Chương 56
Hồng Hạnh
29/09/2023
Kiều Vi dần ngộ ra ý thù địch của cô ấy lúc này từ đâu mà đến, có lẽ cũng giống bạn gái cũ của Tịch Việt sau khi nghe những lời đồn kia tâm trạng không vui mà thôi.
Trời đất chứng giám, Kiều Vi cảm thấy bản thân đã cố gắng tránh cho chuyện như vậy xuất hiện nhưng vẫn bị người ta tới kiếm chuyện.
"Anh ấy là anh trai tôi."
"Lời này của cô chỉ có thể lừa con nít ba tuổi thôi, là anh em ruột anh ấy chưa chắc đã quan tâm săn sóc như vậy." Lâm Khả Du cười nhạo, cất cây son, "Anh ấy dùng tên của cô để mua Phiếm Nhạc, chuyện của đường Thượng Lâm cũng giúp cô, không màng cãi nhau với ba mình. Cô nói xem, có người anh kế này làm ra bao nhiêu chuyện vì đứa em gái không cùng huyết thống không?"
Không chỉ thế, đầu giường Tịch Việt còn đặt khung ảnh chụp chung với Kiều Vi, dù ăn cơm với mình, anh cũng vội gọi điện cho cô, không chấp nhận người ta nói sai về Kiều Vi.
"Thế cô muốn nghe đáp án thế nào?" Kiều Vi thở dài, "Cô cũng biết chuyện tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Tịch, nếu đúng như lời đồn bên ngoài, tôi không cần phải làm vậy."
"Đương nhiên, vẫn chưa tới mức đó, tôi biết chứ." Lâm Khả Du đứng thẳng người, đi tới, "Tôi chỉ muốn nói với cô cách xa anh ấy một chút, càng xa càng tốt."
Từng bước cô ta tới gần, ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo.
"Hiện tại là nhà họ Tịch cần nhà họ Lâm chúng tôi, chỉ cần cô không đi trêu chọc anh ấy, mọi việc đều sẽ không xảy ra."
Kiều Vi đứng ngay cửa toilet, Lâm Khả Du vừa hết câu, không chờ cô trả lời liền cầm túi bỏ đi.
Giày cao gót bước đi trên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang nhỏ, lúc nghiêng người, không biết cố ý hay vô tình cánh tay phải đụng trúng người Kiều Vi.
Cô mới xuất viện, tay chân không có bao nhiêu sức lực, dù sức Lâm Khả Du không tính là lớn vẫn đủ đẩy cô đụng vào khung cửa toilet.
Mũi va chạm, Kiều Vi rên một tiếng, chóp mũi nóng lên, cúi đầu giơ tay mới thấy đã chảy máu mũi.
Cô vội lấy khăn giấy trong túi ra lau nhưng tờ giấy rất nhanh đã dính đầy máu, làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Khăn tay, khăn quàng cổ, ngay cả áo lông vũ màu trắng cũng dính máu.
Lâm Khả Du nghe tiếng quay đầu, cười khinh.
Cô ta từng gặp người yếu ớt, nhưng chưa từng thấy ai vừa va chạm đã chảy máu như Kiều Vi, đang bực bội lấy khăn giấy trong túi ra định ném cho cô thì phía sau bỗng truyền tới tiếng tức giận.
"Cô làm gì đấy!"
Lâm Khả Du quay đầu, Hoắc Hào Chi đã sải bước tới. Anh nổi giận đùng đùng, đôi mắt đen nhánh phóng ra tia lửa như con sư tử bị chọc giận.
Lâm Khả Du không cam lòng: "Không phải chỉ chảy máu mũi thôi sao, có gì đâu chứ!"
"Chờ đó!"
Nếu người khác chảy máu mũi đương nhiên không có gì ghê gớm, người sức lực tràn trề như Hoắc Hào Chi bảo anh chảy máu một trăm lần cũng được, nhưng Kiều Vi thì không thể.
Bác sĩ đã hầu hết thuốc hóa trị đều độc cho tủy xương, sau khi hóa trị sẽ xuất hiện tình trạng hồng cầu và tiểu cầu suy giảm. Lần trước đánh răng Kiều Vi không chú ý để máu trong khoang miệng chảy không ngừng, khó khăn lắm mới cầm được, lần này chảy máu nhiều như vậy chắc chắn phải về bệnh viện truyền máu.
Anh nghiến răng kiềm chế cơn giận, giật lấy khăn giấy, đưa Kiều Vi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa sạch, chặn lỗ mũi, giúp cô lau vết máu chưa khô còn dính trên người.
Máu tươi ở ngay trước mắt, vò nát khăn giấy, Hoắc Hào Chi cuối cùng vẫn không nhịn được mà ra ngoài tìm Lâm Khả Du tính sổ.
Sự việc chưa giải quyết xong, nếu Hoắc Hào Chi không lên tiếng, Lâm Khả Du đương nhiên không thể đi.
Cô ta khoanh tay đứng cạnh cửa toilet chờ nửa ngày, chỉ nghĩ không biết Kiều Vi đã cho người đàn ông uống canh mê hồn gì, ngay cả hỗn thế ma vương Hoắc Hào Chi cũng một lòng che chở cô.
Chảy máu mũi thì sao chứ, ông già nhà anh bị bệnh anh có căng thẳng thế không?
"Là cô làm đúng không?"
"Chỉ đụng trúng một chút."
Hoắc Hào Chi chưa từng làm khó phụ nữ, sắc mặt giờ phút này lại xám xịt, nghiến răng: "Cô có điên không hả? Đi đường không biết nhìn à?"
"Tôi chỉ đụng nhẹ có một chút, ai biết cô ấy sẽ như vậy."
"Cô đúng là chẳng giống gì anh trai mình, cái tốt không học, cái xấu thì học hết."
"Sao anh biết cô ta chảy máu mũi không phải vì tức giận? Đâu phải chuyện gì cũng liên quan tới tôi!" Nhắc tới anh trai, Lâm Khả Du cũng nổi nóng, "Anh không nuốt trôi cục tức này, có bản lĩnh thì cũng đánh tôi tới chảy máu mũi đi..."
Lâm Khả Du có người anh trai năm đó vì một cô gái mà không chịu thừa kế tài sản gia tộc, một mực chạy tới thành phố G, trở thành trò cười cho người trong giới. Lâm Khả Du ghét nhất ai nhắc tới anh trai trước mặt cô ta.
Cô ta còn chưa hùng hổ nói xong, người đàn ông đã giơ tay.
Trời ạ, tên biến thái này thật sự định đánh người!
Lâm Khả Du giật mình, hai mắt theo phản xạ nhắm lại.
"Khoan đã..." Vừa ra khỏi toilet Kiều Vi đã nhìn thấy cảnh này, vội ngăn cản.
Lâm Khả Du mở mắt, thấy tay Hoắc Hào Chi như bị một bàn tay phía sau duỗi tới duỗi chặt, cuối cùng cũng có thể thở phào.
May mà Tịch Việt tới.
"Buông ra!" Hoắc Hào Chi nheo mắt nhìn Tịch Việt.
"Cô Lâm đi cùng tôi, tôi không thể để anh vô duyên vô cớ đánh cô ấy."
"Vô duyên vô cớ?" Hoắc Hào Chi hừ lạnh, "Sao anh không hỏi cô ta mới làm gì đi!"
Cơn giận không có chỗ nào trút ra, không đợi Tịch Việt hỏi rõ ràng, anh lại cười như không cười nói: "Được thôi, nếu người đi cùng anh, vậy tôi không đánh cô ta, tôi đánh anh."
Anh nắm chặt tay, nói đánh là đánh. Trước khi Kiều Vi phản ứng lại, cú đấm đã đánh vào bụng đối phương vài cái, Tịch Việt chịu đau đang muốn đánh trả thì nghe Kiều Vi yếu ớt ngăn cản.
"Hoắc Hào Chi, anh đừng đánh nhau nữa..."
Kiều Vi đã lên tiếng, Hoắc Hào Chi lập tức giơ hai tay lên đầu tỏ vẻ vô tội, lúc này Tịch Việt cũng không thể đánh trả, chỉ có thể vô duyên bị ăn mấy quyền.
Lâm Khả Du sốt ruột vội vàng tới dìu anh, hỏi anh có sao không.
Tịch Việt lắc đầu, gạt tay cô ta ra, nhìn Kiều Vi: "Vi Vi, em sao vậy?"
Anh cứ có cảm giác giọng Kiều Vi càng ngày càng yếu, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt tái nhợt, trên áo lông vũ màu trắng dính đầy máu nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Kiều Vi không đáp, gật đầu xem như chào hỏi.
Cô vừa mất máu nhiều, có hơi chóng mặt, vội duỗi tay kéo Hoắc Hào Chi, mượn cơ thể anh mới miễn cưỡng đứng vững: "Chúng ta về thôi."
"Được."
Mãi đến giờ phút này Hoắc Hào Chi mới thu lại phong cách làm việc quái đản của mình, đồng ý.
Kiều Vi vừa chạm nước lạnh, tay chưa khô, lạnh như băng. Anh nắm chặt hai bàn tay cô trong lòng bàn tay, cả hai rời khỏi trung tâm thương mại.
Dáng vẻ họ cầm tay nhau thoạt nhìn như đôi uyên ương.
Không biết vì sao, Tịch Việt lại có cảm giác trái tim bị bóp chặt, anh theo phản xạ đuổi theo lại bị người phụ nữ phía sau gọi lại.
"Tịch Việt!" Khóe mắt Lâm Khả Du ươn ướt.
Cô ta trên có ba mẹ yêu thương, dưới có vô số người theo đuổi khen tặng, hình như chưa từng chịu uất ức như vậy, bản thân càng không muốn chấp nhận sự thật đối với người đàn ông này, đứa em gái kia thật sự quan trọng hơn cô ta.
Tịch Việt dừng bước, quay đầu nói: "Cô Lâm, xin lỗi. Hôm nay tự cô về đi, em gái tôi hình như không khỏe, tôi không yên tâm."
...
Mãi đến khi lên xe, mở máy sưởi, Kiều Vi mới ngừng run rẩy.
Không biết là vì mất máu, lạnh, hay vì khi nãy chiu kích động, đầu cô quay cuồng, buồn nôn tức ngực, khó thở.
"Chúng ta đi bệnh viện nhé?"
Kiều Vi nhắm mắt gật đầu.
Trong xe, hơi thở cả cô có hơi nặng nề, từng hơi thở đều như đánh vào ngực Hoắc Hào Chi.
Lần sau sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt mình nữa, anh thầm thề.
"Hoắc Hào Chi."
Anh vừa khởi động xe, cô đột nhiên nghiêng đầu mở mắt, nhẹ nhàng gọi anh..
"Sao anh tìm được tôi?"
Biển người tấp nập, giữa quảng trường và trung tâm thương mại có một khoảng cách, anh không thể tới nhanh như vậy.
Kiều Vi có đôi mắt rất đẹp, dưới ánh đèn xe trong suốt như hồ nước, thời điểm chuyên chú nhìn luôn khiến trái tim anh mềm nhũn muốn ngừng đập.
Anh không trả lời.
Kiều Vi nói tiếp: "Lần trước cũng vậy, anh vừa xuống máy bay đã biết tôi ở quán cafe."
Hoắc Hào Chi nhìn sang chỗ khác, ấp úng một hồi mới nói: "Tôi cài định vị trong di động của em. Nếu em không thích thì có thể tắt đi." Hoắc Hào Chi hiếm khi xấu hổ khi lỗi sai của mình bị vạch trần, "Tôi chỉ quá lo lắng mà thôi, tôi sợ lần trước vì cứu tôi em sẽ bị người ta theo dõi, phải biết vị trí của em tôi mới yên tâm"
Anh lén quay đầu thấy Kiều Vi không hề tức giận, cũng không lấy di động ra, thầm thở phào, lại nhớ tới chuyện định giải thích.
"Tôi về đế đô... Không phải để đi xem mắt."
Kiều Vi lắc đầu, cô muốn nói 'Anh không cần giải thích việc này với tôi', nhưng thấy Hoắc Hào Chi dè dặt cẩn thận, cô lại không muốn lên tiếng.
Sinh ra trong giới thương trường, cô đương nhiên hiểu những quy tắc bất thành văn, dù có cứng đầu thế nào thì ai cũng cần phải có giá trị của riêng mình, thực hiện sứ mệnh với gia tộc.
...
Buổi sáng xuất viện Điền Điềm mới nói năm sau gặp, không ngờ đêm đó lại gặp vợ chồng son này ở bệnh viện.
Thấy sắc mặt Kiều Vi trắng bệch, đứng vững cũng khó, bác sĩ đề nghị cô truyền máu.
Một khi hóa trị, tế bào ung thư sẽ có khả năng di căn hoặc khuếch tán, muốn tiến hành lần hóa trị tiếp theo phải chờ Kiều Vi hoàn toàn bình phục, hơn nữa còn phải giảm liều thuốc.
Y tá cẩn thận làm sạch khoang mũi của Kiều Vi, sau đó đi mở máy tạo độ ẩm không khí ở góc phòng bệnh.
"Cậu bé dưới lầu lúc nãy còn lên đây tìm cô, tôi nói cô xuất viện rồi, cậu bé liền ủ rũ trở về."
Mấy hôm trước Tiểu Sinh theo mẹ xuất viện về thành phố G, Kiều Vi không biết cậu bé quay lại lúc nào.
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu Sinh vào hóa trị lần thứ mười bốn đúng không?"
"Chắc vậy." Điền Điềm dọn dẹp tăm bông, nói.
Có vài nỗi đau chịu đựng lâu rồi sẽ thành thói quen. Như Tiểu Sinh, những đứa bé khác còn chưa hiểu chuyện, nó đã không biết kêu đau.
Tiểu Sinh rất đáng yêu, y tá lầu trên lầu dưới đều thích chọc nó. Thấy cô đăm chiêu, Điền Điềm dứt khoát nói: "Hay là tôi dẫn nó lên đây chơi nhé? Nó ở lầu dưới cũng buồn..."
Vừa dứt lời, Hoắc Hào Chi lập tức tỏ thái độ không vui, anh còn canh cánh trong lòng chuyện thằng bé cướp kính râm Snoopy của mình, cũng sợ quấy rầy Kiều Vi nghỉ ngơi, vừa mở lời đã bị Kiều Vi mắng cho một trận.
"Anh già rồi sao cứ so đo với trẻ con thế!"
Điền Điềm che miệng cười, ra ngoài xuống lầu.
...
Tịch Việt đi theo xe của Hoắc Hào Chi vào bãi đổ xe của bệnh viện, ngẩng đầu mới phát hiện tòa nhà trước mặt là khu nội trú của khoa ung bướu.
Anh tưởng mình lầm, nhưng đi lên trước vài bước nhìn chiếc xe đang đậu, đay chắc chắn là xe của Hoắc Hào Chi.
Nơi anh ta đỗ xe sao lại là khoa ung bướu?
Trời đất chứng giám, Kiều Vi cảm thấy bản thân đã cố gắng tránh cho chuyện như vậy xuất hiện nhưng vẫn bị người ta tới kiếm chuyện.
"Anh ấy là anh trai tôi."
"Lời này của cô chỉ có thể lừa con nít ba tuổi thôi, là anh em ruột anh ấy chưa chắc đã quan tâm săn sóc như vậy." Lâm Khả Du cười nhạo, cất cây son, "Anh ấy dùng tên của cô để mua Phiếm Nhạc, chuyện của đường Thượng Lâm cũng giúp cô, không màng cãi nhau với ba mình. Cô nói xem, có người anh kế này làm ra bao nhiêu chuyện vì đứa em gái không cùng huyết thống không?"
Không chỉ thế, đầu giường Tịch Việt còn đặt khung ảnh chụp chung với Kiều Vi, dù ăn cơm với mình, anh cũng vội gọi điện cho cô, không chấp nhận người ta nói sai về Kiều Vi.
"Thế cô muốn nghe đáp án thế nào?" Kiều Vi thở dài, "Cô cũng biết chuyện tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Tịch, nếu đúng như lời đồn bên ngoài, tôi không cần phải làm vậy."
"Đương nhiên, vẫn chưa tới mức đó, tôi biết chứ." Lâm Khả Du đứng thẳng người, đi tới, "Tôi chỉ muốn nói với cô cách xa anh ấy một chút, càng xa càng tốt."
Từng bước cô ta tới gần, ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo.
"Hiện tại là nhà họ Tịch cần nhà họ Lâm chúng tôi, chỉ cần cô không đi trêu chọc anh ấy, mọi việc đều sẽ không xảy ra."
Kiều Vi đứng ngay cửa toilet, Lâm Khả Du vừa hết câu, không chờ cô trả lời liền cầm túi bỏ đi.
Giày cao gót bước đi trên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang nhỏ, lúc nghiêng người, không biết cố ý hay vô tình cánh tay phải đụng trúng người Kiều Vi.
Cô mới xuất viện, tay chân không có bao nhiêu sức lực, dù sức Lâm Khả Du không tính là lớn vẫn đủ đẩy cô đụng vào khung cửa toilet.
Mũi va chạm, Kiều Vi rên một tiếng, chóp mũi nóng lên, cúi đầu giơ tay mới thấy đã chảy máu mũi.
Cô vội lấy khăn giấy trong túi ra lau nhưng tờ giấy rất nhanh đã dính đầy máu, làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Khăn tay, khăn quàng cổ, ngay cả áo lông vũ màu trắng cũng dính máu.
Lâm Khả Du nghe tiếng quay đầu, cười khinh.
Cô ta từng gặp người yếu ớt, nhưng chưa từng thấy ai vừa va chạm đã chảy máu như Kiều Vi, đang bực bội lấy khăn giấy trong túi ra định ném cho cô thì phía sau bỗng truyền tới tiếng tức giận.
"Cô làm gì đấy!"
Lâm Khả Du quay đầu, Hoắc Hào Chi đã sải bước tới. Anh nổi giận đùng đùng, đôi mắt đen nhánh phóng ra tia lửa như con sư tử bị chọc giận.
Lâm Khả Du không cam lòng: "Không phải chỉ chảy máu mũi thôi sao, có gì đâu chứ!"
"Chờ đó!"
Nếu người khác chảy máu mũi đương nhiên không có gì ghê gớm, người sức lực tràn trề như Hoắc Hào Chi bảo anh chảy máu một trăm lần cũng được, nhưng Kiều Vi thì không thể.
Bác sĩ đã hầu hết thuốc hóa trị đều độc cho tủy xương, sau khi hóa trị sẽ xuất hiện tình trạng hồng cầu và tiểu cầu suy giảm. Lần trước đánh răng Kiều Vi không chú ý để máu trong khoang miệng chảy không ngừng, khó khăn lắm mới cầm được, lần này chảy máu nhiều như vậy chắc chắn phải về bệnh viện truyền máu.
Anh nghiến răng kiềm chế cơn giận, giật lấy khăn giấy, đưa Kiều Vi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa sạch, chặn lỗ mũi, giúp cô lau vết máu chưa khô còn dính trên người.
Máu tươi ở ngay trước mắt, vò nát khăn giấy, Hoắc Hào Chi cuối cùng vẫn không nhịn được mà ra ngoài tìm Lâm Khả Du tính sổ.
Sự việc chưa giải quyết xong, nếu Hoắc Hào Chi không lên tiếng, Lâm Khả Du đương nhiên không thể đi.
Cô ta khoanh tay đứng cạnh cửa toilet chờ nửa ngày, chỉ nghĩ không biết Kiều Vi đã cho người đàn ông uống canh mê hồn gì, ngay cả hỗn thế ma vương Hoắc Hào Chi cũng một lòng che chở cô.
Chảy máu mũi thì sao chứ, ông già nhà anh bị bệnh anh có căng thẳng thế không?
"Là cô làm đúng không?"
"Chỉ đụng trúng một chút."
Hoắc Hào Chi chưa từng làm khó phụ nữ, sắc mặt giờ phút này lại xám xịt, nghiến răng: "Cô có điên không hả? Đi đường không biết nhìn à?"
"Tôi chỉ đụng nhẹ có một chút, ai biết cô ấy sẽ như vậy."
"Cô đúng là chẳng giống gì anh trai mình, cái tốt không học, cái xấu thì học hết."
"Sao anh biết cô ta chảy máu mũi không phải vì tức giận? Đâu phải chuyện gì cũng liên quan tới tôi!" Nhắc tới anh trai, Lâm Khả Du cũng nổi nóng, "Anh không nuốt trôi cục tức này, có bản lĩnh thì cũng đánh tôi tới chảy máu mũi đi..."
Lâm Khả Du có người anh trai năm đó vì một cô gái mà không chịu thừa kế tài sản gia tộc, một mực chạy tới thành phố G, trở thành trò cười cho người trong giới. Lâm Khả Du ghét nhất ai nhắc tới anh trai trước mặt cô ta.
Cô ta còn chưa hùng hổ nói xong, người đàn ông đã giơ tay.
Trời ạ, tên biến thái này thật sự định đánh người!
Lâm Khả Du giật mình, hai mắt theo phản xạ nhắm lại.
"Khoan đã..." Vừa ra khỏi toilet Kiều Vi đã nhìn thấy cảnh này, vội ngăn cản.
Lâm Khả Du mở mắt, thấy tay Hoắc Hào Chi như bị một bàn tay phía sau duỗi tới duỗi chặt, cuối cùng cũng có thể thở phào.
May mà Tịch Việt tới.
"Buông ra!" Hoắc Hào Chi nheo mắt nhìn Tịch Việt.
"Cô Lâm đi cùng tôi, tôi không thể để anh vô duyên vô cớ đánh cô ấy."
"Vô duyên vô cớ?" Hoắc Hào Chi hừ lạnh, "Sao anh không hỏi cô ta mới làm gì đi!"
Cơn giận không có chỗ nào trút ra, không đợi Tịch Việt hỏi rõ ràng, anh lại cười như không cười nói: "Được thôi, nếu người đi cùng anh, vậy tôi không đánh cô ta, tôi đánh anh."
Anh nắm chặt tay, nói đánh là đánh. Trước khi Kiều Vi phản ứng lại, cú đấm đã đánh vào bụng đối phương vài cái, Tịch Việt chịu đau đang muốn đánh trả thì nghe Kiều Vi yếu ớt ngăn cản.
"Hoắc Hào Chi, anh đừng đánh nhau nữa..."
Kiều Vi đã lên tiếng, Hoắc Hào Chi lập tức giơ hai tay lên đầu tỏ vẻ vô tội, lúc này Tịch Việt cũng không thể đánh trả, chỉ có thể vô duyên bị ăn mấy quyền.
Lâm Khả Du sốt ruột vội vàng tới dìu anh, hỏi anh có sao không.
Tịch Việt lắc đầu, gạt tay cô ta ra, nhìn Kiều Vi: "Vi Vi, em sao vậy?"
Anh cứ có cảm giác giọng Kiều Vi càng ngày càng yếu, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt tái nhợt, trên áo lông vũ màu trắng dính đầy máu nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Kiều Vi không đáp, gật đầu xem như chào hỏi.
Cô vừa mất máu nhiều, có hơi chóng mặt, vội duỗi tay kéo Hoắc Hào Chi, mượn cơ thể anh mới miễn cưỡng đứng vững: "Chúng ta về thôi."
"Được."
Mãi đến giờ phút này Hoắc Hào Chi mới thu lại phong cách làm việc quái đản của mình, đồng ý.
Kiều Vi vừa chạm nước lạnh, tay chưa khô, lạnh như băng. Anh nắm chặt hai bàn tay cô trong lòng bàn tay, cả hai rời khỏi trung tâm thương mại.
Dáng vẻ họ cầm tay nhau thoạt nhìn như đôi uyên ương.
Không biết vì sao, Tịch Việt lại có cảm giác trái tim bị bóp chặt, anh theo phản xạ đuổi theo lại bị người phụ nữ phía sau gọi lại.
"Tịch Việt!" Khóe mắt Lâm Khả Du ươn ướt.
Cô ta trên có ba mẹ yêu thương, dưới có vô số người theo đuổi khen tặng, hình như chưa từng chịu uất ức như vậy, bản thân càng không muốn chấp nhận sự thật đối với người đàn ông này, đứa em gái kia thật sự quan trọng hơn cô ta.
Tịch Việt dừng bước, quay đầu nói: "Cô Lâm, xin lỗi. Hôm nay tự cô về đi, em gái tôi hình như không khỏe, tôi không yên tâm."
...
Mãi đến khi lên xe, mở máy sưởi, Kiều Vi mới ngừng run rẩy.
Không biết là vì mất máu, lạnh, hay vì khi nãy chiu kích động, đầu cô quay cuồng, buồn nôn tức ngực, khó thở.
"Chúng ta đi bệnh viện nhé?"
Kiều Vi nhắm mắt gật đầu.
Trong xe, hơi thở cả cô có hơi nặng nề, từng hơi thở đều như đánh vào ngực Hoắc Hào Chi.
Lần sau sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt mình nữa, anh thầm thề.
"Hoắc Hào Chi."
Anh vừa khởi động xe, cô đột nhiên nghiêng đầu mở mắt, nhẹ nhàng gọi anh..
"Sao anh tìm được tôi?"
Biển người tấp nập, giữa quảng trường và trung tâm thương mại có một khoảng cách, anh không thể tới nhanh như vậy.
Kiều Vi có đôi mắt rất đẹp, dưới ánh đèn xe trong suốt như hồ nước, thời điểm chuyên chú nhìn luôn khiến trái tim anh mềm nhũn muốn ngừng đập.
Anh không trả lời.
Kiều Vi nói tiếp: "Lần trước cũng vậy, anh vừa xuống máy bay đã biết tôi ở quán cafe."
Hoắc Hào Chi nhìn sang chỗ khác, ấp úng một hồi mới nói: "Tôi cài định vị trong di động của em. Nếu em không thích thì có thể tắt đi." Hoắc Hào Chi hiếm khi xấu hổ khi lỗi sai của mình bị vạch trần, "Tôi chỉ quá lo lắng mà thôi, tôi sợ lần trước vì cứu tôi em sẽ bị người ta theo dõi, phải biết vị trí của em tôi mới yên tâm"
Anh lén quay đầu thấy Kiều Vi không hề tức giận, cũng không lấy di động ra, thầm thở phào, lại nhớ tới chuyện định giải thích.
"Tôi về đế đô... Không phải để đi xem mắt."
Kiều Vi lắc đầu, cô muốn nói 'Anh không cần giải thích việc này với tôi', nhưng thấy Hoắc Hào Chi dè dặt cẩn thận, cô lại không muốn lên tiếng.
Sinh ra trong giới thương trường, cô đương nhiên hiểu những quy tắc bất thành văn, dù có cứng đầu thế nào thì ai cũng cần phải có giá trị của riêng mình, thực hiện sứ mệnh với gia tộc.
...
Buổi sáng xuất viện Điền Điềm mới nói năm sau gặp, không ngờ đêm đó lại gặp vợ chồng son này ở bệnh viện.
Thấy sắc mặt Kiều Vi trắng bệch, đứng vững cũng khó, bác sĩ đề nghị cô truyền máu.
Một khi hóa trị, tế bào ung thư sẽ có khả năng di căn hoặc khuếch tán, muốn tiến hành lần hóa trị tiếp theo phải chờ Kiều Vi hoàn toàn bình phục, hơn nữa còn phải giảm liều thuốc.
Y tá cẩn thận làm sạch khoang mũi của Kiều Vi, sau đó đi mở máy tạo độ ẩm không khí ở góc phòng bệnh.
"Cậu bé dưới lầu lúc nãy còn lên đây tìm cô, tôi nói cô xuất viện rồi, cậu bé liền ủ rũ trở về."
Mấy hôm trước Tiểu Sinh theo mẹ xuất viện về thành phố G, Kiều Vi không biết cậu bé quay lại lúc nào.
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu Sinh vào hóa trị lần thứ mười bốn đúng không?"
"Chắc vậy." Điền Điềm dọn dẹp tăm bông, nói.
Có vài nỗi đau chịu đựng lâu rồi sẽ thành thói quen. Như Tiểu Sinh, những đứa bé khác còn chưa hiểu chuyện, nó đã không biết kêu đau.
Tiểu Sinh rất đáng yêu, y tá lầu trên lầu dưới đều thích chọc nó. Thấy cô đăm chiêu, Điền Điềm dứt khoát nói: "Hay là tôi dẫn nó lên đây chơi nhé? Nó ở lầu dưới cũng buồn..."
Vừa dứt lời, Hoắc Hào Chi lập tức tỏ thái độ không vui, anh còn canh cánh trong lòng chuyện thằng bé cướp kính râm Snoopy của mình, cũng sợ quấy rầy Kiều Vi nghỉ ngơi, vừa mở lời đã bị Kiều Vi mắng cho một trận.
"Anh già rồi sao cứ so đo với trẻ con thế!"
Điền Điềm che miệng cười, ra ngoài xuống lầu.
...
Tịch Việt đi theo xe của Hoắc Hào Chi vào bãi đổ xe của bệnh viện, ngẩng đầu mới phát hiện tòa nhà trước mặt là khu nội trú của khoa ung bướu.
Anh tưởng mình lầm, nhưng đi lên trước vài bước nhìn chiếc xe đang đậu, đay chắc chắn là xe của Hoắc Hào Chi.
Nơi anh ta đỗ xe sao lại là khoa ung bướu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.