Chương 25: Tiểu tùy tòng muốn làm gì thì làm (1)
Tú Cẩm
11/05/2024
"Quận vương..."
Dưới ánh mắt lạnh lùng chăm chú của Phó Cửu Cù, Tân Di hắng giọng.
“Ta không chỉ biết điều này..."
Nàng mím môi, giọng điệu pha chút trêu chọc suy yếu.
"Chuyện ta biết còn rất nhiều."
Đôi mắt sáng ngời sâu thẳm của Phó Cửu Cù khẽ cười, ánh mắt vừa hòa nhã vừa nguy hiểm.
"Ồ, ngươi còn biết cái gì nữa?"
Những sợi tóc trên mặt Tân Di run rẩy một chút, như thể bị hơi thở của hắn thổi bay.
Ở khoảng cách gần như vậy, Tân Di không chỉ có thể nhìn thấy ngũ quan tuấn tú của Phó Cửu Cù, mà còn nhìn rõ lớp ánh sáng trắng nhạt trên mặt hắn...
Thật là một người giấy đẹp trai.
Tân Di xoa xoa cánh tay, dựa vào ưu thế của người giấy, lão thần mỉm cười, trực tiếp giảm bớt thứ nguyên.
Khoảng cách gần đến mức, Tân Di không chỉ nhìn rõ ngũ quan tuấn tú của Phó Cửu Cù, mà còn nhìn rõ lớp ánh sáng trắng nhạt trên mặt hắn.
... Thật là một người giấy đẹp mắt.
Tân Di xoa xoa cánh tay, dựa vào sự tự tin khi đối mặt với người giấy, mỉm cười đầy ẩn ý, trực tiếp đả kích.
"Ta còn biết nốt ruồi son đó rất đẹp, đỏ rực rỡ, ẩn hiện tùng lâm. Tướng pháp có nói, cỏ che ngọc, đó là tướng đại phú đại quý..."
"......"
Khuôn mặt thanh tú của Phó Cửu Cù biến sắc với tốc độ có thể nhìn thấy, đỏ bừng như gấc chín.
"Ai nói cho ngươi biết?"
Âm thanh đầy khí giận này, là muốn giết người hay sao?
Tân Di biết rằng lần này nàng đã thật sự chạm vào vết thương của con hổ, chỉ cần nhìn vào biểu hiện của hắn, nàng đã cảm nhận được sự đau đớn từ xương cốt.
Tuy nhiên, nếu Phó Cửu Cù dưới sự tức giận của mình giết nàng, liệu nàng có thể xuyên qua trở về hay không?
Đau đớn chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, đáng để chịu đựng.
Tân Di bất ngờ thông suốt, mắt nhắm nghiền, đầu nghiêng lên, môi đỏ hồng mở ra một nửa, lấy tư thái quyến rũ tìm đường chết nhìn Phó Cửu Cù, thổ khí như lan.
“Lần trước đến phủ Quận vương, ta đã nhìn lén. Không chỉ có điều này, còn có cái kia… Ta đã thấy hết tất cả.”
Phó Cửu Cù tiến gần một bước, lạnh lùng nhìn thẳng.
Bàn tay mát lạnh, từ từ túm chặt cổ nàng.
Bóng ma của cái chết bao trùm xuống.
Tân Di có linh cảm rằng mình sắp bị lạnh triệt để.
Tai ù ù như ong rung.
Hơi thở nóng hổi, không ổn định phả vào đỉnh đầu.
Cảm giác da thịt chạm vào như kích thích dây thần kinh nhạy cảm, mang theo dòng điện chạy khắp người.
Đây không phải là nhân vật trên trang giấy, mà là người thật, nam nhân, một kẻ giết người không chớp mắt.
Hai con người nhỏ bé trong tâm trí Tân Di đang đánh nhau kịch liệt, giữa ranh giới sống chết, tim đập thình thịch, răng cắn chặt phát ra tiếng lạo xạo, nhưng không hề phản kháng hay vùng vẫy.
Nàng đang chờ đợi kỳ tích xuất hiện -
Nhưng chưa từng ngờ được, điều nàng nhận được lại là tiếng cười lạnh lùng của Phó Cửu Cù.
"Tốn công sức câu dẫn ta, thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Tân Di không nói gì, chỉ trả lời anh bằng đôi mắt nhắm chặt hơn.
Phó Cửu Cù bóp lấy cổ họng mảnh khảnh của cô, thử dò xét mà siết chặt dần, dần dần, ngày càng mạnh hơn.
Giằng co.
Như thể chỉ một khoảnh khắc, lại như thiên hoang địa lão.
Phó Cửu Cù đột nhiên nở một nụ cười ấm áp, từ từ buông tay.
"Bóp chết một con kiến thật không thú vị. Hừ! Đợi đến khi ngươi sinh hạ hài nhi của Hành Viễn, ta sẽ tính sổ với ngươi!"
Khụ khụ khụ...
Tân Di bưng cổ, nhìn bóng dáng phất tay áo rời đi, vừa thở dốc vừa ho khan.
Hít thở không thông thật sự đáng sợ.
Nếu phải chết trong tay Phó Cửu Cù mới có thể trở về, nàng hy vọng có thể đổi sang cách chết thoải mái hơn.
......
"Quận vương—"
"Gia!"
Ngoài cửa, đám người Tôn Hoài nhìn Phó Cửu Cù đi ra, biểu tình đều khác nhau.
"Đưa nàng ta trở về!" Phó Cửu Cù mặt không đổi sắc ra lệnh, đi ra khỏi Mẫu Đơn Các.
Bọn thị vệ đuổi theo.
Trong mắt Tân Di chứa ý cười chạy chậm theo, đuổi kịp Phó Cửu Cù: "Quận vương, ngài vẫn chưa đồng ý với điều kiện của ta.”
Phó Cửu Cù ngoảnh mặt làm ngơ.
Tân Di cũng bước theo: "Không giấu gì ngài, ta đã suy nghĩ trước khi đến rồi, nếu Quận vương không chịu đồng ý với ta, vậy ta sẽ liền ở lại đây không đi. Lại đến..."
Phó Cửu Cù đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu xoay người.
"Lại như thế nào?"
Ách! Tân Di không kịp thu chân, trực tiếp đụng vào người hắn.
Cú va chạm bất ngờ, tránh cũng không tránh được. Phó Cửu Cù cau mày, ánh mắt hơi nheo lại. Tân Di theo phản xạ đưa tay ra chắn lại, lòng bàn tay vừa chạm lên ngực Phó Cửu Cù.
Dưới tay cứng rắn lạnh lùng, trái tim Tân Di nhảy dựng.
"Thì lại như vầy. Quận vương không đồng ý, bên cạnh ngài sẽ có thêm một tên tiểu tùy tòng."
Phó Cửu Cù khẽ liếc nhìn nàng, cong cong mắt, ôn nhu lại âm lạnh cười.
"Tiểu tùy tòng, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Dưới ánh mắt lạnh lùng chăm chú của Phó Cửu Cù, Tân Di hắng giọng.
“Ta không chỉ biết điều này..."
Nàng mím môi, giọng điệu pha chút trêu chọc suy yếu.
"Chuyện ta biết còn rất nhiều."
Đôi mắt sáng ngời sâu thẳm của Phó Cửu Cù khẽ cười, ánh mắt vừa hòa nhã vừa nguy hiểm.
"Ồ, ngươi còn biết cái gì nữa?"
Những sợi tóc trên mặt Tân Di run rẩy một chút, như thể bị hơi thở của hắn thổi bay.
Ở khoảng cách gần như vậy, Tân Di không chỉ có thể nhìn thấy ngũ quan tuấn tú của Phó Cửu Cù, mà còn nhìn rõ lớp ánh sáng trắng nhạt trên mặt hắn...
Thật là một người giấy đẹp trai.
Tân Di xoa xoa cánh tay, dựa vào ưu thế của người giấy, lão thần mỉm cười, trực tiếp giảm bớt thứ nguyên.
Khoảng cách gần đến mức, Tân Di không chỉ nhìn rõ ngũ quan tuấn tú của Phó Cửu Cù, mà còn nhìn rõ lớp ánh sáng trắng nhạt trên mặt hắn.
... Thật là một người giấy đẹp mắt.
Tân Di xoa xoa cánh tay, dựa vào sự tự tin khi đối mặt với người giấy, mỉm cười đầy ẩn ý, trực tiếp đả kích.
"Ta còn biết nốt ruồi son đó rất đẹp, đỏ rực rỡ, ẩn hiện tùng lâm. Tướng pháp có nói, cỏ che ngọc, đó là tướng đại phú đại quý..."
"......"
Khuôn mặt thanh tú của Phó Cửu Cù biến sắc với tốc độ có thể nhìn thấy, đỏ bừng như gấc chín.
"Ai nói cho ngươi biết?"
Âm thanh đầy khí giận này, là muốn giết người hay sao?
Tân Di biết rằng lần này nàng đã thật sự chạm vào vết thương của con hổ, chỉ cần nhìn vào biểu hiện của hắn, nàng đã cảm nhận được sự đau đớn từ xương cốt.
Tuy nhiên, nếu Phó Cửu Cù dưới sự tức giận của mình giết nàng, liệu nàng có thể xuyên qua trở về hay không?
Đau đớn chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, đáng để chịu đựng.
Tân Di bất ngờ thông suốt, mắt nhắm nghiền, đầu nghiêng lên, môi đỏ hồng mở ra một nửa, lấy tư thái quyến rũ tìm đường chết nhìn Phó Cửu Cù, thổ khí như lan.
“Lần trước đến phủ Quận vương, ta đã nhìn lén. Không chỉ có điều này, còn có cái kia… Ta đã thấy hết tất cả.”
Phó Cửu Cù tiến gần một bước, lạnh lùng nhìn thẳng.
Bàn tay mát lạnh, từ từ túm chặt cổ nàng.
Bóng ma của cái chết bao trùm xuống.
Tân Di có linh cảm rằng mình sắp bị lạnh triệt để.
Tai ù ù như ong rung.
Hơi thở nóng hổi, không ổn định phả vào đỉnh đầu.
Cảm giác da thịt chạm vào như kích thích dây thần kinh nhạy cảm, mang theo dòng điện chạy khắp người.
Đây không phải là nhân vật trên trang giấy, mà là người thật, nam nhân, một kẻ giết người không chớp mắt.
Hai con người nhỏ bé trong tâm trí Tân Di đang đánh nhau kịch liệt, giữa ranh giới sống chết, tim đập thình thịch, răng cắn chặt phát ra tiếng lạo xạo, nhưng không hề phản kháng hay vùng vẫy.
Nàng đang chờ đợi kỳ tích xuất hiện -
Nhưng chưa từng ngờ được, điều nàng nhận được lại là tiếng cười lạnh lùng của Phó Cửu Cù.
"Tốn công sức câu dẫn ta, thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Tân Di không nói gì, chỉ trả lời anh bằng đôi mắt nhắm chặt hơn.
Phó Cửu Cù bóp lấy cổ họng mảnh khảnh của cô, thử dò xét mà siết chặt dần, dần dần, ngày càng mạnh hơn.
Giằng co.
Như thể chỉ một khoảnh khắc, lại như thiên hoang địa lão.
Phó Cửu Cù đột nhiên nở một nụ cười ấm áp, từ từ buông tay.
"Bóp chết một con kiến thật không thú vị. Hừ! Đợi đến khi ngươi sinh hạ hài nhi của Hành Viễn, ta sẽ tính sổ với ngươi!"
Khụ khụ khụ...
Tân Di bưng cổ, nhìn bóng dáng phất tay áo rời đi, vừa thở dốc vừa ho khan.
Hít thở không thông thật sự đáng sợ.
Nếu phải chết trong tay Phó Cửu Cù mới có thể trở về, nàng hy vọng có thể đổi sang cách chết thoải mái hơn.
......
"Quận vương—"
"Gia!"
Ngoài cửa, đám người Tôn Hoài nhìn Phó Cửu Cù đi ra, biểu tình đều khác nhau.
"Đưa nàng ta trở về!" Phó Cửu Cù mặt không đổi sắc ra lệnh, đi ra khỏi Mẫu Đơn Các.
Bọn thị vệ đuổi theo.
Trong mắt Tân Di chứa ý cười chạy chậm theo, đuổi kịp Phó Cửu Cù: "Quận vương, ngài vẫn chưa đồng ý với điều kiện của ta.”
Phó Cửu Cù ngoảnh mặt làm ngơ.
Tân Di cũng bước theo: "Không giấu gì ngài, ta đã suy nghĩ trước khi đến rồi, nếu Quận vương không chịu đồng ý với ta, vậy ta sẽ liền ở lại đây không đi. Lại đến..."
Phó Cửu Cù đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu xoay người.
"Lại như thế nào?"
Ách! Tân Di không kịp thu chân, trực tiếp đụng vào người hắn.
Cú va chạm bất ngờ, tránh cũng không tránh được. Phó Cửu Cù cau mày, ánh mắt hơi nheo lại. Tân Di theo phản xạ đưa tay ra chắn lại, lòng bàn tay vừa chạm lên ngực Phó Cửu Cù.
Dưới tay cứng rắn lạnh lùng, trái tim Tân Di nhảy dựng.
"Thì lại như vầy. Quận vương không đồng ý, bên cạnh ngài sẽ có thêm một tên tiểu tùy tòng."
Phó Cửu Cù khẽ liếc nhìn nàng, cong cong mắt, ôn nhu lại âm lạnh cười.
"Tiểu tùy tòng, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.