Chương 55
Hồng Hạnh
29/09/2023
Mãi đến ngày cuối cùng của năm cũ, Kiều Vi mới được phép xuất viện.
"Lần tới gặp nhau là năm sau rồi." Điền Điềm tươi cười giúp cô thu xếp, "Chúc Vi Vi năm mới tràn ngập điều tốt đẹp.
Kiều Vi mỉm cười cảm ơn.
Hôm nay xuất viện, Kiều Vi không vội về nhà dùng bữa cơm tất niên vì ban nhạc nhận được lời mời biểu diễn đầu tiên từ lúc thành lập, địa điểm là quảng trường trung tâm lớn nhất thành phố G, đêm giao thừa sẽ lên sân khấu biểu diễn.
Kiều Vi vừa kết thúc đợt hóa trị, không thể tham gia biểu diễn, có điều cô có thể ở dưới cổ vũ mọi người.
Dàn nhạc chỉ biểu diễn hai tiết mục, nhưng khi đó quảng trường trung tâm chắc chắn sẽ đông nghịt người, là cơ hội xuất hiện rất tốt. Từ mấy hôm trước Quý Viên đã hưng phấn không chịu được, dù gì sau bao năm học tập ở trường, đây là lần đầu tiên cô chính thức phô diễn kỹ năng của mình.
...
Bây giờ tuy chỉ mới diễn tập nhưng sân khấu đã dựng xong, hậu trường rộng gần 200m2 vô cùng bận rộn.
Mọi người đều mặc đồ biểu diễn và trang điểm kỹ càng, giản dị còn đeo khẩu trang như Kiều Vi đương nhiên trở nên thu hút.
Thợ trang điểm được người tổ chức thuê, làm việc mau lẹ. Quý Viên trang điểm xong, buồn chán tám chuyện với Kiều Vi: "Cách bọn họ trang điểm như dây chuyền sản xuất vậy qua loa có lệ quá, tớ vốn định trông cậy vào lớp phấn cứu vớt mặt mình nhưng cậu xem, lông mày thô cứ như Crayon Shin-chan ấy..."
Còn chưa hết câu, cô ấy đã liếc nhìn thợ trang điểm kia, nghiến răng nghiến lợi thiếu chút đập bàn đứng bật dậy.
"Đúng là quá đáng mà!"
Kiều Vi quay đầu nhìn, lập tức hiểu tại sao cô ấy lại tức giận.
Lúc này ngồi trước bàn trang điểm là Lăng Lâm, đối với nam thần của đại học âm nhạc, thợ trang điểm hoàn toàn không gấp gáp như khi nãy mà khom lưng cẩn thận vẽ mắt cho anh.
"Miệng sắp hôn lên mũi anh ấy rồi..." Quý Viên nhìn chằm chằm, tay nắm chặt.
Kiều Vi bật cười: "Nếu đã để ý như vậy, cậu qua đó trông chừng không phải được rồi sao?"
Bạn gái ở bên, đối phương sẽ không dám làm gì quá đáng."
"Không thích." Quý Viên quay mặt đi, "Dù gì tớ cũng quen rồi."
Kiều Vi cúi đầu thở dài, tìm tăm bông giúp cô ấy sửa lại cung mày.
Cô và Quý Viên quen nhau từ nhỏ, đương nhiên biết từ khi bước vào giai đoạn này Quý Viên hay mất tự tin và lo được lo mất.
Bình tĩnh xem xét, bản thân Quý Viên không hề tệ, cô ấy có gương mặt đáng yêu, hơn nữa còn năng động hoạt bát, ở trong khoa piano cũng tính là người xuất sắc, nhưng có lẽ tình yêu luôn khiến người ta hèn mọn đến vậy.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, đáng tiếc chuyện tình cảm người ngoài không thể xen vào.
Khi ngẩng đầu, Lăng Lâm đang nói gì đó với đối phương, thợ trang điểm nhanh chóng đứng thẳng người, vội làm cho xong rồi thả anh đi.
Quý Viên hừ một tiếng.
...
Trước khi lên sân khấu, mọi người tụ tập lại, chỉnh dây kiểm tra nhạc cụ lần cuối.
Tính cách của mỗi người trong bàn nhạc được thể hiện rõ ngay lúc này.
Lần đầu Quý Viên dùng thân phận chơi organ lên sân khấu ngoại trừ ở quán bar, uống hai ly nước, cô mới miễn cưỡng bình tĩnh một chút. Lăng Lâm muốn chọc cô vui, đáng tiếc qua chuyện vừa rồi, nói gì Quý Viên cũng không nghe vào tai.
Thật ra Từ Tây Bốc cũng căng thẳng, có điều thiếu niên sĩ diện, sợ bị người ta nhìn ra, cho nên dứt khoát cầm di động chơi game. Đi so sánh, Viên Luật Thư bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu ôm cây bass của mình chỉnh lại dây, trầm tính đến mức không giống thiếu niên.
"Luật Thư."
Thiếu niên kinh ngạc, không ngờ Kiều Vi sẽ gọi mình.
"Trước đây ở thành phố Y em thường đi biểu diễn à?"
"Vâng." Lúc này cậu thế mà e lệ, "Ở bên đó em không có ban nhạc cố định, chỉ đảm nhận vai trò cứu cánh thôi."
Gia đình khó khăn, Viên Luật Thư chưa học hết cấp ba đã xin thôi học. Cậu học bass từ người chơi bass của ban nhạc ở quán bar đầu tiên mình làm thêm, học chưa được hai tháng, người ta từ chức, trước khi đi đã tặng cậu cây đàn cũ.
Nhất thời quán bar không tìm được tay bass phù hợp nên trực tiếp cho Viên Luật Thư lên sân khấu, tiền lương chỉ bằng một nửa tay bass kia. Để kiếm nhiều tiền hơn, Viên Luật Thư tập luyện đến mức trên tay không biết có bao nhiêu vết chai sần nhưng cuối cùng vì vấn đề kinh tế quán bar vẫn đóng cửa.
May mà lúc này cậu đã có chút danh tiếng, cũng có người tới mời cậu đi biểu diễn, chỉ tiếc trên giấy tờ cậu chỉ là thằng nhóc choai choai chưa thành niên, do vậy không ai muốn hợp tác lâu dài.
Nghe vậy, cuối cùng Từ Tây Bốc cũng đã tìm được cái cớ cho tâm trạng căng thẳng của mình. Cậu nói mà, như con chim mới chào đời như cậu sao có kinh nghiệm lên sân khấu như Viên Luật Thư!
Trong mấy người, vô tổ chức nhất phải kể đến Hoắc Hào Chi.
Không cho thợ trang điểm đụng vào mặt, tùy hứng như ở quán bar của mình, cứ như đây vốn dĩ không phải chuyện lên sân khấu biểu diễn, thậm chí anh còn ngẫu hứng chơi đàn, hát mấy câu tình ca tiếng Anh khởi động giọng với Kiều Vi.
Giọng anh trầm ấm đầy mê hoặc, tiết tấu boss anova dứt khoát, kỹ năng chơi đàn đương nhiên điêu luyện hơn Từ Tây Bốc.
Nhìn thôi Từ Tây Bốc cũng thấy rất khó chịu, cậu dứt khoát đến bên cạnh Kiều Vi, thì thầm: "Chị Vi Vi, chị có biết khoảng thời gian trước anh hai em về đế đô để làm gì không?"
"Làm gì..." Kiều Vi nghe hát, nhất thời không tập trung lắm.
"Xem mắt đấy!" Từ Tây Bốc chưa bao giờ kiềm chế sự ghen tị của mình, tố cáo thẳng, "Anh hai em còn mời người ta đi ăn. Nghe nói là con gái nhà Đức Lâm, em từng gặp chị ấy, đẹp lắm... Không, vẫn là chị Vi Vi đẹp hơn..."
"Đừng có ở trước mặt tôi kề tai nói nhỏ như vậy."
Tiếng đàn guitar dừng, Từ Tây Bốc nghiêng đầu nhìn thì thấy anh hai đang cảnh cáo nhìn cậu.
"Cậu đang nói gì đó?"
"Không... Không có gì."
"Cậu, qua đây." Hoắc Hào Chi vẫy tay.
Từ Tây Bốc lập tức cúi đầu miễn cưỡng đi qua, trực tiếp bị anh hai mình nắm lấy cổ áo.
"Nói tôi nghe với."
"Em nói tuy anh rất đẹp trai nhưng đồ da hôm nay ban tổ chức chuẩn bị lại xấu quá..."
Không đợi cậu nói hết, Hoắc Hào Chi nâng đầu gối đá eo Từ Tây Bốc một cái, đau thấu xương.
"Không phải câu này."
Kiều Vi thấy sắc mặt cậu không đúng lắm, là không thể tin trong sự kinh ngạc.
"Em sai rồi, em sai rồi anh hai." Mặt Từ Tây Bốc như đưa đám, "Em kể chuyện anh đi xem mắt..."
Xong rồi!
Hoắc Hào Chi ngước mắt nhìn Kiều Vi, ước gì có thể cắt lưỡi thằng nhóc này xuống đi làm rượu nhắm, giơ tay định đánh cậu ta.
Vẫn là Kiều Vi không đành lòng, khuyên nhủ: "Anh buông cậu ấy ra đi, sắp lên sân khấu rồi..."
Hoắc Hào Chi dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể buông tay, trước khi thả người đi, anh còn đá người ta hai cái mới tính là xong chuyện.
Cẩn thận ôm guitar định tới ngồi cạnh Kiều Vi, nhân viên tới thông báo chuẩn bị lên sân khấu.
Nghẹn lời giải thích trong bụng, Hoắc Hào Chi chỉ đành lên sân khấu trước.
...
Cho dù mỗi ngày Kiều Vi đều xem tiến độ mọi người tập luyện, nhưng màn trình diễn rock and roll trên sân khấu luôn chấn động hơn đĩa nhạc.
Quý Viên tiến bộ cực nhanh, chưa kể đến việc phối hợp với nhịp trống của Lăng Lâm, sự phối hợp của hai người đương nhiên vượt trội hơn những người khác. Kỹ năng của Từ Tây Bốc hơi yếu, nhưng có Hoắc Hào Chi dẫn dắt, khuyết điểm này hoàn toàn không lộ rõ.
Với hiệu ứng âm thanh, cho dù chỉ là diễn tập cũng khiến nhiệt huyết người xem sôi trào.
Âm sắc của guitar không sắc bén nhưng không có nhạc cụ nào có thể vùi lập nó khi tăng tốc. Tiếng bass trầm ấm sâu sắc lại mạnh mẽ kết hợp với tiếng organ kết cấu tất cả thành một chỉnh thể, lấp đầy những bộ phận rời rạc.
Kiều Vi đứng dưới sân khấu cùng dòng người, bỗng cảm thấy hốc mắt lên men.
Những nốt nhạc từ tai đi vào cơ thể đến tận từng đầu dây thần kinh, có một năng lượng như lốc xoáy dâng lên khiến người ta xao động.
Ban nhạc này do cô thành lập, cũng là cô theo suốt từ đầu đến cuối, từ xa lạ đến ăn ý cho cô cảm giác thân thuộc hơn ban nhạc Bell trước rất nhiều.
Tuổi trung bình của ban nhạc mới thấp hơn Bell, kỹ năng không thể so sánh, nhưng họ có nhiệt huyết của tuổi trẻ hơn ban nhạc Bellban đầu. Khát khao mơ ước, hướng tới tương lai, mãi mãi không từ bỏ, cũng không mất đi ý chí, vĩnh viễn không lùi bước.
Kiều Vi bỗng nhận ra chỉ cần luôn duy trì trạng thái này, ban nhạc rất có thể sẽ trở thành ban nhạc rock and roll ghê gớm.
Không, không phải có thể, là chắc chắn.
Hai tiết mục nhanh chóng kết thúc, nhưng ở cuối có một tình tiết nhỏ.
Có lẽ sợ xuống sân khấu anh hai sẽ tiếp tục xử lý mình, Từ Tây Bốc không muốn đi xuống, trước đây lúc luyện tập mọi người đã nói rõ, rõ ràng là tiết tấu blues tám ô nhịp đơn giản, hai giai điệu chính, organ ngẫu hứng hai lần, guitar ngẫu hứng hai lần, sau khi Quý Viên kết thúc hai lần ngẫu hứng sẽ đến giai điệu chính kết thúc, ai ngờ cậu ta lại sửa tiết tấu giữa chừng, Quý Viên gấp tới độ đầu đầy mồ hôi mới vất vả theo kịp.
Không đợi Hoắc Hào Chi lên tiếng, vừa xuống sân khấu Quý Viên đã mắng cậu ta một trận.
Lòng tự trọng của thiếu niên lúc này đã hạ thấp cực điểm, khó chịu đến mức chỉ biết đi tìm Viên Luật Thư trút giận, ai ngờ lại bị Quý Viên kéo tai dạy dỗ.
"Thằng nhóc nhà cậu sao lại vô sỉ vậy hả, chỉ biết gây chuyện với Luật Thư, nếu cậu có năng lực như vậy ấy thì tôi mắng cậu làm gì!"
...
Xuống sân khấu, chuyện đầu tiên Hoắc Hào Chi làm là trả áo da cho ban tổ chức, đi tìm Kiều Vi giải thích.
Số lượng người trên quảng trường rất lớn, xung quanh quá ồn, điện thoại cũng không gọi được, anh còn chưa kịp thở dốc đã xoay người tìm kiếp khắp nơi.
Có cô gái vừa nhìn thấy anh liền hét lên: "Ca sĩ chính! Anh là ca sĩ chính khi nãy đúng không?"
"A! Còn đẹp trai hơn trên sân khấu nữa!"
"Ký tên cho bọn em được không? Ký lên áo khoác này!"
Hoắc Hào Chi vội tìm người, mắt vừa bắt gặp một bóng dáng, bên tai như muốn nổ tung, lại ngẩng đầu đã không thấy đâu nữa.
Anh lạnh lùng đẩy mọi người ra: "Xin lỗi, tôi phải đi tìm bạn gái của mình."
Mấy cô gái không giận, ngược lại còn cảm thấy anh rất đàn ông, ríu rít đi theo: "Bạn gái anh trông thế nào? Bọn em tìm giúp anh."
"Nãy giờ bọn em ở đây, nói không chừng từng gặp cô ấy."
...
Kiều Vi không biết Hoắc Hào Chi tìm mình, cô vào toilet, không ngờ lại gặp Lâm Khả Du.
Lúc cô bước ra, Lâm Khả Du đang đứng trước gương trang điểm lại, cánh môi son màu đỏ tươi của táo.
Ngoại trừ cùng giảng viên hướng dẫn, cô và Lâm Khả Du không thân, từ khi nhập viện, dường như Kiều Vi không còn gặp cô ấy.
Đối phương từ gương nhìn cô chằm chằm, Kiều Vi không thể làm bộ không thấy, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Người phụ nữ không để ý tới cô.
Kiều Vi cũng không để bụng, cô đi rửa tay, hong khô, đang định ra ngoài thì bị người phía sau gọi lại.
"Kiều Vi."
Cô quay đầu, ngạc nhiên hỏi: "Có việc gì sao?"
"Tôi bây giờ là bạn gái của Tịch Việt, cô biết không?"
Việc này Kiều Vi đúng là không biết, cô còn đang thắc mắc đối phương sao lại nhắc tới vấn đề này, Lâm Khả Du đã hỏi tiếp.
"Cô và Tịch Việt có quan hệ gì?"
"Lần tới gặp nhau là năm sau rồi." Điền Điềm tươi cười giúp cô thu xếp, "Chúc Vi Vi năm mới tràn ngập điều tốt đẹp.
Kiều Vi mỉm cười cảm ơn.
Hôm nay xuất viện, Kiều Vi không vội về nhà dùng bữa cơm tất niên vì ban nhạc nhận được lời mời biểu diễn đầu tiên từ lúc thành lập, địa điểm là quảng trường trung tâm lớn nhất thành phố G, đêm giao thừa sẽ lên sân khấu biểu diễn.
Kiều Vi vừa kết thúc đợt hóa trị, không thể tham gia biểu diễn, có điều cô có thể ở dưới cổ vũ mọi người.
Dàn nhạc chỉ biểu diễn hai tiết mục, nhưng khi đó quảng trường trung tâm chắc chắn sẽ đông nghịt người, là cơ hội xuất hiện rất tốt. Từ mấy hôm trước Quý Viên đã hưng phấn không chịu được, dù gì sau bao năm học tập ở trường, đây là lần đầu tiên cô chính thức phô diễn kỹ năng của mình.
...
Bây giờ tuy chỉ mới diễn tập nhưng sân khấu đã dựng xong, hậu trường rộng gần 200m2 vô cùng bận rộn.
Mọi người đều mặc đồ biểu diễn và trang điểm kỹ càng, giản dị còn đeo khẩu trang như Kiều Vi đương nhiên trở nên thu hút.
Thợ trang điểm được người tổ chức thuê, làm việc mau lẹ. Quý Viên trang điểm xong, buồn chán tám chuyện với Kiều Vi: "Cách bọn họ trang điểm như dây chuyền sản xuất vậy qua loa có lệ quá, tớ vốn định trông cậy vào lớp phấn cứu vớt mặt mình nhưng cậu xem, lông mày thô cứ như Crayon Shin-chan ấy..."
Còn chưa hết câu, cô ấy đã liếc nhìn thợ trang điểm kia, nghiến răng nghiến lợi thiếu chút đập bàn đứng bật dậy.
"Đúng là quá đáng mà!"
Kiều Vi quay đầu nhìn, lập tức hiểu tại sao cô ấy lại tức giận.
Lúc này ngồi trước bàn trang điểm là Lăng Lâm, đối với nam thần của đại học âm nhạc, thợ trang điểm hoàn toàn không gấp gáp như khi nãy mà khom lưng cẩn thận vẽ mắt cho anh.
"Miệng sắp hôn lên mũi anh ấy rồi..." Quý Viên nhìn chằm chằm, tay nắm chặt.
Kiều Vi bật cười: "Nếu đã để ý như vậy, cậu qua đó trông chừng không phải được rồi sao?"
Bạn gái ở bên, đối phương sẽ không dám làm gì quá đáng."
"Không thích." Quý Viên quay mặt đi, "Dù gì tớ cũng quen rồi."
Kiều Vi cúi đầu thở dài, tìm tăm bông giúp cô ấy sửa lại cung mày.
Cô và Quý Viên quen nhau từ nhỏ, đương nhiên biết từ khi bước vào giai đoạn này Quý Viên hay mất tự tin và lo được lo mất.
Bình tĩnh xem xét, bản thân Quý Viên không hề tệ, cô ấy có gương mặt đáng yêu, hơn nữa còn năng động hoạt bát, ở trong khoa piano cũng tính là người xuất sắc, nhưng có lẽ tình yêu luôn khiến người ta hèn mọn đến vậy.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, đáng tiếc chuyện tình cảm người ngoài không thể xen vào.
Khi ngẩng đầu, Lăng Lâm đang nói gì đó với đối phương, thợ trang điểm nhanh chóng đứng thẳng người, vội làm cho xong rồi thả anh đi.
Quý Viên hừ một tiếng.
...
Trước khi lên sân khấu, mọi người tụ tập lại, chỉnh dây kiểm tra nhạc cụ lần cuối.
Tính cách của mỗi người trong bàn nhạc được thể hiện rõ ngay lúc này.
Lần đầu Quý Viên dùng thân phận chơi organ lên sân khấu ngoại trừ ở quán bar, uống hai ly nước, cô mới miễn cưỡng bình tĩnh một chút. Lăng Lâm muốn chọc cô vui, đáng tiếc qua chuyện vừa rồi, nói gì Quý Viên cũng không nghe vào tai.
Thật ra Từ Tây Bốc cũng căng thẳng, có điều thiếu niên sĩ diện, sợ bị người ta nhìn ra, cho nên dứt khoát cầm di động chơi game. Đi so sánh, Viên Luật Thư bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu ôm cây bass của mình chỉnh lại dây, trầm tính đến mức không giống thiếu niên.
"Luật Thư."
Thiếu niên kinh ngạc, không ngờ Kiều Vi sẽ gọi mình.
"Trước đây ở thành phố Y em thường đi biểu diễn à?"
"Vâng." Lúc này cậu thế mà e lệ, "Ở bên đó em không có ban nhạc cố định, chỉ đảm nhận vai trò cứu cánh thôi."
Gia đình khó khăn, Viên Luật Thư chưa học hết cấp ba đã xin thôi học. Cậu học bass từ người chơi bass của ban nhạc ở quán bar đầu tiên mình làm thêm, học chưa được hai tháng, người ta từ chức, trước khi đi đã tặng cậu cây đàn cũ.
Nhất thời quán bar không tìm được tay bass phù hợp nên trực tiếp cho Viên Luật Thư lên sân khấu, tiền lương chỉ bằng một nửa tay bass kia. Để kiếm nhiều tiền hơn, Viên Luật Thư tập luyện đến mức trên tay không biết có bao nhiêu vết chai sần nhưng cuối cùng vì vấn đề kinh tế quán bar vẫn đóng cửa.
May mà lúc này cậu đã có chút danh tiếng, cũng có người tới mời cậu đi biểu diễn, chỉ tiếc trên giấy tờ cậu chỉ là thằng nhóc choai choai chưa thành niên, do vậy không ai muốn hợp tác lâu dài.
Nghe vậy, cuối cùng Từ Tây Bốc cũng đã tìm được cái cớ cho tâm trạng căng thẳng của mình. Cậu nói mà, như con chim mới chào đời như cậu sao có kinh nghiệm lên sân khấu như Viên Luật Thư!
Trong mấy người, vô tổ chức nhất phải kể đến Hoắc Hào Chi.
Không cho thợ trang điểm đụng vào mặt, tùy hứng như ở quán bar của mình, cứ như đây vốn dĩ không phải chuyện lên sân khấu biểu diễn, thậm chí anh còn ngẫu hứng chơi đàn, hát mấy câu tình ca tiếng Anh khởi động giọng với Kiều Vi.
Giọng anh trầm ấm đầy mê hoặc, tiết tấu boss anova dứt khoát, kỹ năng chơi đàn đương nhiên điêu luyện hơn Từ Tây Bốc.
Nhìn thôi Từ Tây Bốc cũng thấy rất khó chịu, cậu dứt khoát đến bên cạnh Kiều Vi, thì thầm: "Chị Vi Vi, chị có biết khoảng thời gian trước anh hai em về đế đô để làm gì không?"
"Làm gì..." Kiều Vi nghe hát, nhất thời không tập trung lắm.
"Xem mắt đấy!" Từ Tây Bốc chưa bao giờ kiềm chế sự ghen tị của mình, tố cáo thẳng, "Anh hai em còn mời người ta đi ăn. Nghe nói là con gái nhà Đức Lâm, em từng gặp chị ấy, đẹp lắm... Không, vẫn là chị Vi Vi đẹp hơn..."
"Đừng có ở trước mặt tôi kề tai nói nhỏ như vậy."
Tiếng đàn guitar dừng, Từ Tây Bốc nghiêng đầu nhìn thì thấy anh hai đang cảnh cáo nhìn cậu.
"Cậu đang nói gì đó?"
"Không... Không có gì."
"Cậu, qua đây." Hoắc Hào Chi vẫy tay.
Từ Tây Bốc lập tức cúi đầu miễn cưỡng đi qua, trực tiếp bị anh hai mình nắm lấy cổ áo.
"Nói tôi nghe với."
"Em nói tuy anh rất đẹp trai nhưng đồ da hôm nay ban tổ chức chuẩn bị lại xấu quá..."
Không đợi cậu nói hết, Hoắc Hào Chi nâng đầu gối đá eo Từ Tây Bốc một cái, đau thấu xương.
"Không phải câu này."
Kiều Vi thấy sắc mặt cậu không đúng lắm, là không thể tin trong sự kinh ngạc.
"Em sai rồi, em sai rồi anh hai." Mặt Từ Tây Bốc như đưa đám, "Em kể chuyện anh đi xem mắt..."
Xong rồi!
Hoắc Hào Chi ngước mắt nhìn Kiều Vi, ước gì có thể cắt lưỡi thằng nhóc này xuống đi làm rượu nhắm, giơ tay định đánh cậu ta.
Vẫn là Kiều Vi không đành lòng, khuyên nhủ: "Anh buông cậu ấy ra đi, sắp lên sân khấu rồi..."
Hoắc Hào Chi dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể buông tay, trước khi thả người đi, anh còn đá người ta hai cái mới tính là xong chuyện.
Cẩn thận ôm guitar định tới ngồi cạnh Kiều Vi, nhân viên tới thông báo chuẩn bị lên sân khấu.
Nghẹn lời giải thích trong bụng, Hoắc Hào Chi chỉ đành lên sân khấu trước.
...
Cho dù mỗi ngày Kiều Vi đều xem tiến độ mọi người tập luyện, nhưng màn trình diễn rock and roll trên sân khấu luôn chấn động hơn đĩa nhạc.
Quý Viên tiến bộ cực nhanh, chưa kể đến việc phối hợp với nhịp trống của Lăng Lâm, sự phối hợp của hai người đương nhiên vượt trội hơn những người khác. Kỹ năng của Từ Tây Bốc hơi yếu, nhưng có Hoắc Hào Chi dẫn dắt, khuyết điểm này hoàn toàn không lộ rõ.
Với hiệu ứng âm thanh, cho dù chỉ là diễn tập cũng khiến nhiệt huyết người xem sôi trào.
Âm sắc của guitar không sắc bén nhưng không có nhạc cụ nào có thể vùi lập nó khi tăng tốc. Tiếng bass trầm ấm sâu sắc lại mạnh mẽ kết hợp với tiếng organ kết cấu tất cả thành một chỉnh thể, lấp đầy những bộ phận rời rạc.
Kiều Vi đứng dưới sân khấu cùng dòng người, bỗng cảm thấy hốc mắt lên men.
Những nốt nhạc từ tai đi vào cơ thể đến tận từng đầu dây thần kinh, có một năng lượng như lốc xoáy dâng lên khiến người ta xao động.
Ban nhạc này do cô thành lập, cũng là cô theo suốt từ đầu đến cuối, từ xa lạ đến ăn ý cho cô cảm giác thân thuộc hơn ban nhạc Bell trước rất nhiều.
Tuổi trung bình của ban nhạc mới thấp hơn Bell, kỹ năng không thể so sánh, nhưng họ có nhiệt huyết của tuổi trẻ hơn ban nhạc Bellban đầu. Khát khao mơ ước, hướng tới tương lai, mãi mãi không từ bỏ, cũng không mất đi ý chí, vĩnh viễn không lùi bước.
Kiều Vi bỗng nhận ra chỉ cần luôn duy trì trạng thái này, ban nhạc rất có thể sẽ trở thành ban nhạc rock and roll ghê gớm.
Không, không phải có thể, là chắc chắn.
Hai tiết mục nhanh chóng kết thúc, nhưng ở cuối có một tình tiết nhỏ.
Có lẽ sợ xuống sân khấu anh hai sẽ tiếp tục xử lý mình, Từ Tây Bốc không muốn đi xuống, trước đây lúc luyện tập mọi người đã nói rõ, rõ ràng là tiết tấu blues tám ô nhịp đơn giản, hai giai điệu chính, organ ngẫu hứng hai lần, guitar ngẫu hứng hai lần, sau khi Quý Viên kết thúc hai lần ngẫu hứng sẽ đến giai điệu chính kết thúc, ai ngờ cậu ta lại sửa tiết tấu giữa chừng, Quý Viên gấp tới độ đầu đầy mồ hôi mới vất vả theo kịp.
Không đợi Hoắc Hào Chi lên tiếng, vừa xuống sân khấu Quý Viên đã mắng cậu ta một trận.
Lòng tự trọng của thiếu niên lúc này đã hạ thấp cực điểm, khó chịu đến mức chỉ biết đi tìm Viên Luật Thư trút giận, ai ngờ lại bị Quý Viên kéo tai dạy dỗ.
"Thằng nhóc nhà cậu sao lại vô sỉ vậy hả, chỉ biết gây chuyện với Luật Thư, nếu cậu có năng lực như vậy ấy thì tôi mắng cậu làm gì!"
...
Xuống sân khấu, chuyện đầu tiên Hoắc Hào Chi làm là trả áo da cho ban tổ chức, đi tìm Kiều Vi giải thích.
Số lượng người trên quảng trường rất lớn, xung quanh quá ồn, điện thoại cũng không gọi được, anh còn chưa kịp thở dốc đã xoay người tìm kiếp khắp nơi.
Có cô gái vừa nhìn thấy anh liền hét lên: "Ca sĩ chính! Anh là ca sĩ chính khi nãy đúng không?"
"A! Còn đẹp trai hơn trên sân khấu nữa!"
"Ký tên cho bọn em được không? Ký lên áo khoác này!"
Hoắc Hào Chi vội tìm người, mắt vừa bắt gặp một bóng dáng, bên tai như muốn nổ tung, lại ngẩng đầu đã không thấy đâu nữa.
Anh lạnh lùng đẩy mọi người ra: "Xin lỗi, tôi phải đi tìm bạn gái của mình."
Mấy cô gái không giận, ngược lại còn cảm thấy anh rất đàn ông, ríu rít đi theo: "Bạn gái anh trông thế nào? Bọn em tìm giúp anh."
"Nãy giờ bọn em ở đây, nói không chừng từng gặp cô ấy."
...
Kiều Vi không biết Hoắc Hào Chi tìm mình, cô vào toilet, không ngờ lại gặp Lâm Khả Du.
Lúc cô bước ra, Lâm Khả Du đang đứng trước gương trang điểm lại, cánh môi son màu đỏ tươi của táo.
Ngoại trừ cùng giảng viên hướng dẫn, cô và Lâm Khả Du không thân, từ khi nhập viện, dường như Kiều Vi không còn gặp cô ấy.
Đối phương từ gương nhìn cô chằm chằm, Kiều Vi không thể làm bộ không thấy, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Người phụ nữ không để ý tới cô.
Kiều Vi cũng không để bụng, cô đi rửa tay, hong khô, đang định ra ngoài thì bị người phía sau gọi lại.
"Kiều Vi."
Cô quay đầu, ngạc nhiên hỏi: "Có việc gì sao?"
"Tôi bây giờ là bạn gái của Tịch Việt, cô biết không?"
Việc này Kiều Vi đúng là không biết, cô còn đang thắc mắc đối phương sao lại nhắc tới vấn đề này, Lâm Khả Du đã hỏi tiếp.
"Cô và Tịch Việt có quan hệ gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.