Chương 57: Dự tiệc
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Tối hôm sau,
Cô mặc một chiếc đầm dạ hội, trang điểm nhẹ. Nhìn vừa sang chảnh vừa ngây thơ làm người ta nhìn vào chỉ muốn che trở.
Ngữ Tịch đi xuống dưới nhà. Bên ngoài có một chiếc xe đang đợi cô ở đó.
Vừa vào, người bên trong đã lên tiếng
Hôm nay em đẹp lắmCảm ơn anhCô cười nhẹ đáp lại.
Ban sáng mới tỉnh dậy đã không thấy Hàn Phong đâu. Cô hỏi mấy người trong nhà thì ai cũng bảo anh đi công tác.
Cả chuyện hôm nay cô dự sinh nhật Đặng Dương cũng không để anh biết, sợ anh mà biết được chắc cô sẽ chẳng bao giờ được đi mất.
Rất nhanh sau đó chiếc xe đã dừng tại Vương gia, nơi tổ chức bừa tiệc tối nay.
Hai người bước vào bên trong trước những khuôn mặt có đủ mọi biểu cảm.
Đặng Dương cẩm tay cô đi đến chỗ ba mẹ anh. Cô nở nụ cười giả tạo với hai người họ.
-Cháu chào hai bác!
Bọn họ không mặt biểu cảm gật đầu cho có lệ nhìn cô. Chỉ riêng Giai Ý cô ta cứ nhìn cô chằm chằm nhưng không phải ánh mắt ghét bỏ mà là đang nheo mắt lại như đang cố nhớ ra gì đó.
Đặng Dương nói chuyện với hai người đó một lúc thì ông ta đi ra ngoài nghe điện thoại. Chỉ còn bốn người họ đứng đây. Cô lên tiếng
Em xin phép đi vệ sinh một látĐược, em đi cần thận!Cô đi về phía nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Hiện tại bên ngoài đông người, không thể quang minh chính đại mà lên lầu được....Chỉ còn một cách....
Trên lan can ngoài ban công có một đôi tay đang bám vào nó. Trèo lên thành công một cách nhanh chóng. Ngữ Tịch trèo lên mở cánh cửa ra đi vào trong.
Cô đi lại chiếc bình hoa đầu giường, giỏ vào một chất gì đó. Tiến lại chiếc bàn làm việc lục lọi tìm, không như lần trước thì lần này lại tìm thấy những tập tài liệu.
Ngữ Tịch hài lòng cầm lấy nó. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng giày đi ngoài hành lang. Cô đứng dậy định chạy ra ngoài nhảy xuống bỗng một cánh tay kéo mạnh cô, cả hai chui vào trong tủ.
Đồng thời cánh cửa phòng cũng được mở ra. Vì trong tủ không có chút ánh sáng, nên không thể nhìn rõ người đối diện đang bịt chặt miệng mình.
Tiếng giày bên ngoài vẫn vang bên ngoài. Bên trong tủ đang rất căng thẳng, Ngữ Tịch không dám thở mạnh.
Cũng thắc mắc người trước mặt này là ai.
Một lúc lâu sau thì mới nghe tiếng đóng cửa, cũng không còn tiếng chân đi lại.
Anh bỏ tay ra khỏi miệng cô, mở cánh tủ ra.Ngữ Tịch to mắt nhìn anh, nói nhỏ.
-Sao lại là anh?
Hàn Phong liếc nhìn xung quanh một lượt rồi quay sang, đôi mày nhăn lại.
Thế em muốn là ai? Nó à!Em không có ý đó....Nhưng chẳng phải anh đang đi công tác sao?Biết anh không ở nhà mà dám đi tới đây!Anh lên giọng chất vẫn cô. Cả hai cứ đứng một lúc, Hàn Phong kéo tay cô ra mở cửa, đi thẳng xuống tầng một.
Bên dưới mọi người đang trò chuyện nên ít người đề ý tới. Ngữ Tịch thấy tình huống này không hay cho lắm, gạt tay anh.
Hàn Phong quay lại nhìn cô thì Đặng Dương chạy tới, nhìn anh và cô thắc mắc hỏi
Ngữ Tịch, sao em lại đi từ đó xuống? Còn có anh ấy nữaEm đi lạcCô không bối rối mà đáp lại. Ngữ Tịch lảng tránh sang vấn đề khác, trong khi Đặng Dương vẫn còn đang hoài nghi về cô và Hàn Phong.
Chúng ta đi qua đó điỪm...được!Đặng Dương lên tiếng nhưng anh mắt vẫn dán lên người anh. Sau đó cô rời đi trước, để lại bọn họ. Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Nhìn thấy cô đã đi xa, Đặng Dương mới ý thức được mà chạy theo. Còn anh thì vẫn đứng đó, không hài lòng nhìn theo bóng cô.
Cô mặc một chiếc đầm dạ hội, trang điểm nhẹ. Nhìn vừa sang chảnh vừa ngây thơ làm người ta nhìn vào chỉ muốn che trở.
Ngữ Tịch đi xuống dưới nhà. Bên ngoài có một chiếc xe đang đợi cô ở đó.
Vừa vào, người bên trong đã lên tiếng
Hôm nay em đẹp lắmCảm ơn anhCô cười nhẹ đáp lại.
Ban sáng mới tỉnh dậy đã không thấy Hàn Phong đâu. Cô hỏi mấy người trong nhà thì ai cũng bảo anh đi công tác.
Cả chuyện hôm nay cô dự sinh nhật Đặng Dương cũng không để anh biết, sợ anh mà biết được chắc cô sẽ chẳng bao giờ được đi mất.
Rất nhanh sau đó chiếc xe đã dừng tại Vương gia, nơi tổ chức bừa tiệc tối nay.
Hai người bước vào bên trong trước những khuôn mặt có đủ mọi biểu cảm.
Đặng Dương cẩm tay cô đi đến chỗ ba mẹ anh. Cô nở nụ cười giả tạo với hai người họ.
-Cháu chào hai bác!
Bọn họ không mặt biểu cảm gật đầu cho có lệ nhìn cô. Chỉ riêng Giai Ý cô ta cứ nhìn cô chằm chằm nhưng không phải ánh mắt ghét bỏ mà là đang nheo mắt lại như đang cố nhớ ra gì đó.
Đặng Dương nói chuyện với hai người đó một lúc thì ông ta đi ra ngoài nghe điện thoại. Chỉ còn bốn người họ đứng đây. Cô lên tiếng
Em xin phép đi vệ sinh một látĐược, em đi cần thận!Cô đi về phía nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Hiện tại bên ngoài đông người, không thể quang minh chính đại mà lên lầu được....Chỉ còn một cách....
Trên lan can ngoài ban công có một đôi tay đang bám vào nó. Trèo lên thành công một cách nhanh chóng. Ngữ Tịch trèo lên mở cánh cửa ra đi vào trong.
Cô đi lại chiếc bình hoa đầu giường, giỏ vào một chất gì đó. Tiến lại chiếc bàn làm việc lục lọi tìm, không như lần trước thì lần này lại tìm thấy những tập tài liệu.
Ngữ Tịch hài lòng cầm lấy nó. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng giày đi ngoài hành lang. Cô đứng dậy định chạy ra ngoài nhảy xuống bỗng một cánh tay kéo mạnh cô, cả hai chui vào trong tủ.
Đồng thời cánh cửa phòng cũng được mở ra. Vì trong tủ không có chút ánh sáng, nên không thể nhìn rõ người đối diện đang bịt chặt miệng mình.
Tiếng giày bên ngoài vẫn vang bên ngoài. Bên trong tủ đang rất căng thẳng, Ngữ Tịch không dám thở mạnh.
Cũng thắc mắc người trước mặt này là ai.
Một lúc lâu sau thì mới nghe tiếng đóng cửa, cũng không còn tiếng chân đi lại.
Anh bỏ tay ra khỏi miệng cô, mở cánh tủ ra.Ngữ Tịch to mắt nhìn anh, nói nhỏ.
-Sao lại là anh?
Hàn Phong liếc nhìn xung quanh một lượt rồi quay sang, đôi mày nhăn lại.
Thế em muốn là ai? Nó à!Em không có ý đó....Nhưng chẳng phải anh đang đi công tác sao?Biết anh không ở nhà mà dám đi tới đây!Anh lên giọng chất vẫn cô. Cả hai cứ đứng một lúc, Hàn Phong kéo tay cô ra mở cửa, đi thẳng xuống tầng một.
Bên dưới mọi người đang trò chuyện nên ít người đề ý tới. Ngữ Tịch thấy tình huống này không hay cho lắm, gạt tay anh.
Hàn Phong quay lại nhìn cô thì Đặng Dương chạy tới, nhìn anh và cô thắc mắc hỏi
Ngữ Tịch, sao em lại đi từ đó xuống? Còn có anh ấy nữaEm đi lạcCô không bối rối mà đáp lại. Ngữ Tịch lảng tránh sang vấn đề khác, trong khi Đặng Dương vẫn còn đang hoài nghi về cô và Hàn Phong.
Chúng ta đi qua đó điỪm...được!Đặng Dương lên tiếng nhưng anh mắt vẫn dán lên người anh. Sau đó cô rời đi trước, để lại bọn họ. Mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Nhìn thấy cô đã đi xa, Đặng Dương mới ý thức được mà chạy theo. Còn anh thì vẫn đứng đó, không hài lòng nhìn theo bóng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.