Chương 64: Giá như
Nguyenphuongacb
25/08/2024
Đến tối, Vân Khê sang phòng cô gọi. Gõ cửa mấy cái liền, vẫn không có ai trả lời.
Cô sợ bên trong đã xảy ra chuyện gì, mở tung cánh cửa ra. Bên trong không có một bóng người, đi vào sâu hơn thì mới nghe thấy tiếng nước chảy. Vân Khê thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cứ tưởng cô bạn của mình lại nghĩ quẩn mà làm bừa nữa cơ, cũng may không xảy ra chuyện gì. Cô tiến lại gần phòng tắm, gõ cửa. Nghe tiếng nước chảy bên trong đã tắt, Vân Khê nói vọng vào.
-Tiểu Tịch, lát nữa xuống ăn cơm nhé!
-Ừm, tớ biết rồi!
Nghe giọng Ngữ Tịch hơi lạ, cũng dám hỏi gì nhiều, cô đi xuống nhà ngồi đợi.
Ngữ Tịch tắm xong, ra ngoài nhưng không xuống ăn mà lại gần tủ đầu giường lấy chiếc vòng trong hộp gỗ nhỏ đó. Cô cầm lấy đi ra ban công.
Đứng đó một lúc lâu, bỗng có tiếng gõ cửa.
-Vào đi
Cô không ngoảnh đầu, chỉ nói lớn đủ để bên ngoài có thể nghe thấy. Cửa mở ra, Vân Khê đi đến gần ban công, chỉ đứng đằng sau chứ không tiến tới bên cạnh, chất vấn nói.
-Cậu định cứ thế mãi sao?Ngữ Tịch hít một ngụm khí lạnh, lên tiếng.
-Tớ cần yên tĩnh một chút
Nói xong cô im tịt, không nói thêm bất cứ gì nữa.Vân Khê biết sẽ không thuyết phục được con người cứng đầu này, khuyên nhẹ một câu.
-Lúc nào đói nhớ xuống ăn, để đau dạ dày thêm lần nữa là tôi mặc kệ luôn đấy!
Sau đó cũng quay người rời đi. Còn mỗi thân ảnh lẻ loi đang đứng ngoài ban công lạnh lẽo kia. Ngữ Tịch ngước mặt lên trời, nhẹ giọng nói.-Xin ba mẹ hãy phù hộ cho chặng đường tiếp theo của con....
-Và cả anh ấy nữaNgữ Tịch liếc nhìn chiếc vòng trên tay mình, cười. Không biết là cô đang cười
vì cái gì. Nhìn giống đang hạnh phúc lại còn thêm chút chua xót bên trong nụ cười đó.
-Anh thật biết cách làm người ta trông thảm hại
Tuyết lại rơi. Một hạt tuyết rơi nhìn rất nhẹ nhàng, cho đến khi nó đè nên nhau tạo thành một mảng tuyết dày người ta mới thấy việc xoá sạch dấu vết nó rất khó.
Có vài chỗ phải chờ cho thời gian để nó tan biến thành những giọt nước.
Gió lạnh đầu mùa liên tục vụt qua thân ảnh cô đơn này. Cô tất nhiên cũng thấy lạnh chứ. Nhưng cô lại muốn đứng đây nhiều thêm chút nữa.
Hy vọng cơn gió này có thể lớn hơn chút nữa để thổi bay được muộn phiền đang chất chứa thành đống trong đầu cô.
Định mệnh như đang trêu đùa cô gái này vậy. Có gặp gỡ rồi cũng có chia ly.
Đúng thật, trần gian buồn nhất hai chữ 'Đã từng'
Suy nghĩ tiêu cực một lần nữa hiện lên. Chẳng lẽ chúng ta sinh ra chỉ để gặp nhau chứ không phải để ở bên nhau chăng?
Nó cứ lặp lại một cách vô tình. Riêng lần này không biết liệu còn có thể gặp lại nhau được nữa không.
Có những ngày chưa kịp nắng,đã tối. Có những lời chưa kịp nói, đã hết cơ hội.
Ngữ Tịch quay bước về giường. Vừa nằm xuống đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quen đến nhói lòng. Đôi mắt đó lặng buồn, chỉ nhìn chứ không nói.Những khoảnh khắc ngắn ngủi bên anh bắt đầu hiện lên trong tâm trí. Tất cả đều được gói gọn bởi thời gian. Cuối cùng cũng chỉ tồn tại trong quá khứ, kể từ khi hai ta để lạc mất nhau.
Chính vì thế người ta mới hay nói 'Hãy trân trọng từng giây từng phút, bởi có những lúc tưởng chừng như không thể nhưng biết đâu đó lại là lần cuối
Hãy hết lòng trân trọng từ những điều nhỏ nhặt nhất để đến phút cuối không phải thốt ra từ 'Giá như.
Cô sợ bên trong đã xảy ra chuyện gì, mở tung cánh cửa ra. Bên trong không có một bóng người, đi vào sâu hơn thì mới nghe thấy tiếng nước chảy. Vân Khê thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cứ tưởng cô bạn của mình lại nghĩ quẩn mà làm bừa nữa cơ, cũng may không xảy ra chuyện gì. Cô tiến lại gần phòng tắm, gõ cửa. Nghe tiếng nước chảy bên trong đã tắt, Vân Khê nói vọng vào.
-Tiểu Tịch, lát nữa xuống ăn cơm nhé!
-Ừm, tớ biết rồi!
Nghe giọng Ngữ Tịch hơi lạ, cũng dám hỏi gì nhiều, cô đi xuống nhà ngồi đợi.
Ngữ Tịch tắm xong, ra ngoài nhưng không xuống ăn mà lại gần tủ đầu giường lấy chiếc vòng trong hộp gỗ nhỏ đó. Cô cầm lấy đi ra ban công.
Đứng đó một lúc lâu, bỗng có tiếng gõ cửa.
-Vào đi
Cô không ngoảnh đầu, chỉ nói lớn đủ để bên ngoài có thể nghe thấy. Cửa mở ra, Vân Khê đi đến gần ban công, chỉ đứng đằng sau chứ không tiến tới bên cạnh, chất vấn nói.
-Cậu định cứ thế mãi sao?Ngữ Tịch hít một ngụm khí lạnh, lên tiếng.
-Tớ cần yên tĩnh một chút
Nói xong cô im tịt, không nói thêm bất cứ gì nữa.Vân Khê biết sẽ không thuyết phục được con người cứng đầu này, khuyên nhẹ một câu.
-Lúc nào đói nhớ xuống ăn, để đau dạ dày thêm lần nữa là tôi mặc kệ luôn đấy!
Sau đó cũng quay người rời đi. Còn mỗi thân ảnh lẻ loi đang đứng ngoài ban công lạnh lẽo kia. Ngữ Tịch ngước mặt lên trời, nhẹ giọng nói.-Xin ba mẹ hãy phù hộ cho chặng đường tiếp theo của con....
-Và cả anh ấy nữaNgữ Tịch liếc nhìn chiếc vòng trên tay mình, cười. Không biết là cô đang cười
vì cái gì. Nhìn giống đang hạnh phúc lại còn thêm chút chua xót bên trong nụ cười đó.
-Anh thật biết cách làm người ta trông thảm hại
Tuyết lại rơi. Một hạt tuyết rơi nhìn rất nhẹ nhàng, cho đến khi nó đè nên nhau tạo thành một mảng tuyết dày người ta mới thấy việc xoá sạch dấu vết nó rất khó.
Có vài chỗ phải chờ cho thời gian để nó tan biến thành những giọt nước.
Gió lạnh đầu mùa liên tục vụt qua thân ảnh cô đơn này. Cô tất nhiên cũng thấy lạnh chứ. Nhưng cô lại muốn đứng đây nhiều thêm chút nữa.
Hy vọng cơn gió này có thể lớn hơn chút nữa để thổi bay được muộn phiền đang chất chứa thành đống trong đầu cô.
Định mệnh như đang trêu đùa cô gái này vậy. Có gặp gỡ rồi cũng có chia ly.
Đúng thật, trần gian buồn nhất hai chữ 'Đã từng'
Suy nghĩ tiêu cực một lần nữa hiện lên. Chẳng lẽ chúng ta sinh ra chỉ để gặp nhau chứ không phải để ở bên nhau chăng?
Nó cứ lặp lại một cách vô tình. Riêng lần này không biết liệu còn có thể gặp lại nhau được nữa không.
Có những ngày chưa kịp nắng,đã tối. Có những lời chưa kịp nói, đã hết cơ hội.
Ngữ Tịch quay bước về giường. Vừa nằm xuống đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quen đến nhói lòng. Đôi mắt đó lặng buồn, chỉ nhìn chứ không nói.Những khoảnh khắc ngắn ngủi bên anh bắt đầu hiện lên trong tâm trí. Tất cả đều được gói gọn bởi thời gian. Cuối cùng cũng chỉ tồn tại trong quá khứ, kể từ khi hai ta để lạc mất nhau.
Chính vì thế người ta mới hay nói 'Hãy trân trọng từng giây từng phút, bởi có những lúc tưởng chừng như không thể nhưng biết đâu đó lại là lần cuối
Hãy hết lòng trân trọng từ những điều nhỏ nhặt nhất để đến phút cuối không phải thốt ra từ 'Giá như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.