Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 147: Thành thật khai báo (ba)
Chiêu Hạ
24/02/2014
"Ngưng phi nương nương nói, nàng có lời nhưng không thể nói ——" Thường Tự dừng một chút, khóe miệng khẽ giật: "nhưng sau đấy, nương nương nói, nhưng với người nhà thì lại khác, nếu bọn họ có thể thề không nói chuyện này ra thì nàng có thể bí mật nói cho họ biết . . . . ."
Nghe đến đấy, Nạp Lan Lân rốt cuộc buông xuống công vụ trong tay, lười biếng tựa lưng về phía sau, giương mắt lên nhìn hắn.
Một lúc lâu sau hắn mới nói: "Quả đào đáng yêu kia lại nói gì vậy?"
"Nương nương nói, ở Lê thành nàng nhặt được một khối lệnh bài, sau này hễ gặp chuyện gì nguy hiểm, cầm cái này sẽ có rất nhiều “thứ” đi ra giúp nàng, nói xong còn cố ý lấy lệnh bài ở hông ra cho mọi người nhìn, kết quả. . . . ."
Thường Tự cúi đầu, yên lặng rơi lệ: " . . . . . Kết quả, mọi người vừa thấy là ngự dụng kim bài của ngài, lập tức quỳ xuống.
"Hồ đồ!" Nạp Lan Lân cau mày.
Thường Tự vội vàng gật đầu: "Tể tướng đại nhân cũng nói như vậy, tể tướng đại nhân yêu cầu nương nương lập tức trả lại vật này cho bệ hạ, cũng sẽ đích thân vào điện xin tội! Nhưng, nhưng là. . . . ."
Nạp Lan Lân nhíu mày.
"Nhưng là, nương nương nói, lúc trước tất cả mọi người trong phòng thề độc, nếu bọn họ nói cho người thứ ba biết, sẽ bị sét đánh trúng, làm trái với đức lễ, bội tín, đấy là tiểu nhân trong tiểu nhân."
". . . . ."
"Cho nên, nếu có người mật báo với bệ hạ, chính là đồ rùa rụt đầu. . . . ."
Vẻ mặt trấn định từ trước đến giờ của Nạp Lan Lân cũng dần biến mất, vuốt vuốt nhẹ gân xanh trên trán, nói: "Tử Uyển cũng ở đấy, nàng phản ứng thế nào?"
"Công chúa Tử Uyển vốn cảm thấy không ổn, nhưng nương nương thầm khen nàng cùng Mặc đại công tử là trời sinh một đôi, chúc mừng nàng rốt cuộc có ngày chiếm lĩnh thành trì, giành được thắng lợi, công chúa đã đứng sang cùng một chiến tuyến với nương nương, nói rõ bệ hạ anh minh, ảnh vệ bị điều động, ngài nhất định biết rõ, nhưng vẫn ngồi mà không ngăn cản, chứng tỏ ngài cố ý đưa vật này cho nương nương chơi mấy ngày, nếu bệ hạ muốn lấy lại nhất định sẽ tự mình lấy, Mặc gia không cần lo lắng."
Nạp Lan Lân khẽ thở dài một hơi.
Khẽ nâng hàng mi lên, nhìn ánh mặt trời rơi trên cửa sổ, mang theo một phần bất đắc dĩ.
Hắn có phải là đã để mặc nàng muốn làm gì thì làm không? Mắt thấy nàng cố ý để bản thân vào nguy hiểm, dùng chính nàng đi làm mồi nhử dò xét Mặc gia, không tiếc chuyển từ trong tối ra ngoài sáng, bại lộ trong tầm mắt của mọi người. . . . . Hắn có phải nên bắt nàng lại, đặt ở phía sau mình, để cho nàng trở thành một phi tử chân chính, ngoan ngoãn sống trong cung điện xa hoa, yên ổn mà trầm lặng. . . . .
Nhưng hắn lại nhớ đến đêm kia, bộ dáng nàng chữa trị cho Mặc Huyền, bộ dáng ra lệnh cho ảnh vệ, bộ dáng quyết tuyệt với Du Tử Tu, thậm chí từ rất nhiều năm trước, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiểu cô nương thần thái rạng ngời, lấp lánh chói mắt, rực rỡ như ngôi sao trên trời, mỗi một cử động đều tỏa ra thứ ánh sáng khiến con người ta say đắm, hắn lại không cách nào nhẫn tâm mà cắt đi đôi cánh của nàng, trói buộc nàng nhốt trong một thành trì nhỏ, xóa nhòa đi tất cả sắc thái của nàng.
. . . . . Du Tử Tu. . . . .
Khẽ híp mắt kại, hắn nói: "Bạch Trạch có manh mối gì về thân thế người kia không?"
Bạch Trạch cũng là một trong Ngũ quỷ, sở trường về thu thập tin tức.
Thường Tự chuyên về bảo vệ, mà Thu Nguyệt phụ trách ám sát.
Trong Ngũ quỷ ai có nhiệm vụ của người ấy, âm thầm hoạt động, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Thường Tự lắc đầu một cái: "Chuyện này có liên quan đến tiên hoàng, vô cùng bí ẩn, mà người dấu mặt kia còn có bộ hạ cũ của Ảnh vệ tiên hoàng, không thoát khỏi liên quan đến Cửu vương gia, khả năng liền cũng chỉ có thế.”
"Ta đang nghĩ. . . . ." Nạp Lan Lân lãnh đạm nhìn tấu chương đầy bàn, chậm rãi nói: "Phụ hoàng lúc sống phong lưu, nếu bên ngoài có một hai người con riêng cũng là điều có thể. . . . . Hôm đó trẫm nhìn Du Tử Tu từ xa, mặt mày cũng có mấy phần tương tự, khí tức thong thả, trầm ổn tự nhiên. . . . ."
Nạp Lan Lân để mặc lông khẽ lung lay trong gió, hắn cười nhẹ: "Nếu như hắn là ca ca của trẫm, ta có nên giết hắn không?"
"Đại hoàng tử trước đây cũng là thái tử, nay còn vì bệ hạ góp sức, đóng quân ở biên quan, giết địch trên chiến trường! Bất kể thân phận Du Tử Tu ra sao, dưới chân Đương kim Thiên tử, hắn nếu không thần phục, thì đó chính là phản tặc, người như vậy đáng chết!!"
"Nhưng nếu hắn đến lấy lại đồ vật nên thuộc về hắn thì sao?"Nạp Lan Lân trong mắt hiện lên nụ cười khó hiểu, nhìn chằm chằm hắn.
Thường Tự sửng sốt, không hiểu hoàng thường có ý gì.
"Phụ hoàng sai người vây hắn trong đào viên tiên cảnh ở Hoa Điền Bắc, được thừa tướng đương triều nuôi, hôm nay hắn ra khỏi nơi đấy lại có bộ hạ cũ của phụ hoàng hầu hạ. . . . ." Hắn khẽ dừng lại, thanh âm nhẹ nhàng tĩnh mịch,"Thường Tự, trong mấy vị huynh đệ, luôn có một chút giống phụ hoàng, ngược lại ta cùng Tử Uyển lại không hề giống người, cũng không giống mẫu phi đã chết kia. . . . . Không lâu trước đây trẫm nghe nói, phụ hoàng có một vị đệ đệ cực kỳ thương yêu, lớn lên vô cùng xinh đẹp, hơn nữa, khóe mắt của người ấy cũng có một nốt. . . . ."
"Bệ hạ!!"
Thường Tự đột nhiên quỳ xuống, nói: "Xin ngài chớ nghĩ lung tung, bệ hạ ngài là Thiên tử, chiếu thư của tiên hoàng chỉ rõ ngài, sao lại có thể lầm được? Tiên hoàng cùng chung huyết thông với huynh đệ, bệ hạ ngài được ông trời quan tâm, chỉ bằng bề ngoài đấy thì có thể nói rõ cái gì!"
Nạp Lan Lân dừng một chút, nở nụ cười: "Một tờ giấy chiếu thư. . . . . có thể nói rõ sao?"
Thường Tự bị chặn họng không trả lời được, lâu sau mới dập đầu quỳ trên mặt đất: "Thường Tự không nhận Thiên tử, chỉ nhận ngài!!"
"Ngươi thật khiến cho người khác run sợ mà, trẫm không có long dương chi phích, hiện tại trẫm chỉ thích tiểu nữ tử trước không lồi, sau không vểnh." (chỗ này khó hiểu quá)
(long dương chi phích: cách nói khác của đam mĩ-boy love)
". . . . ." Thường Tự run run, lệ rơi đầy mặt.
Hắn đang nghiêm chỉnh bày tỏ sự trung thành của hắn, lại chỉ với hai ba câu khiến cho hắn bị quay vòng vòng. . . . . Hắn rất rối rắm.
"Chỉ là, cửu đệ nhiều lần dung túng Du Tử Tu làm loạn trong cung chính là muốn cho trẫm phát hiện ra sự tồn tại của người này. . . . . Đệ đệ giảo hoạt này, thật khiến cho người ta chán ghét." Nạp Lan Lân lại đem toàn lực chú ý quay về tấu chương trên bàn,"Trẫm chặn đượng buôn muối của hắn cùng thập nhị đệ, hắn bị bức về đường vận chuyển kênh đào, giao thương ở đây giờ cũng đã có chút ngừng trệ, mất nguồn tài nguyên này sợ rằng không còn kiềm chế được nữa, Tể tướng trúng độc, thậm chí muốn giá họa cho Tiểu Đào Tử ngu ngốc, chẳng lẽ hắn đang muốn cho trẫm không thể phân thân sao?"
Nghe đến đấy, Nạp Lan Lân rốt cuộc buông xuống công vụ trong tay, lười biếng tựa lưng về phía sau, giương mắt lên nhìn hắn.
Một lúc lâu sau hắn mới nói: "Quả đào đáng yêu kia lại nói gì vậy?"
"Nương nương nói, ở Lê thành nàng nhặt được một khối lệnh bài, sau này hễ gặp chuyện gì nguy hiểm, cầm cái này sẽ có rất nhiều “thứ” đi ra giúp nàng, nói xong còn cố ý lấy lệnh bài ở hông ra cho mọi người nhìn, kết quả. . . . ."
Thường Tự cúi đầu, yên lặng rơi lệ: " . . . . . Kết quả, mọi người vừa thấy là ngự dụng kim bài của ngài, lập tức quỳ xuống.
"Hồ đồ!" Nạp Lan Lân cau mày.
Thường Tự vội vàng gật đầu: "Tể tướng đại nhân cũng nói như vậy, tể tướng đại nhân yêu cầu nương nương lập tức trả lại vật này cho bệ hạ, cũng sẽ đích thân vào điện xin tội! Nhưng, nhưng là. . . . ."
Nạp Lan Lân nhíu mày.
"Nhưng là, nương nương nói, lúc trước tất cả mọi người trong phòng thề độc, nếu bọn họ nói cho người thứ ba biết, sẽ bị sét đánh trúng, làm trái với đức lễ, bội tín, đấy là tiểu nhân trong tiểu nhân."
". . . . ."
"Cho nên, nếu có người mật báo với bệ hạ, chính là đồ rùa rụt đầu. . . . ."
Vẻ mặt trấn định từ trước đến giờ của Nạp Lan Lân cũng dần biến mất, vuốt vuốt nhẹ gân xanh trên trán, nói: "Tử Uyển cũng ở đấy, nàng phản ứng thế nào?"
"Công chúa Tử Uyển vốn cảm thấy không ổn, nhưng nương nương thầm khen nàng cùng Mặc đại công tử là trời sinh một đôi, chúc mừng nàng rốt cuộc có ngày chiếm lĩnh thành trì, giành được thắng lợi, công chúa đã đứng sang cùng một chiến tuyến với nương nương, nói rõ bệ hạ anh minh, ảnh vệ bị điều động, ngài nhất định biết rõ, nhưng vẫn ngồi mà không ngăn cản, chứng tỏ ngài cố ý đưa vật này cho nương nương chơi mấy ngày, nếu bệ hạ muốn lấy lại nhất định sẽ tự mình lấy, Mặc gia không cần lo lắng."
Nạp Lan Lân khẽ thở dài một hơi.
Khẽ nâng hàng mi lên, nhìn ánh mặt trời rơi trên cửa sổ, mang theo một phần bất đắc dĩ.
Hắn có phải là đã để mặc nàng muốn làm gì thì làm không? Mắt thấy nàng cố ý để bản thân vào nguy hiểm, dùng chính nàng đi làm mồi nhử dò xét Mặc gia, không tiếc chuyển từ trong tối ra ngoài sáng, bại lộ trong tầm mắt của mọi người. . . . . Hắn có phải nên bắt nàng lại, đặt ở phía sau mình, để cho nàng trở thành một phi tử chân chính, ngoan ngoãn sống trong cung điện xa hoa, yên ổn mà trầm lặng. . . . .
Nhưng hắn lại nhớ đến đêm kia, bộ dáng nàng chữa trị cho Mặc Huyền, bộ dáng ra lệnh cho ảnh vệ, bộ dáng quyết tuyệt với Du Tử Tu, thậm chí từ rất nhiều năm trước, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiểu cô nương thần thái rạng ngời, lấp lánh chói mắt, rực rỡ như ngôi sao trên trời, mỗi một cử động đều tỏa ra thứ ánh sáng khiến con người ta say đắm, hắn lại không cách nào nhẫn tâm mà cắt đi đôi cánh của nàng, trói buộc nàng nhốt trong một thành trì nhỏ, xóa nhòa đi tất cả sắc thái của nàng.
. . . . . Du Tử Tu. . . . .
Khẽ híp mắt kại, hắn nói: "Bạch Trạch có manh mối gì về thân thế người kia không?"
Bạch Trạch cũng là một trong Ngũ quỷ, sở trường về thu thập tin tức.
Thường Tự chuyên về bảo vệ, mà Thu Nguyệt phụ trách ám sát.
Trong Ngũ quỷ ai có nhiệm vụ của người ấy, âm thầm hoạt động, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Thường Tự lắc đầu một cái: "Chuyện này có liên quan đến tiên hoàng, vô cùng bí ẩn, mà người dấu mặt kia còn có bộ hạ cũ của Ảnh vệ tiên hoàng, không thoát khỏi liên quan đến Cửu vương gia, khả năng liền cũng chỉ có thế.”
"Ta đang nghĩ. . . . ." Nạp Lan Lân lãnh đạm nhìn tấu chương đầy bàn, chậm rãi nói: "Phụ hoàng lúc sống phong lưu, nếu bên ngoài có một hai người con riêng cũng là điều có thể. . . . . Hôm đó trẫm nhìn Du Tử Tu từ xa, mặt mày cũng có mấy phần tương tự, khí tức thong thả, trầm ổn tự nhiên. . . . ."
Nạp Lan Lân để mặc lông khẽ lung lay trong gió, hắn cười nhẹ: "Nếu như hắn là ca ca của trẫm, ta có nên giết hắn không?"
"Đại hoàng tử trước đây cũng là thái tử, nay còn vì bệ hạ góp sức, đóng quân ở biên quan, giết địch trên chiến trường! Bất kể thân phận Du Tử Tu ra sao, dưới chân Đương kim Thiên tử, hắn nếu không thần phục, thì đó chính là phản tặc, người như vậy đáng chết!!"
"Nhưng nếu hắn đến lấy lại đồ vật nên thuộc về hắn thì sao?"Nạp Lan Lân trong mắt hiện lên nụ cười khó hiểu, nhìn chằm chằm hắn.
Thường Tự sửng sốt, không hiểu hoàng thường có ý gì.
"Phụ hoàng sai người vây hắn trong đào viên tiên cảnh ở Hoa Điền Bắc, được thừa tướng đương triều nuôi, hôm nay hắn ra khỏi nơi đấy lại có bộ hạ cũ của phụ hoàng hầu hạ. . . . ." Hắn khẽ dừng lại, thanh âm nhẹ nhàng tĩnh mịch,"Thường Tự, trong mấy vị huynh đệ, luôn có một chút giống phụ hoàng, ngược lại ta cùng Tử Uyển lại không hề giống người, cũng không giống mẫu phi đã chết kia. . . . . Không lâu trước đây trẫm nghe nói, phụ hoàng có một vị đệ đệ cực kỳ thương yêu, lớn lên vô cùng xinh đẹp, hơn nữa, khóe mắt của người ấy cũng có một nốt. . . . ."
"Bệ hạ!!"
Thường Tự đột nhiên quỳ xuống, nói: "Xin ngài chớ nghĩ lung tung, bệ hạ ngài là Thiên tử, chiếu thư của tiên hoàng chỉ rõ ngài, sao lại có thể lầm được? Tiên hoàng cùng chung huyết thông với huynh đệ, bệ hạ ngài được ông trời quan tâm, chỉ bằng bề ngoài đấy thì có thể nói rõ cái gì!"
Nạp Lan Lân dừng một chút, nở nụ cười: "Một tờ giấy chiếu thư. . . . . có thể nói rõ sao?"
Thường Tự bị chặn họng không trả lời được, lâu sau mới dập đầu quỳ trên mặt đất: "Thường Tự không nhận Thiên tử, chỉ nhận ngài!!"
"Ngươi thật khiến cho người khác run sợ mà, trẫm không có long dương chi phích, hiện tại trẫm chỉ thích tiểu nữ tử trước không lồi, sau không vểnh." (chỗ này khó hiểu quá)
(long dương chi phích: cách nói khác của đam mĩ-boy love)
". . . . ." Thường Tự run run, lệ rơi đầy mặt.
Hắn đang nghiêm chỉnh bày tỏ sự trung thành của hắn, lại chỉ với hai ba câu khiến cho hắn bị quay vòng vòng. . . . . Hắn rất rối rắm.
"Chỉ là, cửu đệ nhiều lần dung túng Du Tử Tu làm loạn trong cung chính là muốn cho trẫm phát hiện ra sự tồn tại của người này. . . . . Đệ đệ giảo hoạt này, thật khiến cho người ta chán ghét." Nạp Lan Lân lại đem toàn lực chú ý quay về tấu chương trên bàn,"Trẫm chặn đượng buôn muối của hắn cùng thập nhị đệ, hắn bị bức về đường vận chuyển kênh đào, giao thương ở đây giờ cũng đã có chút ngừng trệ, mất nguồn tài nguyên này sợ rằng không còn kiềm chế được nữa, Tể tướng trúng độc, thậm chí muốn giá họa cho Tiểu Đào Tử ngu ngốc, chẳng lẽ hắn đang muốn cho trẫm không thể phân thân sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.