Chương 19: Tân Di tính kế? Bảo vệ sự trong sạch của Quận vương (1)
Tú Cẩm
14/04/2024
Những ngày mưa rả rích, là nhàn hạ nhất.
Phó Cửu Cù ngả người nằm trên tháp mỹ nhân bên cạnh lò sưởi, trước mặt là một chiếc bàn thấp bằng gỗ kim tơ nam mộc*, một bình rượu ngon, một ván cờ dang dở, vài đĩa bánh ngọt, còn một chiếc khăn tay trắng như tuyết được gấp gọn gàng, sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào.
*kim tơ nam mộc: gỗ quý hiếm, chỉ dành cho hoàng đế.
Đối diện hắn là một lão giả mặc áo choàng đạo sĩ, một tay vuốt râu dê, tay còn lại đặt trên mạch cổ tay của Phó Cửu Cù, hai mắt hơi nhắm lại.
Trong phòng không có một âm thanh nào.
Một lúc sau, lão đạo sĩ rút tay lại, thở dài một hơi.
Tôn Hoài ở bên cạnh thêm nước, thấy thế thì hỏi: "Lão thần tiên, bệnh tình của gia nhà ta có chuyển biến tốt chứ?”
Hai lông mày trắng bệch của Chu Đạo Tử cau lại.
“Ta nhớ lần trước đến đây có ăn món gọi là Khiếu hoa kê*, hương vị không tồi."
*Khiếu hoa kê: gà nướng đất sét
Tôn Hoài:...
Tôn Hoài liếc nhìn khuôn mặt của chủ tử một cái, im lặng đi ra ngoài, sai người khiêng một khay đựng thức ăn bằng gỗ trác hai tầng vào, mỉm cười nói:
"Đã sớm chuẩn bị sẵn cho lão thần tiên, còn có gỏi móng giò tôm tươi, lưỡi dê nướng, thận heo sào... Lão thần tiên, ngài nếm thử xem. "
Chu Đạo Tử không nhìn hết những món ăn tinh xảo kia, lập tức cầm chân gà to lên.
"Lão nhân gia ta rất thích ăn gà."
Đừng nhìn ông một thân đạo bào, nhưng không có nửa điểm đạo cốt tiên phong, mặc áo choàng Đạo gia, ăn uống bất nhã còn chưa tính, còn không biết chú ý, râu dê dưới cằm dính đầy dầu mỡ, thoạt nhìn giống như một lão ăn mày.
Tôn Hoài đưa chiếc khăn tay màu trắng tới.
"Lão thần tiên chậm một chút, đừng để nghẹn..."
Chu Đạo Tử trợn mắt khinh bỉ, dùng tay áo lau miệng.
"Ta không cầu kỳ như chủ tử nhà ngươi đâu, đừng rầy rà!"
Ánh mắt Phó Cửu Cù không nhúc nhích, hắn đẩy tàn cờ sang một bên, cầm lấy khăn tay lên cẩn thận lau tay, động tác chậm rãi thong thả khiến Chu Đạo Tử sầm mặt.
"Người mang bệnh nan y, đã hết thuốc chữa, ngươi còn chẳng hề để ý, thật sự không sợ chết sao?"
Tôn Hoài nghe thấy thì vẻ mặt căng cứng, nhưng Phó Cửu Cù lại mỉm cười, cầm lấy tách trà lên thổi mặt nước phía trên, có chút lười biếng.
"Chuyện sinh tử đã là số mạng, sợ thì có ích lợi gì?"
"Ta phi!" Chu Đạo Tử tức giận đến mức râu run rẩy, vụn thức ăn trong miệng phun thẳng lên mặt Tôn Hoài.
Chu Đạo Tử vẫn còn tức giận: "Lão nhân gia ta sống hơn nửa cuộc đời còn không muốn chết, ngươi tuổi còn trẻ đã không muốn sống rồi sao?”
Phó Cửu Cù trầm mặc, đột nhiên nói một câu.
"Ta còn bao nhiêu ngày nữa?"
Bàn tay đang cầm chân gà của Chu Đạo Tử cứng đờ trong chốc lát, liếc nhìn khuôn mặt hắn: "Nhiều nhất là hai năm.”
Phó Cửu Cù gật gật đầu, không nhanh không chậm nhắm mắt lại.
"Biết rồi."
Chu Đạo Tử xoay ngón tay, liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Lần này trong chuyến du ngoạn đến Đông Đô, nhưng thật ra lão nhân gia ta đã nghe được một phương thuốc cổ truyền – nghe nói có một người Đông Đô, thường xuyên bị chóng mặt, khó thở, tứ chi nặng nề, đầu đau dữ dội liên tục. Hắn lấy một quả đại phụ tử, thêm một chút muối, giã nát rồi nghiền thành bột, dùng sau khi tắm, bệnh bình thuyên giảm ít phát tác..."
Tôn Hoài khẩn trương hỏi: "Liệu có được hay không?”
Chu Đạo Tử đột nhiên có chút chột dạ.
Sau nhiều năm điều trị như thế vẫn không có khởi sắc, bây giờ làm sao dám cam đoan?
"Nếu ta không thể, thì dưới gầm trời này sẽ không ai có thể, coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống..."
Vậy, ai là ngựa chết?
Bang bang! Một tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của Chu Đạo Tử.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Đoạn Tùy.
"Khởi bẩm Quận vương, phủ Khai Phong cấp báo."
Phó Cửu Cù: "Vào đi.”
Đoạn Tùy vội vàng đi vào, giọng vang dội.
"Quận vương, Trương tiểu nương tử kia lại gây phiền toái cho ngài."
Hắn ta kể lại chuyện xảy ra ở Trương gia thôn hôm nay, lại nói:
"Trương tiểu nương tử kia vón định đi vào thành trộm gặp với Vương đại đồ tể... Không biết sao lại đến phủ Quận vương của chúng ta, sau đó không biết tại sao lại đem tín vật đính ước cho Vương đại đồ tể, đưa cho Quận vương..."
Đây là đang nói cái gì vậy hả?
Ánh mắt Tôn Hoài mãnh liệt liếc nhìn Đoạn Tùy, nhưng Đoạn Tùy lại nhìn không chớp mắt.
"Tăng đại nhân nói, bây giờ người đã được mời tới phủ Khai Phong, chỉ cần chờ Quận vương trả lời."
Một từ "Mời", được dùng thật huyền diệu.
Phó Cửu Cù hạ nửa mắt xuống, chậm rãi uống trà.
"Ngươi đã nói cái gì?"
Đoạn Tùy nói: "Thuộc hạ nói với Tăng đại nhân, Quận vương cùng Trương tiểu nương tử là thanh thanh bạch bạch, chuyện tình ngay lý gian kia khẳng định là không thể. Kiện áo yếm kia cũng đã sớm trả lại cho nàng ta, về sau không có liên quan gì cả. "
Đây...
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao?
Phó Cửu Cù ngả người nằm trên tháp mỹ nhân bên cạnh lò sưởi, trước mặt là một chiếc bàn thấp bằng gỗ kim tơ nam mộc*, một bình rượu ngon, một ván cờ dang dở, vài đĩa bánh ngọt, còn một chiếc khăn tay trắng như tuyết được gấp gọn gàng, sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào.
*kim tơ nam mộc: gỗ quý hiếm, chỉ dành cho hoàng đế.
Đối diện hắn là một lão giả mặc áo choàng đạo sĩ, một tay vuốt râu dê, tay còn lại đặt trên mạch cổ tay của Phó Cửu Cù, hai mắt hơi nhắm lại.
Trong phòng không có một âm thanh nào.
Một lúc sau, lão đạo sĩ rút tay lại, thở dài một hơi.
Tôn Hoài ở bên cạnh thêm nước, thấy thế thì hỏi: "Lão thần tiên, bệnh tình của gia nhà ta có chuyển biến tốt chứ?”
Hai lông mày trắng bệch của Chu Đạo Tử cau lại.
“Ta nhớ lần trước đến đây có ăn món gọi là Khiếu hoa kê*, hương vị không tồi."
*Khiếu hoa kê: gà nướng đất sét
Tôn Hoài:...
Tôn Hoài liếc nhìn khuôn mặt của chủ tử một cái, im lặng đi ra ngoài, sai người khiêng một khay đựng thức ăn bằng gỗ trác hai tầng vào, mỉm cười nói:
"Đã sớm chuẩn bị sẵn cho lão thần tiên, còn có gỏi móng giò tôm tươi, lưỡi dê nướng, thận heo sào... Lão thần tiên, ngài nếm thử xem. "
Chu Đạo Tử không nhìn hết những món ăn tinh xảo kia, lập tức cầm chân gà to lên.
"Lão nhân gia ta rất thích ăn gà."
Đừng nhìn ông một thân đạo bào, nhưng không có nửa điểm đạo cốt tiên phong, mặc áo choàng Đạo gia, ăn uống bất nhã còn chưa tính, còn không biết chú ý, râu dê dưới cằm dính đầy dầu mỡ, thoạt nhìn giống như một lão ăn mày.
Tôn Hoài đưa chiếc khăn tay màu trắng tới.
"Lão thần tiên chậm một chút, đừng để nghẹn..."
Chu Đạo Tử trợn mắt khinh bỉ, dùng tay áo lau miệng.
"Ta không cầu kỳ như chủ tử nhà ngươi đâu, đừng rầy rà!"
Ánh mắt Phó Cửu Cù không nhúc nhích, hắn đẩy tàn cờ sang một bên, cầm lấy khăn tay lên cẩn thận lau tay, động tác chậm rãi thong thả khiến Chu Đạo Tử sầm mặt.
"Người mang bệnh nan y, đã hết thuốc chữa, ngươi còn chẳng hề để ý, thật sự không sợ chết sao?"
Tôn Hoài nghe thấy thì vẻ mặt căng cứng, nhưng Phó Cửu Cù lại mỉm cười, cầm lấy tách trà lên thổi mặt nước phía trên, có chút lười biếng.
"Chuyện sinh tử đã là số mạng, sợ thì có ích lợi gì?"
"Ta phi!" Chu Đạo Tử tức giận đến mức râu run rẩy, vụn thức ăn trong miệng phun thẳng lên mặt Tôn Hoài.
Chu Đạo Tử vẫn còn tức giận: "Lão nhân gia ta sống hơn nửa cuộc đời còn không muốn chết, ngươi tuổi còn trẻ đã không muốn sống rồi sao?”
Phó Cửu Cù trầm mặc, đột nhiên nói một câu.
"Ta còn bao nhiêu ngày nữa?"
Bàn tay đang cầm chân gà của Chu Đạo Tử cứng đờ trong chốc lát, liếc nhìn khuôn mặt hắn: "Nhiều nhất là hai năm.”
Phó Cửu Cù gật gật đầu, không nhanh không chậm nhắm mắt lại.
"Biết rồi."
Chu Đạo Tử xoay ngón tay, liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Lần này trong chuyến du ngoạn đến Đông Đô, nhưng thật ra lão nhân gia ta đã nghe được một phương thuốc cổ truyền – nghe nói có một người Đông Đô, thường xuyên bị chóng mặt, khó thở, tứ chi nặng nề, đầu đau dữ dội liên tục. Hắn lấy một quả đại phụ tử, thêm một chút muối, giã nát rồi nghiền thành bột, dùng sau khi tắm, bệnh bình thuyên giảm ít phát tác..."
Tôn Hoài khẩn trương hỏi: "Liệu có được hay không?”
Chu Đạo Tử đột nhiên có chút chột dạ.
Sau nhiều năm điều trị như thế vẫn không có khởi sắc, bây giờ làm sao dám cam đoan?
"Nếu ta không thể, thì dưới gầm trời này sẽ không ai có thể, coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống..."
Vậy, ai là ngựa chết?
Bang bang! Một tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của Chu Đạo Tử.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Đoạn Tùy.
"Khởi bẩm Quận vương, phủ Khai Phong cấp báo."
Phó Cửu Cù: "Vào đi.”
Đoạn Tùy vội vàng đi vào, giọng vang dội.
"Quận vương, Trương tiểu nương tử kia lại gây phiền toái cho ngài."
Hắn ta kể lại chuyện xảy ra ở Trương gia thôn hôm nay, lại nói:
"Trương tiểu nương tử kia vón định đi vào thành trộm gặp với Vương đại đồ tể... Không biết sao lại đến phủ Quận vương của chúng ta, sau đó không biết tại sao lại đem tín vật đính ước cho Vương đại đồ tể, đưa cho Quận vương..."
Đây là đang nói cái gì vậy hả?
Ánh mắt Tôn Hoài mãnh liệt liếc nhìn Đoạn Tùy, nhưng Đoạn Tùy lại nhìn không chớp mắt.
"Tăng đại nhân nói, bây giờ người đã được mời tới phủ Khai Phong, chỉ cần chờ Quận vương trả lời."
Một từ "Mời", được dùng thật huyền diệu.
Phó Cửu Cù hạ nửa mắt xuống, chậm rãi uống trà.
"Ngươi đã nói cái gì?"
Đoạn Tùy nói: "Thuộc hạ nói với Tăng đại nhân, Quận vương cùng Trương tiểu nương tử là thanh thanh bạch bạch, chuyện tình ngay lý gian kia khẳng định là không thể. Kiện áo yếm kia cũng đã sớm trả lại cho nàng ta, về sau không có liên quan gì cả. "
Đây...
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.