Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Chương 27: Tâm như sắt đá cùng một mảnh chân tâm (1)

Tú Cẩm

19/05/2024

Lớp lụa mỏng màu bạc thướt tha lộng lẫy, da thịt trắng nõn của nữ tử khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Tân Di lè lưỡi, thốt lên hay thật.

Thảo nào đám công tử thế gia thường xuyên lui tới, sắc đỏ rực rỡ, xuân sắc rung động, ai mà không thích chứ?

Vũ cơ trên đài nhìn chằm chằm vào Phó Cửu Cù, ánh mắt nồng rực, không hề che giấu. Bước nhảy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kiều diễm...

"Hay!"

Người lớn tiếng trầm trồ khen hay chính là Thái Kỳ.

Trên lầu hai Cẩm Trang, không hề có khách bình thường, toàn là đám công tử nhà giàu ở kinh thành, đều biết rõ gốc gác của nhau, thường tụ tập lại chơi đùa. Nghe đàn thưởng nhạc, làm thơ vẽ tranh, cụng chén, bàn chuyện, giúp đỡ lẫn nhau.

Thái Kỳ là "con cá chạch trơn tru" trong giới này, hắn ta giỏi chơi nhất, biết chơi nhất, nhưng Phó Cửu Cù lại không thích chơi cùng với bọn họ. Chỉ là, hắn và Thái Kỳ có chút quan hệ thân thích, lại cùng ở Hoàng Thành Ti, nên qua lại mật thiết hơn một chút.

"Trọng Lâu, Trọng Lâu đến đây nào!"

Thái Kỳ mặt mày hớn hở, không ngừng vẫy tay gọi Phó Cửu Cù.

"Bên này, sang bên này ngồi."

Chiếc ghế hoa lê được kéo ra giữa phòng, mọi người xung quanh đều nhường đường.

Quảng Lăng Quận vương lười biếng dựa vào lưng ghế, cẩm bào dệt vàng óng ánh như trăng soi xuống nước. Khuôn mặt tuấn tú thanh nhan của hắn, giữa đám con cái quý tộc kinh thành, phong hoa vô song.

Quả là một khung cảnh náo nhiệt.

Tân Di định bước tới, bỗng cảm thấy kỳ quặc.

Một tia nhìn không mấy thiện chí, như mũi tên sắc nhọn từ hướng vũ đài bắn về phía nàng, lạnh lẽo, như muốn xuyên thủng đầu nàng.

Vũ cơ kia tuổi tác không lớn, dáng người hơi đầy đặn, rất có vài phần tư sắc.

Tân Di hơi chần chờ nhớ lại.

Nàng ta là...... Tào Y Lan!?



Tào gia là một trong những thế gia đại tộc đứng đầu ở Biện Kinh, xuất thân từ Tào thị Chân Định, tổ tiên là công thần khai quốc, Hoàng hậu đương triều là cô cô của Tào Y Lan, Lỗ quốc công Tào Thọ là tổ phụ của nàng ta, Phó chỉ huy sứ điện tiền Tào Dực là tiểu thúc của nàng ta, có thể coi gia tộc hiển hách.

Tào đại cô nương được nhận hết mọi sủng ái, muốn gì có nấy, trong giới quý nữ kinh thành cũng tự cho mình tài trí hơn người, hành động táo bạo ngang ngược.

Nàng ta đã sớm dõng dạc tuyên bố, không phải Quảng Lăng Quận vương sẽ không lấy, vì vậy đã làm trời làm đất, tung ra muôn vàn mưu mẹo...

Phải chăng đây là một thiếu nữ đang hoài xuân, để thu hút sự chú ý của tình lang, mà thay thế vũ nương che kín mặt tự mình ra trận?

Tân Di thầm khen một tiếng lợi hại, vội vã bước hai bước, đi đến bên cạnh Trình Thương, đứng im như thể rất quen thuộc với hắn ta, liên tục mỉm cười.

Nàng chỉ muốn không muốn ở quá gần Phó Cửu Cù, bị Tào đại cô nương oán giận, nhưng Trình Thương lại bị nàng dọa đến nỗi cứng đơ sống lưng, tay cầm dao cũng nắm chặt...

Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu nương tử này dụ dỗ Quận vương không thành, lại coi trọng hắn ta rồi sao?

......

Thái Kỳ cắn hạt dưa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tân Di.

"Trọng Lâu—" Hắn ta khẽ cười một tiếng: "Tiểu tức phụ của Hành Viễn kia, ngươi định làm gì? Không lẽ lại thật sự muốn gả nàng ta cho tên đồ tể mặt dày Vương Đại đó sao?"

"Tại sao không?" Phó Cửu Cù qua loa hời hợt nói.

Thái Kỳ chế nhạo: "Thê tử của huynh đệ, đừng đùa nha... Gả cũng không thể gả cho Vương Đại đồ tể, ta thấy tên thị vệ này của ngươi cũng không tệ..."

Phó Cửu Cù quay đầu nhìn chằm chằm hắn ta.

Thái Kỳ giật mình: "Làm sao vậy?"

Phó Cửu Cù: "Tử Tấn, khuôn mặt chỉ là thứ bên ngoài, đọc sách mới là chuyện quan trọng."

Thái Kỳ bực bội hỏi: "Lời này có ý gì?"

"Đọc nhiều sách, bớt lo chuyện bao đồng. Khuôn mặt, không cần cũng được."

"......"



Dứt lời, Phó Cửu Cù khẽ mím môi, ánh mắt nhìn về phía Tân Di đang ở bên cạnh Trình Thương thích thú xem biểu diễn, khẽ hừ một tiếng, nhẹ bẫng, lười biếng, lại kiêu căng.

"Đến đây!"

Tân Di bất chợt nghe thấy giọng nói của Phó Cửu Cù, ngạc nhiên nhìn sang.

"Ta?"

Phó Cửu Cù ra hiệu cho Tôn Hoài đưa cho nàng một chiếc ghế.

"Ngồi xuống đi."

Lúc nãy còn đuổi đi, giờ lại cho ngồi, gã này đang chơi trò gì vậy?

Tân Di nghi ngờ đoán già đoán non, từ từ ngồi xuống bên cạnh Phó Cửu Cù.

Màn biểu diễn trên vũ đài vẫn tiếp tục, nhưng nàng lại vô tâm thưởng thức. Bên này là ánh nhìn chết chóc của Tào Y Lan, bên kia là hương mộc tê thoang thoảng trên người Quảng Lăng Quận vương...

Tâm phiền ý loạn.

Tân Di hơi đến gần Phó Cửu Cù, thấp giọng kháng nghị.

"Quận vương muốn ta giúp ngài cản hoa đào nát hay sao? Thế không phải là làm hại ta đó ư? Tào đại cô nương không thể chọc được đâu... Trừ khi, ngài trả tiền cho ta."

Phó Cửu Cù lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.

"Thích tiền như vậy?"

Tân Di cười khô khốc: "A đổ vật, a đổ vật* mà, không có thì sẽ bức bối..."

*Ý chỉ tiền bạc, do điển “Vương Diễn” đời nhà Tấn. Vương Diễn luôn khoe mình là người cao quý không bao giờ nói đến tiền bạc. Mà thê tử của ông là người yêu tiền như mạng, tuy ông không can thiệp nhưng rất phản cảm, tuyệt đối không bao giờ nhắc tới chữ “tiền”. Thê tử của ông rất tò mò, muốn chọc cho ông nhắc đến chữ “tiền” này, nhưng đã thử nhiều lần đêu không thành công. Một hôm thừa dịp Vương Diễn ngủ sai, bà sai tì nữ để tiền ở quanh giường để khi Vương Diễn tỉnh lại không xuống giường được, như vậy thì sẽ nhắc đến chữ “tiền” này. Nhưng không ngờ, hôm sau Vương Diễn tỉnh lại thì gọi thị nữ đến, chỉ vào tiền mà bảo: “Cử khước a đổ vật”. Sau đó “a đổ” mượn chỉ tiền bạc, có ý nghĩa miệt thị.

Dù sao xuyên không gặp gỡ nam nhân gặp gỡ tình yêu không khó, khó nhất chính là gặp được cơ hội phát tài-

"Còn khoản nợ ta thiếu Quận vương, xóa bỏ thì thế nào?"

Tiếng sáo trúc át đi lời nói của bọn họ, nhưng dáng vẻ nói chuyện của hai người trong mắt Tào Y Lan quả thực là quá mức thân mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook