Chương 11
Mèo lười
07/11/2013
Mặt đất như rung chuyển, tất cả đều trợn tròn mắt nín thở nhìn cảnh tượng
vừa rồi, một số người không khỏi rùng mình hãi hùng mà nuốt khan.
Cả đống gỗ lớn đổ ầm xuống một cách nặng nề tạo nên một âm thanh kinh hoàng vang vọng át đi cả tiếng mưa xối xả ngoài kia. Một tia chớp nổ lên, ánh sáng từ nó giúp người ta có thể nhìn thấy rõ mồn một những vết nứt quái dị. Sàn nhà nơi đó đã hoàn toàn trở thành một đống đổ nát không hơn.
Băng Tâm lồm cồm bò giậy, vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thứ duy nhất cô biết được vào lúc này…là cô vừa thực hiện xong một “chuyến bay” ngắn.
Khá ngạc nhiên khi nhận thấy mình vẫn còn lành lặn định đưa tay lên sờ mặt kiểm tra coi có còn thân nhiệt hay không thì đột nhiên thấy lạnh toát toàn bộ dọc sống lưng. Cô rùng mình một cái rồi vội quay đầu lại, hình ảnh đập vào mắt sau đó khiến cô giật bắn mình suýt nữa là ngã ngửa ra đằng sau. Đây là lần đầu tiên cô không còn tin vào chính đôi mắt của mình nữa…
Phong – người mà cô không hề nghĩ sẽ xuất hiện ở nơi này lại đang ở ngay trước mặt cô. Cậu nghiến răng thở dốc, toàn thân ướt sũng, tóc bết cả vào mặt, đôi môi vốn hồng hào nay lại trở nên tím tái vì lạnh. Cô còn nhìn thấy Phong thở ra khói và đôi mắt xanh trong veo đang nhìn cô đầy giận giữ.
Cậu ta…vừa cứu mình…
“Còn nhìn cái gì? Đồ đầu đất!”
“Gì chứ? Cậu…cậu..cậu muốn chết hả?”
Băng Tâm đang còn ngây người ra nhìn vị ân nhân cứu mạng trước mặt chưa kịp hoàn hồn thì bị tiếng quát của Phong làm cho giật mình sực tỉnh. Cô liền trợn mắt lên đáp trả, nhưng mà không hiểu sao lưỡi cứ như đang thắt nơ lại trong miệng, thành ra lắp ba lắp bắp như gà hóc xương.
“Chà chà…anh hùng từ phương nào tới đây?” Phong đang còn định nói gì đó thì đột nhiên bị bàn tay đen xì của tên đại ca kia đặt mạnh vào vai cùng một giọng nói trầm đục đầy vẻ khiêu khích vang tới. Đôi mắt hắn như sáng quắc lên phía sau lưng cậu, vừa nói hắn vừa đồng thời vung cao nắm đấm lên…
Bốp!
Một thân hình cao lớn ngã ập xuống sàn nhà đầy bụi, miệng hộc ra một thứ dung dịch đỏ au đặc quánh, đau đớn không gượng dậy nổi.
Băng Tâm há hốc mồm nhìn Phong đang từ từ thu chân lại, cô chỉ biết một giây trước tên đại ca kia còn đang ngang nhiên đứng ở đó thì một giây sau đã bị cậu làm cho thành bộ dạng đầu đội đất chân đạp trời với đầy vẽ kiêu hãnh như bây giờ. Chỉ một câu thôi…Phong ra đòn quá nhanh.
Rào rào rào…
Băng Tâm ngây ngốc nhìn những tên đàn em còn sót lại đang đứng “làm dáng” xung quanh, nghĩ gì đó hai mắt cô chợt sáng lên. Cô chỉ tay vào Phong rồi phun ra một tràng cứ như thể mình là đại tẩu của họ vậy :“Này? Mấy anh còn đứng đó làm gì thế? Oánh cậu ta đi chớ?!!”
Và tất cả những ánh mắt xung quanh đều đổ dồn hết vào tên “tội phạm” vừa bị “tố giác”.
“Cậu…”
“Yaaaa!!”
Phong còn chưa kịp nói gì thì đã bị một tên nào đó lao tới làm cho giật mình vội né người sang một bên, tiếp theo đó những nắm đấm bay vùn vụt xung quanh khiến cậu không còn tâm trí đâu mà để ý tới “kẻ phản bội” kia nữa.
Phía bên này vị đại tẩu đáng kính của chúng ta đang ung dung lùi lại năm bước, thay vì chạy tới giúp một tay thì cô nàng lại thọc hai tay vào túi áo mỉm cười đáp trả ánh mắt đầy oán trách của cậu. Trông bộ dạng cô thảnh thơi chỉ thiếu chút nữa là kiếm cái ghế ngồi vắt chân lên mà thưởng thức trận đấu, chỉ tiếc là ở đây không có ghế…
Cô đá đá chân xuống sàn nhà rồi chép miệng, mắt vẫn dán chặt vào Phong, quên béng mất là cậu đang ốm. Và kẻ đáng thương đang mang bệnh trong người là cậu đây đã phải phóng xe ra ngoài đi tìm cô trong cái tiết trời mưa sa bão táp này và đã được cô báo đáp bằng cái cách mà đến cả Chúa cũng phải đánh rớt quai hàm như thế này đây.
Thời đại bây giờ người tốt khó mà sống được. Câu này cấm có sai.
Băng Tâm như không hề cảm nhận được những dòng suy nghĩ đầy oán trách của ai kia mà thản nhiên phóng tầm nhìn ra phía cửa, bỗng đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của cô khẽ ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo lạ thường… Cô ghét những ngày mưa, ghét những cơn bão hung hăng đến bất chợt như thế này. Thật sự rất ghét và…có cả sợ hãi.
Xoạt.
Bỗng một tiếng động lạ vang lên khiến cô thoáng giật mình hướng ánh mắt về phía vừa phát ra âm thanh đó. Chợt nhận thấy một tia sáng lạnh lẽo gai người vừa lóe lên ở góc khuất, là con dao ban nãy. Tên đại ca đang cầm chắc con dao trong tay và đang lao tới từ sau lưng Phong…
Băng Tâm chợt thấy lạnh toát người, đôi đồng tử mở to. Đầu óc cô bất chợt trở nên trống rỗng và hoàn toàn nghe theo sự mách bảo của trực giác. Đôi chân vô thức chạy thật nhanh tới chỗ con người đó – người không hề nhận thức được chuyện gì đang xảy ra nơi góc tối sau lưng…
Nhưng cậu đang ở quá xa so với vị trí của cô, quá xa để cô có thể chạy đến trước tên đại ca kia…
“Phía sau!!!!”
Cả đống gỗ lớn đổ ầm xuống một cách nặng nề tạo nên một âm thanh kinh hoàng vang vọng át đi cả tiếng mưa xối xả ngoài kia. Một tia chớp nổ lên, ánh sáng từ nó giúp người ta có thể nhìn thấy rõ mồn một những vết nứt quái dị. Sàn nhà nơi đó đã hoàn toàn trở thành một đống đổ nát không hơn.
Băng Tâm lồm cồm bò giậy, vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thứ duy nhất cô biết được vào lúc này…là cô vừa thực hiện xong một “chuyến bay” ngắn.
Khá ngạc nhiên khi nhận thấy mình vẫn còn lành lặn định đưa tay lên sờ mặt kiểm tra coi có còn thân nhiệt hay không thì đột nhiên thấy lạnh toát toàn bộ dọc sống lưng. Cô rùng mình một cái rồi vội quay đầu lại, hình ảnh đập vào mắt sau đó khiến cô giật bắn mình suýt nữa là ngã ngửa ra đằng sau. Đây là lần đầu tiên cô không còn tin vào chính đôi mắt của mình nữa…
Phong – người mà cô không hề nghĩ sẽ xuất hiện ở nơi này lại đang ở ngay trước mặt cô. Cậu nghiến răng thở dốc, toàn thân ướt sũng, tóc bết cả vào mặt, đôi môi vốn hồng hào nay lại trở nên tím tái vì lạnh. Cô còn nhìn thấy Phong thở ra khói và đôi mắt xanh trong veo đang nhìn cô đầy giận giữ.
Cậu ta…vừa cứu mình…
“Còn nhìn cái gì? Đồ đầu đất!”
“Gì chứ? Cậu…cậu..cậu muốn chết hả?”
Băng Tâm đang còn ngây người ra nhìn vị ân nhân cứu mạng trước mặt chưa kịp hoàn hồn thì bị tiếng quát của Phong làm cho giật mình sực tỉnh. Cô liền trợn mắt lên đáp trả, nhưng mà không hiểu sao lưỡi cứ như đang thắt nơ lại trong miệng, thành ra lắp ba lắp bắp như gà hóc xương.
“Chà chà…anh hùng từ phương nào tới đây?” Phong đang còn định nói gì đó thì đột nhiên bị bàn tay đen xì của tên đại ca kia đặt mạnh vào vai cùng một giọng nói trầm đục đầy vẻ khiêu khích vang tới. Đôi mắt hắn như sáng quắc lên phía sau lưng cậu, vừa nói hắn vừa đồng thời vung cao nắm đấm lên…
Bốp!
Một thân hình cao lớn ngã ập xuống sàn nhà đầy bụi, miệng hộc ra một thứ dung dịch đỏ au đặc quánh, đau đớn không gượng dậy nổi.
Băng Tâm há hốc mồm nhìn Phong đang từ từ thu chân lại, cô chỉ biết một giây trước tên đại ca kia còn đang ngang nhiên đứng ở đó thì một giây sau đã bị cậu làm cho thành bộ dạng đầu đội đất chân đạp trời với đầy vẽ kiêu hãnh như bây giờ. Chỉ một câu thôi…Phong ra đòn quá nhanh.
Rào rào rào…
Băng Tâm ngây ngốc nhìn những tên đàn em còn sót lại đang đứng “làm dáng” xung quanh, nghĩ gì đó hai mắt cô chợt sáng lên. Cô chỉ tay vào Phong rồi phun ra một tràng cứ như thể mình là đại tẩu của họ vậy :“Này? Mấy anh còn đứng đó làm gì thế? Oánh cậu ta đi chớ?!!”
Và tất cả những ánh mắt xung quanh đều đổ dồn hết vào tên “tội phạm” vừa bị “tố giác”.
“Cậu…”
“Yaaaa!!”
Phong còn chưa kịp nói gì thì đã bị một tên nào đó lao tới làm cho giật mình vội né người sang một bên, tiếp theo đó những nắm đấm bay vùn vụt xung quanh khiến cậu không còn tâm trí đâu mà để ý tới “kẻ phản bội” kia nữa.
Phía bên này vị đại tẩu đáng kính của chúng ta đang ung dung lùi lại năm bước, thay vì chạy tới giúp một tay thì cô nàng lại thọc hai tay vào túi áo mỉm cười đáp trả ánh mắt đầy oán trách của cậu. Trông bộ dạng cô thảnh thơi chỉ thiếu chút nữa là kiếm cái ghế ngồi vắt chân lên mà thưởng thức trận đấu, chỉ tiếc là ở đây không có ghế…
Cô đá đá chân xuống sàn nhà rồi chép miệng, mắt vẫn dán chặt vào Phong, quên béng mất là cậu đang ốm. Và kẻ đáng thương đang mang bệnh trong người là cậu đây đã phải phóng xe ra ngoài đi tìm cô trong cái tiết trời mưa sa bão táp này và đã được cô báo đáp bằng cái cách mà đến cả Chúa cũng phải đánh rớt quai hàm như thế này đây.
Thời đại bây giờ người tốt khó mà sống được. Câu này cấm có sai.
Băng Tâm như không hề cảm nhận được những dòng suy nghĩ đầy oán trách của ai kia mà thản nhiên phóng tầm nhìn ra phía cửa, bỗng đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của cô khẽ ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo lạ thường… Cô ghét những ngày mưa, ghét những cơn bão hung hăng đến bất chợt như thế này. Thật sự rất ghét và…có cả sợ hãi.
Xoạt.
Bỗng một tiếng động lạ vang lên khiến cô thoáng giật mình hướng ánh mắt về phía vừa phát ra âm thanh đó. Chợt nhận thấy một tia sáng lạnh lẽo gai người vừa lóe lên ở góc khuất, là con dao ban nãy. Tên đại ca đang cầm chắc con dao trong tay và đang lao tới từ sau lưng Phong…
Băng Tâm chợt thấy lạnh toát người, đôi đồng tử mở to. Đầu óc cô bất chợt trở nên trống rỗng và hoàn toàn nghe theo sự mách bảo của trực giác. Đôi chân vô thức chạy thật nhanh tới chỗ con người đó – người không hề nhận thức được chuyện gì đang xảy ra nơi góc tối sau lưng…
Nhưng cậu đang ở quá xa so với vị trí của cô, quá xa để cô có thể chạy đến trước tên đại ca kia…
“Phía sau!!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.