Chương 12
Tiểu Hào Tử
14/07/2024
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ Lâm Nhạc lại rơi vào im lặng khi Mộ Thần vừa rời khỏi. Cô biết sẽ không thể tránh mặt mãi khi trở về đây, nhưng cô không ngờ lại nhanh như vậy đã phải đối mặt với anh. Anh vẫn như thế, vẫn một nét đẹp trẻ trung ngời ngời dù đã bước sang tuổi ba mươi bảy. Vì sao đã bảy năm trôi qua mà cô vẫn không thể bôi bỏ được tình yêu dành cho anh? Biết là như thế chỉ là tự làm mình đau nhưng cô vẫn ngốc nghếch chấp nhận.
Nhìn thấy người đàn ông kia vừa rời đi thì mẹ mình lại khóc, Lâm Kỳ và Lâm An cũng nhè nhẹ bước ra đến trước mặt mẹ mình. Cậu bé nhẹ giọng hỏi.
”Chú ấy là ai? Sao mẹ lại khóc? Có phải chú ấy bắt nạt mẹ không?”
”Đúng thế, có phải chú ấy ức hiếp mẹ không? Con với anh sẽ xử lý chú ấy cho mẹ.”
Không hiểu sao khi ngước mắt lên nhìn thấy Lâm Kỳ và Lâm An, cô càng không kiềm chế được mà kéo hai đứa trẻ vào lòng ôm lấy mà khóc nức nở. Lâm Kỳ không hiểu vì sao mẹ lại như vậy, nhưng cậu bé biết mình cần phải làm chỗ dựa cho mẹ lúc này, nghĩ đến người đàn ông vừa rời khỏi bỗng sắc mặt cậu bé không vui. Dù chú ấy là ai thì một khi làm mẹ cậu khóc cũng đều là người không tốt. Mộ thị sao, bất kỳ ai dám làm tổn thương mẹ của cậu thì đều phải trả giá thôi.
Rời khỏi khách sạn của Lâm Nhạc, tâm trạng Mộ Thần tuột dốc nghiêm trọng. Vừa bước ra khỏi cửa anh đã lên xe phóng thật nhanh rời khỏi, bỏ lại Trình Dư đứng bơ vơ vì bị bỏ rơi. Chán nản cậu ta thầm than vãn.
”Chủ tịch anh như thế là không được rồi, tôi có lầm lỗi gì với anh đâu? Sao mỗi lần không vui anh đều bỏ mặc tôi thế!”
Tâm trạng không tốt, Mộ Thần lại tìm đến quán rượu uống giải sầu. Hầu như mỗi lần nghĩ đến cô anh đều tìm đến rượu. Bảy năm qua anh luôn dằn vặt bản thân rằng đã quá nghiêm khắc với cô đến nỗi cô không ở được mà bỏ nhà ra đi. Nhưng không, hôm nay anh đã chắc chắn được rằng vì cô yêu gã đàn ông kia mà không cần anh nữa.
Tám năm, thời gian tám năm sống chung một nhà anh luôn yêu thương cô chiều chuộng cô hết mực. Nhưng gã đàn ông kia từ đâu đến đã cướp cô đi một cách trắng trợn, hỏi làm sao anh không buồn cho được chứ!
”Nhạc Nhạc, cháu thật sự vì gã đàn ông kia mà không cần chú thật sao? Một tình yêu đơn phương thôi mà đã bảy năm trôi qua cháu vẫn không từ bỏ, sao cháu lại ngốc như vậy chứ!”
Trở về nhà ngã lưng lên chiếc giường quen thuộc, cơn say bao trùm tâm trí khiến Mộ Thần cảm giác vô cùng khó chịu. Dù là trong cơn say hay lúc tỉnh thì tâm trí anh lúc nào cũng nghĩ đến cô. Chợt những hình ảnh của đêm cuồng nhiệt của bảy năm trước lại hiện về trong đầu anh, nhưng không hiểu sao lần này người phụ nữ xuất hiện trong cơn hoang lạc kia lại là Lâm Nhạc.
Tiếng vang xin cùng những giọt nước mắt cô không ngừng rơi khi anh chiếm đoạt cô. Mộ Thần giật mình ngồi bật dậy trong sự bàng hoàng. Anh bước vội đến sofa rót vội cốc nước uống cạn sạch rồi lại thở mạnh, hình ảnh đó làm hơi men trong người anh cũng dần tan biến. Anh thầm nói.
”Sao lại là Nhạc Nhạc được! Mình điên rồi sao? Sao lại nhìn thấy Nhạc Nhạc trong đêm bảy năm trước chứ! Mình đúng là điên rồi.”
Cho rằng mình uống nhiều rượu nên nghĩ lung tung, anh bỏ qua giấc mơ hoang lạc ấy. Sáng hôm sau, Lâm Nhạc vừa đến công ty đã nhận được quyết định tới tổng công ty của Mộ thị để tiếp tục công việc thiết kế. Không cần hỏi cô cũng biết đây là ý của Mộ Thần, Lâm Nhạc cảm thấy khó chịu liền tìm đến tận văn phòng chủ tịch. Như biết trước Lâm Nhạc sẽ đến tìm mình, anh đã cho Trình Dư chờ cô ở đại sảnh rồi đưa thẳng với đến văn phòng. Vừa bước vào phòng Lâm Nhạc đã bước đến trước mặt anh khó chịu hỏi.
“Là ý của chú đúng không?”
“Cháu muốn hỏi chuyện gì?”
“Chú còn giả vờ sao? Có phải chú đã đưa ra quyết định yêu cầu cháu đến Mộ thị làm việc không?”
Mộ Thần ngừng việc đang làm dang dỡ ngước mắt nhìn Lâm Nhạc nói.
“Cháu nên biết MT là thuộc Mộ thị, việc cháu hợp tác thiết kế trang sức cho MT cũng chính là hợp tác với Mộ thị. Việc cháu làm việc ở đâu không đến lượt cháu chọn đâu.”
“Chú, cháu chỉ muốn tự lực bản thân lo cho mình một cuộc sống tốt, cháu không muốn bất cứ ai nhìn cháu bằng sự ngưỡng mộ vì cháu là cháu của chú. Vì vậy chú có thể để cháu làm việc ở MT như trước đây không?”
Mộ Thần đứng bật dậy từng bước tiến về phía cô, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận nhìn cô hỏi.
“Ý cháu là muốn cắt đứt quan hệ với chú đúng không?”
“Cháu không có ý đó, cháu chỉ...”
“Sẽ như ý cháu muốn. Từ hôm nay ở công ty chúng ta sẽ chẳng có quan hệ hay quen biết gì. Cháu cứ làm việc của cháu cho đến hết thời hạn hợp đồng, chú rất muốn xem nhà thiết kế Helen bản lĩnh thế nào.”
Nhìn thấy người đàn ông kia vừa rời đi thì mẹ mình lại khóc, Lâm Kỳ và Lâm An cũng nhè nhẹ bước ra đến trước mặt mẹ mình. Cậu bé nhẹ giọng hỏi.
”Chú ấy là ai? Sao mẹ lại khóc? Có phải chú ấy bắt nạt mẹ không?”
”Đúng thế, có phải chú ấy ức hiếp mẹ không? Con với anh sẽ xử lý chú ấy cho mẹ.”
Không hiểu sao khi ngước mắt lên nhìn thấy Lâm Kỳ và Lâm An, cô càng không kiềm chế được mà kéo hai đứa trẻ vào lòng ôm lấy mà khóc nức nở. Lâm Kỳ không hiểu vì sao mẹ lại như vậy, nhưng cậu bé biết mình cần phải làm chỗ dựa cho mẹ lúc này, nghĩ đến người đàn ông vừa rời khỏi bỗng sắc mặt cậu bé không vui. Dù chú ấy là ai thì một khi làm mẹ cậu khóc cũng đều là người không tốt. Mộ thị sao, bất kỳ ai dám làm tổn thương mẹ của cậu thì đều phải trả giá thôi.
Rời khỏi khách sạn của Lâm Nhạc, tâm trạng Mộ Thần tuột dốc nghiêm trọng. Vừa bước ra khỏi cửa anh đã lên xe phóng thật nhanh rời khỏi, bỏ lại Trình Dư đứng bơ vơ vì bị bỏ rơi. Chán nản cậu ta thầm than vãn.
”Chủ tịch anh như thế là không được rồi, tôi có lầm lỗi gì với anh đâu? Sao mỗi lần không vui anh đều bỏ mặc tôi thế!”
Tâm trạng không tốt, Mộ Thần lại tìm đến quán rượu uống giải sầu. Hầu như mỗi lần nghĩ đến cô anh đều tìm đến rượu. Bảy năm qua anh luôn dằn vặt bản thân rằng đã quá nghiêm khắc với cô đến nỗi cô không ở được mà bỏ nhà ra đi. Nhưng không, hôm nay anh đã chắc chắn được rằng vì cô yêu gã đàn ông kia mà không cần anh nữa.
Tám năm, thời gian tám năm sống chung một nhà anh luôn yêu thương cô chiều chuộng cô hết mực. Nhưng gã đàn ông kia từ đâu đến đã cướp cô đi một cách trắng trợn, hỏi làm sao anh không buồn cho được chứ!
”Nhạc Nhạc, cháu thật sự vì gã đàn ông kia mà không cần chú thật sao? Một tình yêu đơn phương thôi mà đã bảy năm trôi qua cháu vẫn không từ bỏ, sao cháu lại ngốc như vậy chứ!”
Trở về nhà ngã lưng lên chiếc giường quen thuộc, cơn say bao trùm tâm trí khiến Mộ Thần cảm giác vô cùng khó chịu. Dù là trong cơn say hay lúc tỉnh thì tâm trí anh lúc nào cũng nghĩ đến cô. Chợt những hình ảnh của đêm cuồng nhiệt của bảy năm trước lại hiện về trong đầu anh, nhưng không hiểu sao lần này người phụ nữ xuất hiện trong cơn hoang lạc kia lại là Lâm Nhạc.
Tiếng vang xin cùng những giọt nước mắt cô không ngừng rơi khi anh chiếm đoạt cô. Mộ Thần giật mình ngồi bật dậy trong sự bàng hoàng. Anh bước vội đến sofa rót vội cốc nước uống cạn sạch rồi lại thở mạnh, hình ảnh đó làm hơi men trong người anh cũng dần tan biến. Anh thầm nói.
”Sao lại là Nhạc Nhạc được! Mình điên rồi sao? Sao lại nhìn thấy Nhạc Nhạc trong đêm bảy năm trước chứ! Mình đúng là điên rồi.”
Cho rằng mình uống nhiều rượu nên nghĩ lung tung, anh bỏ qua giấc mơ hoang lạc ấy. Sáng hôm sau, Lâm Nhạc vừa đến công ty đã nhận được quyết định tới tổng công ty của Mộ thị để tiếp tục công việc thiết kế. Không cần hỏi cô cũng biết đây là ý của Mộ Thần, Lâm Nhạc cảm thấy khó chịu liền tìm đến tận văn phòng chủ tịch. Như biết trước Lâm Nhạc sẽ đến tìm mình, anh đã cho Trình Dư chờ cô ở đại sảnh rồi đưa thẳng với đến văn phòng. Vừa bước vào phòng Lâm Nhạc đã bước đến trước mặt anh khó chịu hỏi.
“Là ý của chú đúng không?”
“Cháu muốn hỏi chuyện gì?”
“Chú còn giả vờ sao? Có phải chú đã đưa ra quyết định yêu cầu cháu đến Mộ thị làm việc không?”
Mộ Thần ngừng việc đang làm dang dỡ ngước mắt nhìn Lâm Nhạc nói.
“Cháu nên biết MT là thuộc Mộ thị, việc cháu hợp tác thiết kế trang sức cho MT cũng chính là hợp tác với Mộ thị. Việc cháu làm việc ở đâu không đến lượt cháu chọn đâu.”
“Chú, cháu chỉ muốn tự lực bản thân lo cho mình một cuộc sống tốt, cháu không muốn bất cứ ai nhìn cháu bằng sự ngưỡng mộ vì cháu là cháu của chú. Vì vậy chú có thể để cháu làm việc ở MT như trước đây không?”
Mộ Thần đứng bật dậy từng bước tiến về phía cô, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận nhìn cô hỏi.
“Ý cháu là muốn cắt đứt quan hệ với chú đúng không?”
“Cháu không có ý đó, cháu chỉ...”
“Sẽ như ý cháu muốn. Từ hôm nay ở công ty chúng ta sẽ chẳng có quan hệ hay quen biết gì. Cháu cứ làm việc của cháu cho đến hết thời hạn hợp đồng, chú rất muốn xem nhà thiết kế Helen bản lĩnh thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.