Chương 14: Hãy đợi đấy
Nguyenphuongacb
26/07/2024
Sau khi bọn họ rời khỏi thì cô
dùng hết sức đẩy cánh cửa ra sau đó chạy lại ôm ba mẹ của mình mà oà
khóc trong đau đớn.Tại chỗ Vương Tử Đằng thì có một tên đàn em lên
tiếng:
-Đại ca không định xử lý nốt đứa con gái của lão ạ
-Hừ....một đứa nhóc thì làm được gì chứ
Lúc này ông ta không bận tâm nữa mà nhắm mắt như đang tận hưởng những thành quả của mình gây ra .Ông ta cứ nghĩ một con nhóc không còn một ai bên cạnh thì sẽ chả có gì đe doạ ông cả nên ông cũng không quan tâm đến cô sống chết như thế nào.
-------
Và cũng chính vì ngày hôm ấy ông coi thường một đứa trẻ nên cô mới trở thành một con người như ngày hôm nay.
Khi nhìn thấy ông ta hiên ngang đi qua trước mặt mình lại càng khiến hy vọng báo thù trong người cô được dâng lên, cô lúc này chỉ muốn lao lên và bóp chết ông ta ngay lập tức nhưng nghĩ lại bây giờ chưa phải lúc thích hợp, cô phải đợi đến ngày hôm đó, ngày mà chính cô làm ông ta đau khổ, ngày cô sẽ lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.
Và cô cũng biết ơn vì ngày hôm ấy đã gặp được Quân Bằng người mà hiện tại cô đang gọi là cha, người đã làm cô trở thành một con người khác, và cái tên Tô Ngữ Tịch cũng chính ông là người đã đặt ra.Bây giờ cô mới cảm thấy lúc đó mình thật may mắn vì đã sống được đến bây giờ.Để được nhìn thấy kẻ giết cha mẹ mình đang hưởng thụ sự hạnh phúc ấy.Nhưng sẽ không lâu nữa, tất cả sẽ sớm trở lại quỹ đạo ban đầu thôi,hãy chờ đi VƯƠNG TỬ ĐẰNG.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn ông ta với vẻ mặt đầy sát khí khiến mọi người xung quanh dù không thấy nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo bao quanh.
Lúc sau khi cô lên phòng thì đã thấy Hàn Phong ngồi nghiêm nghị ở đó anh không nhìn cô mà vẫn chắm chú đọc tài liệu trên bàn.Rồi cô đi đến chiếc bàn của mình dọn hết đồ cho vào một chiếc thùng rồi bế đi khi vừa ra đến cửa thì vừa văn nghe thấy anh nói:
-Đi đâu!
-Đi dọn đồ lên phòng chủ tịch chứ đâu
-Anh quên là tôi chỉ tạm thời làm cho anh rồi à
Nói rồi cô cũng đi thẳng không đoái hoài gì đến anh khiến anh vừa bất lực vừa bực tức.Nói thật là khi thấy cô đi như thế trong anh không khỏi trống rỗng nhưng lại không có lý do nào để lôi kéo cô lại nên đành im lặng để cô đi.
Vừa đến phòng cô nhìn lên hai chữ 'chủ tịch' thì bàn tay của cô siết chặt lại. Vị trí này ông ta mà cũng xứng đáng để ngồi lên sao, ha...thật là khiến người khác kinh tởm.
Nghĩ một hồi cô hít sâu lấy lại bình tĩnh rồi gõ của
'Cộc cộc'
-Vào đi
Bên trong ông ta còn đang viết cái gì đó cố thấy vậy nhẹ nhàng nói:
-Chào chủ tịch tôi tê Ngữ Tịch là thư ký của ngài ạ
-Ừm, vậy từ giờ chỗ làm việc của cô ở phòng bên cạnh
-Vâng, tôi xin phép
Nói rồi cô cũng quay đi sang phòng bên cạnh rồi đặt đồ xuống rồi suy nghĩ về ông ta với ánh mắt đầy oán hận.Mới đầu cô cũng tưởng là mình sẽ làm ciệc trong phòng ông ta giống như lúc làm thư ký cho anh nhưng thì ra lại là phòng bên cạnh.Ngồi trầm tư một lúc thì cô bắt đầu làm nốt công việc hiện tại của mình.
Gần 8h thì cuối cùng cô cũng được tan ca sau một ngày mệt mỏi cũng những cảm xúc lẫn lộn thì cô cũng cất gọn gàng tập tài liệu mà đi về.
Sau khi về đến nhà thì cô vào tắm rửa, sau khi tắm xong thì cô gọi cho một dãy số hình như là đang báo cáo cái gì đó rồi tắt máy đi ngủ với một cái bụng trống rỗng.
-Đại ca không định xử lý nốt đứa con gái của lão ạ
-Hừ....một đứa nhóc thì làm được gì chứ
Lúc này ông ta không bận tâm nữa mà nhắm mắt như đang tận hưởng những thành quả của mình gây ra .Ông ta cứ nghĩ một con nhóc không còn một ai bên cạnh thì sẽ chả có gì đe doạ ông cả nên ông cũng không quan tâm đến cô sống chết như thế nào.
-------
Và cũng chính vì ngày hôm ấy ông coi thường một đứa trẻ nên cô mới trở thành một con người như ngày hôm nay.
Khi nhìn thấy ông ta hiên ngang đi qua trước mặt mình lại càng khiến hy vọng báo thù trong người cô được dâng lên, cô lúc này chỉ muốn lao lên và bóp chết ông ta ngay lập tức nhưng nghĩ lại bây giờ chưa phải lúc thích hợp, cô phải đợi đến ngày hôm đó, ngày mà chính cô làm ông ta đau khổ, ngày cô sẽ lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.
Và cô cũng biết ơn vì ngày hôm ấy đã gặp được Quân Bằng người mà hiện tại cô đang gọi là cha, người đã làm cô trở thành một con người khác, và cái tên Tô Ngữ Tịch cũng chính ông là người đã đặt ra.Bây giờ cô mới cảm thấy lúc đó mình thật may mắn vì đã sống được đến bây giờ.Để được nhìn thấy kẻ giết cha mẹ mình đang hưởng thụ sự hạnh phúc ấy.Nhưng sẽ không lâu nữa, tất cả sẽ sớm trở lại quỹ đạo ban đầu thôi,hãy chờ đi VƯƠNG TỬ ĐẰNG.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn ông ta với vẻ mặt đầy sát khí khiến mọi người xung quanh dù không thấy nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo bao quanh.
Lúc sau khi cô lên phòng thì đã thấy Hàn Phong ngồi nghiêm nghị ở đó anh không nhìn cô mà vẫn chắm chú đọc tài liệu trên bàn.Rồi cô đi đến chiếc bàn của mình dọn hết đồ cho vào một chiếc thùng rồi bế đi khi vừa ra đến cửa thì vừa văn nghe thấy anh nói:
-Đi đâu!
-Đi dọn đồ lên phòng chủ tịch chứ đâu
-Anh quên là tôi chỉ tạm thời làm cho anh rồi à
Nói rồi cô cũng đi thẳng không đoái hoài gì đến anh khiến anh vừa bất lực vừa bực tức.Nói thật là khi thấy cô đi như thế trong anh không khỏi trống rỗng nhưng lại không có lý do nào để lôi kéo cô lại nên đành im lặng để cô đi.
Vừa đến phòng cô nhìn lên hai chữ 'chủ tịch' thì bàn tay của cô siết chặt lại. Vị trí này ông ta mà cũng xứng đáng để ngồi lên sao, ha...thật là khiến người khác kinh tởm.
Nghĩ một hồi cô hít sâu lấy lại bình tĩnh rồi gõ của
'Cộc cộc'
-Vào đi
Bên trong ông ta còn đang viết cái gì đó cố thấy vậy nhẹ nhàng nói:
-Chào chủ tịch tôi tê Ngữ Tịch là thư ký của ngài ạ
-Ừm, vậy từ giờ chỗ làm việc của cô ở phòng bên cạnh
-Vâng, tôi xin phép
Nói rồi cô cũng quay đi sang phòng bên cạnh rồi đặt đồ xuống rồi suy nghĩ về ông ta với ánh mắt đầy oán hận.Mới đầu cô cũng tưởng là mình sẽ làm ciệc trong phòng ông ta giống như lúc làm thư ký cho anh nhưng thì ra lại là phòng bên cạnh.Ngồi trầm tư một lúc thì cô bắt đầu làm nốt công việc hiện tại của mình.
Gần 8h thì cuối cùng cô cũng được tan ca sau một ngày mệt mỏi cũng những cảm xúc lẫn lộn thì cô cũng cất gọn gàng tập tài liệu mà đi về.
Sau khi về đến nhà thì cô vào tắm rửa, sau khi tắm xong thì cô gọi cho một dãy số hình như là đang báo cáo cái gì đó rồi tắt máy đi ngủ với một cái bụng trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.