ đều cần được tiêm phòng nên bà cụ Tô cau mày, Túc Bảo kéo bà cụ đi nên cũng không thèm truy cứu sự việc nữa.

Chẳng mấy chốc, tiếng Hân Hân khóc lóc thảm thiết vang lên từ phòng tiêm chủng...

Sau khi tiêm phòng xong, bà cụ Tô đưa bọn nhỏ về.

Bà cụ hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ Túc Bảo - nếu không chuyện hôm nay đã không trôi qua dễ dàng như thế này.

Diêu Thi Duyệt trốn sau phòng tư vấn với vẻ mặt rất đáng sợ.

Lại bị đứa trẻ đó phát hiện… Chết tiệt.

Nhưng cũng không thể để bà cụ Tô có ấn tượng xấu với cô ta... Diêu Thi Duyệt lẩm bẩm điều gì đó, yêu cầu 'tiên nhân' tẩy não bà cụ Tô, khiến bà ấy quên đi chuyện hôm nay...

Túc Bảo sẽ đến trường trong vài ngày tới, Phách Tổng đã ổn định cuộc sống ở nhà họ Tô..

Điều kỳ lạ là Diêu Thi Duyệt lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào

Bà cụ Tô nghĩ rằng cô ta đã không còn cách nào khác rồi, dù sao thì nhà họ Tô cũng đã nhìn thấu cô ta rồi, không thể chịu được bộ dạng đó, dù có tốn bao nhiêu công sức thì cũng vô ít thôi.

Chớp mắt một tuần trôi qua, bà cụ Tô nhận được lời mời - Muốn mời bà cụ Tô nổi tiếng trên mạng đến tham dự một buổi tụ họp khiêu vũ ở quảng trường.

Ông cụ Tô ngước lên và ngạc nhiên hỏi: "Bà muốn đi à?"

Một bà cụ giàu có...

Bà cụ Tô tự hào nói: "Sao vậy? Lần này sẽ có rất nhiều ông già đến đó, nếu ông chọc làm tôi không vui thì tôi sẽ đi tìm một ông bạn già khác để khiêu vũ cùng.”

Ông cụ Tô: "..."

Bà già sói mắt trắng này, thời gian gần đây là ai quay video cho bà, ai là người xòe hoa cho bà, lại còn muốn đi kiếm ông già khác sao!

Bà cụ Tô nhìn ông kinh ngạc, tâm trạng rất tốt.

Bà bưng một bát cơm lớn ngồi ở cửa ra vào: "Phách Tổng đến đây! Mau lại đây ăn cơm đi!"

Ông cụ Tô: "..."

Mỗi lần nghe đến cái tên này ông đều có một loại cảm giác như đang gọi con trai mình.

(Tô Nhất Trần ở công ty hắt hơi "?")

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook