Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 148: Tranh đấu gay gắt (một)
Chiêu Hạ
24/02/2014
Thường Tự vẻ mặt tươi cười nói: "Ngưng phi nương nương cực kỳ thông minh, chỉ sợ bọn họ cũng không ngờ tới được nương nương có thể giải độc cho tể tướng đại nhân, trái lại còn xử lý toàn đội tử sĩ bọn họ phái đi, thế lực bọn họ vẫn chưa ổn định, lúc này lại thiệt hại nhiều trợ thủ như vậy, chắc chắn đang âm thầm giận dữ."
Sắc mặt Nạp Lan Lân cuối cùng cũng hòa hoãn hơn chút, nhớ đến bộ dáng anh dũng của Tiểu Đào tử, mặc kệ là hắn ta hay là bọn họ đều đã đánh giá nàng quá thấp.
Nhưng có lẽ bởi vì công lao của nàng, Mặc gia có lẽ cũng không cần đi đến bước cuối cùng này.
Nạp Lan Lân trầm mặc, để cây bút trong tay xuống.
Đôi mắt dưới hai hàng mi tràn ngập thâm ý, tiếng gió thổi xào xạc, thổi tờ giấy trên bàn nhẹ nhàng nhấc lên một góc.
Thường Tự dừng một chút: "Bệ hạ, mấy vị nương nương đang đứng chờ cách Ngự thư phòng không xa, có cần thuộc hạ kêu Hỉ công công ra mời các vị ấy đi về không?"
Nạp Lan Lân cúi thấp con mắt xuống, khóe miệng chứa đựng nụ cười, ánh mắt lại lạnh nhạt: "Quà tặng của phụ hoàng cho ta, thật đúng là cái phiền toái lớn, ném không được, giết không xong. . . . . nhìn chướng mắt, lát nữa liền đi đón Tiểu Đào Tử về đi, nàng ấy thì một mình vui thích, chỉ có trẫm ở trong cung này là nhàm chán thôi."
Thường Tự gật gật đầu, đang muốn lui ra.
Từ cửa truyền đến một trận ồn ào.
Sau đó vang lên một thanh âm nghiêm nghị: "Thái hậu nương nương giá lâm."
Bước chân dừng lại ngoài cửa Ngự thư phòng, cấm quân nơi đó chỉ nghe Nạp Lan Lân chỉ huy, kể cả Thái hậu cũng không thể dễ dàng tiến vào.
Ninh thái hậu mới về từ Phật sơn, cực kỳ oán trách với hành động lần này, kể cả lúc còn tiên hoàng, bà cũng chưa từng bị xem nhẹ như thế này trong cung. Nhưng bà là một phụ nhân, cũng không thể tránh được, dần dần cũng yên lặng nhẫn nhịn.
"Bệ hạ. . . . ." Thường Tự nhìn sắc mặt người phía trước, cẩn thận hỏi: "nếu người không muốn gặp, thuộc hạ sẽ đi tham kiến thái hậu nương nương, bẩm rõ bệ hạ có chuyện quan trọng. . . . ."
"Bãi giá Kiền Ninh cung." Nạp Lan Lân nhìn tấu chương đầy bàn, lãnh đạm nói: "Nơi này không thích hợp nói chuyện."
—————— tiểu Hạ phân cách tuyến———————
Trong cung điện, lò hương đốt chút hương liệu, hương thơm thanh nhã không gây chán ghét, quanh quẩn trong cung điện to lớn.
Cũng không biết đã bao lâu rồi không nghiêm túc ngồi lại cung điện này.
Nhớ sắc phong đại điện năm ấy, tiên hoàng đang trên giường bệnh, ngoài dự đoán lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, quần thần quỳ phía dưới, ông dùng thanh âm già nua nói từng chữ rõ ràng như thế ——
"Trẫm, tại vị bốn mươi hai năm. . . . . May mắn quốc thái dân an, phồn vinh thịnh vượng. . . . . hoàng nhi thứ bảy của trẫm. . . . . uy phong lẫm liệt, học rộng tài cao, được thánh hiền minh giám, thuận theo ý trời, nay truyền ngôi cho hắn, trên đời chứng giám, mãi mãi sau này. . . . ."
Văn võ bá quan, mặc áo tang trắng, quỳ trong cung điện, nghe tiếng nói uy nghiêm gần như cuối cùng.
Mà một năm kia, tiên hoàng băng hà trên giường mềm mại.
Mọi người, cũng nghe rõ ràng ba chữ mấu chốt nhất này ——" Thất hoàng tử" .
Tiên hoàng mặc dù không nói rõ tên đứa con này, nhưng lại ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, đưa ngón tay khô cằn run rẩy chỉ về phía hắn, cho đến khi hắn nhẹ nhàng đi lên, ngồi cạnh tiên hoàng, nắm bàn tay cơ hồ vô lực này, nhìn đôi môi khô khốc vì tuổi già đang khẽ nói hai chữ, khẽ mở khẽ đóng, cơ hồ muốn đem hai chữ kia khắc vào trong sinh mệnh của hắn.
. . . . . Cũng chỉ có hắn, biết hai chứ kia là gì.
. . . . . Mà phụ hoàng chính là chết trong tòa cung điện này.
Ông không đi Càn Khôn cung của ông, mà lựa chọn nghỉ ngơi ở Kiền Ninh cung, vượt qua những năm tháng đế vương cuối cùng của ông, điều này làm cho Ninh thái hậu càng cảm thấy tiên hoàng sẽ đem vị trí kia truyền cho con trai của bà, Cửu hoàng tử.
Nhưng bà nghĩ sai rồi.
Cơ hồ tất cả mọi người cũng không ngờ đến kết quả sẽ là như vậy.
. . . . . . . . . . . . .
Lúc này, Nạp Lan Lân khóe môi nở nụ cười nhẹ, cùng ngồi với Ninh thái hậu trên trường kỷ, có tiểu cung nữ tiến lên, thận trọng rót trà Ô Long thượng hạng vào chén trà sứ, sau đó lặng lẽ lui ra.
Trong không khí lượn lờ hương trà Ô Long.
Trong đôi mắt lãnh đạm của Nạp Lan Lân, nữ nhân trước mặt dù nhan sắc có chút phai nhạt, nhưng vẫn cao ngạo như cũ giống như con khổng tước, cẩm y hoa phục cũng không thể che được dấu vết năm tháng nơi cần cổ trắng, khóe mắt cùng bờ môi của bà.
Năm tháng giảm bớt xinh đẹp của bà, lại tăng lòng tham lam của bà lên.
Nạp Lan Lân khẽ nhấp một miếng trà.
Suy nghĩ bỗng chốc mở ra, như trở lại rất nhiều năm trước, lần gặp cuối cùng.
Mà hắn vĩnh viễn nhớ hình dáng miệng của phụ hoàng khi nói——
Vĩnh Lộc.
Lúc ấy phụ hoàng nắm thật chặt tay hắn, dùng biểu tình bi thương như vậy nhìn hắn, tròng mắt đen vô hồn gắt gao chăm chú nhìn mặt hắn, lời nói phát ra từ miệng không phải tên hắn, mà là một cái tên xa lạ, chưa từng nghe qua —— Vĩnh Lộc.
Nạp Lan Lân chưa từng nói với bất cứ người nào, thậm chí Tử Uyển cũng chưa.
Sau đấy hắn mói biết, hai chữ kia là tên của tiểu hoàng tử đã vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi Xuyên Hạ hoàng thất rất lâu trước kia.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Hoàng nhi đang suy nghĩ gì?" Ninh thái hậu, cười tủm tỉm rót trà thay hắn, dịu dàng giống như vị mẫu thân từ ái.
Nạp Lan Lân thu hồi tầm mắt, cúi đầu cười một tiếng: "Nghĩ tới nếu mẫu phi còn trên đời, có phải cũng sẽ yêu thương ta như mẫu hậu nương nương hay không ."
Sắc mặt Ninh thái hậu tái đi, gượng cười: "Hoàng nhi, ngươi sao lại nói vậy, ai gia là mẫu thân của ngươi, khách khí như thế, chẳng lẽ là ghét bỏ ai gia?"
Nụ cười khóe môi Nạp Lan Lân lạnh lùng mà xa cách, khuôn mặt hắn đạm bạc, mím môi không nói, cũng không đồng ý với cách nói của bà. Khiến Ninh thái hậu khẽ nhíu mày, lại cố nén, nhẹ nhàng nói: "Hoàng nhi, ngươi chính sự bận rộn, ai gia muốn gặp ngươi cũng khó như lên trời, lần này có thể ngồi chung một chỗ như như vậy, nói chuyện uống trà, nếu có thể có nhiều lúc như vậy, ai gia sẽ thật vui mừng."
(hơi phá không khí chút nhưng nghe như uống trà đá chém gió vậy @@)
Nạp Lan Ngôn khẽ cười: "Mẫu hậu nương nương,trẫm gần đây sự vụ rất bề bộn, thật sự có lỗi với người."
". . . . ." Thần sắc Ninh thái hậu có chút cứng ngắc, giương mắt nhìn lại hắn, lại thấy hắn vẻ mặt lãnh đạm, gương mặt tuyệt mỹ trong đại điện huy hoàng của Kiền Ninh cung, cởi ra lớp áo hoàng bào, mặc vào y phục cẩm y đơn giản cũng không thể che khuất hơi thở lạnh lùng sắc bén của bậc đế vương nơi hắn.
Bà mấp máy môi, cũng không phải nói mấy lời đáp lại hắn, giọng nói lạnh nhạt: "Hoàng nhi, nghe nói Tể tướng phủ xảy ra chuyện lớn, cũng không biết Ngưng phi nương nương thế nào?"
Sắc mặt Nạp Lan Lân cuối cùng cũng hòa hoãn hơn chút, nhớ đến bộ dáng anh dũng của Tiểu Đào tử, mặc kệ là hắn ta hay là bọn họ đều đã đánh giá nàng quá thấp.
Nhưng có lẽ bởi vì công lao của nàng, Mặc gia có lẽ cũng không cần đi đến bước cuối cùng này.
Nạp Lan Lân trầm mặc, để cây bút trong tay xuống.
Đôi mắt dưới hai hàng mi tràn ngập thâm ý, tiếng gió thổi xào xạc, thổi tờ giấy trên bàn nhẹ nhàng nhấc lên một góc.
Thường Tự dừng một chút: "Bệ hạ, mấy vị nương nương đang đứng chờ cách Ngự thư phòng không xa, có cần thuộc hạ kêu Hỉ công công ra mời các vị ấy đi về không?"
Nạp Lan Lân cúi thấp con mắt xuống, khóe miệng chứa đựng nụ cười, ánh mắt lại lạnh nhạt: "Quà tặng của phụ hoàng cho ta, thật đúng là cái phiền toái lớn, ném không được, giết không xong. . . . . nhìn chướng mắt, lát nữa liền đi đón Tiểu Đào Tử về đi, nàng ấy thì một mình vui thích, chỉ có trẫm ở trong cung này là nhàm chán thôi."
Thường Tự gật gật đầu, đang muốn lui ra.
Từ cửa truyền đến một trận ồn ào.
Sau đó vang lên một thanh âm nghiêm nghị: "Thái hậu nương nương giá lâm."
Bước chân dừng lại ngoài cửa Ngự thư phòng, cấm quân nơi đó chỉ nghe Nạp Lan Lân chỉ huy, kể cả Thái hậu cũng không thể dễ dàng tiến vào.
Ninh thái hậu mới về từ Phật sơn, cực kỳ oán trách với hành động lần này, kể cả lúc còn tiên hoàng, bà cũng chưa từng bị xem nhẹ như thế này trong cung. Nhưng bà là một phụ nhân, cũng không thể tránh được, dần dần cũng yên lặng nhẫn nhịn.
"Bệ hạ. . . . ." Thường Tự nhìn sắc mặt người phía trước, cẩn thận hỏi: "nếu người không muốn gặp, thuộc hạ sẽ đi tham kiến thái hậu nương nương, bẩm rõ bệ hạ có chuyện quan trọng. . . . ."
"Bãi giá Kiền Ninh cung." Nạp Lan Lân nhìn tấu chương đầy bàn, lãnh đạm nói: "Nơi này không thích hợp nói chuyện."
—————— tiểu Hạ phân cách tuyến———————
Trong cung điện, lò hương đốt chút hương liệu, hương thơm thanh nhã không gây chán ghét, quanh quẩn trong cung điện to lớn.
Cũng không biết đã bao lâu rồi không nghiêm túc ngồi lại cung điện này.
Nhớ sắc phong đại điện năm ấy, tiên hoàng đang trên giường bệnh, ngoài dự đoán lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, quần thần quỳ phía dưới, ông dùng thanh âm già nua nói từng chữ rõ ràng như thế ——
"Trẫm, tại vị bốn mươi hai năm. . . . . May mắn quốc thái dân an, phồn vinh thịnh vượng. . . . . hoàng nhi thứ bảy của trẫm. . . . . uy phong lẫm liệt, học rộng tài cao, được thánh hiền minh giám, thuận theo ý trời, nay truyền ngôi cho hắn, trên đời chứng giám, mãi mãi sau này. . . . ."
Văn võ bá quan, mặc áo tang trắng, quỳ trong cung điện, nghe tiếng nói uy nghiêm gần như cuối cùng.
Mà một năm kia, tiên hoàng băng hà trên giường mềm mại.
Mọi người, cũng nghe rõ ràng ba chữ mấu chốt nhất này ——" Thất hoàng tử" .
Tiên hoàng mặc dù không nói rõ tên đứa con này, nhưng lại ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, đưa ngón tay khô cằn run rẩy chỉ về phía hắn, cho đến khi hắn nhẹ nhàng đi lên, ngồi cạnh tiên hoàng, nắm bàn tay cơ hồ vô lực này, nhìn đôi môi khô khốc vì tuổi già đang khẽ nói hai chữ, khẽ mở khẽ đóng, cơ hồ muốn đem hai chữ kia khắc vào trong sinh mệnh của hắn.
. . . . . Cũng chỉ có hắn, biết hai chứ kia là gì.
. . . . . Mà phụ hoàng chính là chết trong tòa cung điện này.
Ông không đi Càn Khôn cung của ông, mà lựa chọn nghỉ ngơi ở Kiền Ninh cung, vượt qua những năm tháng đế vương cuối cùng của ông, điều này làm cho Ninh thái hậu càng cảm thấy tiên hoàng sẽ đem vị trí kia truyền cho con trai của bà, Cửu hoàng tử.
Nhưng bà nghĩ sai rồi.
Cơ hồ tất cả mọi người cũng không ngờ đến kết quả sẽ là như vậy.
. . . . . . . . . . . . .
Lúc này, Nạp Lan Lân khóe môi nở nụ cười nhẹ, cùng ngồi với Ninh thái hậu trên trường kỷ, có tiểu cung nữ tiến lên, thận trọng rót trà Ô Long thượng hạng vào chén trà sứ, sau đó lặng lẽ lui ra.
Trong không khí lượn lờ hương trà Ô Long.
Trong đôi mắt lãnh đạm của Nạp Lan Lân, nữ nhân trước mặt dù nhan sắc có chút phai nhạt, nhưng vẫn cao ngạo như cũ giống như con khổng tước, cẩm y hoa phục cũng không thể che được dấu vết năm tháng nơi cần cổ trắng, khóe mắt cùng bờ môi của bà.
Năm tháng giảm bớt xinh đẹp của bà, lại tăng lòng tham lam của bà lên.
Nạp Lan Lân khẽ nhấp một miếng trà.
Suy nghĩ bỗng chốc mở ra, như trở lại rất nhiều năm trước, lần gặp cuối cùng.
Mà hắn vĩnh viễn nhớ hình dáng miệng của phụ hoàng khi nói——
Vĩnh Lộc.
Lúc ấy phụ hoàng nắm thật chặt tay hắn, dùng biểu tình bi thương như vậy nhìn hắn, tròng mắt đen vô hồn gắt gao chăm chú nhìn mặt hắn, lời nói phát ra từ miệng không phải tên hắn, mà là một cái tên xa lạ, chưa từng nghe qua —— Vĩnh Lộc.
Nạp Lan Lân chưa từng nói với bất cứ người nào, thậm chí Tử Uyển cũng chưa.
Sau đấy hắn mói biết, hai chữ kia là tên của tiểu hoàng tử đã vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi Xuyên Hạ hoàng thất rất lâu trước kia.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Hoàng nhi đang suy nghĩ gì?" Ninh thái hậu, cười tủm tỉm rót trà thay hắn, dịu dàng giống như vị mẫu thân từ ái.
Nạp Lan Lân thu hồi tầm mắt, cúi đầu cười một tiếng: "Nghĩ tới nếu mẫu phi còn trên đời, có phải cũng sẽ yêu thương ta như mẫu hậu nương nương hay không ."
Sắc mặt Ninh thái hậu tái đi, gượng cười: "Hoàng nhi, ngươi sao lại nói vậy, ai gia là mẫu thân của ngươi, khách khí như thế, chẳng lẽ là ghét bỏ ai gia?"
Nụ cười khóe môi Nạp Lan Lân lạnh lùng mà xa cách, khuôn mặt hắn đạm bạc, mím môi không nói, cũng không đồng ý với cách nói của bà. Khiến Ninh thái hậu khẽ nhíu mày, lại cố nén, nhẹ nhàng nói: "Hoàng nhi, ngươi chính sự bận rộn, ai gia muốn gặp ngươi cũng khó như lên trời, lần này có thể ngồi chung một chỗ như như vậy, nói chuyện uống trà, nếu có thể có nhiều lúc như vậy, ai gia sẽ thật vui mừng."
(hơi phá không khí chút nhưng nghe như uống trà đá chém gió vậy @@)
Nạp Lan Ngôn khẽ cười: "Mẫu hậu nương nương,trẫm gần đây sự vụ rất bề bộn, thật sự có lỗi với người."
". . . . ." Thần sắc Ninh thái hậu có chút cứng ngắc, giương mắt nhìn lại hắn, lại thấy hắn vẻ mặt lãnh đạm, gương mặt tuyệt mỹ trong đại điện huy hoàng của Kiền Ninh cung, cởi ra lớp áo hoàng bào, mặc vào y phục cẩm y đơn giản cũng không thể che khuất hơi thở lạnh lùng sắc bén của bậc đế vương nơi hắn.
Bà mấp máy môi, cũng không phải nói mấy lời đáp lại hắn, giọng nói lạnh nhạt: "Hoàng nhi, nghe nói Tể tướng phủ xảy ra chuyện lớn, cũng không biết Ngưng phi nương nương thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.