Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào

Chương 14: Cổ Thước tàn bạo

Mặc Thập Nhất

25/01/2016

“Ngươi. . . . . . Ngươi thế nào còn ở nơi này?”

“Đúng vậy, ta như thế nào còn ở nơi này?”

Cổ Thước từ trong ngực lấy ra một vòng tay Thanh Ngọc, ở trong không trung bấm tay niệm thần chú hô một tiếng”Đi”, vòng tay Thanh Ngọc nháy mắt dập nát, ngã trên sàn nhà tan vào. Đầu ngón tay hắn bắn ra một sợi tơ vàng đem hồn phách Yên nhi gắt gao cuốn lấy, một chỗ khác nhanh chóng vấn ở trên cổ tay Yên nhi . Thế nhưng động nửa ngày, hồn phách kia một chút dấu hiệu quay về đều không có.

Tiểu Cửu gấp đến độ một đầu đầy mồ hôi “Tại sao có thể như vậy?”

“Thân thể tổn hại quá mức nghiêm trọng, một chút tức giận lập tức sẽ tan.”

Tiểu Cửu ở bên giường quỳ xuống sờ sờ tim của Yên nhi , ngửa đầu hỏi Cổ Thước.”Sư phụ không phải cho thúc thúc béo tiên khí sao ? Người cũng cấp Yên nhi tỷ tỷ một tia tiên khí đi!”

Cổ Thước nhíu mày lại: “Từ xưa nữ âm nam dương, phân ra rõ ràng, ta tu tập mấy vạn năm tiên pháp là thuần dương lực, nếu cấp cho Yên nhi chỉ sợ nàng bị chết nhanh hơn.”

Tiểu Cửu giữ chặt tay Cổ Thước vội vàng giải thích: “Không đúng, không đúng, Tiểu Cửu bị xà yêu trọng thương, không phải là sư phụ hao tổn tu vi cứu con sao? Con cũng là nữ tử, như thế nào con có thể chịu được, Yên nhi tỷ tỷ lại không được?”

Cổ Thước đứng dậy đi đến bên cửa sổ, không nhìn nữ tử trên giường: “Ngươi là yêu, nàng là người. Đây là khác nhau.”

Tiểu Cửu cắn cắn môi, nhìn về phía Yên nhi ánh mắt tràn đầy áy náy. Tại sao có thể như vậy, Tần nương tỷ tỷ đi rồi, chẳng lẽ Yên nhi tỷ tỷ cũng muốn đi sao? Nàng cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nâng cổ tay mình cẩn thận nhìn, nhìn nhìn, đột nhiên há mồm hung tợn cắn xuống.

Máu theo miệng vết thương bị xé rách dần dần trào ra, chỉ chốc lát sau liền dính đỏ ống tay áo của nàng, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Thước đang đưa lưng về phía mình, lại hướng tới hồn phách Yên nhi cười xán lạn, tiếp theo lấy máu từ cổ tay đưa đến bên miệng Yên nhi. Mặt khác một bàn tay ở cổ họng Yên nhi xoa nhẹ nhàng một chút,Yên nhi vốn đã tan rã lại miễn cưỡng nuốt một ngụm.

Cổ Thước tai vừa động, nghe được một thanh âm thật nhỏ phía sau, hắn khoanh tay xoay người, nhìn đến một màn trước mặt thân mình không khỏi cứng đờ, cả người tựa như năm đó lịch kiếp thành thần bị vạn đạo thiên lôi đánh xuống, khí lực nhè nhẹ bị hút ra, cả người ý thức hỗn độn.

Năm trăm năm trước, Dung Vi chịu hình qua đời, từ đó bản thân hắn giống như đã thay đổi, cả ngày cùng rượu làm bạn, tác phong cử chỉ càng lỗ mãn ngạo mạn. Thiên Đế Việt Tảo là sư huynh đồng môn, hai người từng ở một chỗ tu hành, là huynh đệ tốt hoạn nạn có nhau , khi đó mặc dù tất cả thần tiên đều dâng tấu cầu huynh ấy nghiêm trị hắn, nhưng huynh ấy lại mở một mắt nhắm một mắt tùy ý để cho hắn làm xằng làm bậy.

Mãi đến một trăm năm trước.

Lúc đó rừng đào của Tây Vương Mẫu ngàn năm kết quả một lần, các thần tiên nhận lời mời tới thịnh yến. Bản thân hắn lại đi đùa giỡn Ti Nguyệt thần quân, rốt cục làm nhiều người tức giận, Thiên Đế một đạo ngọc chỉ đem hắn nhốt đánh vào lục đạo luân hồi, chuyển thế thừa nhận cảm giác làm người rồi chịu một trăm năm đau khổ nhân gian.

Khi đó, người hắn đầu thai chính là hoàng tử nhỏ tuổi nhất – Nhan Ngọc, hoàng đế băng hà đem ngai vàng truyền cho Nhan Ngọc, vài vị huynh trưởng của hắn khó chịu, liên thủ đưa hắn lừa rời khỏi hoàng cung, ý đồ ám sát hắn trên đường. Hắn một đường chạy nạn trốn vào bên trong thâm sơn, cùng đám ám sát không hẹn mà gặp, lại may mắn có một con hồ yêu lấy máu cứu hắn một mạng.

Chuyện này, cũng chỉ là một bản nhạc đệm trong cuộc sống hơn mười vạn năm của hắn, thật sự nhỏ bé tới mức không đáng kể, nhưng hôm nay nhìn thấy Tiểu Cửu lấy máu cứu Yên nhi, hành động này làm cho hắn bỗng dung nhớ lại chuyện xưa.

Máu của Tiểu Cửu tựa hồ có cái công hiệu gì đặc biệt, Yên nhi uống xong mấy ngụm, sau đó hồn phách quả thực yên ổn một chút, sau khi được Tiểu Cửu đút cho một ít máu, hồn phách kia đột nhiên phiêu diêu hạ xuống, một đầu chìm vào bên trong thân thể Yên nhi.

“A, trở về!” Tiểu Cửu một phen lau mồ hôi trên mặt, trong lúc vô tình cũng đem máu ở trên mặt chính mình kéo thành một vệt. Nàng hướng tới Cổ Thước đắc ý, dương dương tự đắc, cười nói: “Sư phụ không được ghét bỏ Tiểu Cửu, ít nhất Tiểu Cửu còn có tác dụng, mang theo Tiểu Cửu liền tương đương với mang theo một ấm thuốc di động! Hắc hắc.”



Cổ Thước trong lòng nghẹn một chút, chậm rãi đi đến bên người Tiểu Cửu ngồi xổm xuống. Hắn từ trên vạt áo trong người xả xé ra một mảnh vải, túm tay Tiểu Cửu lại.

“Quả nhiên vẫn ngu ngốc, chỉ là lấy máu, lại cắn tới nát cổ tay”

Tiểu Cửu hì hì cười, giương tay lên, miệng vết thương đã muốn khép lại: “Máu của Tiểu Cửu tốt lắm,miệng vết thương có thể tự khép lại. A, bộ y phục này không phải là của Nam Hải đế quân tặng sao, sư phụ, người như thế nào lại xé vụn mất rồi!”

Cổ Thước nhíu mày ghét bỏ đem Tiểu Cửu đang giương nanh múa vuốt chụp đến, liếc mắt nhìn vết máu trên mặt nàng, cầm cái mảnh vải ra sức cọ cọ trên mặt nàng.

“Vụn thì vụn, huống chi bộ y phục này có cái gì đắt giá, núi Cổ Nghiên chúng ta có nhiều tiền như vậy, còn không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Dù sao cũng chỉ là một bộ đồ, ta cùng Nam Hải đế quân giao tình nhiều như vậy, sao phải sợ hắn luyến tiếc. Ngươi con hồ ly ngốc này, không cần lộn xộn, bẩn chết người. . . . .”

Chuyện của Yên nhi cuối cùng cũng xong, Cổ Thước niệm tình Tiểu Cửu có công cứu người nên mang nàng đi tửu lâu tốt nhất Lệ Đô ăn uống. Từ trong tửu lâu đi ra, bụng Tiểu Cửu bụng tròn vo tựa như mang thai mấy tháng.

Ngày mai là Lễ Vạn Hoa, đêm ngày hôm đó dân chúng tựa hồ càng nhiều. Hai người đi dạo, tiệc rượu cuối cùng ai cũng ăn không vô, nhưng Tiểu Cửu nhìn thấy chân gà ánh mắt vẫn tỏa sáng như cũ, thừa dịp lão bản không ở quầy hàng, lén lút nhét vào trong tay áo hai cái. Cổ Thước nhìn hành vi trộm cướp của nàng, khinh thường nói lầm bầm, nhưng cũng không vạch trần.

Lại đi đến ven sông Thần Cái, Cổ Thước tựa vào thân cây liễu ở đầu cầu, các tiểu thư ánh mắt quyến rũ hắn, nhưng hắn không chút để ý hỏi Tiểu Cửu: “Máu hồ ly các ngươi đều có công dụng kì diệu này sao?”

Tiểu Cửu quỳ gối ven sông cầu nguyện, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn bởi vì mất nhiều máu mà có điểm trắng bệch: “Không phải, chỉ có con cháu của Thanh Khâu mới có công năng này, thế nhưng, con là người có công dụng tốt nhất!”

Cổ Thước lơ đểnh hừ lạnh một tiếng. Tiểu Cửu mở một con mắt, hai tay chắp ở trước ngực, quyến rũ lại ngây thơ cười nói: “Sư phụ cuối cùng cũng không chịu thừa nhận Tiểu Cửu cũng có bản lĩnh mà người khác không có phải không?”

Cổ Thước ngậm một lá liễu ở miệng, ngáp một cái có lệ nói: “Ừ, vi sư thừa nhận, sao lại không thừa nhận, công dụng của ngươi trước không có ai, sau cũng không có ai.”

Tiểu Cửu mừng rỡ, vội vàng vỗ vỗ bụi đất trên chân, chân chó đi lên.”Vậy à?”

Cổ Thước từ trong tay áo nàng cầm ra một cái chân gà cắn một cái rõ to, hướng tới khách điếm đi: “Ăn –“

Bởi vì Cổ Thước vô tình nhục nhã Tiểu Cửu, Tiểu Cửu có chút bực mình, một đường xa xa đi theo Cổ Thước nhưng không chịu cùng hắn nói chuyện. Ước chừng là đi dạo qua hai con phố, Tiểu Cửu sờ bụng cảm thấy được lại có chút đói, từ trong tay áo cầm ra một cái chân gà còn lại mà gặm. Cổ Thước đi ở phía trước, nghe thấy tiếng động của con hồ ly ngốc phía sau, môi cong lên.

Đã nói ngươi ăn vô địch, ngươi còn không tin

Tiểu Cửu gặm chân gà, rốt cục nhớ tới cái gì, vuốt bụng hướng tới Cổ Thước nói: “Sư phụ, chuyện nơi này đã xong, ngày mai chúng ta đi nơi nào?”

Cổ Thước mỉm cười, ánh mắt đột nhiên trở nên trong sáng. Hắn đem chân gà còn thừa ném cho con mèo ở trong góc tường, vỗ vỗ tay vào khách điếm: ” Ngày mai chúng ta không đi, ở lại ba ngày”.

“Không đi? Vì sao? Sư phụ, sư phụ. . . . . . ai da.”

Tiểu Cửu một đường đuổi theo Cổ Thước, đi đến trước phòng Cổ Thước, hắn ngay cả đầu cũng chưa quay lại liền đem cửa gắt gao đóng lại. Tiểu Cửu dùng sức đụng một chút, phát hiện hắn cư nhiên ở bên trong dùng tiên pháp đem cửa đóng chặt. Tiểu Cửu ở ngoài cửa giơ chân khiêu khích nửa ngày, ngay cả tổ tông Thanh Khâu đều nói ra nhưng bên trong lại vẫn không có nửa điểm tiếng động. Tiểu Cửu mệt nhọc, dụi mắt ngoan ngoãn trở về phòng đi ngủ .

Cổ Thước ở trong phòng, trên người hắn tản ra một loại hơi thở xa cách, ánh trăng theo cửa sổ tiến vào, chiếu vào trên người hắn ngưng tụ thành một mảnh băng mỏng. Hắn đứng lặng thật lâu sau, lúc này mới từ bên hông gở xuống khóa Phong Quỷ, bấm tay niệm thần chú thi pháp, đem Tần Nương phóng ra.



“Nàng có khỏe không?”

Tần nương nhìn hướng bến cà Cổn Ngư phía xa, nhẹ giọng đáp: “Không tốt không xấu”.

“Có ý gì?”

“Đối với người chết mà nói là tốt xấu có gì khác nhau sao?”

Cổ Thước quay đầu lại, ánh mắt như hai thanh lợi kiếm bắn về phía Tần Nương, ngay cả Tần Nương đã thành quỷ, nhưng nàng vẫn là có thể cảm giác được sát khí tràn đầy, cảm giác làm cho kia nàng tựa hồ lại một lần nữa thưởng thức tư vị cái chết.

Cổ Thước âm lãnh cười rộ lên, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập sát khí. Hắn nâng tay đối với ánh trăng đánh giá chiếc nhẫn ngọc trên đầu ngón tay, cười nói: “Ta có thể để cho người thành quỷ, cả đời có thể gặp lại Tử Phù, cũng có thể hiện tại liền bị phá huỷ nguyên thần của ngươi, cho ngươi trọn đời không được siêu sinh, cho nên không cần cùng ta mồm mép đàu giỡn ta”. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Tần Nương, gằn từng tiếng như mệnh lệnh: “Nói — thật — đi–“

Tần Nương không tự giác rùng mình một cái , lúc ban đầu nhìn thấy nam nhân này, nàng nghĩ hắn trời sinh tính cách phong lưu, tuyệt không chung tình, rồi sau đó nhìn hắn lại nhớ, cảm thấy hắn là loại thần tiên khó dứt tình, nhưng hôm nay, hắn lại như vậy, làm cho nàng cảm thấy, hắn tựa hồ càng giống như một Tu La, một ác ma!

“Ta nói thật đó, Dung Vi đã muốn hồn phi phách tán. . . . . . A. . . . . .” Tần Nương vừa nói xong, cánh tay của Tần Nương đã bị Cửu Long thần roi quất đến, giờ phút này đã bị cháy bốc lên khói nhẹ, thống khổ. Nàng ngồi bệt dưới đất, nhìn thấy Cổ Thước cúi người tới gần, nàng sợ hãi lui về phía sau, lui mãi đến khi sau lưng chạm vào tủ quần áo, lúc này không còn đường lui nữa.

Áo trắng của Cổ Thước phết trên mặt đất, trên mặt còn mang theo ý cười, cực kỳ giống tiên nhân mà mọi người cầu nguyện hạnh phúc, nhưng Tần Nương biết, roi trong tay hắn tuỳ thời có thể phá đi quỷ mệnh của nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tần Nương, đột nhiên dùng sức nhấc lên cằm của nàng: “Ngươi nói dối. Hắn nói nàng bị giam lại, trong Tứ hải bát hoang, nơi có thể giam giữ nàng ngoại trừ Cửu Thiên Huyền Cảnh thì cũng chỉ có khó Phong Quỷ của Minh giới. Ta đã đi qua Cửu Thiên Huyền Cảnh, nàng không ở nơi đó, nàng nhất định ở tại Minh giới, ngươi đã đem khóa Phong Quỷ đánh vỡ, nàng khẳng định cũng đã đi ra, ngươi ở trong khóa Phong Quỷ một trăm năm, ta không tin ngươi không biết tin tức của nàng “

Tần Nương giãy dụa kêu lên: “Ta nói ngươi lại không chịu tin, ta ở Hoàng Tuyền Quỷ giới hơn một trăm năm, gặp nhiều người nhưng đối với Dung Vi lại chưa từng gặp qua, sau đó ta mới nghe Minh Đế nói, Dung Vi của Thanh Khâu từ năm trăm năm trước cũng đã hồn phi phách tán. . . . . . A. . . . . .”

Cổ Thước đứng dậy nâng tay đem Tần Nương vất qua một bên, Tần Nương ở trong không trung quay người, ‘Bịch’ một tiếng ngã xuống ở trên kết giới Cổ Thước đặt ra, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều muốn gãy vụn. Nàng ôm ngực giãy dụa đứng lên, nhìn Cổ Thước nắm thần roi, khớp xương ngón tay hiện lên rõ ràng đột nhiên nàng cảm thấy sợ hãi.

Nàng sợ mình thật sự hồn phi phách tán, nàng sợ hãi kiếp sau không thể nhìn thấy Tử Phù nữa. . . . . . .

“Chờ. . . . . . chờ một chút, có lẽ, có lẽ là ta nghe lầm, cũng có thể Dung Vi không ở hai nơi ấy, nàng ấy có thể bị thương, không đủ sức chống cự trong khóa Phong Quỷ, dù sao thiên địa to lớn, cũng không nơi nào cũng có thể biết . . . . . .”

Cổ Thước nhướn mắt lên: “Bị thương. . . . . . Đúng rồi, lúc ấy nàng quả thật bị thương rất nặng . . . . . .”

Tần Nương co rúm lại một chút, cũng không dám … nói nữa. Cổ Thước trầm tư một hồi lâu, lúc này mới phất tay bấm niệm thần chú đem Tần nương quay về trong khóa Phong Quỷ.

Dung Vi bị thương. . . . . . Đã trăm năm, nàng còn không khỏi hẳn? Thiên địa lớn như vậy, nàng sẽ bị nhốt ở đâu. . . . . .

Cổ Thước ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tối đen như mực, những chấm sao nhỏ phân bố ở trông rất đẹp mắt. Hắn nhếch khóe miệng, bóng dáng cô đơn.

Dung Vi sống hay chết, giam ở nơi nào, chỉ cần đến hỏi hắn một câu không phải là biết được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook