Chương 26: Tiểu tùy tòng muốn làm gì thì làm (2)
Tú Cẩm
11/05/2024
Một người đứng trên đỉnh cao quyền lực, không cần phải hung hăng với người khác, chỉ cần thờ ơ cũng khiến người ta rùng mình.
Tân Di bị hắn nhìn đến tê liệt da đầu. Âm thanh chết chóc ấy như miếng bọt biển hút nước, hút đi sự ẩm ướt trong tim nàng, khiến cổ họng khô khốc và mềm nhũn.
"Quận vương, ta đương nhiên biết đang nói chuyện với Quận vương. Nhưng mà..."
Nàng xê dịch lòng bàn tay, khẽ mỉm cười: "Quận vương tâm khí nghịch loạn, thân thể nóng bừng khó thở, cần phải điều hòa tâm tính, phát nhiệt mới tốt được..."
A! Phó Cửu Cù cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu phụ nhân không sợ chết này.
"Ngươi muốn chết trong tay gia như vậy sao?"
Quảng Lăng Quận vương tùy hứng mà kiêu căng, rõ ràng là lời nói hung hăng muốn giết người, nhưng khi nói ra lại vô cùng quyến rũ, giọng nói nóng hừng hực như thanh sắt nung áp vào tai Tân Di.
Tân Di trấn tĩnh lại, nở nụ cười rạng rỡ.
"Dù sao đi nữa, Quận vương sẽ không giết ta. Vậy thì trách không được ta đối với ngài muốn làm gì thì làm..."
Muốn làm gì thì làm? Điên rồi! Điên rồi.
Tôn Hoài ở phía sau chà sát hai tay, trán Đoạn Tùy toát đầy mồ hôi...
Nghe xong lời này, Phó Cửu Cù giống như nghe được gì đó thú vị, hừ một tiếng, ánh mắt âm trầm dao động.
"Tiểu Trương thị, ta dễ dàng dung túng ngươi đủ điều, tất cả đều vì nể mặt của Hành Viễn. Nếu ngươi còn chút liêm sỉ nào, liền cách xa ta ra một chút, không nên được một tấc lại tiến thêm một thước, lại làm ra chuyện hổ thẹn với Hành Viễn. Như vậy, ta có lẽ còn bảo hộ ngươi đôi phần."
Đây tính là đã đáp ứng nửa điều kiện rồi sao
Tân Di cảm thấy bây giờ nàng nói không có ý định câu dẫn, Phó Cửu Cù chắc chắn sẽ không tin.
Vậy chi bằng, thừa nhận luôn đi.
Tân Di cười như không cười nhìn hắn: "Ta đối với Quận vương quả thật có tâm làm loạn... Nhưng không phải vì ta thích Quận vương, lại càng không phải vì hiếm lạ gì Quận vương. Người thông minh không nói bóng gió, ta là chỉ muốn mượn thế lực của Quận vương, quang minh chính đại rời khỏi Trương gia, tự lập môn hộ. Nếu Quận vương sớm nói sẽ che chở cho ta, ta làm sao phải khổ sở dây dưa như thế?”
Đem chuyện nịnh nọt ra nói một cách thoải mái thoát tục như vậy?
Đem chuyện lợi dụng ra nói một cách tự nhiên như thế?
Đem chuyện không thích hắn ra... Nói như thể đó là sự thật.
Phó Cửu Cù khẽ cười khẩy, cúi đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé trắng nõn còn chống đỡ trước người, đuôi mắt hơi trêu chọc, trong đôi mắt đen láy nhìn không ra cảm xúc gì.
"Vậy còn không chịu thu tay lại!"
"Nếu không thu thì sao?"
"Chặt bỏ rồi treo lên đầu ngươi?"
"Chuyện này, không dám làm phiền Quận vương..." Tân Di dưới ánh mắt nóng rực và nguy hiểm của hắn, từ từ chuyển ngón tay đi, không dấu vết mà nhẹ nhàng phủi đi một chút “bụi” trên chiếc áo lông cừu đắt tiền của hắn.
"Lời vừa rồi của Quận vương, ta xin nhớ kỹ."
Tân Di lùi lại vài bước, cách hắn khoảng ba thước rồi mới nụ cười nhẹ nhõm.
"Vậy thì chúng ta một lời đã định. Ta sẽ ở Trương gia chờ tin tốt từ Quận vương. "
Phó Cửu Cù bực bội đến cực điểm, hất áo choàng sang một bên, cười lạnh nhìn nàng.
"Trình Thương, đưa nàng ta trở về."
"Vâng."
"Không có mệnh lệnh của ta, không được phép rời khỏi Trương gia thôn nửa bước."
Tân Di không nói nên lời: "Quận vương, tâm tính nóng dễ dẫn đến máu nghịch chuyển, bệnh càng thêm bệnh... Tĩnh tâm lại, ngài hãy tĩnh tâm trước rồi hẵng quyết định không?”
Phó Cửu Cù nhìn nụ cười trên khóe miệng của nàng, cảm thấy càng ngày càng chói mắt.
"Trình Thương! Ngươi chết rồi sao?”
Trình Thương da đầu tê dại.
Sau khi đi theo hầu hạ Phó Cửu Cù lâu như vậy, hắn ta chưa bao giờ thấy chủ tử phát tiết tính nóng đến vậy.
Còn Trương tiểu nương tử này, là kiểu da mặt dày xưa nay khó tìm đúng không?
Trình Thương bất chấp đi tới: "Tiểu nương tử, xin mời..."
Tân Di nâng đuôi lông mày, đang định xoay người, chợt thấy Đoạn Tùy sải bước đến, biểu tình trên mặt hắn ta rất kỳ quái. Hắn ta tựa như muốn cười, nhưng lại không thể kiềm chế lại.
"Cửu gia, tiểu thiên kim của Tào Quốc công lại tới nữa rồi."
Phó Cửu Cù nhanh chóng cúi mặt xuống, hừ lạnh.
"Đây là không sợ chết, hết người này lại đến người khác."
Đoạn Tùy liếc nhìn Tân Di một cái, nháy mắt ra hiệu.
"Hôm nay lại đổi kiểu mới rồi, Cửu gia không muốn đi xem qua sao?"
......
Cẩm Trang ngói tử trên phố Mã Hành là ngói tứ lớn nhất ở thành Biện Kinh, có diện tích chừng mấy trăm mẫu. Trong ngói tử cửa hàng dày đặc như răng lược, đủ tất cả các loại trò chơi ngày đêm không nghỉ, nhảy múa, đánh trống hoa, tạp kỹ, rối bóng, thuyết xương, đô vật, đủ loại hình thức giải trí muôn màu muôn vẻ, cùng một lúc có thể chứa hàng ngàn người.
Ngói tử được thiết kế theo hình chữ “Vương”, tòa nhà cao nhất ở giữa cũng được gọi là cẩm trang. Tên gọi không mấy sáng tạo, nhưng các hoạt động giải trí ở đây thì vô cùng phong phú.
Mẫu Đơn Các nằm trên lầu ba của Cẩm Trang, tầm nhìn vô cùng tuyệt đẹp.
Thế nhưng, những người bình thường cả đời cũng không thể lên đây được.
Đây là nơi dành cho một đám thế gia ở kinh thành tiêu khiển chơi bời.
Tân Di tò mò đi theo Phó Cửu Cù, còn nhìn xung quanh.
Nhưng nhìn thấy được một đài cao ước chừng ba thước ở chính giữa, bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, lan can chạm trổ tinh tế, các ca kỹ ôm đàn tỳ bà ngân nga hát khe khẽ, một nữ tử kiều diễm mặt che lụa mỏng, theo nhịp đàn sáo du dương, lả lướt nhảy múa.
Tân Di bị hắn nhìn đến tê liệt da đầu. Âm thanh chết chóc ấy như miếng bọt biển hút nước, hút đi sự ẩm ướt trong tim nàng, khiến cổ họng khô khốc và mềm nhũn.
"Quận vương, ta đương nhiên biết đang nói chuyện với Quận vương. Nhưng mà..."
Nàng xê dịch lòng bàn tay, khẽ mỉm cười: "Quận vương tâm khí nghịch loạn, thân thể nóng bừng khó thở, cần phải điều hòa tâm tính, phát nhiệt mới tốt được..."
A! Phó Cửu Cù cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu phụ nhân không sợ chết này.
"Ngươi muốn chết trong tay gia như vậy sao?"
Quảng Lăng Quận vương tùy hứng mà kiêu căng, rõ ràng là lời nói hung hăng muốn giết người, nhưng khi nói ra lại vô cùng quyến rũ, giọng nói nóng hừng hực như thanh sắt nung áp vào tai Tân Di.
Tân Di trấn tĩnh lại, nở nụ cười rạng rỡ.
"Dù sao đi nữa, Quận vương sẽ không giết ta. Vậy thì trách không được ta đối với ngài muốn làm gì thì làm..."
Muốn làm gì thì làm? Điên rồi! Điên rồi.
Tôn Hoài ở phía sau chà sát hai tay, trán Đoạn Tùy toát đầy mồ hôi...
Nghe xong lời này, Phó Cửu Cù giống như nghe được gì đó thú vị, hừ một tiếng, ánh mắt âm trầm dao động.
"Tiểu Trương thị, ta dễ dàng dung túng ngươi đủ điều, tất cả đều vì nể mặt của Hành Viễn. Nếu ngươi còn chút liêm sỉ nào, liền cách xa ta ra một chút, không nên được một tấc lại tiến thêm một thước, lại làm ra chuyện hổ thẹn với Hành Viễn. Như vậy, ta có lẽ còn bảo hộ ngươi đôi phần."
Đây tính là đã đáp ứng nửa điều kiện rồi sao
Tân Di cảm thấy bây giờ nàng nói không có ý định câu dẫn, Phó Cửu Cù chắc chắn sẽ không tin.
Vậy chi bằng, thừa nhận luôn đi.
Tân Di cười như không cười nhìn hắn: "Ta đối với Quận vương quả thật có tâm làm loạn... Nhưng không phải vì ta thích Quận vương, lại càng không phải vì hiếm lạ gì Quận vương. Người thông minh không nói bóng gió, ta là chỉ muốn mượn thế lực của Quận vương, quang minh chính đại rời khỏi Trương gia, tự lập môn hộ. Nếu Quận vương sớm nói sẽ che chở cho ta, ta làm sao phải khổ sở dây dưa như thế?”
Đem chuyện nịnh nọt ra nói một cách thoải mái thoát tục như vậy?
Đem chuyện lợi dụng ra nói một cách tự nhiên như thế?
Đem chuyện không thích hắn ra... Nói như thể đó là sự thật.
Phó Cửu Cù khẽ cười khẩy, cúi đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé trắng nõn còn chống đỡ trước người, đuôi mắt hơi trêu chọc, trong đôi mắt đen láy nhìn không ra cảm xúc gì.
"Vậy còn không chịu thu tay lại!"
"Nếu không thu thì sao?"
"Chặt bỏ rồi treo lên đầu ngươi?"
"Chuyện này, không dám làm phiền Quận vương..." Tân Di dưới ánh mắt nóng rực và nguy hiểm của hắn, từ từ chuyển ngón tay đi, không dấu vết mà nhẹ nhàng phủi đi một chút “bụi” trên chiếc áo lông cừu đắt tiền của hắn.
"Lời vừa rồi của Quận vương, ta xin nhớ kỹ."
Tân Di lùi lại vài bước, cách hắn khoảng ba thước rồi mới nụ cười nhẹ nhõm.
"Vậy thì chúng ta một lời đã định. Ta sẽ ở Trương gia chờ tin tốt từ Quận vương. "
Phó Cửu Cù bực bội đến cực điểm, hất áo choàng sang một bên, cười lạnh nhìn nàng.
"Trình Thương, đưa nàng ta trở về."
"Vâng."
"Không có mệnh lệnh của ta, không được phép rời khỏi Trương gia thôn nửa bước."
Tân Di không nói nên lời: "Quận vương, tâm tính nóng dễ dẫn đến máu nghịch chuyển, bệnh càng thêm bệnh... Tĩnh tâm lại, ngài hãy tĩnh tâm trước rồi hẵng quyết định không?”
Phó Cửu Cù nhìn nụ cười trên khóe miệng của nàng, cảm thấy càng ngày càng chói mắt.
"Trình Thương! Ngươi chết rồi sao?”
Trình Thương da đầu tê dại.
Sau khi đi theo hầu hạ Phó Cửu Cù lâu như vậy, hắn ta chưa bao giờ thấy chủ tử phát tiết tính nóng đến vậy.
Còn Trương tiểu nương tử này, là kiểu da mặt dày xưa nay khó tìm đúng không?
Trình Thương bất chấp đi tới: "Tiểu nương tử, xin mời..."
Tân Di nâng đuôi lông mày, đang định xoay người, chợt thấy Đoạn Tùy sải bước đến, biểu tình trên mặt hắn ta rất kỳ quái. Hắn ta tựa như muốn cười, nhưng lại không thể kiềm chế lại.
"Cửu gia, tiểu thiên kim của Tào Quốc công lại tới nữa rồi."
Phó Cửu Cù nhanh chóng cúi mặt xuống, hừ lạnh.
"Đây là không sợ chết, hết người này lại đến người khác."
Đoạn Tùy liếc nhìn Tân Di một cái, nháy mắt ra hiệu.
"Hôm nay lại đổi kiểu mới rồi, Cửu gia không muốn đi xem qua sao?"
......
Cẩm Trang ngói tử trên phố Mã Hành là ngói tứ lớn nhất ở thành Biện Kinh, có diện tích chừng mấy trăm mẫu. Trong ngói tử cửa hàng dày đặc như răng lược, đủ tất cả các loại trò chơi ngày đêm không nghỉ, nhảy múa, đánh trống hoa, tạp kỹ, rối bóng, thuyết xương, đô vật, đủ loại hình thức giải trí muôn màu muôn vẻ, cùng một lúc có thể chứa hàng ngàn người.
Ngói tử được thiết kế theo hình chữ “Vương”, tòa nhà cao nhất ở giữa cũng được gọi là cẩm trang. Tên gọi không mấy sáng tạo, nhưng các hoạt động giải trí ở đây thì vô cùng phong phú.
Mẫu Đơn Các nằm trên lầu ba của Cẩm Trang, tầm nhìn vô cùng tuyệt đẹp.
Thế nhưng, những người bình thường cả đời cũng không thể lên đây được.
Đây là nơi dành cho một đám thế gia ở kinh thành tiêu khiển chơi bời.
Tân Di tò mò đi theo Phó Cửu Cù, còn nhìn xung quanh.
Nhưng nhìn thấy được một đài cao ước chừng ba thước ở chính giữa, bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, lan can chạm trổ tinh tế, các ca kỹ ôm đàn tỳ bà ngân nga hát khe khẽ, một nữ tử kiều diễm mặt che lụa mỏng, theo nhịp đàn sáo du dương, lả lướt nhảy múa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.