Chương 15: Một lần đi Cửu Trọng Thiên
Mặc Thập Nhất
25/01/2016
Lúc này yến tiệc trên Cửu Trọng Dao mới vừa tan. Hoa điện phía Tây, Thiên Đế nhìn chúng tiên khanh đang kính cẩn nghe, không tự giác mỉm cười. Hiện giờ Tứ Hải thái bình, khắp nơi vui vẻ, là một Thiên Đế, hắn cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, không phụ chư vị năm đó góp lực giúp mình đi lên đế vị.
Hắn nhẹ nhàng cử động cái cổ cứng ngắc một cái, giương mắt liền nhìn thấy tiên quan nhân cúi mình theo nhanh chóng bước tới. Đợi cho đến gần, lúc này mới nhận rõ, tiên quan nhân này ở trong cung của Thiên Hậu.
Nhớ tới Thiên Hậu, Thiên Đế Việt Tảo có chút đau đầu.
Thiên Hậu thật là cái bình dấm chua, vốn là không đợi gặp hai vị sườn phi cung điện Bắc Vực, ngày thường luôn luôn đi đùa giỡn uy phong, gây sức ép. Nhưng rốt cuộc nhớ mặt mũi Thiên gia, khi gần chạm tới điểm cuối mới dừng lại. Thế nhưng mấy ngày gần đây nàng chuẩn được hỉ mạch, tính tình lại càng xảo quyệt tùy hứng, thường thường đêm canh ba hắn đang ngủ với sườn phi thì bị tiếng thét chói tai đánh thức.
Đường đường là Thiên Hậu, chi mẫu của hàng vạn hàng nghìn thánh linh, sao lại thất đức như thế, Việt Tảo không ngừng một lần muốn đem nàng giáo huấn, nhưng niệm đến nàng trong bụng còn có con, rồi lại cố tình không mở miệng được.
Giờ người của nàng đến, chưa biết chừng lại gây ra chuyện gì đó .
Tiên quan quỳ gối trên sàn nhà lót bằng đá thanh ngọc khắc hoa văn rồng dập đầu một cái, bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, nương nương thỉnh bệ hạ đi Phượng Tảo cung.”
Việt Tảo lông mi không tự giác cau lại, thâm sâu hít sâu một hơi, lúc này mới hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiên quan nhân kia đáp: “Chỉ nói có khách quý đến, thỉnh bệ hạ qua một chuyến.”
Khách quý? Việt Tảo nhíu mày, hôm nay lại có lý do mới à. Nhưng hắn cũng không động đậy, tay cầm một quyển sổ nhỏ mở ra.
“Khách quý nào mà bắt ta phải đi tiếp đãi, thật phô trương”
Tiên quan cúi đầu càng sâu. Sau một lúc, mới nhỏ giọng nói
“Là Cổ Thước thượng thần. . . . . .”
Sổ nhỏ trong tay Việt Tảo “Xoạch” một chút rơi trên mặt đất, con ngươi sửng sốt liền bước nhanh hướng Phượng Tảo cung đi.
Cổ Thước. . . . . . Đã bao nhiêu lâu không gặp hắn. Từ năm trăm năm trước gây ra một đại sự hắn liền không đặt chân lên tiên giới, danh xuyên núi lớn, giống như cô hồn dã quỷ tứ hải bát hoang phiêu diêu xung quanh, sau đó lập ra môn phái ở núi Cổ Nghiên, dạy dỗ một đám đệ tử. Trăm năm trước mẫu hậu mở tiệc bàn đào, hắn nghe nói có tiểu tiên tử mới tới rất giống Dung Vi, lúc này mới hãnh diện đăng môn. Ai có thể ngờ được, đang lúc giữa tiệc, hắn cư nhiên đùa giỡn Ti Nguyệt thần quân luôn luôn cương trực công chính, chạm tới điểm mấu chốt xúc phạm một thần tiên.
Việt Tảo rất giận dữ.
Năm đó huynh đệ tu tập một chỗ, cảm tình thật tốt, niều năm không thấy khó khăn gom lại cùng nhau, cũng chính mình ban một đạo thánh chỉ đem hắn xuống dưới phàm trần trải qua trăm năm đau khổ.
Trong Phượng Tảo cung, bầu không khí có chút ngưng trọng, ngồi ở dưới, Cổ Thước thản nhiên tự uống tra, Thiên Hậu ngồi ở trên nhuyễn tháp tơ vàng như lâm đại địch.
Nàng không thích vị thượng thần này, rất không thích. Mỗi lần nhìn thấy hắn, lại cảm thấy hoảng hốt không có lý do. Ngày trước hắn lịch kiếp trở về đại náo Minh giới, bên ngoài bẩm báo, nàng lại ở bên tai Thiên Đế thổi gió không ít, hiện giờ hắn không phải là nghe được cái gì đó, tìm đến mình trả thù đấy chứ.
Cổ Thước đột nhiên động đậy, Thiên Hậu vội lấy tay che bụng. Một động tác này toàn bộ rơi vào trong mắt Cổ Thước, đôi mắt hắn thâm trầm, nhưng khóe miệng cũng cười đến càng sáng lạn. Đem ly vàng trong tay xoay tròn, lúc này mới cười lạnh hỏi: “Như thế nào, nương nương rất sợ?”
Đường đường là Thiên Hậu lại sợ một thượng thần, cái này truyền ra ngoài thành cái thể thống gì. Nàng theo bản năng đứng thẳng thân mình, làm ra tư thế ung dung đẹp đẽ quý phái chậm rãi đáp: “Thượng thần nói giỡn. Ta là vạn linh chi mẫu, có gì phải sợ. Chỉ là nhiều năm không thấy thượng thần, cảm thấy trên người thượng thần thượng vàng hạ cám nhiều mùi phất lên, thật không giống như là một thần tiên.”
Cổ Thước cũng không giấu diếm. Cà lơ phất phơ trả lời: “Không dối gạt nương nương, hơn trăm năm qua ta cùng với yêu ma quỷ quái đánh nhau thật đúng là không ít. Từng cũng cùng một yêu tinh sống chung, nhưng sau vẫn bị một nhát roi chém thành hai nữa. A, nói vậy sư huynh đã nói cho nương nương biết. Cửu Long thần roi của ta, là phụ thần thượng cổ lấy xương sống trên lưng của kim long trăm chân chế tạo ra, chớ nói yêu ma quỷ quái dính không được, chỉ sợ thần tiên ai trúng một roi cũng muốn hồn phi phách tán.”
Thiên Hậu đổ một tầng mồ hôi. Tiểu cung nga bên người nàng nhanh tay lẹ mắt vội vàng cấp nàng chén trà giúp nàng che lấp biểu cảm.
Cổ Thước nhướn đôi mắt hoa đào, cười đến cực điểm yêu nghiệt: “Nương nương không muốn biết ta đang êm đẹp lại vì cái gì mà bổ cái người anh em kết bái kia thành hai mảnh sao?”
Thiên Hậu theo bản năng trả lời: “Vì sao?” chỉ là vừa nói ra lại hối hận.
Đã thấy Cổ Thước lộ ra một mặt gian kế được thực hiện được mà cười gian, vân đạm phong khinh từ bên hông lấy ra thần roi bách chiến bách thắng trong truyền thuyết kia: “Bởi vì anh em kết bái kia của ta đầu óc mất linh quang, cưới một bà vợ nhiều chuyện, nàng ta làm hai huynh đệ chúng ta bất hòa, rồi sau đó ta một roi đem nàng giải quyết. Ta thấy anh em kết nghĩa kia của ta bị ngộ thương, một roi đánh sẽ chết. Nương nương, ngài nói bà vợ như vậy có phải hay không rất đáng chết?” .
“Nên. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . .” .
Cổ Thước ra vẻ ngạc nhiên: “Nương nương ngươi làm sao vậy?”
Ngoài cửa truyền đến một trận bước chân cấp bách, ngay sau đó có người cười lớn nói tiếp nói: “Nhiều năm không thấy đệ vẫn là cái tính như thế, tẩu tử (chị dâu) đệ mang thai, đệ đừng có dọa nàng”
Việt Tảo từ ngoài cửa tiến vào, ánh sáng mặt trời ở hắn phía sau dâng lên, chiếu trên bào phụ Việt Tảo càng phát ra ánh sáng chói mắt. Trên đầu châu quang lóe sáng, làm cho biểu tình tươi cười trên mặt Việt Tảo càng sáng lạn.
Cổ Thước hơi hơi sửng sốt một chút, tiếp theo mất tự nhiên khụ khụ hai tiếng, nhưng cũng không trả lời, hơi nghiêng đầu, mặt trên che kín không rõ cảm xúc.
Việt Tảo nghẹn một chút, hướng tới tiểu tiên nga bên cạnh Thiên Hậu nói: “Ta thấy nương nương tựa hồ ở trong phòng buồn chán đã lâu, còn không đỡ nàng đi ra ngoài hóng gió.”
Thiên Hậu ước gì cách xa ôn thần Cổ Thước này, mắt sáng lên, được tiểu tiên nga đỡ chân bước nhanh đi ra ngoài. Việt Tảo phất tay đuổi tất cả cung nga, lúc này mới ngồi xuống. Hắn không có đến ngồi trên giường tơ vàng, ngược lại vung áo choàng ngồi ở đối diện Cổ Thước.
Hắn đánh giá bộ dáng Cổ Thước, vẫn giống như lúc trước bái sư học nghệ, căn bản không thấy già. Nhưng trong một đầu tóc đen như mực tóc cũng đã có chỉ bạc. Trên người hắn còn có sức mạnh thiếu niên, nhưng mình thì lại an ổn trên ngai vị, sống cuộc sống chí tôn bình thản.
Việt Tảo cầm chén trà: “Đệ đã lâu không có chịu bước vào nơi này nửa bước, ta từ trước đến nay biết đệ không ưa Thiên Hậu, như thế nào vừa lên đến lại cố tình muốn tới tìm nàng?”
Cổ Thước rốt cục quay đầu hướng Việt Tảo: “Sân của hai cái sườn phi nhà huynh đệ cũng đã đi qua. Đệ vốn thấy Thiên Hậu không phải người vợ huynh muốn cưới, ít nhất hai người kia có thể hợp tâm ý huynh, các nàng có lẽ có một điểm gì đó có bóng dáng của nàng . Thế nhưng ——” hắn bĩu môi, buông tay, ngụ ý không cần nói cũng biết.
Việt Tảo cười nhợt nhạt, uống một ngụm: “Năm trăm năm, đệ còn không thể quên sao?”
Ánh mắt Cổ Thước tối đi một ít, châm chọc nói: “Một người sống lâu có thể có bao nhiêu, lâu thì hơn trăm năm, chậm thì thai chết trong bụng cũng có khả năng, nhưng bọn họ lại có thể khổ sở trăm năm chỉ vì muốn gặp lại người thương. Chúng ta là thần tiên rốt cuộc là ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, là cái thùng rỗng, nhưng lại không bằng một phần vạn người thường .”
Việt Tảo sắc mặt biến đổi, thì thào lẩm bẩm: “Huynh xác thực không tính là người thâm tình, huynh chỉ là một cái tục nhân. Thần tiên thọ linh hơn mười vạn năm, năm trăm năm đối với huynh bất quá trong nháy mắt, kiều thê mĩ thiếp, quyền thế dục vọng, phong hoa tuyết nguyệt gì đó huynh sớm đều quên không còn một mảnh .”
“Quên ?Huynh lúc trước phản bội nàng, hiện giờ huynh lại có thể quên hết ?”
“Đệ cũng đã quên? Nàng ngàn không nên, vạn không nên trộm đi Ngự Ma Thạch, nếu không như thế, Thiên Đế tiền nhiệm làm sao có thể trong lúc bệnh nặng bị đánh chết. Thiên hạ làm sao có thể gặp năm mười năm kiếp nạn, đệ đã đi qua Đại Danh Xuyên, chứng kiến, nhìn thấy, nghe thấy so với ta còn nhiều hơn, nhân gian năm mươi năm kiếp nạn đã chết bao nhiêu người, đệ không biết sao ? Các người là vì tư dục bản thân –“
Việt Tảo một câu chưa nói xong, chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, Cổ Thước không ngờ đi tới trước mặt hắn, gắt gao chế trụ hắn.
Trong ánh mắt hắn quay cuồng nổi giận, huyết tinh, sát ý, cảm xúc này trực tiếp đánh vào trong lòng Việt Tảo, vừa động liền thống khổ. Hắn tuy rằng cùng Cổ Thước bái sư một chỗ, tuy rằng là sư huynh Cổ Thước, nhưng hắn rõ ràng biết… hắn mười vạn năm nữa cũng không đạt được tu vi như Cổ Thước. Ngôi vị Thiên Đế của hắn, nếu không phải năm đó Dung Vi chết thảm, Cổ Thước không lòng dạ nào tranh đoạt, như thế nào có thể rơi xuống trên đầu chính mình . .
“Không cần cùng ta giảng đạo lý về muôn dân trăm họ. Ta, không, quan, tâm.” Hắn phẩy tay áo một cái rồi lại ngồi trở về, tựa như tranh chấp mới vừa rồi chưa từng phát sinh, cầm chén trà lên nhẹ nhàng thổi khí, lúc này mới chậm rãi nói: “Đệ trời sanh tính tình tùy tiện, không thể ra vẻ đạo mạo. Hôm nay vị trí đế vương vĩnh viễn cũng sẽ không để vào mắt, điểm này huynh yên tâm. Đệ lần này đến chính là muốn hỏi huynh một chuyện .” .
Hắn nâng mắt lên gắt gao nhìn chằm chằm Việt Tảo kinh hồn còn chưa định . Gằn từng chữ: “Đệ hỏi huynh, Dung Vi, nguyên thần của nàng rốt cuộc còn không. Là bị phong ấn, hay là hoàn toàn bị đánh tan!” .
Nghe Cổ Thước nói như vậy Việt Tảo cũng sửng sốt. Cổ Thước nhìn thấy khiếp sợ cùng mê hoặc trong mắt hắn cũng không giả dối, thầm nghĩ: Chẳng lẽ, hắn chưa bao giờ nghe qua tin đồn đó, vẫn cho rằng nguyên thần Dung Vi là bị phong ấn ? .
Quả nhiên, Việt Tảo tiêu hóa một chút ý tứ trong lời nói của Cổ Thước, bật người nói: “Đệ nghe ai nói, năm đó chúng ta tận mắt thấy mẫu hậu ta đem nàng phong ấn lại”
Cổ Thước nhíu mắt: “Vậy người biết chân tướng việc này cũng chỉ có Tây Vương Mẫu .”
Việt Tảo gật gật đầu, bật người đứng dậy nói: “Đệ chờ chờ ta một lát, ta đi tới núi Tây Vương Mẫu.”
Trong thiên cung Việt Tảo, Cổ Thước nhàn đến vô sự đột nhiên nhớ tới Tiểu Cửu. Nàng hiện giờ coi như là cái bán tiên, nhưng gà mờ như vậy nếu truyền ra thì thật mất mặt, lại không thể mỗi lần gặp yêu ma quỷ quái đều chờ hắn đi cứu, thật sự phiền toái. Vì thế Cổ Thước thừa dịp thủ vệ tiểu tiên ở Tàng thư các không lưu ý trộm đi vào, ở bên trong tìm kiếm hồi lâu rốt cục vừa lòng tìm được ba bản tiên pháp cơ bản thích hợp cho Tiểu Cửu tu tập .
Cổ Thước từ Tàng thư các đi ra, thần không biết quỷ không hay rời đi, trong Ngự hoa viên đi vài vòng, cùng bách hoa tiên lại thông đồng trong chốc lát, tới thời điểm mặt trời chiều ngã về tây, rốt cục nhìn thấy Việt Tảo uy nghiêm mà đến. Hắn vỗ vỗ vạt áo có mùi bách hoa tiên hương, hơi có chút luyến tiếc. Hai người đi đến Cổn Vân Thai ngồi xuống, lúc này mới tán gẫu nói.
“Thế nào?” .
“Hồn phách Dung Vi vẫn còn, cụ thể phong ấn ở nơi nào huynh thật sự hỏi không ra được. Nhưng, theo tu vi của nàng, địa phương tầm thường chỉ sợ cũng giam nàng không được. Cửu Thiên Huyền Cảnh cùng khóa Phong Quỷ là có khả năng lớn nhất. Hiện giờ khóa Phong Quỷ bị đệ đánh vỡ, vậy có thể là ở Cửu Thiên Huyền Cảnh “
Cổ Thước lắc đầu.”Đệ đã đi qua nơi đó, nàng không có ở đấy”.
Việt Tảo kinh ngạc không khỏi mở to hai mắt nhìn. Trên Cửu Thiên Huyền Cảnh có bảy mươi hai cổ huyền pháp, Bách Tinh Hồn bên ngoài được tạo ra do tinh hồn của trăm thần tiên thượng cổ, bên ngoài còn có biển lửa tinh thuần, thần tiên tầm thường đừng nói là tới cứu người, chỉ sợ mới đến bên ngoài Bách Tinh Hồn đã chết không có chỗ chon, thế nhưng Cổ Thước hắn nói là đã đi qua, một cách rất bình thản.
Việt Tảo uống trà che dấu một chút giật mình, lúc này mới nói thêm: “Như thế sợ là nàng sớm đã ra khỏi nơi đó, hiện giờ không có thân thể chỉ không chính xác leo lên trên người người nào, nếu đệ thật muốn tìm, có thể tốn không ít thời gian”
Cổ Thước cười, đứng dậy ý muốn rời đi: “Từ ngày nàng ra đi, đệ liền không có một ngày nào không tìm nàng, tốn chút công phu tính là cái gì, lên trời xuống đất đệ nhất định phải tìm được nàng.”
Việt Tảo nhìn thấy bóng dáng Cổ Thước càng ngày càng xa, lời nói vọt tới bên miệng lại một câu đều nói không được. Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, khôi phục lại bản thân, đi tới Liễm Hoa điện xử lý chính vụ.
Mỗi người đều có duyên phận, thần tiên cũng có mệnh cách của mình. Lúc trước hắn lựa chọn đem chuyện Dung Vi trộm Ngự Ma Thạch tố giác ra ngoài quả thật nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay. Cổ Thước một roi giết chết hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy may mắn, ai nói còn sống liền nhất định sẽ hạnh phúc. Không có ai biết, Liễm Hoa điện kia to như vậy, trống trải nói chuyện âm thanh vang vọng lại.
Hắn nhẹ nhàng cử động cái cổ cứng ngắc một cái, giương mắt liền nhìn thấy tiên quan nhân cúi mình theo nhanh chóng bước tới. Đợi cho đến gần, lúc này mới nhận rõ, tiên quan nhân này ở trong cung của Thiên Hậu.
Nhớ tới Thiên Hậu, Thiên Đế Việt Tảo có chút đau đầu.
Thiên Hậu thật là cái bình dấm chua, vốn là không đợi gặp hai vị sườn phi cung điện Bắc Vực, ngày thường luôn luôn đi đùa giỡn uy phong, gây sức ép. Nhưng rốt cuộc nhớ mặt mũi Thiên gia, khi gần chạm tới điểm cuối mới dừng lại. Thế nhưng mấy ngày gần đây nàng chuẩn được hỉ mạch, tính tình lại càng xảo quyệt tùy hứng, thường thường đêm canh ba hắn đang ngủ với sườn phi thì bị tiếng thét chói tai đánh thức.
Đường đường là Thiên Hậu, chi mẫu của hàng vạn hàng nghìn thánh linh, sao lại thất đức như thế, Việt Tảo không ngừng một lần muốn đem nàng giáo huấn, nhưng niệm đến nàng trong bụng còn có con, rồi lại cố tình không mở miệng được.
Giờ người của nàng đến, chưa biết chừng lại gây ra chuyện gì đó .
Tiên quan quỳ gối trên sàn nhà lót bằng đá thanh ngọc khắc hoa văn rồng dập đầu một cái, bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, nương nương thỉnh bệ hạ đi Phượng Tảo cung.”
Việt Tảo lông mi không tự giác cau lại, thâm sâu hít sâu một hơi, lúc này mới hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiên quan nhân kia đáp: “Chỉ nói có khách quý đến, thỉnh bệ hạ qua một chuyến.”
Khách quý? Việt Tảo nhíu mày, hôm nay lại có lý do mới à. Nhưng hắn cũng không động đậy, tay cầm một quyển sổ nhỏ mở ra.
“Khách quý nào mà bắt ta phải đi tiếp đãi, thật phô trương”
Tiên quan cúi đầu càng sâu. Sau một lúc, mới nhỏ giọng nói
“Là Cổ Thước thượng thần. . . . . .”
Sổ nhỏ trong tay Việt Tảo “Xoạch” một chút rơi trên mặt đất, con ngươi sửng sốt liền bước nhanh hướng Phượng Tảo cung đi.
Cổ Thước. . . . . . Đã bao nhiêu lâu không gặp hắn. Từ năm trăm năm trước gây ra một đại sự hắn liền không đặt chân lên tiên giới, danh xuyên núi lớn, giống như cô hồn dã quỷ tứ hải bát hoang phiêu diêu xung quanh, sau đó lập ra môn phái ở núi Cổ Nghiên, dạy dỗ một đám đệ tử. Trăm năm trước mẫu hậu mở tiệc bàn đào, hắn nghe nói có tiểu tiên tử mới tới rất giống Dung Vi, lúc này mới hãnh diện đăng môn. Ai có thể ngờ được, đang lúc giữa tiệc, hắn cư nhiên đùa giỡn Ti Nguyệt thần quân luôn luôn cương trực công chính, chạm tới điểm mấu chốt xúc phạm một thần tiên.
Việt Tảo rất giận dữ.
Năm đó huynh đệ tu tập một chỗ, cảm tình thật tốt, niều năm không thấy khó khăn gom lại cùng nhau, cũng chính mình ban một đạo thánh chỉ đem hắn xuống dưới phàm trần trải qua trăm năm đau khổ.
Trong Phượng Tảo cung, bầu không khí có chút ngưng trọng, ngồi ở dưới, Cổ Thước thản nhiên tự uống tra, Thiên Hậu ngồi ở trên nhuyễn tháp tơ vàng như lâm đại địch.
Nàng không thích vị thượng thần này, rất không thích. Mỗi lần nhìn thấy hắn, lại cảm thấy hoảng hốt không có lý do. Ngày trước hắn lịch kiếp trở về đại náo Minh giới, bên ngoài bẩm báo, nàng lại ở bên tai Thiên Đế thổi gió không ít, hiện giờ hắn không phải là nghe được cái gì đó, tìm đến mình trả thù đấy chứ.
Cổ Thước đột nhiên động đậy, Thiên Hậu vội lấy tay che bụng. Một động tác này toàn bộ rơi vào trong mắt Cổ Thước, đôi mắt hắn thâm trầm, nhưng khóe miệng cũng cười đến càng sáng lạn. Đem ly vàng trong tay xoay tròn, lúc này mới cười lạnh hỏi: “Như thế nào, nương nương rất sợ?”
Đường đường là Thiên Hậu lại sợ một thượng thần, cái này truyền ra ngoài thành cái thể thống gì. Nàng theo bản năng đứng thẳng thân mình, làm ra tư thế ung dung đẹp đẽ quý phái chậm rãi đáp: “Thượng thần nói giỡn. Ta là vạn linh chi mẫu, có gì phải sợ. Chỉ là nhiều năm không thấy thượng thần, cảm thấy trên người thượng thần thượng vàng hạ cám nhiều mùi phất lên, thật không giống như là một thần tiên.”
Cổ Thước cũng không giấu diếm. Cà lơ phất phơ trả lời: “Không dối gạt nương nương, hơn trăm năm qua ta cùng với yêu ma quỷ quái đánh nhau thật đúng là không ít. Từng cũng cùng một yêu tinh sống chung, nhưng sau vẫn bị một nhát roi chém thành hai nữa. A, nói vậy sư huynh đã nói cho nương nương biết. Cửu Long thần roi của ta, là phụ thần thượng cổ lấy xương sống trên lưng của kim long trăm chân chế tạo ra, chớ nói yêu ma quỷ quái dính không được, chỉ sợ thần tiên ai trúng một roi cũng muốn hồn phi phách tán.”
Thiên Hậu đổ một tầng mồ hôi. Tiểu cung nga bên người nàng nhanh tay lẹ mắt vội vàng cấp nàng chén trà giúp nàng che lấp biểu cảm.
Cổ Thước nhướn đôi mắt hoa đào, cười đến cực điểm yêu nghiệt: “Nương nương không muốn biết ta đang êm đẹp lại vì cái gì mà bổ cái người anh em kết bái kia thành hai mảnh sao?”
Thiên Hậu theo bản năng trả lời: “Vì sao?” chỉ là vừa nói ra lại hối hận.
Đã thấy Cổ Thước lộ ra một mặt gian kế được thực hiện được mà cười gian, vân đạm phong khinh từ bên hông lấy ra thần roi bách chiến bách thắng trong truyền thuyết kia: “Bởi vì anh em kết bái kia của ta đầu óc mất linh quang, cưới một bà vợ nhiều chuyện, nàng ta làm hai huynh đệ chúng ta bất hòa, rồi sau đó ta một roi đem nàng giải quyết. Ta thấy anh em kết nghĩa kia của ta bị ngộ thương, một roi đánh sẽ chết. Nương nương, ngài nói bà vợ như vậy có phải hay không rất đáng chết?” .
“Nên. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . .” .
Cổ Thước ra vẻ ngạc nhiên: “Nương nương ngươi làm sao vậy?”
Ngoài cửa truyền đến một trận bước chân cấp bách, ngay sau đó có người cười lớn nói tiếp nói: “Nhiều năm không thấy đệ vẫn là cái tính như thế, tẩu tử (chị dâu) đệ mang thai, đệ đừng có dọa nàng”
Việt Tảo từ ngoài cửa tiến vào, ánh sáng mặt trời ở hắn phía sau dâng lên, chiếu trên bào phụ Việt Tảo càng phát ra ánh sáng chói mắt. Trên đầu châu quang lóe sáng, làm cho biểu tình tươi cười trên mặt Việt Tảo càng sáng lạn.
Cổ Thước hơi hơi sửng sốt một chút, tiếp theo mất tự nhiên khụ khụ hai tiếng, nhưng cũng không trả lời, hơi nghiêng đầu, mặt trên che kín không rõ cảm xúc.
Việt Tảo nghẹn một chút, hướng tới tiểu tiên nga bên cạnh Thiên Hậu nói: “Ta thấy nương nương tựa hồ ở trong phòng buồn chán đã lâu, còn không đỡ nàng đi ra ngoài hóng gió.”
Thiên Hậu ước gì cách xa ôn thần Cổ Thước này, mắt sáng lên, được tiểu tiên nga đỡ chân bước nhanh đi ra ngoài. Việt Tảo phất tay đuổi tất cả cung nga, lúc này mới ngồi xuống. Hắn không có đến ngồi trên giường tơ vàng, ngược lại vung áo choàng ngồi ở đối diện Cổ Thước.
Hắn đánh giá bộ dáng Cổ Thước, vẫn giống như lúc trước bái sư học nghệ, căn bản không thấy già. Nhưng trong một đầu tóc đen như mực tóc cũng đã có chỉ bạc. Trên người hắn còn có sức mạnh thiếu niên, nhưng mình thì lại an ổn trên ngai vị, sống cuộc sống chí tôn bình thản.
Việt Tảo cầm chén trà: “Đệ đã lâu không có chịu bước vào nơi này nửa bước, ta từ trước đến nay biết đệ không ưa Thiên Hậu, như thế nào vừa lên đến lại cố tình muốn tới tìm nàng?”
Cổ Thước rốt cục quay đầu hướng Việt Tảo: “Sân của hai cái sườn phi nhà huynh đệ cũng đã đi qua. Đệ vốn thấy Thiên Hậu không phải người vợ huynh muốn cưới, ít nhất hai người kia có thể hợp tâm ý huynh, các nàng có lẽ có một điểm gì đó có bóng dáng của nàng . Thế nhưng ——” hắn bĩu môi, buông tay, ngụ ý không cần nói cũng biết.
Việt Tảo cười nhợt nhạt, uống một ngụm: “Năm trăm năm, đệ còn không thể quên sao?”
Ánh mắt Cổ Thước tối đi một ít, châm chọc nói: “Một người sống lâu có thể có bao nhiêu, lâu thì hơn trăm năm, chậm thì thai chết trong bụng cũng có khả năng, nhưng bọn họ lại có thể khổ sở trăm năm chỉ vì muốn gặp lại người thương. Chúng ta là thần tiên rốt cuộc là ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, là cái thùng rỗng, nhưng lại không bằng một phần vạn người thường .”
Việt Tảo sắc mặt biến đổi, thì thào lẩm bẩm: “Huynh xác thực không tính là người thâm tình, huynh chỉ là một cái tục nhân. Thần tiên thọ linh hơn mười vạn năm, năm trăm năm đối với huynh bất quá trong nháy mắt, kiều thê mĩ thiếp, quyền thế dục vọng, phong hoa tuyết nguyệt gì đó huynh sớm đều quên không còn một mảnh .”
“Quên ?Huynh lúc trước phản bội nàng, hiện giờ huynh lại có thể quên hết ?”
“Đệ cũng đã quên? Nàng ngàn không nên, vạn không nên trộm đi Ngự Ma Thạch, nếu không như thế, Thiên Đế tiền nhiệm làm sao có thể trong lúc bệnh nặng bị đánh chết. Thiên hạ làm sao có thể gặp năm mười năm kiếp nạn, đệ đã đi qua Đại Danh Xuyên, chứng kiến, nhìn thấy, nghe thấy so với ta còn nhiều hơn, nhân gian năm mươi năm kiếp nạn đã chết bao nhiêu người, đệ không biết sao ? Các người là vì tư dục bản thân –“
Việt Tảo một câu chưa nói xong, chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, Cổ Thước không ngờ đi tới trước mặt hắn, gắt gao chế trụ hắn.
Trong ánh mắt hắn quay cuồng nổi giận, huyết tinh, sát ý, cảm xúc này trực tiếp đánh vào trong lòng Việt Tảo, vừa động liền thống khổ. Hắn tuy rằng cùng Cổ Thước bái sư một chỗ, tuy rằng là sư huynh Cổ Thước, nhưng hắn rõ ràng biết… hắn mười vạn năm nữa cũng không đạt được tu vi như Cổ Thước. Ngôi vị Thiên Đế của hắn, nếu không phải năm đó Dung Vi chết thảm, Cổ Thước không lòng dạ nào tranh đoạt, như thế nào có thể rơi xuống trên đầu chính mình . .
“Không cần cùng ta giảng đạo lý về muôn dân trăm họ. Ta, không, quan, tâm.” Hắn phẩy tay áo một cái rồi lại ngồi trở về, tựa như tranh chấp mới vừa rồi chưa từng phát sinh, cầm chén trà lên nhẹ nhàng thổi khí, lúc này mới chậm rãi nói: “Đệ trời sanh tính tình tùy tiện, không thể ra vẻ đạo mạo. Hôm nay vị trí đế vương vĩnh viễn cũng sẽ không để vào mắt, điểm này huynh yên tâm. Đệ lần này đến chính là muốn hỏi huynh một chuyện .” .
Hắn nâng mắt lên gắt gao nhìn chằm chằm Việt Tảo kinh hồn còn chưa định . Gằn từng chữ: “Đệ hỏi huynh, Dung Vi, nguyên thần của nàng rốt cuộc còn không. Là bị phong ấn, hay là hoàn toàn bị đánh tan!” .
Nghe Cổ Thước nói như vậy Việt Tảo cũng sửng sốt. Cổ Thước nhìn thấy khiếp sợ cùng mê hoặc trong mắt hắn cũng không giả dối, thầm nghĩ: Chẳng lẽ, hắn chưa bao giờ nghe qua tin đồn đó, vẫn cho rằng nguyên thần Dung Vi là bị phong ấn ? .
Quả nhiên, Việt Tảo tiêu hóa một chút ý tứ trong lời nói của Cổ Thước, bật người nói: “Đệ nghe ai nói, năm đó chúng ta tận mắt thấy mẫu hậu ta đem nàng phong ấn lại”
Cổ Thước nhíu mắt: “Vậy người biết chân tướng việc này cũng chỉ có Tây Vương Mẫu .”
Việt Tảo gật gật đầu, bật người đứng dậy nói: “Đệ chờ chờ ta một lát, ta đi tới núi Tây Vương Mẫu.”
Trong thiên cung Việt Tảo, Cổ Thước nhàn đến vô sự đột nhiên nhớ tới Tiểu Cửu. Nàng hiện giờ coi như là cái bán tiên, nhưng gà mờ như vậy nếu truyền ra thì thật mất mặt, lại không thể mỗi lần gặp yêu ma quỷ quái đều chờ hắn đi cứu, thật sự phiền toái. Vì thế Cổ Thước thừa dịp thủ vệ tiểu tiên ở Tàng thư các không lưu ý trộm đi vào, ở bên trong tìm kiếm hồi lâu rốt cục vừa lòng tìm được ba bản tiên pháp cơ bản thích hợp cho Tiểu Cửu tu tập .
Cổ Thước từ Tàng thư các đi ra, thần không biết quỷ không hay rời đi, trong Ngự hoa viên đi vài vòng, cùng bách hoa tiên lại thông đồng trong chốc lát, tới thời điểm mặt trời chiều ngã về tây, rốt cục nhìn thấy Việt Tảo uy nghiêm mà đến. Hắn vỗ vỗ vạt áo có mùi bách hoa tiên hương, hơi có chút luyến tiếc. Hai người đi đến Cổn Vân Thai ngồi xuống, lúc này mới tán gẫu nói.
“Thế nào?” .
“Hồn phách Dung Vi vẫn còn, cụ thể phong ấn ở nơi nào huynh thật sự hỏi không ra được. Nhưng, theo tu vi của nàng, địa phương tầm thường chỉ sợ cũng giam nàng không được. Cửu Thiên Huyền Cảnh cùng khóa Phong Quỷ là có khả năng lớn nhất. Hiện giờ khóa Phong Quỷ bị đệ đánh vỡ, vậy có thể là ở Cửu Thiên Huyền Cảnh “
Cổ Thước lắc đầu.”Đệ đã đi qua nơi đó, nàng không có ở đấy”.
Việt Tảo kinh ngạc không khỏi mở to hai mắt nhìn. Trên Cửu Thiên Huyền Cảnh có bảy mươi hai cổ huyền pháp, Bách Tinh Hồn bên ngoài được tạo ra do tinh hồn của trăm thần tiên thượng cổ, bên ngoài còn có biển lửa tinh thuần, thần tiên tầm thường đừng nói là tới cứu người, chỉ sợ mới đến bên ngoài Bách Tinh Hồn đã chết không có chỗ chon, thế nhưng Cổ Thước hắn nói là đã đi qua, một cách rất bình thản.
Việt Tảo uống trà che dấu một chút giật mình, lúc này mới nói thêm: “Như thế sợ là nàng sớm đã ra khỏi nơi đó, hiện giờ không có thân thể chỉ không chính xác leo lên trên người người nào, nếu đệ thật muốn tìm, có thể tốn không ít thời gian”
Cổ Thước cười, đứng dậy ý muốn rời đi: “Từ ngày nàng ra đi, đệ liền không có một ngày nào không tìm nàng, tốn chút công phu tính là cái gì, lên trời xuống đất đệ nhất định phải tìm được nàng.”
Việt Tảo nhìn thấy bóng dáng Cổ Thước càng ngày càng xa, lời nói vọt tới bên miệng lại một câu đều nói không được. Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, khôi phục lại bản thân, đi tới Liễm Hoa điện xử lý chính vụ.
Mỗi người đều có duyên phận, thần tiên cũng có mệnh cách của mình. Lúc trước hắn lựa chọn đem chuyện Dung Vi trộm Ngự Ma Thạch tố giác ra ngoài quả thật nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay. Cổ Thước một roi giết chết hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy may mắn, ai nói còn sống liền nhất định sẽ hạnh phúc. Không có ai biết, Liễm Hoa điện kia to như vậy, trống trải nói chuyện âm thanh vang vọng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.