Chương 11
Tiểu Hào Tử
14/07/2024
Trong gian phòng khách, không khí căng thẳng bao trùm xung quanh. Không biết không khí lạnh từ đâu vây kín khiến Trình Dư cảm giác lạnh sởn gai ốc. Mộ Thần vẫn một gương mặt không cảm xúc nhìn Lâm Nhạc hỏi.
”Bảy năm qua cháu đi đâu?”
”Chẳng phải chú biết rồi sao?”
”Trả lời!”
Tiếng quát của Mộ Thần làm cô giật nảy mình, Trình Dư đứng bên cạnh không khỏi lo lắng trước thái độ của anh liền nhắc khéo.
”Chủ tịch bớt giận, giận quá mất khôn. Bình tĩnh...”
Nhìn ánh mắt chết chóc của Mộ Thần đang nhìn mình, Trình Dư liền đưa tay lên miệng kéo qua như muốn nói cậu ta sẽ không nói nữa rồi bước sang một bên. Anh lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhạc hỏi.
”Người đàn ông kia đâu? gọi hắn ta ra đây gặp chú!”
”Anh ấy... không có ở đây.”
”Không ở đây? Vậy hắn ta ở đâu? Có phải hắn ta bỏ rơi cháu rồi không?”
”Không phải, chuyện của cháu chú đừng hỏi nữa. Cháu có thể tự lo được.”
”Tự lo được? Cũng vì ý nghĩ này mà cháu tự ý bỏ nhà đi bảy năm không một cuộc điện thoại cho chú, cháu có biết chú lo lắng cho cháu thế nào không?”
Hai bàn tay Lâm Nhạc đan chặt vào nhau đầy căng thẳng, cô không dám ngước mắt nhìn vào mắt anh. Cô sợ, sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy cô lại không cầm lòng được mà nói ra chuyện năm xưa, sợ tình cảm chôn chặt trong lòng bấy lâu nay lại trỗi dậy.
”Chú, cháu lớn rồi. Cuộc sống của cháu hãy để cháu tự quyết, chú đừng hỏi nữa.”
”Còn muốn ra mặt bảo vệ hắn ta! Cháu yêu hắn ta như vậy sao? Vậy hắn ta có yêu cháu không? Có không?”
Câu hỏi của Mộ Thần làm khóe mắt Lâm Nhạc hoe đỏ, những giọt nước mắt đang trực trào trên đôi mắt cô làm lòng Mộ Thần nhói lên một cơn đau thắt. Anh đã nói gì làm cô đau lòng rồi sao? Hay là cô đang nhớ đến người đàn ông bội bạc kia nên đau lòng! Rốt cuộc hắn ta là ai mà có bản lĩnh để cô yêu thương bảy năm qua dù hắn ta bội bạc chứ!
“Bảy năm qua cháu sống thế nào?”
“... Cũng bình thường ạ!”
”Bình thường! Thân gái một mình phải gồng gánh nuôi hai đứa trẻ mà cháu bảo bình thường sao?”
Lâm Kỳ và Lâm An đứng trong phòng ngủ hé cửa nhìn ra, thấy Mộ Thần hết lần này đến lần khác lớn tiếng đến mức mẹ mình sắp khóc. Lâm An lên tiếng hỏi anh mình.
”Anh ơi, chú đẹp trai kia là ai thế? Sao lại lớn tiếng với mẹ của chúng ta? Chú ấy có phải là ba ba trong lời kể của mẹ không?”
”Anh nghĩ không phải đâu, mẹ gọi chú ấy là chú. Sao có thể là ba ba trong lời kể của mẹ được.”
Lâm An nghe anh mình nói cũng có lý liền gật gật đầu, nhưng dường như cô bé phát hiện ra gì đó. Đôi mắt tròn xoe ngây thơ cô bé nhìn Mộ Thần rồi lại nhìn anh mình lên tiếng hỏi.
”Anh, anh không thấy là anh và chú đẹp trai kia rất giống nhau sao? Giống như anh là phiên bản nhí của chú ấy vậy? Anh không thấy lạ sao?”
Nghe em gái mình nói thế Lâm Kỳ đưa mắt nhìn Mộ Thần ra vẻ suy nghĩ. Đúng là diện mạo của mình và chú ấy rất giống nhau, nhưng nếu nói chú ấy là ba mình thì lại không hợp lý. Trong cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ tuy chú ấy có lớn tiếng với mẹ, nhưng thái độ chú ấy rất quan tâm đến mẹ. Chú ấy là họ hàng của mẹ sao? Nếu là họ hàng sao chưa từng nghe mẹ nhắc đến chứ! Rốt cuộc quan hệ giữa họ là gì?
Mộ Thần im lặng trong sự tức giận khá lâu chờ câu trả lời của Lâm Nhạc, nhưng cô vẫn giữ mãi sự im lặng làm anh không sao chịu được. Anh nói.
”Ngày mai đưa tụi nhỏ về nhà. Chú sẽ chăm sóc lo cho chúng, cháu không cần phải đi đâu nữa.”
”Không được!”
”Tại sao không được?”
Lâm Nhạc lúng túng tìm lý do từ chối Mộ Thần, cô không thể nào ở chung nhà với anh để ngày ngày nhìn anh hạnh phúc bên người khác được. Như thế có khác nào đày đọa tinh thần cô chứ, Tuyệt đối không thể.
”Chú, cháu biết chú muốn tốt cho cháu, không muốn cháu cực khổ. Cháu càng biết chú vì muốn trả ơn ba cháu mà làm như thế. Nhưng tám năm nuôi dưỡng và lo lắng cho cháu trước kia chú đã trả cái ân tình ấy rồi, bây giờ chú không cần phải có trách nhiệm với cháu nữa đâu.”
”Cháu đang muốn cắt đứt mọi quan hệ với chú vì người đàn ông đó sao? Nhạc Nhạc, chú lo lắng cho cháu không phải chỉ vì cháu là con của người đã có ơn với chú, mà tất cả xuất phát từ tận đáy lòng chú xem cháu như người thân. Cháu có hiểu không?”
Nhưng cháu không muốn làm người thân với chú, vì nếu là người thân của chú cháu sẽ mãi chỉ là cháu gái của chú. Nhưng cháu không thích mối quan hệ này, chú có thấy chú cháu nào có với nhau tận hai mặt con không!
Nhưng lời trong lòng khi đến cửa miệng lại không thể thốt ra, Lâm Nhạc cảm thấy chua xót cho chính mình khi luôn đứng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Bảy năm qua trôi dạt xứ người tưởng rằng đã quên, nào ngờ khi gặp lại tình cảm đó vẫn còn nguyên vẹn trong tim chưa phai nhạt. Nhưng cô không thể phá vỡ hạnh phúc gia đình chú, cô một lần nữa kiên định.
”Cháu hiểu, nhưng xin chú tôn trọng quyết định của cháu.”
”Bảy năm qua cháu đi đâu?”
”Chẳng phải chú biết rồi sao?”
”Trả lời!”
Tiếng quát của Mộ Thần làm cô giật nảy mình, Trình Dư đứng bên cạnh không khỏi lo lắng trước thái độ của anh liền nhắc khéo.
”Chủ tịch bớt giận, giận quá mất khôn. Bình tĩnh...”
Nhìn ánh mắt chết chóc của Mộ Thần đang nhìn mình, Trình Dư liền đưa tay lên miệng kéo qua như muốn nói cậu ta sẽ không nói nữa rồi bước sang một bên. Anh lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhạc hỏi.
”Người đàn ông kia đâu? gọi hắn ta ra đây gặp chú!”
”Anh ấy... không có ở đây.”
”Không ở đây? Vậy hắn ta ở đâu? Có phải hắn ta bỏ rơi cháu rồi không?”
”Không phải, chuyện của cháu chú đừng hỏi nữa. Cháu có thể tự lo được.”
”Tự lo được? Cũng vì ý nghĩ này mà cháu tự ý bỏ nhà đi bảy năm không một cuộc điện thoại cho chú, cháu có biết chú lo lắng cho cháu thế nào không?”
Hai bàn tay Lâm Nhạc đan chặt vào nhau đầy căng thẳng, cô không dám ngước mắt nhìn vào mắt anh. Cô sợ, sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy cô lại không cầm lòng được mà nói ra chuyện năm xưa, sợ tình cảm chôn chặt trong lòng bấy lâu nay lại trỗi dậy.
”Chú, cháu lớn rồi. Cuộc sống của cháu hãy để cháu tự quyết, chú đừng hỏi nữa.”
”Còn muốn ra mặt bảo vệ hắn ta! Cháu yêu hắn ta như vậy sao? Vậy hắn ta có yêu cháu không? Có không?”
Câu hỏi của Mộ Thần làm khóe mắt Lâm Nhạc hoe đỏ, những giọt nước mắt đang trực trào trên đôi mắt cô làm lòng Mộ Thần nhói lên một cơn đau thắt. Anh đã nói gì làm cô đau lòng rồi sao? Hay là cô đang nhớ đến người đàn ông bội bạc kia nên đau lòng! Rốt cuộc hắn ta là ai mà có bản lĩnh để cô yêu thương bảy năm qua dù hắn ta bội bạc chứ!
“Bảy năm qua cháu sống thế nào?”
“... Cũng bình thường ạ!”
”Bình thường! Thân gái một mình phải gồng gánh nuôi hai đứa trẻ mà cháu bảo bình thường sao?”
Lâm Kỳ và Lâm An đứng trong phòng ngủ hé cửa nhìn ra, thấy Mộ Thần hết lần này đến lần khác lớn tiếng đến mức mẹ mình sắp khóc. Lâm An lên tiếng hỏi anh mình.
”Anh ơi, chú đẹp trai kia là ai thế? Sao lại lớn tiếng với mẹ của chúng ta? Chú ấy có phải là ba ba trong lời kể của mẹ không?”
”Anh nghĩ không phải đâu, mẹ gọi chú ấy là chú. Sao có thể là ba ba trong lời kể của mẹ được.”
Lâm An nghe anh mình nói cũng có lý liền gật gật đầu, nhưng dường như cô bé phát hiện ra gì đó. Đôi mắt tròn xoe ngây thơ cô bé nhìn Mộ Thần rồi lại nhìn anh mình lên tiếng hỏi.
”Anh, anh không thấy là anh và chú đẹp trai kia rất giống nhau sao? Giống như anh là phiên bản nhí của chú ấy vậy? Anh không thấy lạ sao?”
Nghe em gái mình nói thế Lâm Kỳ đưa mắt nhìn Mộ Thần ra vẻ suy nghĩ. Đúng là diện mạo của mình và chú ấy rất giống nhau, nhưng nếu nói chú ấy là ba mình thì lại không hợp lý. Trong cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ tuy chú ấy có lớn tiếng với mẹ, nhưng thái độ chú ấy rất quan tâm đến mẹ. Chú ấy là họ hàng của mẹ sao? Nếu là họ hàng sao chưa từng nghe mẹ nhắc đến chứ! Rốt cuộc quan hệ giữa họ là gì?
Mộ Thần im lặng trong sự tức giận khá lâu chờ câu trả lời của Lâm Nhạc, nhưng cô vẫn giữ mãi sự im lặng làm anh không sao chịu được. Anh nói.
”Ngày mai đưa tụi nhỏ về nhà. Chú sẽ chăm sóc lo cho chúng, cháu không cần phải đi đâu nữa.”
”Không được!”
”Tại sao không được?”
Lâm Nhạc lúng túng tìm lý do từ chối Mộ Thần, cô không thể nào ở chung nhà với anh để ngày ngày nhìn anh hạnh phúc bên người khác được. Như thế có khác nào đày đọa tinh thần cô chứ, Tuyệt đối không thể.
”Chú, cháu biết chú muốn tốt cho cháu, không muốn cháu cực khổ. Cháu càng biết chú vì muốn trả ơn ba cháu mà làm như thế. Nhưng tám năm nuôi dưỡng và lo lắng cho cháu trước kia chú đã trả cái ân tình ấy rồi, bây giờ chú không cần phải có trách nhiệm với cháu nữa đâu.”
”Cháu đang muốn cắt đứt mọi quan hệ với chú vì người đàn ông đó sao? Nhạc Nhạc, chú lo lắng cho cháu không phải chỉ vì cháu là con của người đã có ơn với chú, mà tất cả xuất phát từ tận đáy lòng chú xem cháu như người thân. Cháu có hiểu không?”
Nhưng cháu không muốn làm người thân với chú, vì nếu là người thân của chú cháu sẽ mãi chỉ là cháu gái của chú. Nhưng cháu không thích mối quan hệ này, chú có thấy chú cháu nào có với nhau tận hai mặt con không!
Nhưng lời trong lòng khi đến cửa miệng lại không thể thốt ra, Lâm Nhạc cảm thấy chua xót cho chính mình khi luôn đứng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Bảy năm qua trôi dạt xứ người tưởng rằng đã quên, nào ngờ khi gặp lại tình cảm đó vẫn còn nguyên vẹn trong tim chưa phai nhạt. Nhưng cô không thể phá vỡ hạnh phúc gia đình chú, cô một lần nữa kiên định.
”Cháu hiểu, nhưng xin chú tôn trọng quyết định của cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.