Chương 25: Quan tâm
Nguyenphuongacb
03/08/2024
Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì toàn thân đau nhức nhìn xuống chân thì dây xích vẫn nằm gọn ở đó rồi. Bản thân cũng được thay ra một chiếc áo sơ mi. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô phải chịu đựng cái tình cảnh chớ trêu này.Và cũng không biết vì sao anh ta lại trở nên như thế, vì bình thường anh không bao giờ tức giận đến mất hết lý trí như hôm qua làm cô vẫn còn ám ảnh rồi nằm xuống giường mà khóc nấc lên, lần trước say rượu thì không nói làm gì còn lần này thì.....
Hàn Phong bây giờ và trước kia như hai người khác nhau, mới đầu cô cứ tưởng anh dễ chơi lắm ai ngờ mình đã hoàn toàn sai, Hàn Phong hiện tại thì như một con quỷ dữ lúc trước mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại nổi hứng mà trêu đùa một cách thoải mái nhưng bây giờ thì cô xem ra là đã bị chữ 'thám' của anh doạ sợ rồi.
'Cạch'
Anh bê một tô cháo bước vào thì thấy cô đang nằm quay lưng với mình, tiến đến để bát cháo lên bàn rồi ngồi bên cạnh giường thì thấy cô nằm thẫn thờ nhìn ra cửa sổ
-Đói chưa?
Xem ra hôm qua tôi vẫn còn nhẹ tay nhỉRốt cuộc là anh muốn gì ở tôi chứ...sao anh lại phải làm như vậy? Tôi đâu có đắc tội gì với anh đâuCô nói với giọng trách móc cùng nước mắt như sắp trào ra đến nơi.Anh thấy vậy liền đưa tay lên định lau cho cô nhưng Ngữ Tịch lại lạnh lùng quay đi, bàn tay của anh lơ lửng trên không rồi bắt đầu cuộn lại hình nắm đấm rồi đấm vào mặt tủ cạnh giường một cái thật mạnh khiến tay anh chảy máu nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không tỏ ra đau đớn mà lại nổi điên lên bóp cằm cô quay lại nói với cặp mắt đỏ ngầu
-Sao em vẫn cứ cứng đầu như vậy hả, bộ ngoan ngoãn nghe lời thì chết à
Ngữ Tịch thấy anh như vậy thì hoảng sợ đến bật khóc, thấy cô khóc anh cũng buông tay rồi bỏ đi còn cô trong phòng với tâm trạng vô cùng sợ hãi kèm theo nước mắt không tự chủ mà lăn dài xuống gối.Hàn Phong đứng bên ngoài cửa phòng lấy một điếu thuốc ra hút để lấy lại bình tĩnh.Rồi có một tên đàn em đi đến
Lão đại! Trong bang mình vẫn còn người của ông ta, vậy chúng ta có nên....Chưa vội, tôi vẫn còn muốn chơi tiếpVângTên đàn em cúi đầu chào anh xong cũng lui xuống. Anh cứ đứng đó khoảng tầm 15 phút rồi cũng dập điếu thuốc mà mở cửa trở lại phòng, cô vẫn trưng bộ dạng lúc nãy mà tựa lưng lên đầu giường
rồi nhìn ra cửa sổ.
Hàn Phong thấy vậy cũng chỉ biết thở dài ngồi xuống bên cạnh cô rồi với lấy bát cháo đưa một muỗng lên trước mặt Ngữ Tịch nhưng cô vẫn không chịu mở miệng, anh hít một hơi thật sâu để bình tình
lại vì không muốn làm cô sợ như vừa nãy, rồi nói với giọng đe doạ
-Nếu em không chịu ăn thì miếng ngọc này sẽ không còn được nguyên vẹn đâu
Nói rồi anh đứa tay vào trong túi quần lấy miếng ngọc bội mà hôm nọ đến trước mặt cô.Ngữ Tịch thấy nó thì mừng rỡ định đưa tay lên cướp nhưng anh đã nhanh tay hơn mà cất nó vào lại túi quần, rồi nhìn cô
Tôi sẽ đưa nó cho em, nhưng tôi cũng không muốn mình là người chịu thiệt đâuAnh muốn gìCũng không có gì to tát lắm, chỉ cần em chịu ngoan ngoãn và nghe lời đến lúc tôi thấy hài lòng thì sẽ đưa nó cho em, được chứ?Cô không nói gì mà im lặng quay đi, thấy cô im lặng thì anh cũng xem nó như một câu trả lời mà tiếp tục đưa muỗng cháo lên trước mặt cô. Quả nhiên, Ngữ Tịch bây giờ đã chịu ngoan ngoãn mà ăn hết từng thìa cháo anh đút cho mình. Khi ăn xong thì vừa hay có người gõ cửa
Vào điThiếu gia, sữa đây ạĐó là một ông lão, nhìn thì chắc ông cũng hơn 50 rồi.Ông là quản gia lâu năm ở đây, lúc vào ông đem theo một ly sữa rồi đưa cho anh sau đó cũng đi ra ngoài và đóng cửa lại.Hàn Phong cẩm ly sữa đưa cho cô
-Uống đi
Cô không nói gì mà cầm lấy nốc cạn ly sữa làm anh rất hài lòng mà xoa đầu cô.Uống xong thì cô để nó trên bàn rồi nằm xuống theo lời anh nói.Anh cũng đi ra khỏi phòng nhưng thoáng chốc đã quay lại với một hộp thuốc trên tay rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Tay anh đang định giờ lên cởi áo cô thì cô túm chặt tay anh lại nói một cách luống cuống
Anh...anh làm gì vậy?Em nghĩ tôi định làm gì?Tôi....Không phải sợ, tôi chỉ muốn bôi thuốc thôi, sẽ không làm gì đâuT...tôi có thể tự bôi được, không cần phiền đến anh đâuKhông phiềnChưa kịp đề cô nói tiếp thì tay anh đã nhanh hơn mà bắt đầu cởi từng cúc áo, còn cô cũng không dám làm gì nên đành im lặng với hơi thở khó khăn.
-Đau không?
……
-Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa
Ngữ Tịch nghe anh nói vậy có hơi ngạc nhiên mà nhìn lên anh thì chạm phải ánh mắt anh cũng đang nhìn mình liện vội vàng đảo mắt sang hướng khác
Đang bôi thuốc đền gần ngực cô thì nhìn lên đã thấy mặt cô đỏ bừng khiến anh bật cười mà lắc đâu ngao ngán.
Khi ngón tay anh cừa chạm đến ngực cô thì chính anh cũng cảm thấy trong người mình nóng dần lên nhưng vẫn cố kiềm chế, bàn tay của anh như bị ai khống chế mà bắt đầu làm loạn mà xoa bóp ngực cô khiến Ngữ Tịch lúc này càng trở nên ngượng ngùng.
-Anh...anh dừng lại được không...tôi đau quá
Lúc này anh mới chợt bừng tỉnh, nhìn xuống thì thấy bàn tay hư hỏng của mình đã bóp chặt ngực cô mà vội vàng thu tay lại.Không nói câu nào đi nhanh vào phòng tắm mà xả nước lạnh khắp cơ thể để giảm cơn nóng trong người. Vì anh sợ nếu còn ở đó thêm một chút nữa thôi thì anh cũng không kiềm chế nổi mà đè cô ra ngay lúc đó, lại khiến cô hoảng sợ thêm lần nữa.
Nhìn thấy cô khóc thì trong lòng anh cũng cảm thấy thấy đau lắm chứ nhưng lại không biết cách nào để dỗ vì trước giờ Hàn Phong vốn thẳng tính có gì nói không quan tâm già trẻ lớn bé thế nên anh chưa bao giờ nói được những lời ngọt ngào hay dỗ dành ai nên chỉ có thể dùng cách này để cô không sợ.
*****
ĐỂ XEM ANH CHỊU ĐƯỢC BAO LÂU
Hàn Phong bây giờ và trước kia như hai người khác nhau, mới đầu cô cứ tưởng anh dễ chơi lắm ai ngờ mình đã hoàn toàn sai, Hàn Phong hiện tại thì như một con quỷ dữ lúc trước mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại nổi hứng mà trêu đùa một cách thoải mái nhưng bây giờ thì cô xem ra là đã bị chữ 'thám' của anh doạ sợ rồi.
'Cạch'
Anh bê một tô cháo bước vào thì thấy cô đang nằm quay lưng với mình, tiến đến để bát cháo lên bàn rồi ngồi bên cạnh giường thì thấy cô nằm thẫn thờ nhìn ra cửa sổ
-Đói chưa?
Xem ra hôm qua tôi vẫn còn nhẹ tay nhỉRốt cuộc là anh muốn gì ở tôi chứ...sao anh lại phải làm như vậy? Tôi đâu có đắc tội gì với anh đâuCô nói với giọng trách móc cùng nước mắt như sắp trào ra đến nơi.Anh thấy vậy liền đưa tay lên định lau cho cô nhưng Ngữ Tịch lại lạnh lùng quay đi, bàn tay của anh lơ lửng trên không rồi bắt đầu cuộn lại hình nắm đấm rồi đấm vào mặt tủ cạnh giường một cái thật mạnh khiến tay anh chảy máu nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không tỏ ra đau đớn mà lại nổi điên lên bóp cằm cô quay lại nói với cặp mắt đỏ ngầu
-Sao em vẫn cứ cứng đầu như vậy hả, bộ ngoan ngoãn nghe lời thì chết à
Ngữ Tịch thấy anh như vậy thì hoảng sợ đến bật khóc, thấy cô khóc anh cũng buông tay rồi bỏ đi còn cô trong phòng với tâm trạng vô cùng sợ hãi kèm theo nước mắt không tự chủ mà lăn dài xuống gối.Hàn Phong đứng bên ngoài cửa phòng lấy một điếu thuốc ra hút để lấy lại bình tĩnh.Rồi có một tên đàn em đi đến
Lão đại! Trong bang mình vẫn còn người của ông ta, vậy chúng ta có nên....Chưa vội, tôi vẫn còn muốn chơi tiếpVângTên đàn em cúi đầu chào anh xong cũng lui xuống. Anh cứ đứng đó khoảng tầm 15 phút rồi cũng dập điếu thuốc mà mở cửa trở lại phòng, cô vẫn trưng bộ dạng lúc nãy mà tựa lưng lên đầu giường
rồi nhìn ra cửa sổ.
Hàn Phong thấy vậy cũng chỉ biết thở dài ngồi xuống bên cạnh cô rồi với lấy bát cháo đưa một muỗng lên trước mặt Ngữ Tịch nhưng cô vẫn không chịu mở miệng, anh hít một hơi thật sâu để bình tình
lại vì không muốn làm cô sợ như vừa nãy, rồi nói với giọng đe doạ
-Nếu em không chịu ăn thì miếng ngọc này sẽ không còn được nguyên vẹn đâu
Nói rồi anh đứa tay vào trong túi quần lấy miếng ngọc bội mà hôm nọ đến trước mặt cô.Ngữ Tịch thấy nó thì mừng rỡ định đưa tay lên cướp nhưng anh đã nhanh tay hơn mà cất nó vào lại túi quần, rồi nhìn cô
Tôi sẽ đưa nó cho em, nhưng tôi cũng không muốn mình là người chịu thiệt đâuAnh muốn gìCũng không có gì to tát lắm, chỉ cần em chịu ngoan ngoãn và nghe lời đến lúc tôi thấy hài lòng thì sẽ đưa nó cho em, được chứ?Cô không nói gì mà im lặng quay đi, thấy cô im lặng thì anh cũng xem nó như một câu trả lời mà tiếp tục đưa muỗng cháo lên trước mặt cô. Quả nhiên, Ngữ Tịch bây giờ đã chịu ngoan ngoãn mà ăn hết từng thìa cháo anh đút cho mình. Khi ăn xong thì vừa hay có người gõ cửa
Vào điThiếu gia, sữa đây ạĐó là một ông lão, nhìn thì chắc ông cũng hơn 50 rồi.Ông là quản gia lâu năm ở đây, lúc vào ông đem theo một ly sữa rồi đưa cho anh sau đó cũng đi ra ngoài và đóng cửa lại.Hàn Phong cẩm ly sữa đưa cho cô
-Uống đi
Cô không nói gì mà cầm lấy nốc cạn ly sữa làm anh rất hài lòng mà xoa đầu cô.Uống xong thì cô để nó trên bàn rồi nằm xuống theo lời anh nói.Anh cũng đi ra khỏi phòng nhưng thoáng chốc đã quay lại với một hộp thuốc trên tay rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Tay anh đang định giờ lên cởi áo cô thì cô túm chặt tay anh lại nói một cách luống cuống
Anh...anh làm gì vậy?Em nghĩ tôi định làm gì?Tôi....Không phải sợ, tôi chỉ muốn bôi thuốc thôi, sẽ không làm gì đâuT...tôi có thể tự bôi được, không cần phiền đến anh đâuKhông phiềnChưa kịp đề cô nói tiếp thì tay anh đã nhanh hơn mà bắt đầu cởi từng cúc áo, còn cô cũng không dám làm gì nên đành im lặng với hơi thở khó khăn.
-Đau không?
……
-Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa
Ngữ Tịch nghe anh nói vậy có hơi ngạc nhiên mà nhìn lên anh thì chạm phải ánh mắt anh cũng đang nhìn mình liện vội vàng đảo mắt sang hướng khác
Đang bôi thuốc đền gần ngực cô thì nhìn lên đã thấy mặt cô đỏ bừng khiến anh bật cười mà lắc đâu ngao ngán.
Khi ngón tay anh cừa chạm đến ngực cô thì chính anh cũng cảm thấy trong người mình nóng dần lên nhưng vẫn cố kiềm chế, bàn tay của anh như bị ai khống chế mà bắt đầu làm loạn mà xoa bóp ngực cô khiến Ngữ Tịch lúc này càng trở nên ngượng ngùng.
-Anh...anh dừng lại được không...tôi đau quá
Lúc này anh mới chợt bừng tỉnh, nhìn xuống thì thấy bàn tay hư hỏng của mình đã bóp chặt ngực cô mà vội vàng thu tay lại.Không nói câu nào đi nhanh vào phòng tắm mà xả nước lạnh khắp cơ thể để giảm cơn nóng trong người. Vì anh sợ nếu còn ở đó thêm một chút nữa thôi thì anh cũng không kiềm chế nổi mà đè cô ra ngay lúc đó, lại khiến cô hoảng sợ thêm lần nữa.
Nhìn thấy cô khóc thì trong lòng anh cũng cảm thấy thấy đau lắm chứ nhưng lại không biết cách nào để dỗ vì trước giờ Hàn Phong vốn thẳng tính có gì nói không quan tâm già trẻ lớn bé thế nên anh chưa bao giờ nói được những lời ngọt ngào hay dỗ dành ai nên chỉ có thể dùng cách này để cô không sợ.
*****
ĐỂ XEM ANH CHỊU ĐƯỢC BAO LÂU
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.