Chương 7
Mèo lười
08/04/2014
Bỗng một giọng nam lạ hoắc nào đó vang lên ở góc khuất trước mặt, giọng nói
vừa phấn khích vừa cay cú khiến cậu bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ
mông lung.
“Ừm, trông cô em đây “ngon” phết nhỉ?” Một giọng nam khác vang lên sau đó, giọng nói nghe rất chi là khả ố.
Khỏi cần suy nghĩ cũng biết là có chuyện gì, Phong và mấy người kia nhất loạt nhìn nhau rồi không ai bảo ai, liền chạy tới và thấy Băng Tâm đang đứng ngây ra ở đó, trước mặt là đến mấy chục tên con trai. Tên nào cũng đau đáu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống…xả thịt lột da…
“Mấy anh là ai thế?” Băng Tâm đưa mắt nhìn một lượt tổng thể rồi bình tĩnh hỏi, chớp chớp mắt vẻ ngây thơ vô tội vạ. Cũng đang khá ngạc nhiên khi tự dưng bị một đám nam nhân lạ hoắc nhảy bổ ra chặn đường giữa ban ngày ban mặt như thế này.
Sao kì vậy nhỉ? Độ này mình ăn ở lương thiện lắm mà? Răng mờ hết đám vịt bầu kia lạ tới đám vịt giời này nhểy? Thiện tai, thiện tai, cứ cái đà này thì còn đức đâu mà tích cho con cháu nữa đây?
“Băng Tâm? Chuyện gì thế?” Cùng lúc nhóm bạn vừa chạy tới làm Băng Tâm tỉnh khỏi những khung cảnh của tương lai cứ bay vùn vụt trước mắt. Ngạc nhiên nhìn đám vịt đực phía trước rồi quay qua nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô.
“Ai biết đâu?” Cô nhún vai rồi lắc đầu, thật tình là cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lần nữa cô lại phải lục tung bộ nhớ lên…môtơ trong đầu quay ro ro, xì cả khói…
“Con nhỏ đó! Chính nó là người đã đánh tao ở quán karaoke hôm bữa!” Một tên con trai với khuôn mặt có vài vết bầm hét lên rồi cay cú chỉ thẳng vào khuôn mặt ngây thơ như con gà tơ của Băng Tâm.
Cô tròn mắt “ớ” lên một tiếng, ngớ người trong vài giây rồi chợt ngộ ra gì đó...À thì ra là tên định dụ dỗ Tiểu Vy nên bị mình nện cho một trận đó mà. Chẹp, không lo ở nhà dưỡng thương tẩm bổ lại còn kéo ông bà tổ tiên ra báo thù hử? Ai da dạo này mình gây thù chuốc oán nhiều thật, kiểu này mình ăn không ngon ngủ như điên ý lộn ngủ không yên mất
“Hề hề..nhớ rồi. Thế hôm nay các vị tiền bối tới đây để mời em đi ăn ạ?” Băng Tâm đột nhiên cười tít mắt khiến vài tên liêu xiêu xém ngã…
“Ờ, họ mời cậu đi ăn đấm đấy.” Phong đứng cạnh nhíu mày cúi xuống nhìn vẻ mặt cười không thấy đường của cô, thật chẳng hiểu cô đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Băng Tâm đang hớn hở thì tự dưng bị câu nói của cậu làm cho tắt ngúm, cảm giác như bị nhét dẻ vào miệng, cười hết nổi. Ngước khuôn mặt như bị co của mình lên, cô cố nặn ra một nụ cười sao cho thật “dịu dàng” nhất có thể…
“ Vậy cậu “ăn” không? Tôi mời?”
“Ơ hai đứa này hay nhỉ? Đấm mà cũng tranh nhau mà ăn được à?” Quân nãy giờ chăm chú nghe rồi đột nhiên lên tiếng phát biểu, ngay sau đó cậu lĩnh trọn hai cái lườm cháy áo. Cả bốn con mắt đều muốn nói: “Muốn không?”. Cậu vội vàng xua xua tay rồi lùi lại.
“Tụi…tụi nhãi ranh! Chắc tụi mày chưa biết trời cao đất dày là gì nhỉ? Dám khinh thường tao à?” Bị cả bọn lơ đi như không khí, cục tức và cục ức cứ thi nhau bắn lên cổ họng, tên cầm đầu điên tiết gào lên làm cả bọn giật mình quay lại.
“Giời ạ! Hết cả hồn! Thế cho hỏi trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu thế?” Dung vênh mặt đáp trả, trừng mắt nhìn tên “phát ngôn viên” ban nãy.
Sống hai mươi mấy măm trời đây là lần đầu tiên hắn bị khinh thường như thế, đã vậy đó lại là một đứa con gái, hắn cảm thấy trong người như có một khối khí uất hận đang căng dần…căng dần…cuối cùng thì phun trào ra cổ họng, nước miếng văng ra tua tủa:
“Giết chúng cho tao!!!”
Ngay lập tức đám đầu trâu mặt bò đằng sau hùng hổ lao tới như bò tót thấy vải đỏ, nghiến răng ken két.
Bum!
Phong là người oánh đầu tiên (đứng đầu mà), tiếp đó là Băng Tâm, ba người còn lại cũng lần lượt “lâm trận”.
Đến giờ thì hai cô thiên thần của chúng ta mới thực sự lột xác, thoắt một cái đã biến thành một ác quỷ chính hiệu.
Ba chàng trai thì khỏi phải bàn, do cùng “lết” ra từ một "nồi" nên ai nấy đầu võ nghệ gim đầy mình. Tuấn nhẹ đẩy Vy ra sau lưng còn mình thì giải quyết những tên ruồi nhặng xung quanh .Quân vốn ngang tàng từ trong bụng bố (thật ra là ở dưới bụng một tẹo) nên tên nào cậu cũng đánh cho tời bờ, tới bến. Còn Phong thì khỏi nói, vẻ mặt lạnh tanh chết người, không đấm thì đá, tung đòn liên tục. Cả ba đều phong độ đầy mình, oánh cú nào cú nấy đều chuẩn như Lê Duẩn, tư thế đẹp hút hồn…
Phía bên này cô nàng Băng Tâm “yếu đuối” cũng đang thuận cẳng chân hạ cẳng tay, chợt cô quay qua nhìn Dung thì phát hiện cô nàng vừa tung chiêu độc, đúng lúc có một tên lao tới…hai mắt cô chợt sáng lóe lên..
…
“Á á á á..!!!”
Xoạt!
Tất cả mọi người xung quanh cho dù là đang đánh hay đang bị đánh, không hẹn mà cùng lúc quay ngoắt người lại nhìn về nơi phát ra tiếng hét kinh hoàng ban nãy thì thấy một tên con trai lực lưỡng nằm co quắp đưới đất lăn qua lộn lại, mặt mày xám ngoét, đứng ngay bên cạnh là một cô gái với dáng người thanh mảnh, cái “cẳng gà” vừa mới giơ lên còn chưa kịp hạ xuống. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh, chớp mắt rồi cười hì hì…
Im ắng…
2 giây sau tất cả đều trở về với “sự nghiệp” còn dang dở của mình, vài tên bất chợt rùng mình ớn lạnh…Vài giây sau đó, Băng Tâm bỗng có cảm giác không ổn, cô vội đưa mắt tìm kiếm thì liền tá hỏa khi thấy có một tên cầm gậy lao tới tính đánh lén Vy đang đứng ở phía xa…
“Tiểu Vy! Phía sau!” Cô vội hét lên, Vy giật mình còn chưa kịp quay người lại thì Tuấn đã chạy tới, tung một cước đá văng tên đó ra xa.
Bốp!
Băng Tâm giật bắn mình vì âm thanh vừa rồi, đó là một cú đánh kề sát bên tai…
Cô liền quay người lại thì bị khuôn mặt to tổ chảng của Phong làm cho giật mình suýt cắn phải lưỡi. Phong đứng đó, dùng cánh tay đỡ nguyên một đòn từ cây gậy to tổ chảng của một tên định lợi dụng đánh lén cô. Rất nhanh, cậu đã giật lấy nó và phang thẳng vào bụng khiến tên đó ngã lăn ra sau, ngất lịm.
“Lo cho bản thân trước đi.” Phong mặt mày không biến sắc, nói với cô nhưng vẫn nhìn về phía trước. Cậu nói sau cậu tự lẩm bẩm với mình, âm lượng chỉ mình nghe được: “Cũng may lần này mình không lo lắng thừa..”
Cùng lúc đó tên cuối cùng đã bị Dung hạ gục, đám người gan to óc bé kia lồm cồm bò dậy, mặt mày tái mét kéo những tên bất tỉnh nhân sự cùng tên đang không ngừng lẩm bẩm: “Lạy Chúa, phù hộ cho giống nòi của con…ba ơi, con xin lỗi” kia bỏ chạy không lời từ biệt.
“Không…không sao chứ?” Băng Tâm vẫn chưa hết kinh ngạc, há hồm nhìn Phong rồi nhìn thanh gỗ siêu bự dưới đất…
“…Hơi ê…” Phong im lặng một lúc vẻ như đang ngẫm nghĩ rồi buông ra một câu như chẳng có gì.
“Vy, không sao chứ? Hồi nãy tôi lơ là quá…”
“Hi không sao.” Tiểu Vy ngúc ngoắc đầu, thật sự thì ban nãy cô nàng sợ tái mặt, tim muốn bắn lên tận cổ họng, lúc đó Tuấn mà không kịp “ra chân” thì không biết giờ cô đang đi đâu về đâu…nghĩ lại cô chợt rùng mình ớn lạnh.
“Giờ mới thấy, lúc đầu tôi không tin…Dung đã đành, ai ngờ Băng Tâm cũng quậy thấy sợ, con gái bây giờ loạn hết cả rồi…” Quân quệt cằm bước tới, nhìn cô như không dám tin vào mắt mình, phun ra một câu khiến cả Dung và Băng Tâm tối sầm mặt lại. Cái này gọi là một mũi tên trúng hai con nhợn…
“Này nói gì thế hả?” Dung sừng sộ lên, ánh mắt như muốn thiêu rụi mọi thứ: “Tôi thì làm sao?”
“Quân này. Cậu xuống Cửu Âm chơi với thầy trò Đường Tăng không?”
Đối mặt với hai ánh mắt: một ngùn ngụt lửa, một dịu dàng đến đáng sợ. Quân nuốt nước bọt ừng ực. Đúng là cho dù có là nam nhi đầu đội đất chân đạp trời đi chăng nữa thì cũng không thắng nỗi nhi nữ thường tình…
“Thôi, tôi về.” Phong phớt lờ ánh mắt thảm thương cầu cứu của Quân, cậu chỉ khẽ mỉm cười nhìn Quân như muốn nói: “lên đường mạnh khỏe” rồi cúi người nhặt chiếc balô lên, hất ra sau lưng đi thẳng.
Băng Tâm chớp mắt quay qua, nhìn chằm vào lưng cậu, chợt nhớ ra gì đó, cô nhón gót nói với theo, chất giọng trong trẻo hiếm có luôn khiến người nghe cảm thấy dễ chịu vang lên: “Nè cậu ốm rồi đó!”
Phong vẫn nhét tay vào túi quần bước đều như không nghe thấy gì khiến cô có cảm giác như mình bị điên, nhưng ai biết được, là cậu đang mỉm cười…
“Đồ khỉ! Đi chết đi!” Băng Tâm tức tối hét lên.
“Cháu tới rồi!!” Mười lăm phút sau Băng Tâm đã có mặt tại quán abc, nói vang lên câu nói quen thuộc. Ngay sau đó một người đàn ông bước ra, khuôn mặt rám nắng hiền từ khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
“Sao hôm nay tới muộn thế?”
“À hihi..Cháu có chút việc ý mà.” Băng Tâm cười hì hì rồi gãi đầu, ánh mắt lúng la lúng liếng như một đứa trẻ mắc tội.
“Hờ chắc lại có người vào viện rồi chứ gì?” Người đàn ông đó không cần suy nghĩ gì nhiều, nói trúng phóc như đã hiễu rõ cô vậy.
Bị nói trúng tim đen, cô á khẩu, cười tít mắt nhìn bác ta như thể đã thừa nhận, khuôn mặt hồng hồng lên. Thầm nghĩ đúng là chẳng có gì giấu được bác ý.
“Hờ hờ làm sao giấu được bác, thôi vào đi.” Bác ta nhẹ xoa đầu Băng Tâm rồi nở một nụ cười của người chiến thắng. Sực nhớ ra gì đó, bác ta liền gọi với Băng Tâm lại khi cô đã đi vào trong: “À mà nè!”
“Sao thế ạ?”
“Hôm qua cháu để quên điện thoại ở chỗ bác, sáng nay bác mới phát hiện ra.” Bác ta móc chiếc di động từ trong túi ra đưa cho cô rồi cốc đầu cô một phát vì cái tội đãng trí.
“Híc..thế mà làm hôm qua cháu tìm vàng cả mắt. Cám ơn bác nhìu nhìu.”
Băng âm cười hớn hở nhận lại chiếc di động, không thèm để ý đến đầu đang u một cục to tướng, hai mắt long lanh như vừa tìm lại được món bảo bối thất lạc lâu năm. Ấn một phím bất kì, cô chợt mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình như muốn xác nhận điều mình vừa nhìn thấy là thật..
62 cuộc gọi nhỡ-from Phong
Ngày hôm sau…
“Ủa? Thầy cho về rồi mà các cậu còn ở đây làm gì thế?” Băng Tâm vừa xếp lại sách vở bút thước vừa nhìn ngó xung quanh, lớp hôm nay như bị hoán đổi, thay vì chạy ào ra ngoài khi có tín hiệu ra về thì hôm nay lại ngồi tụm lại, bàn bạc gì đó, cô còn thấy có vài nữ sinh chốc chốc lại móc gương ra soi rồi tủm tỉm cười…Mà kể cũng lạ, “tên kia” mới thấy đó mà biến đi đâu nhanh vậy nhỉ?
“Cậu không biết à? Hôm nay có đội bóng rổ của trường xyz tới thách đấu với trường ta đó. Cả trường ai cũng đi coi hết á.” Bảo Yến nói nhưng không ngẩng đầu lên, lúi húi tìm cái gì đó trong balô.
“Cuộc thi này quan trọng thế sao?” Băng Tâm ừm một tiếng rồi hỏi tiếp, trông mọi người có vẻ hớn hở lắm…
“Tất nhiên rồi, trường xyz đó là đối thủ không đội trời chung của trường ta mà. Với lại có hai “siu” hotboy trường ta tham gia nữa. A đây rồi!” Sau một hồi cật lực tìm kiếm, cuối cùng Yến cũng tìm thấy, cô nàng mừng rỡ móc ra một chiếc lược nhỏ nhỏ cùng một cái gương ra, chải, chải lấy chải để. Miệng vẫn liên tục nói không ngừng: “Hì hì một là anh ở tên mình một lớp, đẹp trai miễn chê, còn người còn lại…cậu đoán đi..”
“Ph…Phong?”
“Chính xác! Cậu thông minh ra rồi đó.” Yến phấn khích vỗ đùi nghe cái đét, ngay sau đó cô nàng liền nhăn mặt suýt xoa bộ giò đáng thương của mình, đưa tay quệt nước mắt, cô nàng nói tiếp, sung sướng nhảy chồm lên: “Có cả Quân với Tuấn lớp bên nữa đó. Ùi ui toàn là zai đẹp cả.”
Câu nói sau cùng của Yến, cô hình như không nghe thấy, những dòng suy nghĩ liên tục bay lướt qua trước mắt cô…Nhưng tên đó đang ốm mà nhỉ? Trông hắn ta còn nhợt nhạt hơn cả hôm qua. Tên khỉ đó chả lẽ không chịu uống thuốc? Cơ mà….
“Nhập hồn lại đi cô nương. Sắp bắt đầu rồi. Đi thôi.” Bảo Yến huơ huơ tay trước mắt Băng Tâm cho cô tỉnh lại rồi kéo tay cô đi thẳng làm cô chới với xém ngã.
Lạy Chúa! Băng Tâm thầm thốt lên kinh ngạc, trong sân bóng toàn người với người, hỗn loạn…bát nháo...chen chúc, họ thi nhau hò hét vẫy tay loạn xà ngầu khiến cô hoa mắt chóng mặt, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng Bảo Yến đâu cả…
Làm ơn đi, chỉ là một trận bóng thôi mà…
“Băng Tâm! ở đây nè!” Đứng cách đó không xa, một cô gái tóc ngắn ngang vai xinh xắn chợt nhìn thấy gì đó liền giơ cao chai nước trong tay rồi vẫy vẫy, tay kia đưa lên miệng làm thành cái loa, gân cổ lên nói to hết cỡ.
Băng Tâm đang đứng ngây ra không biết phải làm gì thì chợt nghe thấy giọng nói quen thược nào đó, cô ngước đầu nhìn, thấy Dung và Tiểu Vy đều đang ở đó, cô mừng rỡ lách người rồi chạy tới.
“Thế mà lúc nãy Dung cứ bảo cậu sẽ không tới coi…” Vy vừa nói vừa hút nước ngọt sùn sụt.
“Hì, tại nghe nói ba người họ chơi bóng rổ giỏi lắm luôn nên tới chứng nhận. Thảo nào ba tên đó cao thấy sợ luôn.” Băng Tâm cười rồi nói, sau đó khẽ nhăn mặt khi bị một nữ sinh nào đó dẫm bộp một phát vào chân, cô đứng xích sang một bên, đưa mắt nhìn xuống sân…
Há mồm…dưới sân trống huơ trống hoắc không một bóng người…bọn họ đang gào thét với cái gì vậy?
“Gì kì vậy? Vẫn chưa bắt đầu sao?”
“Á Á Á Á Á!!!!”
“Ối!” Băng Tâm còn chưa nói hết thì bị tiếng hét kinh thiên động địa của đám fan cuồng xung quanh làm cho giật bắn mình, vội đưa tay bịt chặt tai lại.
“Đám con gái đó hết thuốc rồi, chậc.” Dung mặt mày thản nhiên như không, chẳng bị tiếng rào rú kinh hoàng kia làm cho bị trọng thương nặng giống Băng Tâm, cô chỉ khẽ cau mày lẩm bẩm.
“Hai cậu nhìn xuống sân kìa, các cậu ý ra rồi. Tuấn! Cố lên!!!!” Tiểu Vy hào hứng chỉ tay xuống dưới sân bóng, vẫy cao tay hét toáng lên góp giọng, thoáng chốc đã không còn nhận ra cô bạn nói khẽ cười duyên thường ngày nữa.
Đội bóng của hai trường lần lượt bước ra trình diện, phần sân bóng đội chủ nhà như sáng bừng lên, chỉ vừa mới xuất đầu lộ diện thôi mà đã dìm hàng đội khách ngay lập tức, xung quanh như bị châm ngòi nổ, thành viên của các hội fan thi nhau gào thét điên cuồng.
“Nhìn mấy anh ý kìa! Đẹp trai quá!! Chết mất thôi!”
“Phong! Love you!!!!”
“Nam no.1!! Cố lên!!!”
“Ôi hoàng tử của lòng em!”
“Á á á!!”
“Ôi mợ ơi. Phù hộ cho đôi màng nhĩ dễ thương của con…” Băng Tâm dường như chịu không nổi, bịt chặt tai lai, lẩm bẩm cầu nguyện. Cô cảm thấy hối hận kinh khủng khi đã để yên cho Bảo Yến “xách” tới đây…tôi muốn ra khỏi nơi đáng sợ này huhuhu….
“Thôi nào đừng cau có nữa, sao cậu không càu nhàu về đám vịt đực đang phát cuồng vì cậu đi.” Dung vỗ vai Băng Tâm rồi hướng mắt về phía có một đám nam sinh đang ngẩn người nhìn chăm chăm vào cô, nước miếng nhỏ toong toong, khuôn mặt như đang lạc vào thế giới thần tiên nào đó.
Băng Tâm quay đầu qua, cô ngạc nhiên chớp mắt một cái khiến một tên trong đám nam sinh kia lăn đùng ra xỉu. Thấy cô cứ chăm chú nhìn, vài tên không kìm được hạnh phúc, máu mũi xịt ra một cách đậm đặc.
“Hơ, ở đây còn có con trai à?” Ngẩn người ra một lúc, Băng Tâm chợt ngộ ra, nãy giờ toàn nhìn thấy những XX cuồng loạn nên khi nhìn thấy cả một đám XY như thế nên cũng khá nhạc nhiên.
“Xùy! Trai gái hay biến thái đều đủ cả! Mấy cậu có xem bóng không vậy hử?” Tiểu Vy bực bội kéo ánh mắt hai bà bạn xuống trận đấu đang diễn ra kịch liệt phía trước, rồi tiếp tục gào thét ủng hộ.
“Woa! Nhìn anh Nam kìa! Đẹp trai chết mất thôi!!” Không nhìn thì thôi, nhìn rồi Dung cũng bất đầu phát cuồng, hai con mắt bắn ra ngoài mà nhảy tưng tưng tới chỗ anh ta, hai tay ôm mặt suýt xoa rồi hét toáng lên: “Anh Nam đẹp trai cố lên!!!!”
Băng Tâm như chết lêm sàng đứng giữa hai bà bạn, hai tai cô cứ lùng bùng…lùng bùng…
Mãi lúc sau cô mới chú ý xuống trận đấu. Đang cầm bóng là một anh chàng với mái tóc màu nâu hạt dẻ, đôi môi mỏng hồng hào hơi mím lại, đôi mắt đen láy đầy quyết tâm tuyệt đẹp, làm da trắng không tì vết, cao phải tới 1m85. Cô chắc mẩm đấy là một trong hai hotboy mà Yến nói. Cũng phải công nhận là anh ta đẹo trai, một vẻ đẹp dịu dàng mang lại cho người ta một cảm giác bình yên kì lạ. Động tác chuyền bóng của anh ta rất chuẩn xác và nhanh nhẹn.
Ánh mắt của cô chuyển hướng, Phong đang cầm bóng. Trận đấu bắt đầu cũng đã khá lâu, vài giọt mồ hôi lấm tấm tên trán…cô nhận thấy rõ ràng sắc mặt Phong nhợt nhạt hơn nhiều, đôi mắt xanh trong veo ấy có vẻ thất thần. Phong lắc mạnh đầu như để xau đuổi cơn chóng mặt, cậu bật người ném thủng lưới đối phương ở vạch ba điểm…
“Bis! Bis! Tuyệt vời!!!”
“Phong!! Chúng tớ “iu” cậu!!!!”
“Tuyệt quá! Mấy anh ấy thật cừ!!!”
Sân đấu như hừng hực lửa với tiếng gào thét của đám fan nữ điên cuồng. Bất chợt Phong nhìn về phía Băng Tâm đang đứng, thế là bốn mắt nhìn nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát, Phong đã nhìn sang hướng khác để bắt nhịp với trận bóng.
Tên đó rõ ràng đang không khỏe, đã thế lại còn không chịu tĩnh dưỡng, chắc là muốn lấy lòng đám nữ sinh đây mà-Băng Tâm gườm gườm nhìn Phong, ánh mắt kiểu như đao phủ nhìn phạm nhân khiến một chàng trai dưới sân bóng khẽ rùng mình ớn lạnh…
Bên trong thì đang diễn ra một trận đấu quyết liệt, tiếng gào rú nứt vách đổ tường thì bên ngoài lại thật rùng rợn với những khuôn mặt đầy sát khí…
“Chẳng phải các người thù cô ta lắm sao?” Một giọng nữ vang lên, giọng nói vẻ cao ngạo và mang đầy sự khiêu khích.
“Nhưng có chắc là cô ta sẽ tới không?”
“Cô ta sẽ không bỏ mặc bạn bè mình đâu…Các người chỉ cần làm theo những gì ta nói thôi.” Cô gái điềm tĩnh nói, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đáng sợ như của ác quỷ, giọng nói như đang phấn khích mong đợi, một kế hoạch nào đó đã được vạch ra: “Ta không tin…lần này cô ta có thể thoát được…”
“Ừm, trông cô em đây “ngon” phết nhỉ?” Một giọng nam khác vang lên sau đó, giọng nói nghe rất chi là khả ố.
Khỏi cần suy nghĩ cũng biết là có chuyện gì, Phong và mấy người kia nhất loạt nhìn nhau rồi không ai bảo ai, liền chạy tới và thấy Băng Tâm đang đứng ngây ra ở đó, trước mặt là đến mấy chục tên con trai. Tên nào cũng đau đáu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống…xả thịt lột da…
“Mấy anh là ai thế?” Băng Tâm đưa mắt nhìn một lượt tổng thể rồi bình tĩnh hỏi, chớp chớp mắt vẻ ngây thơ vô tội vạ. Cũng đang khá ngạc nhiên khi tự dưng bị một đám nam nhân lạ hoắc nhảy bổ ra chặn đường giữa ban ngày ban mặt như thế này.
Sao kì vậy nhỉ? Độ này mình ăn ở lương thiện lắm mà? Răng mờ hết đám vịt bầu kia lạ tới đám vịt giời này nhểy? Thiện tai, thiện tai, cứ cái đà này thì còn đức đâu mà tích cho con cháu nữa đây?
“Băng Tâm? Chuyện gì thế?” Cùng lúc nhóm bạn vừa chạy tới làm Băng Tâm tỉnh khỏi những khung cảnh của tương lai cứ bay vùn vụt trước mắt. Ngạc nhiên nhìn đám vịt đực phía trước rồi quay qua nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô.
“Ai biết đâu?” Cô nhún vai rồi lắc đầu, thật tình là cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lần nữa cô lại phải lục tung bộ nhớ lên…môtơ trong đầu quay ro ro, xì cả khói…
“Con nhỏ đó! Chính nó là người đã đánh tao ở quán karaoke hôm bữa!” Một tên con trai với khuôn mặt có vài vết bầm hét lên rồi cay cú chỉ thẳng vào khuôn mặt ngây thơ như con gà tơ của Băng Tâm.
Cô tròn mắt “ớ” lên một tiếng, ngớ người trong vài giây rồi chợt ngộ ra gì đó...À thì ra là tên định dụ dỗ Tiểu Vy nên bị mình nện cho một trận đó mà. Chẹp, không lo ở nhà dưỡng thương tẩm bổ lại còn kéo ông bà tổ tiên ra báo thù hử? Ai da dạo này mình gây thù chuốc oán nhiều thật, kiểu này mình ăn không ngon ngủ như điên ý lộn ngủ không yên mất
“Hề hề..nhớ rồi. Thế hôm nay các vị tiền bối tới đây để mời em đi ăn ạ?” Băng Tâm đột nhiên cười tít mắt khiến vài tên liêu xiêu xém ngã…
“Ờ, họ mời cậu đi ăn đấm đấy.” Phong đứng cạnh nhíu mày cúi xuống nhìn vẻ mặt cười không thấy đường của cô, thật chẳng hiểu cô đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Băng Tâm đang hớn hở thì tự dưng bị câu nói của cậu làm cho tắt ngúm, cảm giác như bị nhét dẻ vào miệng, cười hết nổi. Ngước khuôn mặt như bị co của mình lên, cô cố nặn ra một nụ cười sao cho thật “dịu dàng” nhất có thể…
“ Vậy cậu “ăn” không? Tôi mời?”
“Ơ hai đứa này hay nhỉ? Đấm mà cũng tranh nhau mà ăn được à?” Quân nãy giờ chăm chú nghe rồi đột nhiên lên tiếng phát biểu, ngay sau đó cậu lĩnh trọn hai cái lườm cháy áo. Cả bốn con mắt đều muốn nói: “Muốn không?”. Cậu vội vàng xua xua tay rồi lùi lại.
“Tụi…tụi nhãi ranh! Chắc tụi mày chưa biết trời cao đất dày là gì nhỉ? Dám khinh thường tao à?” Bị cả bọn lơ đi như không khí, cục tức và cục ức cứ thi nhau bắn lên cổ họng, tên cầm đầu điên tiết gào lên làm cả bọn giật mình quay lại.
“Giời ạ! Hết cả hồn! Thế cho hỏi trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu thế?” Dung vênh mặt đáp trả, trừng mắt nhìn tên “phát ngôn viên” ban nãy.
Sống hai mươi mấy măm trời đây là lần đầu tiên hắn bị khinh thường như thế, đã vậy đó lại là một đứa con gái, hắn cảm thấy trong người như có một khối khí uất hận đang căng dần…căng dần…cuối cùng thì phun trào ra cổ họng, nước miếng văng ra tua tủa:
“Giết chúng cho tao!!!”
Ngay lập tức đám đầu trâu mặt bò đằng sau hùng hổ lao tới như bò tót thấy vải đỏ, nghiến răng ken két.
Bum!
Phong là người oánh đầu tiên (đứng đầu mà), tiếp đó là Băng Tâm, ba người còn lại cũng lần lượt “lâm trận”.
Đến giờ thì hai cô thiên thần của chúng ta mới thực sự lột xác, thoắt một cái đã biến thành một ác quỷ chính hiệu.
Ba chàng trai thì khỏi phải bàn, do cùng “lết” ra từ một "nồi" nên ai nấy đầu võ nghệ gim đầy mình. Tuấn nhẹ đẩy Vy ra sau lưng còn mình thì giải quyết những tên ruồi nhặng xung quanh .Quân vốn ngang tàng từ trong bụng bố (thật ra là ở dưới bụng một tẹo) nên tên nào cậu cũng đánh cho tời bờ, tới bến. Còn Phong thì khỏi nói, vẻ mặt lạnh tanh chết người, không đấm thì đá, tung đòn liên tục. Cả ba đều phong độ đầy mình, oánh cú nào cú nấy đều chuẩn như Lê Duẩn, tư thế đẹp hút hồn…
Phía bên này cô nàng Băng Tâm “yếu đuối” cũng đang thuận cẳng chân hạ cẳng tay, chợt cô quay qua nhìn Dung thì phát hiện cô nàng vừa tung chiêu độc, đúng lúc có một tên lao tới…hai mắt cô chợt sáng lóe lên..
…
“Á á á á..!!!”
Xoạt!
Tất cả mọi người xung quanh cho dù là đang đánh hay đang bị đánh, không hẹn mà cùng lúc quay ngoắt người lại nhìn về nơi phát ra tiếng hét kinh hoàng ban nãy thì thấy một tên con trai lực lưỡng nằm co quắp đưới đất lăn qua lộn lại, mặt mày xám ngoét, đứng ngay bên cạnh là một cô gái với dáng người thanh mảnh, cái “cẳng gà” vừa mới giơ lên còn chưa kịp hạ xuống. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh, chớp mắt rồi cười hì hì…
Im ắng…
2 giây sau tất cả đều trở về với “sự nghiệp” còn dang dở của mình, vài tên bất chợt rùng mình ớn lạnh…Vài giây sau đó, Băng Tâm bỗng có cảm giác không ổn, cô vội đưa mắt tìm kiếm thì liền tá hỏa khi thấy có một tên cầm gậy lao tới tính đánh lén Vy đang đứng ở phía xa…
“Tiểu Vy! Phía sau!” Cô vội hét lên, Vy giật mình còn chưa kịp quay người lại thì Tuấn đã chạy tới, tung một cước đá văng tên đó ra xa.
Bốp!
Băng Tâm giật bắn mình vì âm thanh vừa rồi, đó là một cú đánh kề sát bên tai…
Cô liền quay người lại thì bị khuôn mặt to tổ chảng của Phong làm cho giật mình suýt cắn phải lưỡi. Phong đứng đó, dùng cánh tay đỡ nguyên một đòn từ cây gậy to tổ chảng của một tên định lợi dụng đánh lén cô. Rất nhanh, cậu đã giật lấy nó và phang thẳng vào bụng khiến tên đó ngã lăn ra sau, ngất lịm.
“Lo cho bản thân trước đi.” Phong mặt mày không biến sắc, nói với cô nhưng vẫn nhìn về phía trước. Cậu nói sau cậu tự lẩm bẩm với mình, âm lượng chỉ mình nghe được: “Cũng may lần này mình không lo lắng thừa..”
Cùng lúc đó tên cuối cùng đã bị Dung hạ gục, đám người gan to óc bé kia lồm cồm bò dậy, mặt mày tái mét kéo những tên bất tỉnh nhân sự cùng tên đang không ngừng lẩm bẩm: “Lạy Chúa, phù hộ cho giống nòi của con…ba ơi, con xin lỗi” kia bỏ chạy không lời từ biệt.
“Không…không sao chứ?” Băng Tâm vẫn chưa hết kinh ngạc, há hồm nhìn Phong rồi nhìn thanh gỗ siêu bự dưới đất…
“…Hơi ê…” Phong im lặng một lúc vẻ như đang ngẫm nghĩ rồi buông ra một câu như chẳng có gì.
“Vy, không sao chứ? Hồi nãy tôi lơ là quá…”
“Hi không sao.” Tiểu Vy ngúc ngoắc đầu, thật sự thì ban nãy cô nàng sợ tái mặt, tim muốn bắn lên tận cổ họng, lúc đó Tuấn mà không kịp “ra chân” thì không biết giờ cô đang đi đâu về đâu…nghĩ lại cô chợt rùng mình ớn lạnh.
“Giờ mới thấy, lúc đầu tôi không tin…Dung đã đành, ai ngờ Băng Tâm cũng quậy thấy sợ, con gái bây giờ loạn hết cả rồi…” Quân quệt cằm bước tới, nhìn cô như không dám tin vào mắt mình, phun ra một câu khiến cả Dung và Băng Tâm tối sầm mặt lại. Cái này gọi là một mũi tên trúng hai con nhợn…
“Này nói gì thế hả?” Dung sừng sộ lên, ánh mắt như muốn thiêu rụi mọi thứ: “Tôi thì làm sao?”
“Quân này. Cậu xuống Cửu Âm chơi với thầy trò Đường Tăng không?”
Đối mặt với hai ánh mắt: một ngùn ngụt lửa, một dịu dàng đến đáng sợ. Quân nuốt nước bọt ừng ực. Đúng là cho dù có là nam nhi đầu đội đất chân đạp trời đi chăng nữa thì cũng không thắng nỗi nhi nữ thường tình…
“Thôi, tôi về.” Phong phớt lờ ánh mắt thảm thương cầu cứu của Quân, cậu chỉ khẽ mỉm cười nhìn Quân như muốn nói: “lên đường mạnh khỏe” rồi cúi người nhặt chiếc balô lên, hất ra sau lưng đi thẳng.
Băng Tâm chớp mắt quay qua, nhìn chằm vào lưng cậu, chợt nhớ ra gì đó, cô nhón gót nói với theo, chất giọng trong trẻo hiếm có luôn khiến người nghe cảm thấy dễ chịu vang lên: “Nè cậu ốm rồi đó!”
Phong vẫn nhét tay vào túi quần bước đều như không nghe thấy gì khiến cô có cảm giác như mình bị điên, nhưng ai biết được, là cậu đang mỉm cười…
“Đồ khỉ! Đi chết đi!” Băng Tâm tức tối hét lên.
“Cháu tới rồi!!” Mười lăm phút sau Băng Tâm đã có mặt tại quán abc, nói vang lên câu nói quen thuộc. Ngay sau đó một người đàn ông bước ra, khuôn mặt rám nắng hiền từ khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
“Sao hôm nay tới muộn thế?”
“À hihi..Cháu có chút việc ý mà.” Băng Tâm cười hì hì rồi gãi đầu, ánh mắt lúng la lúng liếng như một đứa trẻ mắc tội.
“Hờ chắc lại có người vào viện rồi chứ gì?” Người đàn ông đó không cần suy nghĩ gì nhiều, nói trúng phóc như đã hiễu rõ cô vậy.
Bị nói trúng tim đen, cô á khẩu, cười tít mắt nhìn bác ta như thể đã thừa nhận, khuôn mặt hồng hồng lên. Thầm nghĩ đúng là chẳng có gì giấu được bác ý.
“Hờ hờ làm sao giấu được bác, thôi vào đi.” Bác ta nhẹ xoa đầu Băng Tâm rồi nở một nụ cười của người chiến thắng. Sực nhớ ra gì đó, bác ta liền gọi với Băng Tâm lại khi cô đã đi vào trong: “À mà nè!”
“Sao thế ạ?”
“Hôm qua cháu để quên điện thoại ở chỗ bác, sáng nay bác mới phát hiện ra.” Bác ta móc chiếc di động từ trong túi ra đưa cho cô rồi cốc đầu cô một phát vì cái tội đãng trí.
“Híc..thế mà làm hôm qua cháu tìm vàng cả mắt. Cám ơn bác nhìu nhìu.”
Băng âm cười hớn hở nhận lại chiếc di động, không thèm để ý đến đầu đang u một cục to tướng, hai mắt long lanh như vừa tìm lại được món bảo bối thất lạc lâu năm. Ấn một phím bất kì, cô chợt mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình như muốn xác nhận điều mình vừa nhìn thấy là thật..
62 cuộc gọi nhỡ-from Phong
Ngày hôm sau…
“Ủa? Thầy cho về rồi mà các cậu còn ở đây làm gì thế?” Băng Tâm vừa xếp lại sách vở bút thước vừa nhìn ngó xung quanh, lớp hôm nay như bị hoán đổi, thay vì chạy ào ra ngoài khi có tín hiệu ra về thì hôm nay lại ngồi tụm lại, bàn bạc gì đó, cô còn thấy có vài nữ sinh chốc chốc lại móc gương ra soi rồi tủm tỉm cười…Mà kể cũng lạ, “tên kia” mới thấy đó mà biến đi đâu nhanh vậy nhỉ?
“Cậu không biết à? Hôm nay có đội bóng rổ của trường xyz tới thách đấu với trường ta đó. Cả trường ai cũng đi coi hết á.” Bảo Yến nói nhưng không ngẩng đầu lên, lúi húi tìm cái gì đó trong balô.
“Cuộc thi này quan trọng thế sao?” Băng Tâm ừm một tiếng rồi hỏi tiếp, trông mọi người có vẻ hớn hở lắm…
“Tất nhiên rồi, trường xyz đó là đối thủ không đội trời chung của trường ta mà. Với lại có hai “siu” hotboy trường ta tham gia nữa. A đây rồi!” Sau một hồi cật lực tìm kiếm, cuối cùng Yến cũng tìm thấy, cô nàng mừng rỡ móc ra một chiếc lược nhỏ nhỏ cùng một cái gương ra, chải, chải lấy chải để. Miệng vẫn liên tục nói không ngừng: “Hì hì một là anh ở tên mình một lớp, đẹp trai miễn chê, còn người còn lại…cậu đoán đi..”
“Ph…Phong?”
“Chính xác! Cậu thông minh ra rồi đó.” Yến phấn khích vỗ đùi nghe cái đét, ngay sau đó cô nàng liền nhăn mặt suýt xoa bộ giò đáng thương của mình, đưa tay quệt nước mắt, cô nàng nói tiếp, sung sướng nhảy chồm lên: “Có cả Quân với Tuấn lớp bên nữa đó. Ùi ui toàn là zai đẹp cả.”
Câu nói sau cùng của Yến, cô hình như không nghe thấy, những dòng suy nghĩ liên tục bay lướt qua trước mắt cô…Nhưng tên đó đang ốm mà nhỉ? Trông hắn ta còn nhợt nhạt hơn cả hôm qua. Tên khỉ đó chả lẽ không chịu uống thuốc? Cơ mà….
“Nhập hồn lại đi cô nương. Sắp bắt đầu rồi. Đi thôi.” Bảo Yến huơ huơ tay trước mắt Băng Tâm cho cô tỉnh lại rồi kéo tay cô đi thẳng làm cô chới với xém ngã.
Lạy Chúa! Băng Tâm thầm thốt lên kinh ngạc, trong sân bóng toàn người với người, hỗn loạn…bát nháo...chen chúc, họ thi nhau hò hét vẫy tay loạn xà ngầu khiến cô hoa mắt chóng mặt, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng Bảo Yến đâu cả…
Làm ơn đi, chỉ là một trận bóng thôi mà…
“Băng Tâm! ở đây nè!” Đứng cách đó không xa, một cô gái tóc ngắn ngang vai xinh xắn chợt nhìn thấy gì đó liền giơ cao chai nước trong tay rồi vẫy vẫy, tay kia đưa lên miệng làm thành cái loa, gân cổ lên nói to hết cỡ.
Băng Tâm đang đứng ngây ra không biết phải làm gì thì chợt nghe thấy giọng nói quen thược nào đó, cô ngước đầu nhìn, thấy Dung và Tiểu Vy đều đang ở đó, cô mừng rỡ lách người rồi chạy tới.
“Thế mà lúc nãy Dung cứ bảo cậu sẽ không tới coi…” Vy vừa nói vừa hút nước ngọt sùn sụt.
“Hì, tại nghe nói ba người họ chơi bóng rổ giỏi lắm luôn nên tới chứng nhận. Thảo nào ba tên đó cao thấy sợ luôn.” Băng Tâm cười rồi nói, sau đó khẽ nhăn mặt khi bị một nữ sinh nào đó dẫm bộp một phát vào chân, cô đứng xích sang một bên, đưa mắt nhìn xuống sân…
Há mồm…dưới sân trống huơ trống hoắc không một bóng người…bọn họ đang gào thét với cái gì vậy?
“Gì kì vậy? Vẫn chưa bắt đầu sao?”
“Á Á Á Á Á!!!!”
“Ối!” Băng Tâm còn chưa nói hết thì bị tiếng hét kinh thiên động địa của đám fan cuồng xung quanh làm cho giật bắn mình, vội đưa tay bịt chặt tai lại.
“Đám con gái đó hết thuốc rồi, chậc.” Dung mặt mày thản nhiên như không, chẳng bị tiếng rào rú kinh hoàng kia làm cho bị trọng thương nặng giống Băng Tâm, cô chỉ khẽ cau mày lẩm bẩm.
“Hai cậu nhìn xuống sân kìa, các cậu ý ra rồi. Tuấn! Cố lên!!!!” Tiểu Vy hào hứng chỉ tay xuống dưới sân bóng, vẫy cao tay hét toáng lên góp giọng, thoáng chốc đã không còn nhận ra cô bạn nói khẽ cười duyên thường ngày nữa.
Đội bóng của hai trường lần lượt bước ra trình diện, phần sân bóng đội chủ nhà như sáng bừng lên, chỉ vừa mới xuất đầu lộ diện thôi mà đã dìm hàng đội khách ngay lập tức, xung quanh như bị châm ngòi nổ, thành viên của các hội fan thi nhau gào thét điên cuồng.
“Nhìn mấy anh ý kìa! Đẹp trai quá!! Chết mất thôi!”
“Phong! Love you!!!!”
“Nam no.1!! Cố lên!!!”
“Ôi hoàng tử của lòng em!”
“Á á á!!”
“Ôi mợ ơi. Phù hộ cho đôi màng nhĩ dễ thương của con…” Băng Tâm dường như chịu không nổi, bịt chặt tai lai, lẩm bẩm cầu nguyện. Cô cảm thấy hối hận kinh khủng khi đã để yên cho Bảo Yến “xách” tới đây…tôi muốn ra khỏi nơi đáng sợ này huhuhu….
“Thôi nào đừng cau có nữa, sao cậu không càu nhàu về đám vịt đực đang phát cuồng vì cậu đi.” Dung vỗ vai Băng Tâm rồi hướng mắt về phía có một đám nam sinh đang ngẩn người nhìn chăm chăm vào cô, nước miếng nhỏ toong toong, khuôn mặt như đang lạc vào thế giới thần tiên nào đó.
Băng Tâm quay đầu qua, cô ngạc nhiên chớp mắt một cái khiến một tên trong đám nam sinh kia lăn đùng ra xỉu. Thấy cô cứ chăm chú nhìn, vài tên không kìm được hạnh phúc, máu mũi xịt ra một cách đậm đặc.
“Hơ, ở đây còn có con trai à?” Ngẩn người ra một lúc, Băng Tâm chợt ngộ ra, nãy giờ toàn nhìn thấy những XX cuồng loạn nên khi nhìn thấy cả một đám XY như thế nên cũng khá nhạc nhiên.
“Xùy! Trai gái hay biến thái đều đủ cả! Mấy cậu có xem bóng không vậy hử?” Tiểu Vy bực bội kéo ánh mắt hai bà bạn xuống trận đấu đang diễn ra kịch liệt phía trước, rồi tiếp tục gào thét ủng hộ.
“Woa! Nhìn anh Nam kìa! Đẹp trai chết mất thôi!!” Không nhìn thì thôi, nhìn rồi Dung cũng bất đầu phát cuồng, hai con mắt bắn ra ngoài mà nhảy tưng tưng tới chỗ anh ta, hai tay ôm mặt suýt xoa rồi hét toáng lên: “Anh Nam đẹp trai cố lên!!!!”
Băng Tâm như chết lêm sàng đứng giữa hai bà bạn, hai tai cô cứ lùng bùng…lùng bùng…
Mãi lúc sau cô mới chú ý xuống trận đấu. Đang cầm bóng là một anh chàng với mái tóc màu nâu hạt dẻ, đôi môi mỏng hồng hào hơi mím lại, đôi mắt đen láy đầy quyết tâm tuyệt đẹp, làm da trắng không tì vết, cao phải tới 1m85. Cô chắc mẩm đấy là một trong hai hotboy mà Yến nói. Cũng phải công nhận là anh ta đẹo trai, một vẻ đẹp dịu dàng mang lại cho người ta một cảm giác bình yên kì lạ. Động tác chuyền bóng của anh ta rất chuẩn xác và nhanh nhẹn.
Ánh mắt của cô chuyển hướng, Phong đang cầm bóng. Trận đấu bắt đầu cũng đã khá lâu, vài giọt mồ hôi lấm tấm tên trán…cô nhận thấy rõ ràng sắc mặt Phong nhợt nhạt hơn nhiều, đôi mắt xanh trong veo ấy có vẻ thất thần. Phong lắc mạnh đầu như để xau đuổi cơn chóng mặt, cậu bật người ném thủng lưới đối phương ở vạch ba điểm…
“Bis! Bis! Tuyệt vời!!!”
“Phong!! Chúng tớ “iu” cậu!!!!”
“Tuyệt quá! Mấy anh ấy thật cừ!!!”
Sân đấu như hừng hực lửa với tiếng gào thét của đám fan nữ điên cuồng. Bất chợt Phong nhìn về phía Băng Tâm đang đứng, thế là bốn mắt nhìn nhau. Nhưng chỉ trong chốc lát, Phong đã nhìn sang hướng khác để bắt nhịp với trận bóng.
Tên đó rõ ràng đang không khỏe, đã thế lại còn không chịu tĩnh dưỡng, chắc là muốn lấy lòng đám nữ sinh đây mà-Băng Tâm gườm gườm nhìn Phong, ánh mắt kiểu như đao phủ nhìn phạm nhân khiến một chàng trai dưới sân bóng khẽ rùng mình ớn lạnh…
Bên trong thì đang diễn ra một trận đấu quyết liệt, tiếng gào rú nứt vách đổ tường thì bên ngoài lại thật rùng rợn với những khuôn mặt đầy sát khí…
“Chẳng phải các người thù cô ta lắm sao?” Một giọng nữ vang lên, giọng nói vẻ cao ngạo và mang đầy sự khiêu khích.
“Nhưng có chắc là cô ta sẽ tới không?”
“Cô ta sẽ không bỏ mặc bạn bè mình đâu…Các người chỉ cần làm theo những gì ta nói thôi.” Cô gái điềm tĩnh nói, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đáng sợ như của ác quỷ, giọng nói như đang phấn khích mong đợi, một kế hoạch nào đó đã được vạch ra: “Ta không tin…lần này cô ta có thể thoát được…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.