Chương 12
Mèo lười
22/05/2014
Trong một khoảnh khắc tim ai đó như ngừng đập, quên cả thở, đôi mắt trong veo như nước hồ thu kia dường như chỉ còn nhìn thấy được một bóng dáng trước mặt…
Keng!
Rầm!!
Một loạt âm thanh vang lên khiến đôi chân gấp gáp chợt đứng khựng lại. Băng Tâm giật mình thoát khỏi những hành động đang vô thức chiếm lấy bản thân kia, mở to mắt nhìn thẳng về phía trước.
Vừa nãy sau khi thoáng giật mình bởi tiếng hét của Băng Tâm. Phong đã sớm nhận ra gì đó trong ánh mắt của cô và ngay lập tức cậu quay người đá văng con dao trên tay tên đại ca đó ra xa. Con dao rơi xuống va chạm vào nền gạch tạo nên thứ âm thanh sắc lạnh ngắn ngủi rồi lăn vào một góc khuất phía xa - nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới được rồi nằm im lìm tại đó.
Trong khi đối phương còn chưa kịp định thần, giây tiếp theo cậu vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt hắn khiến tên đó ngã giật ra phía sau. Cả người co lại ôm mặt rên rỉ đau đớn, thoáng chốc đã mất đi cái vẻ oai hùng lẫm liệt lúc trước.
Phong thở ra một cách nặng nhọc rồi bước tới kéo hắn đứng giậy, dùng một tay ép chặt vào tường còn tay kia siết cổ hắn. Khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ nhìn thẳng vào đối phương, tưởng chừng như có lửa đang cháy trong đáy mắt vốn mang màu nước đó.
“Ai?”
Tên đại ca đó hiểu cậu đang muốn hỏi gì nhưng hắn có vẻ như không mở miệng, muốn kháng cự nhưng giờ điều đó thật xa xỉ. Cảm thấy cổ họng mình càng ngày càng bị siết chặt lại, đôi mắt hắn dần trở nên mờ đục đi, mặt mày tím tái do thiếu oxi trong thời gian dài. Hắn bắt đầu cảm thấy kiệt quệ, không thể thở được…
“Tôi..tôi…nói..là….Như Nguyệt..”
Nguyệt? Băng Tâm nãy giờ đang hoàn thành rất tốt công việc của mình là đứng nhìn nhưng sau khi nghe tiếng nói đứt quãng của tên đó thì chợt nhíu mày lại. Cô nhanh chóng nhớ ra chủ nhân cái tên đó là ai, ngọn lửa uất hận chợt bùng cháy, đưa đôi mắt với cái ánh nhìn đầy oán hận gườm gườm nhìn Phong thì chợt phát hiện khuôn mặt cậu đang tối sầm lại một cách đáng sợ.
Bịch.
Phong đẩy mạnh tên đó sang một bên rồi quay qua nhìn Băng Tâm mặc kệ tên đại ca đó đang lồm cồm bò giậy vừa ho sù sụ vừa cùng đám đàn em kia bỏ chạy ra ngoài không lời từ biệt.
Nhận thấy ánh mắt Phong đang nhìn mình, tuy nó không còn ngùn ngụt lửa như lúc nãy nhưng vẫn còn trong đó đôi phần giận giữ. Nhìn vào đó cô chợt giật mình cụp mắt xuống như phản xạ của một đứa trẻ vừa mắc lỗi…
Rào rào rào…
Không khí xung quanh chợt trở nên thật kì lạ, chỉ có tiếng mưa là vẫn phớt lờ mọi thứ ngang nhiên vang lên ngoài kia mỗi lúc một to, nó như đang muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ xuống rồi cuốn trôi chúng theo dòng chảy nghiệt ngã của số phận…
“Này…muốn nói gì thì nói tuột ra đi…nhìn gì chứ?..Ớn lạnh chết đi được.” Băng Tâm chịu không nổi trước cái ánh nhìn chòng chọc của cậu đành phải lên tiếng, câu nói sau cùng chỉ mình cô nghe thấy được. Nhìn vào mắt người đối diện tự dưng cô lại có cảm giác như mình vừa mắc lỗi gì đó lớn lắm ý.
“Đầu cậu làm bằng cái gì vậy hả? Hành động không suy nghĩ gì hết! Biết là nguy hiểm mà vẫn một mình mà mò tới à?” Bao nhiêu lo lắng từ lúc nhận cuộc gọi của Quân cho tới tận bây giờ như biến thành phẫn nộ. Phong mắng thẳng vào mặt cô như muốn xả giận.
“Cậu nổi nóng cái gì chứ hả? Tại bọn chúng không cho phép có cái mặt nào khác tới ngoài tôi chứ bộ! Không mò tới thì mò đi đâu? Thiệt tình!” Những dòng chữ đáp trả quyết liệt kia tuôn ra tuồn tuột như lũ … trong đầu cô. Hùng hổ là thế nhưng khi nhìn vào mắt cậu, Băng Tâm đột nhiên thấy chột dạ nên thành ra “chúng” mới chỉ nằm gọn trong phạm vi suy nghĩ. Và thực tế những gì được phát ra từ miệng của cô lại là…
“Tôi..tôi…cậu...”—Giời ạ!— Băng Tâm như muốn tự cắn vào lưỡi mình cho nó đứt ra làm đôi! Muốn đốp lại nhưng bị cái lưỡi phản bội nên đành im lặng trong cay cú. Thế mà cô còn tưởng Phong sẽ nỗi cáu vì ban nãy cô lên cơ làm “đại tẩu” của đám đàn em kia chứ …
“Băng Tâm! Phong!” Đúng lúc đó đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên làm cô khẽ giật mình, cả hai cùng hướng ánh mắt về phía vừa phát ra tiếng nói đó.
Tiểu Vy đang một tay che dù tay kia cầm một cây dù khác từ xa hối hả chạy tới. Trông bóng dáng cô nhỏ nhắn đến độ khiến người ta có cảm giác như nếu không cẩn thận sẽ bị màn mưa dày đặc kia cuốn trôi tuột đi mất.
“Hai cậu không sao chứ hả?” Vy chạy tới trước mặt hai người họ, tóc và áo của cô lấm tấm ướt bởi nước mưa, vừa cố điều chỉnh lại nhịp thở vừa hỏi.
“Hì hì có làm sao đâu, không làm sao cả..” Băng Tâm cười hì hì nói như muốn che giấu cái gì đó. Nghĩ đến việc ban nãy bản thân xém chút nữa là bị đè bẹp bởi đống gỗ to oạch kia cô lại thấy lạnh toát sống lưng.
“Cậu làm tôi lo muốn chết mà còn cười được, cũng may lúc nãy vừa chạy ra thì thấy Phong đấy!” Tiểu Vy vừa lo lắng vừa giận dỗi nhìn cô bạn, rồi chợt nhớ ra gì đó cô nàng đưa cho Phong cây dù: “Đi thôi, mấy người kia cũng đang lo lắm đấy. Hai cậu dùng chung một cái đi.” Nói xong cô đưa cây dù của mình lên đầu rồi bước ra ngoài.
“Đi thôi.” Giọng nói của Phong vang lên làm Băng Tâm khẽ giật mình, nhìn qua thì thấy cậu đã bật dù lên và đứng sẵn trước cửa. Cô ợm ờ rồi chạy tới, đột nhiên nhớ lại việc vừa nãy khi con dao sắc lẹm đang nhắm thẳng vào cậu mà lao tới cô lại thấy tim mình đập hỗn loạn trong lồng ngực…
Tiểu Yêu ngốc! Tôi thích cậu
Ngồi trên taxi, cả ba không ai nói gì cả mà chỉ im lặng đuổi theo những dòng suy nghĩ miên man của bản thân. Phong ngồi dựa lưng vào thành ghế, đôi mi dài khép hờ vẻ mệt mỏi, có lẽ vì thế mà cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Băng Tâm lúc này. Cô đang ngồi chống cằm hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe, nơi những giọt mưa lạnh lẽo đang hung hăng dội vào như muốn tấn công cô.
Nhìn chăm chăm vào cảnh vật nhạt nhòa bởi màn mưa cứ trôi đi vùn vụt ngoài kia, ánh mắt cô chợt trùng xuống. Trong kí ức của mình, cô còn nhớ rất rõ rằng hôm đó cũng là một ngày mưa… mưa rất lớn...
Keng!
Rầm!!
Một loạt âm thanh vang lên khiến đôi chân gấp gáp chợt đứng khựng lại. Băng Tâm giật mình thoát khỏi những hành động đang vô thức chiếm lấy bản thân kia, mở to mắt nhìn thẳng về phía trước.
Vừa nãy sau khi thoáng giật mình bởi tiếng hét của Băng Tâm. Phong đã sớm nhận ra gì đó trong ánh mắt của cô và ngay lập tức cậu quay người đá văng con dao trên tay tên đại ca đó ra xa. Con dao rơi xuống va chạm vào nền gạch tạo nên thứ âm thanh sắc lạnh ngắn ngủi rồi lăn vào một góc khuất phía xa - nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới được rồi nằm im lìm tại đó.
Trong khi đối phương còn chưa kịp định thần, giây tiếp theo cậu vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt hắn khiến tên đó ngã giật ra phía sau. Cả người co lại ôm mặt rên rỉ đau đớn, thoáng chốc đã mất đi cái vẻ oai hùng lẫm liệt lúc trước.
Phong thở ra một cách nặng nhọc rồi bước tới kéo hắn đứng giậy, dùng một tay ép chặt vào tường còn tay kia siết cổ hắn. Khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ nhìn thẳng vào đối phương, tưởng chừng như có lửa đang cháy trong đáy mắt vốn mang màu nước đó.
“Ai?”
Tên đại ca đó hiểu cậu đang muốn hỏi gì nhưng hắn có vẻ như không mở miệng, muốn kháng cự nhưng giờ điều đó thật xa xỉ. Cảm thấy cổ họng mình càng ngày càng bị siết chặt lại, đôi mắt hắn dần trở nên mờ đục đi, mặt mày tím tái do thiếu oxi trong thời gian dài. Hắn bắt đầu cảm thấy kiệt quệ, không thể thở được…
“Tôi..tôi…nói..là….Như Nguyệt..”
Nguyệt? Băng Tâm nãy giờ đang hoàn thành rất tốt công việc của mình là đứng nhìn nhưng sau khi nghe tiếng nói đứt quãng của tên đó thì chợt nhíu mày lại. Cô nhanh chóng nhớ ra chủ nhân cái tên đó là ai, ngọn lửa uất hận chợt bùng cháy, đưa đôi mắt với cái ánh nhìn đầy oán hận gườm gườm nhìn Phong thì chợt phát hiện khuôn mặt cậu đang tối sầm lại một cách đáng sợ.
Bịch.
Phong đẩy mạnh tên đó sang một bên rồi quay qua nhìn Băng Tâm mặc kệ tên đại ca đó đang lồm cồm bò giậy vừa ho sù sụ vừa cùng đám đàn em kia bỏ chạy ra ngoài không lời từ biệt.
Nhận thấy ánh mắt Phong đang nhìn mình, tuy nó không còn ngùn ngụt lửa như lúc nãy nhưng vẫn còn trong đó đôi phần giận giữ. Nhìn vào đó cô chợt giật mình cụp mắt xuống như phản xạ của một đứa trẻ vừa mắc lỗi…
Rào rào rào…
Không khí xung quanh chợt trở nên thật kì lạ, chỉ có tiếng mưa là vẫn phớt lờ mọi thứ ngang nhiên vang lên ngoài kia mỗi lúc một to, nó như đang muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ xuống rồi cuốn trôi chúng theo dòng chảy nghiệt ngã của số phận…
“Này…muốn nói gì thì nói tuột ra đi…nhìn gì chứ?..Ớn lạnh chết đi được.” Băng Tâm chịu không nổi trước cái ánh nhìn chòng chọc của cậu đành phải lên tiếng, câu nói sau cùng chỉ mình cô nghe thấy được. Nhìn vào mắt người đối diện tự dưng cô lại có cảm giác như mình vừa mắc lỗi gì đó lớn lắm ý.
“Đầu cậu làm bằng cái gì vậy hả? Hành động không suy nghĩ gì hết! Biết là nguy hiểm mà vẫn một mình mà mò tới à?” Bao nhiêu lo lắng từ lúc nhận cuộc gọi của Quân cho tới tận bây giờ như biến thành phẫn nộ. Phong mắng thẳng vào mặt cô như muốn xả giận.
“Cậu nổi nóng cái gì chứ hả? Tại bọn chúng không cho phép có cái mặt nào khác tới ngoài tôi chứ bộ! Không mò tới thì mò đi đâu? Thiệt tình!” Những dòng chữ đáp trả quyết liệt kia tuôn ra tuồn tuột như lũ … trong đầu cô. Hùng hổ là thế nhưng khi nhìn vào mắt cậu, Băng Tâm đột nhiên thấy chột dạ nên thành ra “chúng” mới chỉ nằm gọn trong phạm vi suy nghĩ. Và thực tế những gì được phát ra từ miệng của cô lại là…
“Tôi..tôi…cậu...”—Giời ạ!— Băng Tâm như muốn tự cắn vào lưỡi mình cho nó đứt ra làm đôi! Muốn đốp lại nhưng bị cái lưỡi phản bội nên đành im lặng trong cay cú. Thế mà cô còn tưởng Phong sẽ nỗi cáu vì ban nãy cô lên cơ làm “đại tẩu” của đám đàn em kia chứ …
“Băng Tâm! Phong!” Đúng lúc đó đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên làm cô khẽ giật mình, cả hai cùng hướng ánh mắt về phía vừa phát ra tiếng nói đó.
Tiểu Vy đang một tay che dù tay kia cầm một cây dù khác từ xa hối hả chạy tới. Trông bóng dáng cô nhỏ nhắn đến độ khiến người ta có cảm giác như nếu không cẩn thận sẽ bị màn mưa dày đặc kia cuốn trôi tuột đi mất.
“Hai cậu không sao chứ hả?” Vy chạy tới trước mặt hai người họ, tóc và áo của cô lấm tấm ướt bởi nước mưa, vừa cố điều chỉnh lại nhịp thở vừa hỏi.
“Hì hì có làm sao đâu, không làm sao cả..” Băng Tâm cười hì hì nói như muốn che giấu cái gì đó. Nghĩ đến việc ban nãy bản thân xém chút nữa là bị đè bẹp bởi đống gỗ to oạch kia cô lại thấy lạnh toát sống lưng.
“Cậu làm tôi lo muốn chết mà còn cười được, cũng may lúc nãy vừa chạy ra thì thấy Phong đấy!” Tiểu Vy vừa lo lắng vừa giận dỗi nhìn cô bạn, rồi chợt nhớ ra gì đó cô nàng đưa cho Phong cây dù: “Đi thôi, mấy người kia cũng đang lo lắm đấy. Hai cậu dùng chung một cái đi.” Nói xong cô đưa cây dù của mình lên đầu rồi bước ra ngoài.
“Đi thôi.” Giọng nói của Phong vang lên làm Băng Tâm khẽ giật mình, nhìn qua thì thấy cậu đã bật dù lên và đứng sẵn trước cửa. Cô ợm ờ rồi chạy tới, đột nhiên nhớ lại việc vừa nãy khi con dao sắc lẹm đang nhắm thẳng vào cậu mà lao tới cô lại thấy tim mình đập hỗn loạn trong lồng ngực…
Tiểu Yêu ngốc! Tôi thích cậu
Ngồi trên taxi, cả ba không ai nói gì cả mà chỉ im lặng đuổi theo những dòng suy nghĩ miên man của bản thân. Phong ngồi dựa lưng vào thành ghế, đôi mi dài khép hờ vẻ mệt mỏi, có lẽ vì thế mà cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Băng Tâm lúc này. Cô đang ngồi chống cằm hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe, nơi những giọt mưa lạnh lẽo đang hung hăng dội vào như muốn tấn công cô.
Nhìn chăm chăm vào cảnh vật nhạt nhòa bởi màn mưa cứ trôi đi vùn vụt ngoài kia, ánh mắt cô chợt trùng xuống. Trong kí ức của mình, cô còn nhớ rất rõ rằng hôm đó cũng là một ngày mưa… mưa rất lớn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.