Chương 16: Nhan ngọc ca ca
Mặc Thập Nhất
25/01/2016
Thời điểm Cổ Thước trở lại khách điếm đã tờ mờ sáng. Hắn biết được tin tức Dung Vi tâm tình thật tốt, trực tiếp đem Tiểu Cửu còn đang trong giấc mộng tha lên. Tiểu Cửu mơ hồ nghe hắn nói, trong chốc lát liền ngã vào trên giường ngủ tiếp .
Cổ Thước không còn cách nào đành lấy cái chân gà đến dụ dỗ nàng. Tiểu Cửu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nhắm mắt lại liền tìm được chỗ của chân gà . Híp mắt mở mắt ra, lúc này mới thấy rõ vẻ mặt khuynh đảo chúng sinh kia của Cổ Thước .
Cổ Thước dùng sức xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của Tiểu Cửu , giọng nói liền kéo dài ra nói: “Ngốc hồ ly, ngươi còn không biết có chuyện tốt đang cần ngươi làm, cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, mới có mấy ngày mà thắt lưng đã to thêm một vòng, nhưng tiên pháp của ngươi cũng không tiến bộ, chậc, vi sư cố ý trộm cho ngươi . . . . . . Khụ khụ, tìm cho ngươi, ngươi cần phải cố gắng luyện tập, ngàn vạn lần đừng phế đi một phen khổ tâm của sư phụ.”
Tiểu Cửu ôm chân gà cái gì cũng không hiểu gật gật đầu, trong lòng cũng không khỏi thầm nghĩ:
Cổ Thước cũng không biết trong não của nàng đang suy nghĩ cái gì, xoay người tự rót cho mình một chén trà, một bộ dáng đại gia chỉ vào sách ở trên giường Tiểu Cửu nói: “Mau gặm, gặm xong bắt đầu đọc sách .”
Tiểu Cửu gặm chân gà đã là gặm ra một nghệ thuật, nàng gặm đến xương cốt ném cho cẩu cẩu cũng không còn. Sau cùng, nàng một bên liếm đầu lưỡi đem một ít dư hương cuối cùng thu vào trong miệng, một bên miệng rốt cục cầm lấy sách, tựa như tụng kinh: “Vân — ách, vân –“
Cổ Thước nhắm mắt dưỡng thần nghe Tiểu Cửu đọc sách, mặc kệ nàng vừa đọc vừa nấc cục.
“Vân –” Tiểu Cửu lệch đầu. Cái quyển sách này, văn tự rất quái lạ. Nàng trộm liếc liếc mắt Cổ Thước một cái , nói một câu: “Vân ký thất ký.”
Cổ Thước hơi hơi sửng sốt, chân mày chớp lên nhịn không được ngừng lại. Hắn nhớ lại trong chốc lát, hắn đã đọc qua quyển này, từng dấu chấm phẩy vẫn còn nhớ rõ, như thế nào lại có cái từ này. Đảo mắt qua, bực bội sửa lại cho nàng “Vân cấp thất ký. Tiếp tục.”
Tiểu Cửu trộm thè lưỡi, lấy lòng cười nói: “Có thể không đọc hay không, Tiểu Cửu còn chưa kịp học cho thành thạo đã rời nhà ra đi, một thân da lông này cũng là biểu tỷ trợ giúp mới biến thành người được, nhưng có mấy ai hiểu cho con”.
Cổ Thước một đêm chưa ngủ có điểm mệt, nói lầm bầm nói: “Mà thôi, không có gì đáng ngại, ngươi cứ đọc đi, gặp được từ không hiểu thì bỏ qua, đợi lát nữa vi sư giúp ngươi bổ sung”
Tiểu Cửu một bĩu môi, đọc thì đọc, người sẽ hối hận.
Nàng thanh thanh giọng, mở miệng đọc: “Phu hỉ khoanh tròn chí, nhạc buồn khuông tính, vinh hoa khoanh tròn, khoanh tròn khoanh tròn, khuông học đạo nhân to lớn kị, tiên pháp chỗ khuông cũng.” (Rika: Mình cũng không hiểu lắm, đại khái là nói về khuôn mẫu, quy tắc, ngay cả người thành tiên cũng tuân thủ theo quy tắc. Mình thêm dòng tiếng Trung vào, ai biết thì chỉ mình với : “夫喜框框志, 哀乐框性, 荣华框框, 框框框框, 框学道人之大忌, 仙法之所框也.” )
Cổ Thước thân mình run lên, đầu đầy mồ hôi. “Vân cấp thất ký” chính là quy tắc chung khi nhập môn, mặc dù rất lâu rồi nhưng hắn cũng nhớ mang máng. Quyển sách buồn tẻ chán nản, sao đến miệng hồ ly ngốc này lại. . . . . . Như thế nào hình dung ra loại cảm giác này, thật giống như sư phụ cương trực công chính, trộm mặc xiêm y nữ nhân, lại chẳng biết xấu hổ vòng quanh tiên sơn chạy một vòng, la hét ‘Ra xem ta, ra xem ta’.
Tiểu Cửu không rõ cho nên vẫn nghiêng đầu đọc “Khuông khuông” như cũ. Cổ Thước không kiên nhẫn day day cái lổ tai, quát lên: “Đủ rồi đủ rồi, ngươi là cọc gỗ sao? Cái gì mà ‘khuông khuông’. Đem sách lại đây!”
Cổ Thước rốt cục cũng đã lĩnh giáo được bản chất của Tiểu Cửu, sau đó dạy nàng đọc hiểu nội dung trong sách, lại đơn giản đem phương pháp xuống điều tức dạy cho nàng, đợi cho ngày gần hết. Hắn cảm thấy Tiểu Cửu đã thông suốt, sau đó muốn rời đi. Tiểu Cửu vội vàng bám trụ góc áo hắn, đáng thương nói: “Sư phụ người muốn đi ra ngoài sao? Như thế nào không mang theo Tiểu Cửu.”
Cổ Thước thuận miệng có lệ nói: “Đại nhân gia sự việc, tiểu hài tử không cần hỏi nhiều, thật cố gắng tu luyện tốt đi.”
Tiểu Cửu bắt đầu tính tình đùa giỡn, quyệt miệng nói: “Không cần, con cũng muốn đi cùng sư phụ.”
Cổ Thước mặc kệ nàng, vù một cái liền mất tăm bóng dáng. Tiểu Cửu không chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn căm giận nói: “Khẳng định lại đi tán gái.” Đôi mắt nhỏ, con ngươi như viên ngọc lưu ly vừa chuyển, đột nhiên một bụng ý xấu cười rộ lên.”Nghĩ muốn bỏ rơi ta? Hừ, cũng không nhìn xem Tiểu Cửu có cái mũi như thế nào!”
Cổ Thước đúng là đi tán gái, nhưng thời gian đi so với Tiểu Cửu sớm một ít, pháp lực cũng l cao minh một ít, mấu chốt chính là, Cổ Thước đi tìm người ta rồi lại không biết người ta ở đâu. .
Tiểu Cửu một đường cẩn thận đi , ngửi trong không khí có thể phân biệt ra mùi trên người Cổ Thước, hương vị Thiên Nhật Túy. Nàng lén la lén lút, rốt cục tìm được hành tung Cổ Thước.
Giữa sông Thần Cái có một chòi nghỉ mát. Giờ phút này Cổ Thước đang đứng ở trong đình dựa vào lan can trông về phía xa. Bên người hắn thế nhưng không thấy một cô nương nào.Tiểu Cửu cẩn thận nhìn trong chốc lát, thậm chí cảm thấy được thần sắc hắn có thể nói là có chút ngưng trọng . Tán gái nào có như vậy ?
Tiểu Cửu cắn đầu ngón tay, ở trong góc cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vừa nhấc đầu lên thế nhưng không thấy bóng dáng Cổ Thước . Nàng thầm hô một tiếng hỏng rồi, sư phụ cũng đã đi mất, quay đầu định đuổi theo. Cũng không hay vừa quay đầu lại thì đầu đập vào trong lồng ngực người khác.
Khóe miệng Cổ Thước mỉm cười, tay chắp sau lưng, ánh mắt như có như không nhìn về phía nàng. Ngữ khí hơi có chút lành lạnh “Xem chừng đã học xong?”
Tiểu Cửu nịnh nọt cười, vỗ đùi nói: “Luyện tập đều là thứ yếu, Tiểu Cửu cũng không thể để cho sư phụ gặp nguy hiểm!”
Nàng nói lời này xem chừng thỏa đáng, Cổ Thước nghe xong cố nén xúc động Bằng vào công phu mèo quào của nàng cũng muốn bảo hộ hắn sao? Chớ nói yêu ma quỷ quái, chỉ sợ một phàm phu tục tử hơi có chút khí lực đều có thể một cước đem nàng đá quay về núi Cổ Nghiên.
Tiểu Cửu tựa hồ cũng hiểu điểm này, trộm gỡ ngón tay Cổ Thước làm cho hắn buông mình ra, lúc này mới giải thích: “Cha con thường nói, nữ nhân còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái, Tiểu Cửu chính là sức khỏe vì sư phụ .”
Cổ Thước còn muốn giáohuấn nàng, Tiểu Cửu đột nhiên quỳ xuống làm cái đại lễ, miệng ồn ào nói: “Nguyện vọng của con là sư phụ trường tồn mãi!”
Cổ Thước chán nản. Hướng tới đình nhìn xung quanh một cái, phất tay nói: “Vi sư đã đói bụng , ngươi đi mua lồng bánh bao về.”
Nghe được ăn Tiểu Cửu mắt sáng rực lên, nhanh như chớp người đã chạy không còn bóng dáng. Cổ Thước lắc đầu rồi ánh mắt lại thâm trầm.
Hắn lúc ban đầu cùng Dung Vi gặp nhau đó là ở Lễ Vạn Hoa ở Lệ Đô. Ngày đo, nàng ngồi ở đình này im lặng đánh đàn, giống như xung quanh hết thảy phiền nhiễu đều cùng nàng vô can. Trong hồ, là hàng trăm đèn hoa đăng, đem một thân hồng y kia chiếu rọi phát ra ánh sáng chói mắt . Cổ Thước tin tưởng vững chắc, nếu Dung Vi được tự do, nàng nhất định sẽ tới ngắm hoa ở Lễ Vạn Hoa.
Lại nói đến Tiểu Cửu, mua bánh bao một đường trở về, một đường ăn vụng, ngẩng đầu lại phát hiện phía trước đột nhiên tụ tập một đám người, tuy rằng hỗn độn vây quanh một chỗ, nhưng trên ngã tư đường cũng thông suốt. Tiểu Cửu thích ăn, cũng yêu thích náo nhiệt. Đem bánh bao ôm được , có chút hào hứng quên mình liền nhảy vào trong đám đông .
“Thúc thúc, làm cái gì vậy? Có xiếc ảo thuật?”.
Người kia bị kêu là thúc thúc có chút giận, tuổi còn trẻ lại có người kêu mình là thúc thúc? Nhưng hắn nhìn lại thì thấy là người xinh đẹp như hoa, ngây thơ đáng yêu như tiểu nữ oa, nhất thời tức giận tan đi. Cười dài nói: “Nhị công tử Ngọc gia đỗ Trạng Nguyên, hôm nay thánh chỉ đưa đến, Ngọc nhị công tử cưỡi hoa hồng đại mã du hành”
Tiểu Cửu bĩu môi. Thì ra là Trạng Nguyên, học học đến đần độn giống Tam ca sao, chẳng có gì đáng xem cả. Còn không bằng ôm bánh bao trở về ăn. Quay đầu vừa muốn đi, lại nghe thúc thúckia kinh hỉ kêu lên: “Ai nha, thật là, Trạng Nguyên mặc vào thân quần áo này càng tuấn lãng !”
Tiểu Cửu lổ tai giật giật. Tuấn lãng? Khụ khụ, kia — vậy liếc mắt một cái, liếc mắt một cái cũng không chậm trễ đại sự.
Tiểu Cửu bước hai bước trở lại, Trạng Nguyên cưỡi hoa hồng mã vừa vặn đi đến trước mặt nàng . Nàng ngửa đầu nhìn, ánh mặt trời loá mắt, lại giống như một cái chớp mắt mất sắc thái. Bánh bao trong tay Tiểu Cửu rơi trên mặt đất, lăn hai vòng lại bị vó ngựa đạp nát. Nhưng Tiểu Cửu đều đã không rảnh bận tâm. Nàng chỉ vào Trạng Nguyên, thì thào lẩm bẩm: “Nhan ngọc. . . . . . Ca ca. . . . . .” .
Đầu đường toàn bóng người, Ngọc Lâm ngồi vào lập tức hướng tới phụ lão hương thân phất tay thăm hỏi. Nhìn rất là khiêm tốn nho nhã, nhưng nội tâm hắn lại sớm sôi trào khó có thể kiềm được.
Từ xưa mọi thứ rõ ràng, mặc dù đều là công tử thiếu gia Ngọc gia, nhưng đơn giản là đại ca do phu nhân sinh liền đè đầu cưỡi cổ mình. Mẫu thân ít nhiều bị ủy khuất, hắn cũng ăn hiếp, nhiều năm qua như vậy chỉ sợ không ai có thể biết. Hiện giờ, hắn đã nổi danh thiên hạ, cuối cùng làm cho mẹ nở mày nở mặt, hung hăng phát ra một ngụm ác khí.
Ngọc Lâm vừa nghĩ khóe miệng mỉm cười, dẫn theo ba phần khiêm tốn, rồi lại có bảy phần đắc ý. Mắt trong lúc vô tình vừa chuyển, người không khỏi thấy choáng váng.
Trong đám người, có một người từ từ đứng lên, quần áo lụa mỏng, hai cái tiểu minh châu Nam Hải. Trên đầu búi lại bằng vật trang sứ không phức tạp lắm , trâm có khắc một đóa hoa ngọc lan. Quả nhiên là xinh đẹp động lòng người, quyến rũ lại hào phóng. Nhưng , Ngọc Lâm không hiểu rõ lắm. Cô nương này tựa hồ có tâm sự trong lòng, ngực ôm đồ vật này nọ nhìn mình lại có chút ngu si.
Ngu si cô nương hắn cũng không thích. Hắn tương lai là muốn làm nhân vật mưa làm gió trong triều, bên người đem theo nữ nhân ngu si sẽ sinh tai họa. Nghĩ như vậy Ngọc Lâm liền không nhìn nàng , để tiểu thư đồng dắt ngựa đi.
Tiểu Cửu rốt cục phục hồi tinh thần, từ trong đám người đi theo Ngọc Lâm, đường phố bao nhiêu người, Tiểu Cửu trơ mắt nhìn bóng dáng Ngọc Lâm ,đảo mắt cái đã không thấy .
“Nhan Ngọc ca ca. . . . . . Nhan Ngọc ca ca. . . . . . Ngươi từ từ, ta là Tiểu Cửu. . . . . . Tiểu Cửu. . . . . . Ngươi có nhớ hay không. . . . . .”
Cổ Thước chờ Tiểu Cửu cả buổi không thấy nàng trở về, sắc mặt trầm xuống đột nhiên nhớ tới xà yêu ngày ấy, lại sợ Tiểu Cửu lại bị tập kích liền đi tìm nàng. Đi đến một chỗ liền nghe được nàng khàn cả giọng la lên. Thanh âm không lớn, cuốn trong âm thanh huyên náo của đám người lại không rõ ràng lắm , nhưng Cổ Thước lập tức liền phát hiện ra, đây là đồ đệ ngu ngốc nhà hắn.
Hắn nhanh chóng hướng tới thanh âm, ánh mắt định ở trên người Tiểu Cửu, phát hiện nàng trước nay chưa từng chật vật như vậy, minh châu trên tai đã đánh mất một viên, làn váy bị người ta xé rách, búi tóc cũng ngã trái ngã phải ở trong gió nhẹ bay bay.
Cổ Thước thi lược tiên pháp rốt cục đem đám người rời rạc mở ra, một tay liền đem Tiểu Cửu đi ra. Nàng lại như bị cái gì đó làm mê hoặc tâm trí, si ngốc ngây ngốc hô: “Buông, ta muốn đi tìm Ngọc ca ca.”
Cổ Thước nghe không rõ nàng đang nói cái gì, lại thấy nàng điên điên khùng khùng cũng không có ý tốt, trực tiếp đem người đẩy ra, cúi người khiêng nàng trên vai trực tiếp trở về khách điếm.
Tuy rằng Tiểu Cửu chưa nói là có chuyện gì xảy ra, nhưng Cổ Thước ũ mẫn tuệ sâu sắc liền hiểu.
“Ngọc ca ca? Khi nào thì lại có thêm mộtNgọc ca ca?”
Thời điểm Tiểu Cửu tỉnh lại trời đã tối. Cổ Thước vẻ mặt âm trầm ngồi luyện chữ. Trong tay đặt một chung rượu, bên trong là rượu chôn ở dưới tàng cây nhiều năm, mát lạnh gay mũi.
Tiểu Cửu dụi mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì giật mình một cái nhảy dựng lên. Cổ Thước đầu cũng chưa nâng lên, liền lạnh lùng hỏi: “Hơn nửa đêm muốn đi đâu?”
“Tìm người. . . . . .”
“Không được đi.”
“Dựa vào cái gì.”
“Ta thả hỏi ngươi người muốn tìm là nam nhân hay nữ nhân?”
“Hả? Nam nhân.”
“Vậy lại càng không cho đi . Cổ ngữ có câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” ngươi không biết, cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế nào .”
Tiểu Cửu không để ý đến lời hắn đang nói, hướng cạnh cửa đi đến:”Sư phụ còn không phải không có việc gì liền đi tới chỗ tiểu cô nương, cha mẹ không dạy ta, đều là sư phụ dạy dỗ.”
Ánh mắt Cổ Thước lành lạnh. Vốn là tâm tình không hờn giận tựa hồ tìm được đột phá ,ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó vung tay dùng sức đem cái chén ném lên trên mặt đất. Tiểu Cửu hoảng sợ, tay đụng đến then cửa không tự giác liền rụt trở về. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Cổ Thước, rốt cục phát hiện sư phụ có chút khác thường.
“Sư phụ. . . . . .” .
Cổ Thước sắc mặt lành lạnh, nhìn chằm chằm mặt chữ mẫu trên mặt bàn kìm không được cơn giận dữ. Hai ngày Lễ Vạn Hoa đã qua, nàng thế nhưng lại không tới.
Tiểu Cửu thật sự không dám trêu chọc hắn, lúc này cũng không dám nhắc lại chuyện ra ngoài tìm người , đành phải khiếp sợ đè nén cảm xúc vào một góc, sợ hãi Cổ Thước trong lòng một chút không thuận đem cơn tức trút lên trên người mình. .
Cổ Thước bên này còn đang suy nghĩ chuyện Dung Vi , hơn nửa ngày mới phát hiện hồ ly ngốc không có động tĩnh. Hắn ở trong phòng đánh giá một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn chăm chú ở khe hở trên giường. Khe hở kia không lớn, nàng nhưng lại chui vào trốn. Cổ Thước chậm rãi đi qua , nhìn Tiểu Cửu một thân da lông tuyết trắng kia không nhịn được cười rộ lên. Ai, nói nàng ngu ngốc, nàng vẫn hiểu biến trở về chân thân giấu đi.
Cổ Thước ngồi ở trên ván giường vòng vo nhẫn ngọc trong tay, mở miệng nói, cơn giận đã tan đi không ít.
“Đi ra đây.” .
Cái đuôi hồ ly trắng lắc lắc, mở miệng”Hưu” kêu một tiếng, ánh mắt càu nhàu dạo qua một vòng, lúc này mới thử thăm dò lộ ra nửa đầu.
Cổ Thước xem bộ dáng nàng thật cẩn thận, rốt cuộc cảm thấy thú vị, duỗi tay đem nàng túm đi ra. Một cái phép đi xuống, đem Tiểu Cửu đánh trở về hình người. Tiểu Cửu xoa đầu, nước mắt lưng tròng. Cổ Thước buồn cười nhìn nàng, hỏi: “Ngươi muốn tìm người nào?”
Tiểu Cửu ngoan rất nhiều.”Ân nhân.”
“Ân nhân?” Cổ Thước nhíu mi: “Ngươi không phải nói ngươi chưa bao giờ đi ra khỏi Cầu Tiên sơn, lần đầu tiên xuống núi liền bị Cổ Nhạc bắt về núi Cổ Nghiên, khi nào thì lại biến ra một ân nhân?”
Tiểu Cửu trong ánh mắt toát ra một tia sáng rực.
“Tiểu Cửu năm đó còn chưa biến thành hình người, trên đường xuống núi bị chó săn theo dõi, chính là Ngọc ca ca đã cứu con một mạng.” Tiểu Cửu trộm liếc liếc mắt, nhìn trang giấy trên mặt bàn một cái , trên đó đều là tên Dung Vi .”Sư phụ. . . . . . Con biết người tìm sư mẫu.” Nàng thấy ánh mắt Cổ Thước đột nhiên biến hóa, không tự giác sợ run cả người, nhưng vẫn kiên trì nói: “Sư mẫu đối sư phụ có bao nhiêu quan trọng , Ngọc ca ca đối con cũng quan trọng bấy nhiêu.. Nếu có người ngăn cản không cho sư phụ tìm sư mẫu, sư phụ có khổ sở không?”
Cổ Thước trong lòng một tiếng cười lạnh. Hồ ly ngốc này coi như thông suốt , thấu tình đạt lý.
Tiểu Cửu vùi đầu thu làn váy thượng, nhỏ giọng nói: “Con tìm không thấy Ngọc ca ca đó là cả đời đều khổ sở muốn chết. Cho nên, sư phụ có thể hay không cho con đi tìm hắn. . . . . .”
Cổ Thước tựa hồ không nghe đến một nửa, lẩm bẩm nói: “Sao có thể so sánh cùng với ta? Ngu ngốc như ngươi hiểu được cái gì gọi là yêu, không phải là ân cứu mạng thì sẽ lấy thân báo đáp, tình yêu không phải là bộ dáng này, nó có thể xinh đẹp, cũng có thể xấu xí.” Một câu này nói xong, hắn liền khôi phục lại bộ dạng như cũ, mở miệng hỏi tiếp: “Ngọc ca ca? Tên nghe mềm mại như vậy. Quả thật là cái nam nhân sao?”
Tiểu Cửu nháy mắt mấy cái, khờ dại lại rực rỡ: “Ngọc ca ca chính là nam nhi hiếm có trên đời này!”
Cổ Thước bĩu môi.”Tên là gì?”
“Nhan Ngọc.”
Đầu ngón tay Cổ Thước dùng lực một chút , nhẫn ngọc vang lên một tiếng rồi nứt ra.
Cổ Thước không còn cách nào đành lấy cái chân gà đến dụ dỗ nàng. Tiểu Cửu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nhắm mắt lại liền tìm được chỗ của chân gà . Híp mắt mở mắt ra, lúc này mới thấy rõ vẻ mặt khuynh đảo chúng sinh kia của Cổ Thước .
Cổ Thước dùng sức xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của Tiểu Cửu , giọng nói liền kéo dài ra nói: “Ngốc hồ ly, ngươi còn không biết có chuyện tốt đang cần ngươi làm, cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, mới có mấy ngày mà thắt lưng đã to thêm một vòng, nhưng tiên pháp của ngươi cũng không tiến bộ, chậc, vi sư cố ý trộm cho ngươi . . . . . . Khụ khụ, tìm cho ngươi, ngươi cần phải cố gắng luyện tập, ngàn vạn lần đừng phế đi một phen khổ tâm của sư phụ.”
Tiểu Cửu ôm chân gà cái gì cũng không hiểu gật gật đầu, trong lòng cũng không khỏi thầm nghĩ:
Cổ Thước cũng không biết trong não của nàng đang suy nghĩ cái gì, xoay người tự rót cho mình một chén trà, một bộ dáng đại gia chỉ vào sách ở trên giường Tiểu Cửu nói: “Mau gặm, gặm xong bắt đầu đọc sách .”
Tiểu Cửu gặm chân gà đã là gặm ra một nghệ thuật, nàng gặm đến xương cốt ném cho cẩu cẩu cũng không còn. Sau cùng, nàng một bên liếm đầu lưỡi đem một ít dư hương cuối cùng thu vào trong miệng, một bên miệng rốt cục cầm lấy sách, tựa như tụng kinh: “Vân — ách, vân –“
Cổ Thước nhắm mắt dưỡng thần nghe Tiểu Cửu đọc sách, mặc kệ nàng vừa đọc vừa nấc cục.
“Vân –” Tiểu Cửu lệch đầu. Cái quyển sách này, văn tự rất quái lạ. Nàng trộm liếc liếc mắt Cổ Thước một cái , nói một câu: “Vân ký thất ký.”
Cổ Thước hơi hơi sửng sốt, chân mày chớp lên nhịn không được ngừng lại. Hắn nhớ lại trong chốc lát, hắn đã đọc qua quyển này, từng dấu chấm phẩy vẫn còn nhớ rõ, như thế nào lại có cái từ này. Đảo mắt qua, bực bội sửa lại cho nàng “Vân cấp thất ký. Tiếp tục.”
Tiểu Cửu trộm thè lưỡi, lấy lòng cười nói: “Có thể không đọc hay không, Tiểu Cửu còn chưa kịp học cho thành thạo đã rời nhà ra đi, một thân da lông này cũng là biểu tỷ trợ giúp mới biến thành người được, nhưng có mấy ai hiểu cho con”.
Cổ Thước một đêm chưa ngủ có điểm mệt, nói lầm bầm nói: “Mà thôi, không có gì đáng ngại, ngươi cứ đọc đi, gặp được từ không hiểu thì bỏ qua, đợi lát nữa vi sư giúp ngươi bổ sung”
Tiểu Cửu một bĩu môi, đọc thì đọc, người sẽ hối hận.
Nàng thanh thanh giọng, mở miệng đọc: “Phu hỉ khoanh tròn chí, nhạc buồn khuông tính, vinh hoa khoanh tròn, khoanh tròn khoanh tròn, khuông học đạo nhân to lớn kị, tiên pháp chỗ khuông cũng.” (Rika: Mình cũng không hiểu lắm, đại khái là nói về khuôn mẫu, quy tắc, ngay cả người thành tiên cũng tuân thủ theo quy tắc. Mình thêm dòng tiếng Trung vào, ai biết thì chỉ mình với : “夫喜框框志, 哀乐框性, 荣华框框, 框框框框, 框学道人之大忌, 仙法之所框也.” )
Cổ Thước thân mình run lên, đầu đầy mồ hôi. “Vân cấp thất ký” chính là quy tắc chung khi nhập môn, mặc dù rất lâu rồi nhưng hắn cũng nhớ mang máng. Quyển sách buồn tẻ chán nản, sao đến miệng hồ ly ngốc này lại. . . . . . Như thế nào hình dung ra loại cảm giác này, thật giống như sư phụ cương trực công chính, trộm mặc xiêm y nữ nhân, lại chẳng biết xấu hổ vòng quanh tiên sơn chạy một vòng, la hét ‘Ra xem ta, ra xem ta’.
Tiểu Cửu không rõ cho nên vẫn nghiêng đầu đọc “Khuông khuông” như cũ. Cổ Thước không kiên nhẫn day day cái lổ tai, quát lên: “Đủ rồi đủ rồi, ngươi là cọc gỗ sao? Cái gì mà ‘khuông khuông’. Đem sách lại đây!”
Cổ Thước rốt cục cũng đã lĩnh giáo được bản chất của Tiểu Cửu, sau đó dạy nàng đọc hiểu nội dung trong sách, lại đơn giản đem phương pháp xuống điều tức dạy cho nàng, đợi cho ngày gần hết. Hắn cảm thấy Tiểu Cửu đã thông suốt, sau đó muốn rời đi. Tiểu Cửu vội vàng bám trụ góc áo hắn, đáng thương nói: “Sư phụ người muốn đi ra ngoài sao? Như thế nào không mang theo Tiểu Cửu.”
Cổ Thước thuận miệng có lệ nói: “Đại nhân gia sự việc, tiểu hài tử không cần hỏi nhiều, thật cố gắng tu luyện tốt đi.”
Tiểu Cửu bắt đầu tính tình đùa giỡn, quyệt miệng nói: “Không cần, con cũng muốn đi cùng sư phụ.”
Cổ Thước mặc kệ nàng, vù một cái liền mất tăm bóng dáng. Tiểu Cửu không chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn căm giận nói: “Khẳng định lại đi tán gái.” Đôi mắt nhỏ, con ngươi như viên ngọc lưu ly vừa chuyển, đột nhiên một bụng ý xấu cười rộ lên.”Nghĩ muốn bỏ rơi ta? Hừ, cũng không nhìn xem Tiểu Cửu có cái mũi như thế nào!”
Cổ Thước đúng là đi tán gái, nhưng thời gian đi so với Tiểu Cửu sớm một ít, pháp lực cũng l cao minh một ít, mấu chốt chính là, Cổ Thước đi tìm người ta rồi lại không biết người ta ở đâu. .
Tiểu Cửu một đường cẩn thận đi , ngửi trong không khí có thể phân biệt ra mùi trên người Cổ Thước, hương vị Thiên Nhật Túy. Nàng lén la lén lút, rốt cục tìm được hành tung Cổ Thước.
Giữa sông Thần Cái có một chòi nghỉ mát. Giờ phút này Cổ Thước đang đứng ở trong đình dựa vào lan can trông về phía xa. Bên người hắn thế nhưng không thấy một cô nương nào.Tiểu Cửu cẩn thận nhìn trong chốc lát, thậm chí cảm thấy được thần sắc hắn có thể nói là có chút ngưng trọng . Tán gái nào có như vậy ?
Tiểu Cửu cắn đầu ngón tay, ở trong góc cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vừa nhấc đầu lên thế nhưng không thấy bóng dáng Cổ Thước . Nàng thầm hô một tiếng hỏng rồi, sư phụ cũng đã đi mất, quay đầu định đuổi theo. Cũng không hay vừa quay đầu lại thì đầu đập vào trong lồng ngực người khác.
Khóe miệng Cổ Thước mỉm cười, tay chắp sau lưng, ánh mắt như có như không nhìn về phía nàng. Ngữ khí hơi có chút lành lạnh “Xem chừng đã học xong?”
Tiểu Cửu nịnh nọt cười, vỗ đùi nói: “Luyện tập đều là thứ yếu, Tiểu Cửu cũng không thể để cho sư phụ gặp nguy hiểm!”
Nàng nói lời này xem chừng thỏa đáng, Cổ Thước nghe xong cố nén xúc động Bằng vào công phu mèo quào của nàng cũng muốn bảo hộ hắn sao? Chớ nói yêu ma quỷ quái, chỉ sợ một phàm phu tục tử hơi có chút khí lực đều có thể một cước đem nàng đá quay về núi Cổ Nghiên.
Tiểu Cửu tựa hồ cũng hiểu điểm này, trộm gỡ ngón tay Cổ Thước làm cho hắn buông mình ra, lúc này mới giải thích: “Cha con thường nói, nữ nhân còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái, Tiểu Cửu chính là sức khỏe vì sư phụ .”
Cổ Thước còn muốn giáohuấn nàng, Tiểu Cửu đột nhiên quỳ xuống làm cái đại lễ, miệng ồn ào nói: “Nguyện vọng của con là sư phụ trường tồn mãi!”
Cổ Thước chán nản. Hướng tới đình nhìn xung quanh một cái, phất tay nói: “Vi sư đã đói bụng , ngươi đi mua lồng bánh bao về.”
Nghe được ăn Tiểu Cửu mắt sáng rực lên, nhanh như chớp người đã chạy không còn bóng dáng. Cổ Thước lắc đầu rồi ánh mắt lại thâm trầm.
Hắn lúc ban đầu cùng Dung Vi gặp nhau đó là ở Lễ Vạn Hoa ở Lệ Đô. Ngày đo, nàng ngồi ở đình này im lặng đánh đàn, giống như xung quanh hết thảy phiền nhiễu đều cùng nàng vô can. Trong hồ, là hàng trăm đèn hoa đăng, đem một thân hồng y kia chiếu rọi phát ra ánh sáng chói mắt . Cổ Thước tin tưởng vững chắc, nếu Dung Vi được tự do, nàng nhất định sẽ tới ngắm hoa ở Lễ Vạn Hoa.
Lại nói đến Tiểu Cửu, mua bánh bao một đường trở về, một đường ăn vụng, ngẩng đầu lại phát hiện phía trước đột nhiên tụ tập một đám người, tuy rằng hỗn độn vây quanh một chỗ, nhưng trên ngã tư đường cũng thông suốt. Tiểu Cửu thích ăn, cũng yêu thích náo nhiệt. Đem bánh bao ôm được , có chút hào hứng quên mình liền nhảy vào trong đám đông .
“Thúc thúc, làm cái gì vậy? Có xiếc ảo thuật?”.
Người kia bị kêu là thúc thúc có chút giận, tuổi còn trẻ lại có người kêu mình là thúc thúc? Nhưng hắn nhìn lại thì thấy là người xinh đẹp như hoa, ngây thơ đáng yêu như tiểu nữ oa, nhất thời tức giận tan đi. Cười dài nói: “Nhị công tử Ngọc gia đỗ Trạng Nguyên, hôm nay thánh chỉ đưa đến, Ngọc nhị công tử cưỡi hoa hồng đại mã du hành”
Tiểu Cửu bĩu môi. Thì ra là Trạng Nguyên, học học đến đần độn giống Tam ca sao, chẳng có gì đáng xem cả. Còn không bằng ôm bánh bao trở về ăn. Quay đầu vừa muốn đi, lại nghe thúc thúckia kinh hỉ kêu lên: “Ai nha, thật là, Trạng Nguyên mặc vào thân quần áo này càng tuấn lãng !”
Tiểu Cửu lổ tai giật giật. Tuấn lãng? Khụ khụ, kia — vậy liếc mắt một cái, liếc mắt một cái cũng không chậm trễ đại sự.
Tiểu Cửu bước hai bước trở lại, Trạng Nguyên cưỡi hoa hồng mã vừa vặn đi đến trước mặt nàng . Nàng ngửa đầu nhìn, ánh mặt trời loá mắt, lại giống như một cái chớp mắt mất sắc thái. Bánh bao trong tay Tiểu Cửu rơi trên mặt đất, lăn hai vòng lại bị vó ngựa đạp nát. Nhưng Tiểu Cửu đều đã không rảnh bận tâm. Nàng chỉ vào Trạng Nguyên, thì thào lẩm bẩm: “Nhan ngọc. . . . . . Ca ca. . . . . .” .
Đầu đường toàn bóng người, Ngọc Lâm ngồi vào lập tức hướng tới phụ lão hương thân phất tay thăm hỏi. Nhìn rất là khiêm tốn nho nhã, nhưng nội tâm hắn lại sớm sôi trào khó có thể kiềm được.
Từ xưa mọi thứ rõ ràng, mặc dù đều là công tử thiếu gia Ngọc gia, nhưng đơn giản là đại ca do phu nhân sinh liền đè đầu cưỡi cổ mình. Mẫu thân ít nhiều bị ủy khuất, hắn cũng ăn hiếp, nhiều năm qua như vậy chỉ sợ không ai có thể biết. Hiện giờ, hắn đã nổi danh thiên hạ, cuối cùng làm cho mẹ nở mày nở mặt, hung hăng phát ra một ngụm ác khí.
Ngọc Lâm vừa nghĩ khóe miệng mỉm cười, dẫn theo ba phần khiêm tốn, rồi lại có bảy phần đắc ý. Mắt trong lúc vô tình vừa chuyển, người không khỏi thấy choáng váng.
Trong đám người, có một người từ từ đứng lên, quần áo lụa mỏng, hai cái tiểu minh châu Nam Hải. Trên đầu búi lại bằng vật trang sứ không phức tạp lắm , trâm có khắc một đóa hoa ngọc lan. Quả nhiên là xinh đẹp động lòng người, quyến rũ lại hào phóng. Nhưng , Ngọc Lâm không hiểu rõ lắm. Cô nương này tựa hồ có tâm sự trong lòng, ngực ôm đồ vật này nọ nhìn mình lại có chút ngu si.
Ngu si cô nương hắn cũng không thích. Hắn tương lai là muốn làm nhân vật mưa làm gió trong triều, bên người đem theo nữ nhân ngu si sẽ sinh tai họa. Nghĩ như vậy Ngọc Lâm liền không nhìn nàng , để tiểu thư đồng dắt ngựa đi.
Tiểu Cửu rốt cục phục hồi tinh thần, từ trong đám người đi theo Ngọc Lâm, đường phố bao nhiêu người, Tiểu Cửu trơ mắt nhìn bóng dáng Ngọc Lâm ,đảo mắt cái đã không thấy .
“Nhan Ngọc ca ca. . . . . . Nhan Ngọc ca ca. . . . . . Ngươi từ từ, ta là Tiểu Cửu. . . . . . Tiểu Cửu. . . . . . Ngươi có nhớ hay không. . . . . .”
Cổ Thước chờ Tiểu Cửu cả buổi không thấy nàng trở về, sắc mặt trầm xuống đột nhiên nhớ tới xà yêu ngày ấy, lại sợ Tiểu Cửu lại bị tập kích liền đi tìm nàng. Đi đến một chỗ liền nghe được nàng khàn cả giọng la lên. Thanh âm không lớn, cuốn trong âm thanh huyên náo của đám người lại không rõ ràng lắm , nhưng Cổ Thước lập tức liền phát hiện ra, đây là đồ đệ ngu ngốc nhà hắn.
Hắn nhanh chóng hướng tới thanh âm, ánh mắt định ở trên người Tiểu Cửu, phát hiện nàng trước nay chưa từng chật vật như vậy, minh châu trên tai đã đánh mất một viên, làn váy bị người ta xé rách, búi tóc cũng ngã trái ngã phải ở trong gió nhẹ bay bay.
Cổ Thước thi lược tiên pháp rốt cục đem đám người rời rạc mở ra, một tay liền đem Tiểu Cửu đi ra. Nàng lại như bị cái gì đó làm mê hoặc tâm trí, si ngốc ngây ngốc hô: “Buông, ta muốn đi tìm Ngọc ca ca.”
Cổ Thước nghe không rõ nàng đang nói cái gì, lại thấy nàng điên điên khùng khùng cũng không có ý tốt, trực tiếp đem người đẩy ra, cúi người khiêng nàng trên vai trực tiếp trở về khách điếm.
Tuy rằng Tiểu Cửu chưa nói là có chuyện gì xảy ra, nhưng Cổ Thước ũ mẫn tuệ sâu sắc liền hiểu.
“Ngọc ca ca? Khi nào thì lại có thêm mộtNgọc ca ca?”
Thời điểm Tiểu Cửu tỉnh lại trời đã tối. Cổ Thước vẻ mặt âm trầm ngồi luyện chữ. Trong tay đặt một chung rượu, bên trong là rượu chôn ở dưới tàng cây nhiều năm, mát lạnh gay mũi.
Tiểu Cửu dụi mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì giật mình một cái nhảy dựng lên. Cổ Thước đầu cũng chưa nâng lên, liền lạnh lùng hỏi: “Hơn nửa đêm muốn đi đâu?”
“Tìm người. . . . . .”
“Không được đi.”
“Dựa vào cái gì.”
“Ta thả hỏi ngươi người muốn tìm là nam nhân hay nữ nhân?”
“Hả? Nam nhân.”
“Vậy lại càng không cho đi . Cổ ngữ có câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” ngươi không biết, cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế nào .”
Tiểu Cửu không để ý đến lời hắn đang nói, hướng cạnh cửa đi đến:”Sư phụ còn không phải không có việc gì liền đi tới chỗ tiểu cô nương, cha mẹ không dạy ta, đều là sư phụ dạy dỗ.”
Ánh mắt Cổ Thước lành lạnh. Vốn là tâm tình không hờn giận tựa hồ tìm được đột phá ,ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó vung tay dùng sức đem cái chén ném lên trên mặt đất. Tiểu Cửu hoảng sợ, tay đụng đến then cửa không tự giác liền rụt trở về. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Cổ Thước, rốt cục phát hiện sư phụ có chút khác thường.
“Sư phụ. . . . . .” .
Cổ Thước sắc mặt lành lạnh, nhìn chằm chằm mặt chữ mẫu trên mặt bàn kìm không được cơn giận dữ. Hai ngày Lễ Vạn Hoa đã qua, nàng thế nhưng lại không tới.
Tiểu Cửu thật sự không dám trêu chọc hắn, lúc này cũng không dám nhắc lại chuyện ra ngoài tìm người , đành phải khiếp sợ đè nén cảm xúc vào một góc, sợ hãi Cổ Thước trong lòng một chút không thuận đem cơn tức trút lên trên người mình. .
Cổ Thước bên này còn đang suy nghĩ chuyện Dung Vi , hơn nửa ngày mới phát hiện hồ ly ngốc không có động tĩnh. Hắn ở trong phòng đánh giá một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn chăm chú ở khe hở trên giường. Khe hở kia không lớn, nàng nhưng lại chui vào trốn. Cổ Thước chậm rãi đi qua , nhìn Tiểu Cửu một thân da lông tuyết trắng kia không nhịn được cười rộ lên. Ai, nói nàng ngu ngốc, nàng vẫn hiểu biến trở về chân thân giấu đi.
Cổ Thước ngồi ở trên ván giường vòng vo nhẫn ngọc trong tay, mở miệng nói, cơn giận đã tan đi không ít.
“Đi ra đây.” .
Cái đuôi hồ ly trắng lắc lắc, mở miệng”Hưu” kêu một tiếng, ánh mắt càu nhàu dạo qua một vòng, lúc này mới thử thăm dò lộ ra nửa đầu.
Cổ Thước xem bộ dáng nàng thật cẩn thận, rốt cuộc cảm thấy thú vị, duỗi tay đem nàng túm đi ra. Một cái phép đi xuống, đem Tiểu Cửu đánh trở về hình người. Tiểu Cửu xoa đầu, nước mắt lưng tròng. Cổ Thước buồn cười nhìn nàng, hỏi: “Ngươi muốn tìm người nào?”
Tiểu Cửu ngoan rất nhiều.”Ân nhân.”
“Ân nhân?” Cổ Thước nhíu mi: “Ngươi không phải nói ngươi chưa bao giờ đi ra khỏi Cầu Tiên sơn, lần đầu tiên xuống núi liền bị Cổ Nhạc bắt về núi Cổ Nghiên, khi nào thì lại biến ra một ân nhân?”
Tiểu Cửu trong ánh mắt toát ra một tia sáng rực.
“Tiểu Cửu năm đó còn chưa biến thành hình người, trên đường xuống núi bị chó săn theo dõi, chính là Ngọc ca ca đã cứu con một mạng.” Tiểu Cửu trộm liếc liếc mắt, nhìn trang giấy trên mặt bàn một cái , trên đó đều là tên Dung Vi .”Sư phụ. . . . . . Con biết người tìm sư mẫu.” Nàng thấy ánh mắt Cổ Thước đột nhiên biến hóa, không tự giác sợ run cả người, nhưng vẫn kiên trì nói: “Sư mẫu đối sư phụ có bao nhiêu quan trọng , Ngọc ca ca đối con cũng quan trọng bấy nhiêu.. Nếu có người ngăn cản không cho sư phụ tìm sư mẫu, sư phụ có khổ sở không?”
Cổ Thước trong lòng một tiếng cười lạnh. Hồ ly ngốc này coi như thông suốt , thấu tình đạt lý.
Tiểu Cửu vùi đầu thu làn váy thượng, nhỏ giọng nói: “Con tìm không thấy Ngọc ca ca đó là cả đời đều khổ sở muốn chết. Cho nên, sư phụ có thể hay không cho con đi tìm hắn. . . . . .”
Cổ Thước tựa hồ không nghe đến một nửa, lẩm bẩm nói: “Sao có thể so sánh cùng với ta? Ngu ngốc như ngươi hiểu được cái gì gọi là yêu, không phải là ân cứu mạng thì sẽ lấy thân báo đáp, tình yêu không phải là bộ dáng này, nó có thể xinh đẹp, cũng có thể xấu xí.” Một câu này nói xong, hắn liền khôi phục lại bộ dạng như cũ, mở miệng hỏi tiếp: “Ngọc ca ca? Tên nghe mềm mại như vậy. Quả thật là cái nam nhân sao?”
Tiểu Cửu nháy mắt mấy cái, khờ dại lại rực rỡ: “Ngọc ca ca chính là nam nhi hiếm có trên đời này!”
Cổ Thước bĩu môi.”Tên là gì?”
“Nhan Ngọc.”
Đầu ngón tay Cổ Thước dùng lực một chút , nhẫn ngọc vang lên một tiếng rồi nứt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.