Chương 58: Nghiệt chủng
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Bên phía Tử Đăng ban nãy.
'Alo"'Thành công ngoài mong đợi. Bây giờ chúng ta không cần phải dày công tốn sức nữa đâu'Giọng nói quỷ dị vang lên từ đầu dây bên kia. Ông ta nhếch miệng cười lớn.
-'Đề đứa con cưng của ông biết được chuyện này....'
Tử Đăng ngưng một lúc, rồi tặc lưỡi một cái nói với bên kia hết sức mỉa mai.
'Chắc thú vị lắm đây''Ha...đến lúc biết được thì hai đứa nó ch/ết từ lâu rồi"'Ông đúng thật là tàn nhẫn mà!''Làm sao bằng ông được...hahaah..."Cả hai người đàn ông cười lớn. Nói qua lại vài câu rồi tắt máy.
Ông đứng ở ngoài với vẻ mặt đắc ý. Sau đó quay người đi thẳng lên phòng mình. Tử Đằng đi từng bước chậm rãi như đang rình rập con mỗi.
Người vào trong phòng lúc đó cũng chính là ông ta.
Ngữ Tịch đi về phía quầy rượu, lấy một ly mà thưởng thức. Đặng Dương cũng đi tới, hỏi cô
Em thích uống rượu sao?Vâng!Cô nhẹ trả lời, không để ý người nào đó đang nhìn mình với sắc mặt cực kì khó coi.
Đặng Dương đột nhiên kéo tay cô lên sân khấu, cầm mic lên nói, làm tất cả mọi người hướng về phía này.
-Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến chung vui cùng gia đình tôi.
Quay sang nhìn cô rồi lại nhìn về phía đám đông kia, nói một cách đầy ẩn ý.
-Sẵn tiện hôm nay có đông đủ mọi người ở đây. Tôi muốn cầu hôn một người. Mong có được sự ủng hộ nồng nhiệt từ mọi người để tôi có thể thành công mĩ mãn.....
Đặng Dương bỗng quay sang cô, quỳ một chân xuống lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ. Bên dưới đang hú hét không ngừng.
Ngữ Tịch đang trong tình thế lưỡng lự. Không biết nên làm gì, cô cũng không thể lường trước được tình huống này sẽ xảy ra.
Trong khi bên dưới đang tán loạn, bên trên Đặng Dương đang chờ đợi câu hỏi của cô thì.....
Hàn Phong đi tới kéo mạnh tay cô đi thẳng ra ngoài cửa mặc cho ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía này. Đặc biệt là Đặng Dương
Bỏ em ra...!!Anh đang làm đau em đó!!Không quan tâm đến lời cô nói. Đẩy cô vào trong xe, đóng chặt cửa lại, còn anh thì đi sang phía ghế lái.
Một bóng hình đứng từ xa đã chứng kiến hết tất cả, nhìn về chiếc xe dần lăn bánh, môi nhếch cao đầy nham hiểm.
-Ngày tàn của mày sắp đến rồi. Tất cả mọi thứ sẽ thuộc về tao sớm thôi.....thẳng nghiệt chủng!
Ông ta dít điếu thuốc một hơi dài, vứt nó xuống nền đất và dẫm nát.
Hàn Phong càng đi càng tăng tốc, chỉ nhanh hơn chứ không có nhanh nhất làm cô sợ chết khiếp. Cô nhìn sang anh.
-Anh đi chậm thôi....em sợ...
Chiếc xe đó vẫn cứ phi như bay trên đường. Hiện tượng này kéo dài 10 phút thì cũng đã về được nhà.
Hàn Phong mở cửa đi ra ngoài rồi lại đóng mạnh cửa xe làm cái lỗ tai của cô như muốn điếc hẳn.
Anh đi thẳng lên nhà mặc cho cô đang thất thần ngồi trong xe.
Phải mất một lúc lâu sau cô mới xác định được tình hình hiện tại, mặt không đấu nổi ý cười mà nghĩ thầm 'Anh ấy là đang ghen sao?'
Cô mở cửa ra, trong đầu vẫn một cái suy nghĩ đó, đi lên phòng. Bên trong phòng tối om, cô đi vào tìm mãi không thấy bóng hình của anh.
Nhìn ra ngoài ban công mới thấy thân ảnh to lớn đang đứng đó, mỗi lúc lại có một làn khói theo gió mà cuốn đi.
Ngữ Tịch tiến tới đứng trước mặt anh, giậy lấy điếu thuốc vứt đi. Anh không nói một tiếng, cũng không hề tức giận, quay người vào trong.
Vòng tay nhỏ bé của cô ôm từ phía sau, bước chân anh chợt khựng lại. Giọng trầm vang lên
-Em muốn gì?...Bỏ ra mau...
-Anh đang ghen sao?
'Alo"'Thành công ngoài mong đợi. Bây giờ chúng ta không cần phải dày công tốn sức nữa đâu'Giọng nói quỷ dị vang lên từ đầu dây bên kia. Ông ta nhếch miệng cười lớn.
-'Đề đứa con cưng của ông biết được chuyện này....'
Tử Đăng ngưng một lúc, rồi tặc lưỡi một cái nói với bên kia hết sức mỉa mai.
'Chắc thú vị lắm đây''Ha...đến lúc biết được thì hai đứa nó ch/ết từ lâu rồi"'Ông đúng thật là tàn nhẫn mà!''Làm sao bằng ông được...hahaah..."Cả hai người đàn ông cười lớn. Nói qua lại vài câu rồi tắt máy.
Ông đứng ở ngoài với vẻ mặt đắc ý. Sau đó quay người đi thẳng lên phòng mình. Tử Đằng đi từng bước chậm rãi như đang rình rập con mỗi.
Người vào trong phòng lúc đó cũng chính là ông ta.
Ngữ Tịch đi về phía quầy rượu, lấy một ly mà thưởng thức. Đặng Dương cũng đi tới, hỏi cô
Em thích uống rượu sao?Vâng!Cô nhẹ trả lời, không để ý người nào đó đang nhìn mình với sắc mặt cực kì khó coi.
Đặng Dương đột nhiên kéo tay cô lên sân khấu, cầm mic lên nói, làm tất cả mọi người hướng về phía này.
-Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến chung vui cùng gia đình tôi.
Quay sang nhìn cô rồi lại nhìn về phía đám đông kia, nói một cách đầy ẩn ý.
-Sẵn tiện hôm nay có đông đủ mọi người ở đây. Tôi muốn cầu hôn một người. Mong có được sự ủng hộ nồng nhiệt từ mọi người để tôi có thể thành công mĩ mãn.....
Đặng Dương bỗng quay sang cô, quỳ một chân xuống lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ. Bên dưới đang hú hét không ngừng.
Ngữ Tịch đang trong tình thế lưỡng lự. Không biết nên làm gì, cô cũng không thể lường trước được tình huống này sẽ xảy ra.
Trong khi bên dưới đang tán loạn, bên trên Đặng Dương đang chờ đợi câu hỏi của cô thì.....
Hàn Phong đi tới kéo mạnh tay cô đi thẳng ra ngoài cửa mặc cho ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía này. Đặc biệt là Đặng Dương
Bỏ em ra...!!Anh đang làm đau em đó!!Không quan tâm đến lời cô nói. Đẩy cô vào trong xe, đóng chặt cửa lại, còn anh thì đi sang phía ghế lái.
Một bóng hình đứng từ xa đã chứng kiến hết tất cả, nhìn về chiếc xe dần lăn bánh, môi nhếch cao đầy nham hiểm.
-Ngày tàn của mày sắp đến rồi. Tất cả mọi thứ sẽ thuộc về tao sớm thôi.....thẳng nghiệt chủng!
Ông ta dít điếu thuốc một hơi dài, vứt nó xuống nền đất và dẫm nát.
Hàn Phong càng đi càng tăng tốc, chỉ nhanh hơn chứ không có nhanh nhất làm cô sợ chết khiếp. Cô nhìn sang anh.
-Anh đi chậm thôi....em sợ...
Chiếc xe đó vẫn cứ phi như bay trên đường. Hiện tượng này kéo dài 10 phút thì cũng đã về được nhà.
Hàn Phong mở cửa đi ra ngoài rồi lại đóng mạnh cửa xe làm cái lỗ tai của cô như muốn điếc hẳn.
Anh đi thẳng lên nhà mặc cho cô đang thất thần ngồi trong xe.
Phải mất một lúc lâu sau cô mới xác định được tình hình hiện tại, mặt không đấu nổi ý cười mà nghĩ thầm 'Anh ấy là đang ghen sao?'
Cô mở cửa ra, trong đầu vẫn một cái suy nghĩ đó, đi lên phòng. Bên trong phòng tối om, cô đi vào tìm mãi không thấy bóng hình của anh.
Nhìn ra ngoài ban công mới thấy thân ảnh to lớn đang đứng đó, mỗi lúc lại có một làn khói theo gió mà cuốn đi.
Ngữ Tịch tiến tới đứng trước mặt anh, giậy lấy điếu thuốc vứt đi. Anh không nói một tiếng, cũng không hề tức giận, quay người vào trong.
Vòng tay nhỏ bé của cô ôm từ phía sau, bước chân anh chợt khựng lại. Giọng trầm vang lên
-Em muốn gì?...Bỏ ra mau...
-Anh đang ghen sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.