Chương 62: Chạng vạng
Nguyenphuongacb
23/08/2024
Vừa nãy là cô nói với Vân Khê gọi anh đến. Ngữ Tịch biết chắc chắn thế nào anh ta cũng sẽ như vậy, với cả con người Đặng Dương không phải Hàn Phong chưa từng nói qua.
Hai người vào trong xe. Khi bắt đầu lăn bánh cô mới quay sang hỏi anh.
-Anh nói như vậy liệu anh ta có làm phiền em nữa không?
-Em nghĩ chỉ mới nhiều đó đã doạ nó sợ sao? Con người Đặng Dương không đơn giản như em nghĩ đâu
-Thế bây giờ em phải làm gì?
-Ở nhà, đừng đi đâu hết!!
Cuộc nói chuyện chỉ vòn vẹn vài câu. Xe đã đi được một đoạn xa.
Đột nhiên, Hàn Phong cảm giác có gì đó bất thường.Anh giảm tốc độ, chồm người sang bên phía cô mở cửa
-Aaaaa...!!!
Hàn Phong đẩy cô ra khỏi xe. Ngữ Tịch theo đó mà lăn vài vòng trên đường. Còn chiếc xe cứ phi nhanh đi xa. Khi còn đang loay hoay đứng dậy....
'BÙM'
Chiếc xe của anh đã bị nổ tung. Ngữ Tịch chạng vạng đứng dậy, thất thần nhìn chiếc xe đó rơi xuống dưới chân cầu.
-H....Hàn Phong...Cô chạy về phía đó. Đứng từ trên nhìn xuống chiếc xe đang chìm xuống dưới.Ngữ Tịch đứng lên lan can, cô đang có ý định sẽ nhảy xuống đó.
Biết đâu vẫn còn có thể cứu được anh thì sao? Còn không thì.....chết luôn cũng chả sao!
Một bàn tay kéo mạnh cô xuống. Ngữ Tịch theo đó mà bị ngã xuống nền đất.
Vân Khê đỡ cô dậy, trách móc cô.
-Cậu tính làm cái gì vậy?
-Không nhìn thấy sao mà còn hỏi!!!
Cô quát lớn, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống. Vân Khê ôm chặt người cô, không cho cô có cơ hội làm càn.-Buông ra!ll! Mình phải cứu anh ấy, không anh ấy sẽ chết mất.....
-Tiểu Tịch.....bình tĩnh, bình tĩnh lạiMặc cho cô dãy dụa, Vân Khê dùng hết sức để ngăn cản người phụ nữ này. Nhưng thật sự là Ngữ Tịch rất khoẻ, không thể cứ giữ mãi như vậy được.
Nhân lúc cô không để ý, có một cây kim đã tiêm vào trong người cô một liều thuốc an thần.
-Bỏ r....
Đó là Minh Thành, còn có cả Khương Trạch và Minh Triết nữa. Không biết bằng một thế lực nào đó cả ba người họ đều xuất hiện cùng một lúc.
Minh Thành vác cô lên xe. Đem cô về lại ngôi nhà của anh. Vì sợ cô tỉnh dậy sẽ lại tiếp tục làm loạn, bọn họ chỉ đành trói cô trên một chiếc ghế.
Thuốc Minh Thành tiêm cho cô chỉ là một liều thuốc nhẹ, tác dụng của nó cũng không quá lâu.
Mấy người kia ngồi nói khoảng 30 phút, cô có dấu hiệu tỉnh dậy. Đúng như dự đoán, ngay khi ý thức được, Ngữ Tịch lại bắt đầu vùng vẫy.
-Các người thả tôi ra mau!!
Vẫn Khê đi tới, trấn tĩnh cô.
-Cậu phải bình tĩnh trước đã
-Giờ này còn bĩnh tĩnh cái gì? Anh ấy đang gặp nguy hiểm kia kìa!!
Không ai đáp lại cô, bắt đầu trở nên yên lặng. Một lúc sau, Ngữ Tịch hít sâu không vùng vẫy nữa. Thấy cô như vậy, Khương Trạch đứng dậy nói.
-Em cứ vậy mãi thì có giải quyết được gì. Bây giờ mọi người cũng đang rất lo lắng.Minh Triết đáp lời.
-Cậu ta bây giờ chưa rõ sống chết. Vừa nãy mà nhảy xuống thì người chết mới là bọn tôi đây này.
-Mọi người nói đúng đấy. Bây giờ cậu phải cố gắng sống tốt, một ngày nào đó anh ấy lại trở về bên cậu
Vân Khê an ủi cô, tay cũng cởi trói cho cô luôn. Vì tác dụng phụ của thuốc, cô vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt.
Minh Thành bấy giờ mới lên tiếng, nghiêm túc nói.
-Chắc chắn đã có người động chạm vào chiếc xe đó, mới khiến nó phát nổ như vậy.
-Đúng vậy....nhưng tôi đã cho người kiểm tra hết camera ở đó rồi. Từ lúc bắt đầu đến khi đi đều không có dấu hiệu bất thường.
Khương Trạch nói lại làm mọi người rơi vào trầm tư.
Hai người vào trong xe. Khi bắt đầu lăn bánh cô mới quay sang hỏi anh.
-Anh nói như vậy liệu anh ta có làm phiền em nữa không?
-Em nghĩ chỉ mới nhiều đó đã doạ nó sợ sao? Con người Đặng Dương không đơn giản như em nghĩ đâu
-Thế bây giờ em phải làm gì?
-Ở nhà, đừng đi đâu hết!!
Cuộc nói chuyện chỉ vòn vẹn vài câu. Xe đã đi được một đoạn xa.
Đột nhiên, Hàn Phong cảm giác có gì đó bất thường.Anh giảm tốc độ, chồm người sang bên phía cô mở cửa
-Aaaaa...!!!
Hàn Phong đẩy cô ra khỏi xe. Ngữ Tịch theo đó mà lăn vài vòng trên đường. Còn chiếc xe cứ phi nhanh đi xa. Khi còn đang loay hoay đứng dậy....
'BÙM'
Chiếc xe của anh đã bị nổ tung. Ngữ Tịch chạng vạng đứng dậy, thất thần nhìn chiếc xe đó rơi xuống dưới chân cầu.
-H....Hàn Phong...Cô chạy về phía đó. Đứng từ trên nhìn xuống chiếc xe đang chìm xuống dưới.Ngữ Tịch đứng lên lan can, cô đang có ý định sẽ nhảy xuống đó.
Biết đâu vẫn còn có thể cứu được anh thì sao? Còn không thì.....chết luôn cũng chả sao!
Một bàn tay kéo mạnh cô xuống. Ngữ Tịch theo đó mà bị ngã xuống nền đất.
Vân Khê đỡ cô dậy, trách móc cô.
-Cậu tính làm cái gì vậy?
-Không nhìn thấy sao mà còn hỏi!!!
Cô quát lớn, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống. Vân Khê ôm chặt người cô, không cho cô có cơ hội làm càn.-Buông ra!ll! Mình phải cứu anh ấy, không anh ấy sẽ chết mất.....
-Tiểu Tịch.....bình tĩnh, bình tĩnh lạiMặc cho cô dãy dụa, Vân Khê dùng hết sức để ngăn cản người phụ nữ này. Nhưng thật sự là Ngữ Tịch rất khoẻ, không thể cứ giữ mãi như vậy được.
Nhân lúc cô không để ý, có một cây kim đã tiêm vào trong người cô một liều thuốc an thần.
-Bỏ r....
Đó là Minh Thành, còn có cả Khương Trạch và Minh Triết nữa. Không biết bằng một thế lực nào đó cả ba người họ đều xuất hiện cùng một lúc.
Minh Thành vác cô lên xe. Đem cô về lại ngôi nhà của anh. Vì sợ cô tỉnh dậy sẽ lại tiếp tục làm loạn, bọn họ chỉ đành trói cô trên một chiếc ghế.
Thuốc Minh Thành tiêm cho cô chỉ là một liều thuốc nhẹ, tác dụng của nó cũng không quá lâu.
Mấy người kia ngồi nói khoảng 30 phút, cô có dấu hiệu tỉnh dậy. Đúng như dự đoán, ngay khi ý thức được, Ngữ Tịch lại bắt đầu vùng vẫy.
-Các người thả tôi ra mau!!
Vẫn Khê đi tới, trấn tĩnh cô.
-Cậu phải bình tĩnh trước đã
-Giờ này còn bĩnh tĩnh cái gì? Anh ấy đang gặp nguy hiểm kia kìa!!
Không ai đáp lại cô, bắt đầu trở nên yên lặng. Một lúc sau, Ngữ Tịch hít sâu không vùng vẫy nữa. Thấy cô như vậy, Khương Trạch đứng dậy nói.
-Em cứ vậy mãi thì có giải quyết được gì. Bây giờ mọi người cũng đang rất lo lắng.Minh Triết đáp lời.
-Cậu ta bây giờ chưa rõ sống chết. Vừa nãy mà nhảy xuống thì người chết mới là bọn tôi đây này.
-Mọi người nói đúng đấy. Bây giờ cậu phải cố gắng sống tốt, một ngày nào đó anh ấy lại trở về bên cậu
Vân Khê an ủi cô, tay cũng cởi trói cho cô luôn. Vì tác dụng phụ của thuốc, cô vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt.
Minh Thành bấy giờ mới lên tiếng, nghiêm túc nói.
-Chắc chắn đã có người động chạm vào chiếc xe đó, mới khiến nó phát nổ như vậy.
-Đúng vậy....nhưng tôi đã cho người kiểm tra hết camera ở đó rồi. Từ lúc bắt đầu đến khi đi đều không có dấu hiệu bất thường.
Khương Trạch nói lại làm mọi người rơi vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.