Chương 20: Tân Di tính kế? Bảo vệ sự trong sạch của Quận vương (2)
Tú Cẩm
18/04/2024
Tôn Hoài đưa tay lên miệng, ho nhẹ.
Đoạn Tùy vẫn không nhận ra mình đã nói sai, lớn tiếng biểu thị lòng trung thành của mình.
"Quận vương an tâm, thuộc hạ thề sống chết sẽ bảo vệ sự thanh bạch của Quận vương."
Bả vai Phó Cửu Cù hơi căng ra, sau đó nở nụ cười.
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa. "
Đoạn Tùy nâng cằm lên, lớn tiếng nói: "Thuộc hạ thề sống chết sẽ bảo vệ sự thanh bạch của Quận vương.”
Phó Cửu Cù nhìn thẳng vào Đoạn Tùy, qua một lát đột nhiên thản nhiên không chút để ý xua tay, ý bảo hắn ta xoay người sang chỗ khác.
Đoạn Tùy bối rối nhìn hắn, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Phó Cửu Cù đá một cước vào mông hắn ta -
"Đồ cẩu vật! Miệng dài tới giữa đũng quần rồi sao?”
Đoạn Tùy loạng choạng vài bước rồi mới đứng vững, ủy khuất quay đầu lại.
"Quận vương? Thuộc hạ nói sai cái gì sao?”
Ánh mắt Phó Cửu Cù lạnh như băng, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, tựa như chưa từng tức giận.
"Đi! Nói cho Tăng Khâm Đạt biết, bổn vương không quen biết Trương tiểu nương tử kia. Án ở Trương gia thôn, toàn bộ đều do phủ Khai Phong làm chủ. "
"Tuân mệnh!" Đoạn Tùy đi ra ngoài.
......
Phó Cửu Cù và Chu Đạo Tử lần nữa mở lại ván cờ.
Chưa đầy nửa canh giờ, Đoạn Tùy lại trở về.
Tóc và trán hắn ta đều ướt đẫm mồ hôi, chạy tới rất vội vàng.
"Quận vương, Quận vương nguy rồi. Trương tiểu nương tử kia lại xảy ra chuyện..."
Phó Cửu Cù lạnh lùng nhìn hắn ta.
Tôn Hoài: "Đoạn thị vệ, ngươi có chuyện thì từ từ nói, đừng quấy nhiễu Quận vương cùng Lão thần tiên đánh cờ.”
Đoạn Tùy ổn định hô hấp, hạ thấp giọng.
"Trương tiểu nương tử kia nói trong bụng có di phúc tử* của Trương đô ngu hầu, xin Quận vương nể tình của Trương đô ngu hầu, nhất định phải đi gặp nàng ta."
Di phúc tử?
*di phúc tử: đứa con được sinh sau khi cha qua đời
Bàn tay Phó Cửu Cù cầm quân cờ màu đen khựng lại giữa không trung.
Tân Di đã đoán đúng, cho dù mối quan hệ giữa Phó Cửu Cù và Trương Tuần có tốt đến đâu, cũng không thể biết chuyện gì đang xảy ra trong nhà của người khác...
"Hừ." Quân cờ của Phó Cửu Cù chậm rãi hạ xuống.
"Nói cho nàng ta biết, phủ Khai Phong sẽ trả lại công bằng cho nàng ta, án này Hoàng thành ti không tiện nhúng tay vào."
Đoạn Tùy gật đầu, nói tiếp: "Tăng đại nhân vừa mới hỏi thuộc hạ, đêm qua người của chúng ta có thấy Tiểu Tạ thị đi hái trư mẫu nhĩ hay không..."
Phó Cửu Cù hạ mắt xuống, cười nhẹ.
"Ngươi nói thế nào?"
Đoạn Tùy vẻ mặt nghiêm nghị: "Khi hai thám tử của chúng ta đang bí mật điều tra ở Trương gia thôn, đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Tạ thị đi hái trư mẫu nhĩ, có ý đồ vu oan hãm hại... Là một thành viên của Hoàng thành ti, làm sao có thể dung túng cho loại chuyện dơ bẩn này? Thuộc hạ đã nói cho Tăng đại nhân biết, xác thật là có việc này, thuộc hạ có thể làm chứng."
Đôi mắt lạnh của Phó Cửu Cù hơi nheo lại, ngước lên nhìn hắn ta, khẽ mỉm cười châm biếm.
"Nhìn không ra được, ngươi lại là người chính trực như vậy?"
Đoạn Tùy ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tất cả đều nhờ vào Quận vương bồi dưỡng.”
Phó Cửu Cù ấn thái dương, trầm giọng hô: "Trình Thương.”
Âm thanh còn chưa dừng, hữu thị vệ Trình Thương đã đi tới gần, đồng tình liếc nhìn Đoạn Tùy một cái, ôm quyền hành lễ: "Có thuộc hạ.”
Phó Cửu Cù lười biếng xua tay: "Kéo cái thứ ngu xuẩn không ai bằng này xuống, chém đi.”
Trình Thương đáp lại một tiếng vâng, mặt đen nghiêm nghị túm lấy vạt sau của Đoạn Tùy kéo người đi ra ngoài.
"Quận vương, tha mạng."
Đoạn Tùy bị dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh.
"Không, không, không, Quận vương... Gia...... Thuộc hạ rốt cuộc đã làm gì sai, trừ bạo an dân không đúng hay sao... Thuộc hạ, thuộc hạ nhớ tới, chỗ này còn có một bức thư viết tay của Trương tiểu nương tử... Chờ chút!! Trình Thương, cẩu vật ngươi, buông tay, ta còn có việc còn chưa hoàn thành. "
Phó Cửu Cù bị hắn ta làm ầm ĩ đến mức đau đầu: "Để hắn vào đi.”
Trình Thương mỉm cười buông Đoạn Tùy ra, thấy hắn ta như chim cút thoát khỏi lồng, vội vã bay đến trước mặt Phó Cửu Cù, ngoan ngoãn quỳ xuống, lấy lá thư trong lòng ngực trình lên.
"Trương tiểu nương tử nói nếu Quận vương vẫn không chịu ra tay cứu giúp, thậm chí còn trách tội thuộc hạ vì đã làm chứng, liền giao bức thư này cho Quận vương..."
"Cẩu vật, ngươi rốt cuộc là nô tài của ai?"
Phó Cửu Cù oán hận mà đá hắn ta, lấy thư mở ra.
Chữ viết thanh mảnh, viết cũng khá ngay ngắn, mặc dù có lỗi sai, nhưng nhìn chung vẫn có thể nhận ra được.
"Ba tấc dưới rốn của Quận vương có một nốt ruồi son, lão đạo sĩ nói là phạm phải đào hoa, gặp họa phóng túng, bởi vậy phải đeo ngọc ban chỉ thúy lục điểm đỏ, để tránh tai vạ."
Phó Cửu Cù gắt gao nắm chặt tờ giấy thư, ngọc ban chỉ ép chặt tờ giấy.
Ngọc thúy lục kia mơ hồ có thể thấy được chút màu đỏ kiều diễm ướt át...
Nốt ruồi dưới rốn.
Mang trong mình bệnh kín.
Chuyện bí mật của ngọc ban chỉ.
Nàng biết mọi bí mật của hắn...
Sắc mặt Phó Cửu Cù xanh mét, hai mắt dần dần đỏ tươi, ngón tay càng ngày càng siết chặt, như thể khí huyết lưu động của hắn khó có thể áp chế được, môi đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch-
Đây là dấu hiệu trước khi Quận vương phát bệnh.
"Quận vương?" Tôn Hoài thấy mặt Phó Cửu Cù không đúng, kinh hô một tiếng, vội vàng bước lên phía trước dìu hắn, nhưng Phó Cửu Cù đã dùng sức vung ra.
Chậm rãi, hắn ngồi trở lại chiếc ghế mềm mại của mình, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh như băng.
"Trình Thương, ngươi đến phủ Khai Phong một chuyến."
Đoạn Tùy vẫn không nhận ra mình đã nói sai, lớn tiếng biểu thị lòng trung thành của mình.
"Quận vương an tâm, thuộc hạ thề sống chết sẽ bảo vệ sự thanh bạch của Quận vương."
Bả vai Phó Cửu Cù hơi căng ra, sau đó nở nụ cười.
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa. "
Đoạn Tùy nâng cằm lên, lớn tiếng nói: "Thuộc hạ thề sống chết sẽ bảo vệ sự thanh bạch của Quận vương.”
Phó Cửu Cù nhìn thẳng vào Đoạn Tùy, qua một lát đột nhiên thản nhiên không chút để ý xua tay, ý bảo hắn ta xoay người sang chỗ khác.
Đoạn Tùy bối rối nhìn hắn, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Phó Cửu Cù đá một cước vào mông hắn ta -
"Đồ cẩu vật! Miệng dài tới giữa đũng quần rồi sao?”
Đoạn Tùy loạng choạng vài bước rồi mới đứng vững, ủy khuất quay đầu lại.
"Quận vương? Thuộc hạ nói sai cái gì sao?”
Ánh mắt Phó Cửu Cù lạnh như băng, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, tựa như chưa từng tức giận.
"Đi! Nói cho Tăng Khâm Đạt biết, bổn vương không quen biết Trương tiểu nương tử kia. Án ở Trương gia thôn, toàn bộ đều do phủ Khai Phong làm chủ. "
"Tuân mệnh!" Đoạn Tùy đi ra ngoài.
......
Phó Cửu Cù và Chu Đạo Tử lần nữa mở lại ván cờ.
Chưa đầy nửa canh giờ, Đoạn Tùy lại trở về.
Tóc và trán hắn ta đều ướt đẫm mồ hôi, chạy tới rất vội vàng.
"Quận vương, Quận vương nguy rồi. Trương tiểu nương tử kia lại xảy ra chuyện..."
Phó Cửu Cù lạnh lùng nhìn hắn ta.
Tôn Hoài: "Đoạn thị vệ, ngươi có chuyện thì từ từ nói, đừng quấy nhiễu Quận vương cùng Lão thần tiên đánh cờ.”
Đoạn Tùy ổn định hô hấp, hạ thấp giọng.
"Trương tiểu nương tử kia nói trong bụng có di phúc tử* của Trương đô ngu hầu, xin Quận vương nể tình của Trương đô ngu hầu, nhất định phải đi gặp nàng ta."
Di phúc tử?
*di phúc tử: đứa con được sinh sau khi cha qua đời
Bàn tay Phó Cửu Cù cầm quân cờ màu đen khựng lại giữa không trung.
Tân Di đã đoán đúng, cho dù mối quan hệ giữa Phó Cửu Cù và Trương Tuần có tốt đến đâu, cũng không thể biết chuyện gì đang xảy ra trong nhà của người khác...
"Hừ." Quân cờ của Phó Cửu Cù chậm rãi hạ xuống.
"Nói cho nàng ta biết, phủ Khai Phong sẽ trả lại công bằng cho nàng ta, án này Hoàng thành ti không tiện nhúng tay vào."
Đoạn Tùy gật đầu, nói tiếp: "Tăng đại nhân vừa mới hỏi thuộc hạ, đêm qua người của chúng ta có thấy Tiểu Tạ thị đi hái trư mẫu nhĩ hay không..."
Phó Cửu Cù hạ mắt xuống, cười nhẹ.
"Ngươi nói thế nào?"
Đoạn Tùy vẻ mặt nghiêm nghị: "Khi hai thám tử của chúng ta đang bí mật điều tra ở Trương gia thôn, đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Tạ thị đi hái trư mẫu nhĩ, có ý đồ vu oan hãm hại... Là một thành viên của Hoàng thành ti, làm sao có thể dung túng cho loại chuyện dơ bẩn này? Thuộc hạ đã nói cho Tăng đại nhân biết, xác thật là có việc này, thuộc hạ có thể làm chứng."
Đôi mắt lạnh của Phó Cửu Cù hơi nheo lại, ngước lên nhìn hắn ta, khẽ mỉm cười châm biếm.
"Nhìn không ra được, ngươi lại là người chính trực như vậy?"
Đoạn Tùy ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tất cả đều nhờ vào Quận vương bồi dưỡng.”
Phó Cửu Cù ấn thái dương, trầm giọng hô: "Trình Thương.”
Âm thanh còn chưa dừng, hữu thị vệ Trình Thương đã đi tới gần, đồng tình liếc nhìn Đoạn Tùy một cái, ôm quyền hành lễ: "Có thuộc hạ.”
Phó Cửu Cù lười biếng xua tay: "Kéo cái thứ ngu xuẩn không ai bằng này xuống, chém đi.”
Trình Thương đáp lại một tiếng vâng, mặt đen nghiêm nghị túm lấy vạt sau của Đoạn Tùy kéo người đi ra ngoài.
"Quận vương, tha mạng."
Đoạn Tùy bị dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh.
"Không, không, không, Quận vương... Gia...... Thuộc hạ rốt cuộc đã làm gì sai, trừ bạo an dân không đúng hay sao... Thuộc hạ, thuộc hạ nhớ tới, chỗ này còn có một bức thư viết tay của Trương tiểu nương tử... Chờ chút!! Trình Thương, cẩu vật ngươi, buông tay, ta còn có việc còn chưa hoàn thành. "
Phó Cửu Cù bị hắn ta làm ầm ĩ đến mức đau đầu: "Để hắn vào đi.”
Trình Thương mỉm cười buông Đoạn Tùy ra, thấy hắn ta như chim cút thoát khỏi lồng, vội vã bay đến trước mặt Phó Cửu Cù, ngoan ngoãn quỳ xuống, lấy lá thư trong lòng ngực trình lên.
"Trương tiểu nương tử nói nếu Quận vương vẫn không chịu ra tay cứu giúp, thậm chí còn trách tội thuộc hạ vì đã làm chứng, liền giao bức thư này cho Quận vương..."
"Cẩu vật, ngươi rốt cuộc là nô tài của ai?"
Phó Cửu Cù oán hận mà đá hắn ta, lấy thư mở ra.
Chữ viết thanh mảnh, viết cũng khá ngay ngắn, mặc dù có lỗi sai, nhưng nhìn chung vẫn có thể nhận ra được.
"Ba tấc dưới rốn của Quận vương có một nốt ruồi son, lão đạo sĩ nói là phạm phải đào hoa, gặp họa phóng túng, bởi vậy phải đeo ngọc ban chỉ thúy lục điểm đỏ, để tránh tai vạ."
Phó Cửu Cù gắt gao nắm chặt tờ giấy thư, ngọc ban chỉ ép chặt tờ giấy.
Ngọc thúy lục kia mơ hồ có thể thấy được chút màu đỏ kiều diễm ướt át...
Nốt ruồi dưới rốn.
Mang trong mình bệnh kín.
Chuyện bí mật của ngọc ban chỉ.
Nàng biết mọi bí mật của hắn...
Sắc mặt Phó Cửu Cù xanh mét, hai mắt dần dần đỏ tươi, ngón tay càng ngày càng siết chặt, như thể khí huyết lưu động của hắn khó có thể áp chế được, môi đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch-
Đây là dấu hiệu trước khi Quận vương phát bệnh.
"Quận vương?" Tôn Hoài thấy mặt Phó Cửu Cù không đúng, kinh hô một tiếng, vội vàng bước lên phía trước dìu hắn, nhưng Phó Cửu Cù đã dùng sức vung ra.
Chậm rãi, hắn ngồi trở lại chiếc ghế mềm mại của mình, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh như băng.
"Trình Thương, ngươi đến phủ Khai Phong một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.