Chương 6
Mèo lười
08/04/2014
“Có chuyện gì?” Phong lạnh lùng lên tiếng khi đang ngồi đối diện với Nguyệt, cậu ngồi đựa người vào ghế.
Tuy chỉ là một quán nước bình thường nhưng nơi đây được bày trí khá bắt mắt, nội thất chủ yếu được làm bằng trúc tạo nên một cảm giác thoải mái, thiết kế và xắp đặt vị trí rất hợp lí và hầu như không bị ảnh hường tới những người xung quanh, nhân viên đều mặc đồng phục và rất nhiệt tình. Vì vậy nên quán lúc nào cũng nườm nượp khách…
“Bộ nói chuyện với tôi khiến cậu khó chịu vậy sao?” Nguyệt nhìn chằm chằm Phong, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ cứng đầu ương ngạnh.
“…”
“…”
“Thôi dược rồi, tôi hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn hỏi.” Cô nàng đành phải xuống nước, lên tiếng để phá vỡ sự im lặng vừa rồi: “Tại sao cậu lại từ chối yêu cầu của tôi?” Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phong như muốn đọc thấu cái suy nghĩ trong đôi mắt đó.
“Thế cô nghĩ tôi sẽ đồng ý à?” Phong nói đều đều, vẻ mặt có chút gì đó bực bội và chán nản, không thể hiểu nổi cô đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
“Cậu phải cho tôi biết lí do!”
“…Nếu…tôi nói cô không xứng?” Phong khẽ nhướn mày, ánh mắt nhìn cô như đang thích thú chờ đợi điều gì đó.
“Không xứng? Tôi có chỗ nào không xứng với cậu? Gia đình tôi đâu phải hạng thiếu thốn nghèo nàn? Một đại tiểu thư như tôi đâu phải ai muốn là cũng có được!” Nguyệt có vẻ tức giận trước cậu nói của Phong, quả nhiên cô nàng sừng sộ lên, cảm thấy niềm kiêu hãnh bao lâu nay như vừa bị đạp đổ một cách không thương tiếc.
“Và tôi cũng chẳng muốn có.” Cậu nhếch mép cười nửa miệng, phản ứng của Nguyệt hệt như những gì cậu đã nghĩ.
“Cậu được lắm! Có phải vì con nhỏ đó? Vì con nhỏ Băng Tâm đó đúng không?” Nhận thấy vừa bị cậu đưa vào tròng, cô nàng như muốn mất hết bình tĩnh, cố gắng để giọng nói mình ở âm lượng vừa nhất có thể.
“Chắc vậy.” Nói xong cậu liền bị giật mình vì điều cậu vừa nói ra. Mình vừa thừa nhận cái khỉ gì thế nhỉ?
Nguyệt thừ mặt ra một lúc rồi nghĩ tới gì đó cô bỗng bật cười-giọng cười đầy tà khí kiến Phong cũng cảm thấy khó hiểu.
“Hừm…giờ này chắc cũng xong rồi nhỉ?” Nguyệt mỉm cười đưa ánh mắt gian tà của mình khẽ nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền deo trên tay.
“Nói cho cậu biết nhé.” Cô hơi nhướn người về phía Phong: “ Vào cái lúc mà cậu đang ngồi nói chuyện với tôi, vào ngay lúc này đây. Con nhỏ đó chắc đã nằm lê liệt dưới đất mà hứng chịu đòn đánh của những người tôi giao nhiệm vụ rồi!” Vừa nói xong, quá thích thú với khung cảnh do tự mình tưởng tượng ra, Nguyệt cười đầy ngạo nghễ.
Phong hơi sững người trong một giây, đôi lông mày khẽ nhíu lại rồi dãn ra, đôi mắt xanh trong veo nhìn thẳng vào mắt người đối diện, ánh mắt như toát ra hơi lạnh khiên cô khẽ rùng mình. Thật khó để đoán được đằng sau đôi mắt đó là những gì.
Thấy cậu không có những phản ứng như đã đoán trước, Nguyệt bắt đầu thấy thắc mắc.
“Cậu không định sẽ đi tìm cô ta sao?” Không nhịn được cô liền mở miệng hỏi, cái ý nghĩ rằng Phong thật sự không quan tâm tới cô ta khiến Nguyệt cảm thấy như hoa đang bung nở trong dạ dày. Để khẳng định lại cái suy nghĩ vừa xuất hiện kia là đúng, cô nhíu mày hỏi tiếp: “Cậu thật sự…không lo lắng gì sao?”
“Hờ..tôi chỉ đang lo lắng cho đám người kia thôi.” Phong nói vẻ không mấy quan tâm, câu nói lạ lùng đó khiến Nguyệt cảm thấy khó hiểu. “Không còn việc gì nữa thì tôi về đây.” Nói xong cậu đứng giậy, đi lướt qua khuôn mặt đang nghệt ra của Nguyệt.
“Không tin thì cứ đi theo.” Cậu nói đủ để cô có thể nghe rồi nhét tay vào túi quần đi thẳng.
Cô nàng ngẩn người ra nhìn bóng dáng Phong khuất dần sau cánh cửa. Thế này là sao nhỉ? Rốt cuộc là cậu ta có quan tâm tới con nhỏ kia không? Hay là cậu ta chỉ đang giả bộ? Với lại câu nói vừa nãy…nghĩa là sao nhỉ?
Tuy tính từ ngày lần đầu gặp nhau đến nay là đã gần hai năm rồi, thế mà chưa một lần cô đọc được cái suy nghĩ trong đầu Phong. Cô cảm thấy, càng ngày càng không thể hiểu được cậu..nhận ra điều đó khiến cô nàng như muốn bốc hỏa..
Mà đừng ai nghĩ rằng Phong không lo lắng thật nhé, nếu là ngày thường thì chắc là thế, nhưng hôm nay…Băng Tâm đang bị đau chân…
--Không biết đã đỡ thật chưa nhỉ?—
Thế là cả ngày hôm đó cậu cứ bồn chồn đứng ngồi không yên, dù biết thừa bãn lĩnh của nhỏ đó không phải hạng xoàng đâu nhưng mà…vẫn thấy lo..
Đã gần mười giờ rưỡi, cậu vẫn không thể chợp mắt, gọi điện thì không ai bắt máy. Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên nhớ đến giấc mơ lạ lần trước, cậu thoáng giật mình sau đó là một nỗi bất an khó tả. Chẳng biết lúc đó cậu nghĩ gì mà lại xuống dưới nhà, phóng xe đi ra ngoài..
Dừng lại trước căn nhà có giàn hoa giấy, Phong nhíu mày nhìn xuyên vào trong. Trong nhà đèn vẫn được bật sáng trưng như hội, nhưng cậu gọi cửa thì không ai lên tiếng, gọi diện thì vẫn không trả lời…Thầm nhủ sẽ chẳng có chuyện gì đâu nhưng không hiểu sao trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, chính cậu cũng không hiểu nổi…
Sáng hôm sau..
Bước vào lớp, Phong nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn đang cười toe toét ngồi tán giẫu với bạn kia. Tự dưng cậu tức giận vô cớ.
Ngồi phịch xuống bên cạnh Băng Tâm, cố tình đặt cái balô đụng mạnh vào người cô khiến cô giật bắn mình.
“Làm gì thế? Sông có khúc thì khùng nó phải có lúc thôi chứ?”
“…”
“Này!??”
…
Ring! Ring!
“Ô là lá la..về thôi..”
“Oa~Thiệt là hạnh phúc.”
“Đói bụng quá..híc híc..”
Chỉ vài phút sau khi tiếng chuông báo hiệu ra về vừa vang lên, cả sân trường liền ồn ã như có đại minh tinh xuất hiện…Thoáng chốc những phòng học đã trống huơ trống hoắc, ngoại trừ lớp 10a1…
Băng Tâm nhăn mặt xoay xoay cây bút trong tay, trong bụng thầm rủa ông thầy. Chỉ vì thầy có việc bận, lên lớp muộn nên giờ lớp phải ở lại học cho hết chương trình. Nhìn đám học sinh chạy tung tăng bên ngoài…cô muốn khóc quá…
“Hình như lớp Phong ra muộn thì phải.” Tuấn đứng nhìn đồng hồ rồi lẩm bẩm.
“Đợi hai cậu ý ra rồi đi luôn cho vui.” Tiểu Vy cười hì hì, đưa tay lên gãi cổ vô tình để lộ ra một chiếc lắc tay màu bạc, rất đẹp.
“Ố chà. Cậu có lắc tay mới hả? Ai tặng thế? Đẹp bá cháy luôn!” Dung đứng bên cạnh vừa nhìn thấy đã tròn mắt, chộp lấy tay Vy ngắm lấy ngắm để. Thèm thuồng đến độ hai con mắt muốn rơi ra dán chặt vào chiếc lắc đó.
“À ờ hihi là Tuấn tặng tôi đó.” Vy hơi giật mình, cô nàng cười ngại ngùng hai má hồng lên, trông thật đáng yêu.
“Híc, ước gì tôi cũng có một cái…Hâm mộ cậu quá..” Dung suýt xoa, chợt nghĩ tới gì đó, cô ngẩng mặt lên huých một phát vào người Quân đang dứng cạnh rồi lầm bầm: “Này, cậu cũng phải tặng cái gì đó cho tôi đi chứ? Sắp tới là sinh nhật tôi rồi còn gì?”
“Hai người đó là một cặp, Tuấn tặng quà cho Vy là phải. Cơ mà chả lẽ cậu cũng…” Quân nhíu mày xoa bụng rồi cười nham hiểm ghé sát tai cô bạn nói nhỏ.
“Á mơ đi! Tên biến thái!” Dung giật mình thẹn quá hóa điên, đẩy mạnh cái mặt nham nhở của cậu ra xa.
“Ơ hay nhỉ? Tôi biến thái mà cậu biết được à?” Quân làm vẻ mặt ngạc nhiên.
“Thui thui..Đừng “cạp” nhau nữa, họ ra rồi kìa..” Vy thấy tình hình sắp có chiến tranh liền chen vào giữa khua tay can ngăn.
“Hi Đợi tôi hả?” Vừa thấy nhóm bạn, Băng Tâm liền cười tít mắt vẫy tay rồi chạy tới.
“Ừa, mà Phong đâu?”
“Hắn á? Kia kìa.” Băng Tâm ngớ người ra rồi đột nhiên lừ mắt, chỉ tay ra sau lưng mình.
Phong không nói gì, đi lướt qua cô, “tiện thể” làm lơ luôn nhóm bạn.
“Ê nhóc! Sao mặt hầm hầm một đống thế?” Quân vỗ vai Phong hỏi một câu xanh rờn,
“Kệ tên đó đi. Từ sáng tới giờ hắn chả mở miệng nói câu nào. Chắc đi đường vấp con kiến té gãy mất răng cửa rồi.” Bao nhiêu bực bội từ nãy tới giờ Băng Tâm “xả” hết vào câu nói vừa rồi.
“Chẹp..hai cậu lại “cắn” nhau hả?” Dung chép miệng nói một câu như muốn đổ dầu hỏa vào đám cháy.
“Hừ, chắc gặp trục trặc với cô tiểu thư thiên kim chỉ gì gì kia rồi chứ gì?” Băng Tâm dường như không nghe lọt tai câu nói vừa rồi của Dung mà hướng mỏ về phía Phong, cố ý nói to lên, không hiểu sao mà giọng cô lại sặc mùi tà khí...
Vẫn cái bản mặt lạnh như tiền, cậu tiếp tục bước đi như không nghe thấy gì.
“Ê cái tên âm binh kia. Tôi còn chưa tính sổ sách với cậu đó. Đáng lẽ tôi mới là người…ớ?” Băng Tâm điên tiết chạy tới trước mặt Phong, đang tính xổ ra một tràng gì đó thì chợt dừng lại. Giờ cô mới nhìn kĩ, sắc mặt cậu có vẻ nhợt nhạt hơn so với bình thường..
Không hiểu lúc đó nghĩ gì mà cô lại đưa tay lên đặt vào trán Phong làm cậu ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô, đứng yên không biết phải làm gì.
Cốp!
“Cậu khùng hả?” Phong giật mình nhăn mặt nhìn Băng Tâm, khi không lại bị cô gõ cốp một phát vào trán.
“Cậu mới khùng ý! Ấm đầu rồi kìa!” Băng Tâm trừng mắt ngẩng cao đầu nhìn cậu.
“Kệ tôi, liên quan gì tới cậu?”
“Ừ, liên quan gì tới tôi? Hứ! Đã thế bổn cô nương đây không thèm để ý tới nữa.” Cô hứ một tiếng rồi bỏ đi, vẻ như đang gận dỗi, miệng lầm lầm cái gì đó.
Phong đứng ngây ra ở đó nhìn theo…mình lấy cớ gì để giận nhỏ nhỉ??
“Nó đấy! Chính là con nhỏ đó! Cuối cùng thì nó mới xuất hiện!”
Tuy chỉ là một quán nước bình thường nhưng nơi đây được bày trí khá bắt mắt, nội thất chủ yếu được làm bằng trúc tạo nên một cảm giác thoải mái, thiết kế và xắp đặt vị trí rất hợp lí và hầu như không bị ảnh hường tới những người xung quanh, nhân viên đều mặc đồng phục và rất nhiệt tình. Vì vậy nên quán lúc nào cũng nườm nượp khách…
“Bộ nói chuyện với tôi khiến cậu khó chịu vậy sao?” Nguyệt nhìn chằm chằm Phong, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ cứng đầu ương ngạnh.
“…”
“…”
“Thôi dược rồi, tôi hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn hỏi.” Cô nàng đành phải xuống nước, lên tiếng để phá vỡ sự im lặng vừa rồi: “Tại sao cậu lại từ chối yêu cầu của tôi?” Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phong như muốn đọc thấu cái suy nghĩ trong đôi mắt đó.
“Thế cô nghĩ tôi sẽ đồng ý à?” Phong nói đều đều, vẻ mặt có chút gì đó bực bội và chán nản, không thể hiểu nổi cô đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
“Cậu phải cho tôi biết lí do!”
“…Nếu…tôi nói cô không xứng?” Phong khẽ nhướn mày, ánh mắt nhìn cô như đang thích thú chờ đợi điều gì đó.
“Không xứng? Tôi có chỗ nào không xứng với cậu? Gia đình tôi đâu phải hạng thiếu thốn nghèo nàn? Một đại tiểu thư như tôi đâu phải ai muốn là cũng có được!” Nguyệt có vẻ tức giận trước cậu nói của Phong, quả nhiên cô nàng sừng sộ lên, cảm thấy niềm kiêu hãnh bao lâu nay như vừa bị đạp đổ một cách không thương tiếc.
“Và tôi cũng chẳng muốn có.” Cậu nhếch mép cười nửa miệng, phản ứng của Nguyệt hệt như những gì cậu đã nghĩ.
“Cậu được lắm! Có phải vì con nhỏ đó? Vì con nhỏ Băng Tâm đó đúng không?” Nhận thấy vừa bị cậu đưa vào tròng, cô nàng như muốn mất hết bình tĩnh, cố gắng để giọng nói mình ở âm lượng vừa nhất có thể.
“Chắc vậy.” Nói xong cậu liền bị giật mình vì điều cậu vừa nói ra. Mình vừa thừa nhận cái khỉ gì thế nhỉ?
Nguyệt thừ mặt ra một lúc rồi nghĩ tới gì đó cô bỗng bật cười-giọng cười đầy tà khí kiến Phong cũng cảm thấy khó hiểu.
“Hừm…giờ này chắc cũng xong rồi nhỉ?” Nguyệt mỉm cười đưa ánh mắt gian tà của mình khẽ nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền deo trên tay.
“Nói cho cậu biết nhé.” Cô hơi nhướn người về phía Phong: “ Vào cái lúc mà cậu đang ngồi nói chuyện với tôi, vào ngay lúc này đây. Con nhỏ đó chắc đã nằm lê liệt dưới đất mà hứng chịu đòn đánh của những người tôi giao nhiệm vụ rồi!” Vừa nói xong, quá thích thú với khung cảnh do tự mình tưởng tượng ra, Nguyệt cười đầy ngạo nghễ.
Phong hơi sững người trong một giây, đôi lông mày khẽ nhíu lại rồi dãn ra, đôi mắt xanh trong veo nhìn thẳng vào mắt người đối diện, ánh mắt như toát ra hơi lạnh khiên cô khẽ rùng mình. Thật khó để đoán được đằng sau đôi mắt đó là những gì.
Thấy cậu không có những phản ứng như đã đoán trước, Nguyệt bắt đầu thấy thắc mắc.
“Cậu không định sẽ đi tìm cô ta sao?” Không nhịn được cô liền mở miệng hỏi, cái ý nghĩ rằng Phong thật sự không quan tâm tới cô ta khiến Nguyệt cảm thấy như hoa đang bung nở trong dạ dày. Để khẳng định lại cái suy nghĩ vừa xuất hiện kia là đúng, cô nhíu mày hỏi tiếp: “Cậu thật sự…không lo lắng gì sao?”
“Hờ..tôi chỉ đang lo lắng cho đám người kia thôi.” Phong nói vẻ không mấy quan tâm, câu nói lạ lùng đó khiến Nguyệt cảm thấy khó hiểu. “Không còn việc gì nữa thì tôi về đây.” Nói xong cậu đứng giậy, đi lướt qua khuôn mặt đang nghệt ra của Nguyệt.
“Không tin thì cứ đi theo.” Cậu nói đủ để cô có thể nghe rồi nhét tay vào túi quần đi thẳng.
Cô nàng ngẩn người ra nhìn bóng dáng Phong khuất dần sau cánh cửa. Thế này là sao nhỉ? Rốt cuộc là cậu ta có quan tâm tới con nhỏ kia không? Hay là cậu ta chỉ đang giả bộ? Với lại câu nói vừa nãy…nghĩa là sao nhỉ?
Tuy tính từ ngày lần đầu gặp nhau đến nay là đã gần hai năm rồi, thế mà chưa một lần cô đọc được cái suy nghĩ trong đầu Phong. Cô cảm thấy, càng ngày càng không thể hiểu được cậu..nhận ra điều đó khiến cô nàng như muốn bốc hỏa..
Mà đừng ai nghĩ rằng Phong không lo lắng thật nhé, nếu là ngày thường thì chắc là thế, nhưng hôm nay…Băng Tâm đang bị đau chân…
--Không biết đã đỡ thật chưa nhỉ?—
Thế là cả ngày hôm đó cậu cứ bồn chồn đứng ngồi không yên, dù biết thừa bãn lĩnh của nhỏ đó không phải hạng xoàng đâu nhưng mà…vẫn thấy lo..
Đã gần mười giờ rưỡi, cậu vẫn không thể chợp mắt, gọi điện thì không ai bắt máy. Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên nhớ đến giấc mơ lạ lần trước, cậu thoáng giật mình sau đó là một nỗi bất an khó tả. Chẳng biết lúc đó cậu nghĩ gì mà lại xuống dưới nhà, phóng xe đi ra ngoài..
Dừng lại trước căn nhà có giàn hoa giấy, Phong nhíu mày nhìn xuyên vào trong. Trong nhà đèn vẫn được bật sáng trưng như hội, nhưng cậu gọi cửa thì không ai lên tiếng, gọi diện thì vẫn không trả lời…Thầm nhủ sẽ chẳng có chuyện gì đâu nhưng không hiểu sao trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, chính cậu cũng không hiểu nổi…
Sáng hôm sau..
Bước vào lớp, Phong nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ nhắn đang cười toe toét ngồi tán giẫu với bạn kia. Tự dưng cậu tức giận vô cớ.
Ngồi phịch xuống bên cạnh Băng Tâm, cố tình đặt cái balô đụng mạnh vào người cô khiến cô giật bắn mình.
“Làm gì thế? Sông có khúc thì khùng nó phải có lúc thôi chứ?”
“…”
“Này!??”
…
Ring! Ring!
“Ô là lá la..về thôi..”
“Oa~Thiệt là hạnh phúc.”
“Đói bụng quá..híc híc..”
Chỉ vài phút sau khi tiếng chuông báo hiệu ra về vừa vang lên, cả sân trường liền ồn ã như có đại minh tinh xuất hiện…Thoáng chốc những phòng học đã trống huơ trống hoắc, ngoại trừ lớp 10a1…
Băng Tâm nhăn mặt xoay xoay cây bút trong tay, trong bụng thầm rủa ông thầy. Chỉ vì thầy có việc bận, lên lớp muộn nên giờ lớp phải ở lại học cho hết chương trình. Nhìn đám học sinh chạy tung tăng bên ngoài…cô muốn khóc quá…
“Hình như lớp Phong ra muộn thì phải.” Tuấn đứng nhìn đồng hồ rồi lẩm bẩm.
“Đợi hai cậu ý ra rồi đi luôn cho vui.” Tiểu Vy cười hì hì, đưa tay lên gãi cổ vô tình để lộ ra một chiếc lắc tay màu bạc, rất đẹp.
“Ố chà. Cậu có lắc tay mới hả? Ai tặng thế? Đẹp bá cháy luôn!” Dung đứng bên cạnh vừa nhìn thấy đã tròn mắt, chộp lấy tay Vy ngắm lấy ngắm để. Thèm thuồng đến độ hai con mắt muốn rơi ra dán chặt vào chiếc lắc đó.
“À ờ hihi là Tuấn tặng tôi đó.” Vy hơi giật mình, cô nàng cười ngại ngùng hai má hồng lên, trông thật đáng yêu.
“Híc, ước gì tôi cũng có một cái…Hâm mộ cậu quá..” Dung suýt xoa, chợt nghĩ tới gì đó, cô ngẩng mặt lên huých một phát vào người Quân đang dứng cạnh rồi lầm bầm: “Này, cậu cũng phải tặng cái gì đó cho tôi đi chứ? Sắp tới là sinh nhật tôi rồi còn gì?”
“Hai người đó là một cặp, Tuấn tặng quà cho Vy là phải. Cơ mà chả lẽ cậu cũng…” Quân nhíu mày xoa bụng rồi cười nham hiểm ghé sát tai cô bạn nói nhỏ.
“Á mơ đi! Tên biến thái!” Dung giật mình thẹn quá hóa điên, đẩy mạnh cái mặt nham nhở của cậu ra xa.
“Ơ hay nhỉ? Tôi biến thái mà cậu biết được à?” Quân làm vẻ mặt ngạc nhiên.
“Thui thui..Đừng “cạp” nhau nữa, họ ra rồi kìa..” Vy thấy tình hình sắp có chiến tranh liền chen vào giữa khua tay can ngăn.
“Hi Đợi tôi hả?” Vừa thấy nhóm bạn, Băng Tâm liền cười tít mắt vẫy tay rồi chạy tới.
“Ừa, mà Phong đâu?”
“Hắn á? Kia kìa.” Băng Tâm ngớ người ra rồi đột nhiên lừ mắt, chỉ tay ra sau lưng mình.
Phong không nói gì, đi lướt qua cô, “tiện thể” làm lơ luôn nhóm bạn.
“Ê nhóc! Sao mặt hầm hầm một đống thế?” Quân vỗ vai Phong hỏi một câu xanh rờn,
“Kệ tên đó đi. Từ sáng tới giờ hắn chả mở miệng nói câu nào. Chắc đi đường vấp con kiến té gãy mất răng cửa rồi.” Bao nhiêu bực bội từ nãy tới giờ Băng Tâm “xả” hết vào câu nói vừa rồi.
“Chẹp..hai cậu lại “cắn” nhau hả?” Dung chép miệng nói một câu như muốn đổ dầu hỏa vào đám cháy.
“Hừ, chắc gặp trục trặc với cô tiểu thư thiên kim chỉ gì gì kia rồi chứ gì?” Băng Tâm dường như không nghe lọt tai câu nói vừa rồi của Dung mà hướng mỏ về phía Phong, cố ý nói to lên, không hiểu sao mà giọng cô lại sặc mùi tà khí...
Vẫn cái bản mặt lạnh như tiền, cậu tiếp tục bước đi như không nghe thấy gì.
“Ê cái tên âm binh kia. Tôi còn chưa tính sổ sách với cậu đó. Đáng lẽ tôi mới là người…ớ?” Băng Tâm điên tiết chạy tới trước mặt Phong, đang tính xổ ra một tràng gì đó thì chợt dừng lại. Giờ cô mới nhìn kĩ, sắc mặt cậu có vẻ nhợt nhạt hơn so với bình thường..
Không hiểu lúc đó nghĩ gì mà cô lại đưa tay lên đặt vào trán Phong làm cậu ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô, đứng yên không biết phải làm gì.
Cốp!
“Cậu khùng hả?” Phong giật mình nhăn mặt nhìn Băng Tâm, khi không lại bị cô gõ cốp một phát vào trán.
“Cậu mới khùng ý! Ấm đầu rồi kìa!” Băng Tâm trừng mắt ngẩng cao đầu nhìn cậu.
“Kệ tôi, liên quan gì tới cậu?”
“Ừ, liên quan gì tới tôi? Hứ! Đã thế bổn cô nương đây không thèm để ý tới nữa.” Cô hứ một tiếng rồi bỏ đi, vẻ như đang gận dỗi, miệng lầm lầm cái gì đó.
Phong đứng ngây ra ở đó nhìn theo…mình lấy cớ gì để giận nhỏ nhỉ??
“Nó đấy! Chính là con nhỏ đó! Cuối cùng thì nó mới xuất hiện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.