Chương 23
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
Tim, có thể có bệnh sao?
Đường Liên mở to mắt, kinh ngạc..
“Đường cô nương, khi con người ta có bệnh thì sẽ mơ hồi, sẽ làm ra những chuyện bình thường chẳng bao giờ làm ra. Thế nên không cần phải tự trách. Cô muốn nịnh nọt hắn, nghe lời hắn, nhưng có lúc cô nương nghĩ lại những chuyện này lại cảm thấy những tình cảm đó mình dành cho hắn không thể nói được cùng ai, rất nhục nhã, đúng không?”
Đường Liên hít khí, cô nương này nói chuyện như thể nhìn thấu tâm can cô.
“Đường Liên cô nương, cô nhìn ta đi, đúng, nhìn ta. Cô nghĩ lại xem, nghĩ kỹ lại, cô yêu hắn sao? Yêu cái kẻ bắt giữ cô nhưng không giết cô. Hay là cái kẻ đã cầm tù mà cho cô ăn uống chứ không để cô chết đói? Đây không phải là câu hỏi của ta, là cái cô nên hỏi chính mình. Cô không cần trả lời. Trong lòng cô nương tự có đáp án là được. Cô yêu cái gì ở hắn?”
Đường Liên ngẩn ra, không tự chủ được nghĩ đi nghĩ lại lời Tô Tiểu Bồi nói, nàng thích cái gì ở hắn chứ? Nàng thích ….. nàng cũng không biết nữa? Nhưng nàng không còn cách nào khác? Sinh mệnh của nàng và hắn gắn bó với nhau.
“Cô nương thấy sinh mệnh của mình và hắn gắn liền với nhau, nên cô nhất định phải nghe theo hắn, đúng không?”
Tim Đường Liên thình thịch đập, cô nương này biết thuật đọc tâm sao? Cô nương ấy biết mình đang nghĩ gì sao? Vậy nàng ta đã gặp hắn? Liệu có biết hắn đang nghĩ gì? Nàng ấy nhận ra hắn sao?
“Ta đã gặp hắn, cũng đã nhận ra, nhưng ta nói với đại nhân rồi, hy vọng có một cơ hội cho cô nương. Dù sao cô nương cũng là người cần phải sống tiếp ở nơi này.”
Đường Liên nhịn không được cắn cắn môi, nàng còn cần sống tiếp ở đây mà? Sống thế nào được đây? Qua trận ồn ào này nàng càng không thể cứ ngẩn ngơ như vậy qua ngày nữa.
“Là hắn thả cô nương về dung không? Hắn nói một lý do có thể tác động đến cô, muốn cô giúp hắn tìm đối tượng tiếp theo. Cô nương đồng ý, cô vội vàng lấy lòng hắn, muốn chứng minh lòng trung thành với hắn. Nhưng khi quay về cô không biết làm sao để tìm được đối tượng phù hợp, tuy hắn đã nói cho cô nương phải làm sao mới an toàn, thế nào mới không để lại vết tích, hai người sẽ gặp nhau thế nào, trao đổi tin tức ra sao, mỗi thứ hắn đều đã nghĩ rất kỹ. Hắn thậm chí còn dạy cô nương cách đối phó với câu hỏi của gia đình và quan phủ, khiến cô đổ tội cho việc mất trí nhớ. Mọi việc đều thuận lợi, nhưng do cô nương chần chừ không xác định lúc tiêu, Vốn đó sẽ là một cô nương quen biết, có học thức không cao sẽ an toàn nhất, nhưng cô không nhẫn tâm; không quen biết cô nương lại không dám tiếp cận.”
Tô Tiểu Bồi nói đến đây bèn ngừng lại, nhìn Đường Liên.
Đường Liên run lên, cuối cùng bưng mặt khóc, nàng thấy đau đớn khổ sở bi ai và nhục nhã làm sao! Nàng ấy đều biết sao? Làm sao mà biết được
“Nhưng cô không có cách nào nói cho hắn, cô sợ hắn, nên mới nghĩ đến ta. Là người bên ngoài tới, không nơi nương tựa, chỉ có một thân một mình, không nhớ gì hết, cho dù có mất tích cũng chẳng có ai quan tâm”
Đường Liên cúi thấp đầu xuống, nàng đúng là đã nghĩ như vậy
“Nhưng lòng tốt của cô nương đã không cho phép cô làm thế. Đường cô nương, ta rất vui vì cô đã tới tìm ta, ta biết cô nói dối, cô còn nhớ nhưng lại nói mình chẳng còn nhớ gì. Đường cô nương, cô không cần nghi ngờ, ta không lừa cô đâu, ta khẳng định cô không hề mất trí nhớ. Cô nương có biết khi ngươi ta mất trí nhớ sẽ có vài biểu cảm, những biểu cảm này rất khó để khống chế. Hôm đó chúng ta tâm sự mấy câu, cô nương nói về chuyện nhà và chuyện gặp Nhiễm tráng sĩ có biểu cảm hoàn toàn khác với khi cô nương nói không nhớ chuyện bị sơn tặc bắt giữ. Xem này, có phải giờ cô nương đang nhớ lại khi đó chúng ta đã nói những chuyện gì không?”
Đường Liên bị dọa sợ, nàng thực sự đang nghĩ lại xem khi ấy hai người đã nói những gì?
“Khi nói sự thật hoặc những lời được bịa ra, con người sẽ có biểu cảm khác nhau.. Đường cô nương, khi đó ta thấy lời cô nói đầy do dự và bất an, ta dã cho rằng cô nương vì chuyện khác, nhưng giờ ta đã biết là vì sao. Cô nương không muốn giao ta cho hắn, không kể có bị ai phát hiện, không kể kết quả ra sao thì cô nương cũng không muốn tiếp tay cho cái ác. Nhưng hắn cứ thúc giục cô, cô nương lại kể chuyện của ta cho hắn, cô nói sẽ xem xét thêm. Nhưng cô nương cũng biết khi hắn đã biết chuyện, ta sẽ gặp nguy hiểm, cô còn đang đo dự xem có nên cảnh báo trước cho ta hay không?”
Đường Liên cười khổ, giờ chuyện đã xảy ra, cho dù trước đây nàng đã nghĩ gì cũng đâu còn quan trọng nữa.
“Đường cô nương, cô xem, con người coi trọng lễ nghĩa, không nên tranh cãi nhiều làm gì. Tuy trái tim của cô có bệnh nhưng vẫn còn biết đạo lý đúng sai, biết cái gì là phải trái.”
Cô nương ấy không trách nàng ư?
Đường Liên quá xấu hổ, cuối cùng không nhịn được nữa nói “ Nhưng ta thật sự đã từng có ý định đó. Cô nương nói đúng, đều nói đúng cả. Hắn nói ta phải tìm một cô nương khác, đây là cách duy nhất để phá vỡ mệnh số của hắn. Mệnh của hắn rất khổ, gia đình tan nát chẳng còn ai, hắn không còn điểm tựa nào để sống tiếp, cho dù cố gắng thể nào cũng không khá lên được. Cuối cùng có một ngày bên tai hắn xuất hiện một thanh âm, nói với hắn rằng hắn bị tà ma ám, cần phải dùng mạng của nữ tử để đuổi tà, nên mới không đành lòng làm thế. Hắn…vốn cũng định dùng ta để trừ tà, nhưng hắn…. hắn nói hắn thích ta, hắn không nỡ, hắn thật lòng với ta… nhưng hắn đã lâu không trừ tà rồi, vậy mệnh hắn sẽ không còn lâu dài nữa…ta ….ta không hề biết hắn sẽ ra tay nhanh như vậy, ta vốn muốn kéo dài thêm thời gian….”
“Cái này không trách cô được, Đường cô nương. Nếu là ta, ta cũng sẽ tin hắn”
Đường Liên chớp chớp mắt, lau nước mắt, “Thật sao?”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, cười cười với cô ấy.
Đường Liên nhìn chằm chằm cô, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Bồi nhìn cô ấy dần dần thả lỏng, biết mình đã sắp thành công “ Nếu ta là cô nương”- cái giả thiết này thật không tưởng, bởi cô đâu thể là cô ấy, chỉ là “nếu như”, thì mọi chuyện đã không như vậy. Đây chỉ là chiêu nói dối để có được sự đồng cảm của người khác mà thôi.
Tô Tiểu Bồi lại nói tiếp “Đường cô nương, cô có thể hỏi lại mình, cô thích hắn chứ?”
Đường Liên hít hít mũi, thở sâu vài hơi, cảm thấy đã bình tĩnh hơn.
Tô Tiểu Bồi yên tĩnh một lát, nói “Cảm giác thích và ỷ lại đó không nhanh như vậy liền mất đi đâu,nhưng cô nhất định có thể làm được, cô rất dũng cảm. Đường cô nương, cô rất dũng cảm, cô cần biết, những chuyện đã xảy ra đều sẽ trở thành hồi ức của cô, chỉ là một đoạn ký ức, không có khả năng làm thương tổn đến cô.”
“Chỉ là hồi ức thôi sao?”
“Đúng, nó đã qua rồi, chỉ là một đoạn hồi ức”
Đường Liên không nói gì, chỉ không nhịn được thầm nhắc đi nhắc lại lời đó.
Tô Tiểu Bồi không làm phiền cô ấy, chỉ nhìn biểu cảm của Đường Liên và đợi.
Hương quan và Lưu Hướng bên ngoài nghe thấy những lời của Tô Tiểu Bồi đã cậy được miệng của Đường Liên thì vô cùng kích động, bèn im lặng hẳn lại. Hai người này đang lo lắng, Tô cô nương sao không nhân lúc sắt còn nóng, muốn nói thế nào thì nói như vậy đi, bỏ qua cơ hội này rồi thì biết làm thế nào? Nếu không phải Nhiễm Phi Trạch kéo lại thì hai người đó đã hò nhau xông vào.
Lúc này Tô Tiểu Bồi nói: Đường cô nương, giờ cô nương đã thấy khá hơn chưa?
Đường Liên gật gật đầu.
Tô Tiểu Bồi nói tiếp “Đường cô nương, ta và cô nương tuy chỉ là thân nữ tử, đàn bà con gái nhưng ta biết phân biệt thị phi, biết sai biết đúng. Đó là tại sao cô bệnh rồi, bị hắn mê hoặc nhưng cũng không giúp hắn làm việc ác. Giờ việc đến nước này, cô đã làm rất tốt. Nơi này nếu không nhờ cô nương, làm sao có thể bình an yên ổn được. Đường cô nương, ta và cô nương đều biết người bán hàng kia là ai, cô chỉ cần chỉ ra hắn, có thể bảo vệ được bao nhiêu cô nương sống sót đây? Ta và Nhiễm Phi Trạch sẽ cùng làm chứng với cô nương, cô nương cứ giả như đồng ý với yêu cầu của tên sơn tặc kia cho hắn thoát thân, rồi hai chúng ta phối hợp mới có thể bắt được tên tặc tử kia. Đường cô nương, cô nương sẽ là anh hung của trấn này.”
Đường Liên ngẩn ra, hương quan nghe thế cũng ngẩn ra, chuyện gì thế này? Sao lại có thể như thế, đồng phạm biến thành anh hùng sao?
Lưu Hướng vỗ vai hương quan, Nhiễm Phi Trạch cũng nhìn về phía ông ta. Hương quan nghiến nghiến răng. Đường Liên là một cô nương đáng thương, tuy suýt chút nữa bước vào con đường sai trái, nhưng cô nương nhà người ta không làm sao, cũng không chủ động cáo quan nên ông cũng không tiện nói gì. Quan trọng nhất bây giờ là bắt tên ác tặc kia định tội, không cho hắn thoát mới là việc nên làm.
Để đổi lấy sự phối hợp của Đường Liên, khiến cô nương ấy chỉ điểm tên sơn tặc kia cũng không phải là chuyện gì không tốt.
Hương quan nghĩ nhanh, gật gật đầu.
Bên trong Tô Tiểu Bồi còn đang nói chuyện với Đường Liên, Nhiễm Phi Trạch nghe thế không nhịn được cười. Cô nương này cũng thật lời hại, đầu tiên bịa ra một câu chuyện, lừa cho người ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chuyện lại có căn có cớ rõ ràng, thật như thể đã từng trải qua vậy. Tiếp đến lại nói ta biết cô nương nói dối, cô không cần lại gian dối làm gì, nói điều gì ta cũng đều biết hết. Dọa nạt người ta rồi lại thể hiện ý tốt. Ta không trách cô nương, nếu là ta ta cũng sẽ làm như vậy, nên làm sao ta có thể trách cô nương được Ta không những không trách cô, còn có thể giúp đỡ cô. Cô nương không phải không có cách nào sống tiếp ở đây sao? Cô nương sợ chỉ điểm tên kia thì cũng bị ghép vào tội đồng phạm à? Ta đều đã nghĩ hết cho cô rồi, cô không phải tiếp tay cho hung thủ, mà là anh hùng. Người người đều nên cảm kích cô, con đường giúp đỡ cô ta đã dọn sẵn ra đây rồi, cô chỉ cần cứ thế đi theo, còn lo danh tiếng cô nương không tốt sao?
Thủ đoạn này đừng nói một cô nương yếu đuối mà chỉ e những nam tử hán chữ nghĩa đầy mình cũng bị xỏ mũi dắt đi thôi.
Qủa nhiên, sau đó Đường Liên liên tiếp nhượng bộ, bị Tô Tiểu Bồi đánh bại, trả lời hết mọi việc. Những chuyện bị nhốt ở nơi nào trên núi, tên sơn tặc nói với cô thế nào, lại thả cô ra làm sao, định lợi dụng cô để làm việc gì….. đều nói ra hết sạch.
Quá trình này cũng không có gì thoải mái, Tô Tiểu Bồi nói từng chút một, từ từ đến, cũng tốn hết một buổi.
Đám đông ngoài nha môn đã không thể kiểm soát được nữa, quan nha đều đã không thể làm gì được nữa. Hương quan nghe lời nói bên trong phòng cũng xem như đã nắm được khá nhiều nên mới ra ngoài thuyết phục dân chúng. Nói Đường Liên được dẫn về vì cô nương ấy đã chỉ điểm ra nghi phạm, chứ không phải là đồng đảng như bị đồn đại. Những người thân của Đường Liên đang kêu gào quan nha soi xét thẩm tra lại cũng bị mắng cho một trận.
Lòng người đã yên, hương quan cũng nói chuyện này không dễ dàng gì với gia đình Đường Liên, chỉ điểm tội phạm rất quan trọng, mọi người đừng làm ồn ào, hãy yên tĩnh đợi chờ…
Hương quan đã nói vậy, nhiều người im lặng trở lại. Mọi người lại quay sang nói chuyện liệu Đường Liên có chỉ điểm thành công tội phạm không? Rồi lát sau lại lo cô nương ấy liệu có sợ quá mà không dám làm không? Nói tiếp chuyện này cũng thật mất thể diện, một cô nương làm sao làm được Có người còn bảo Đường Liên không phải người tốt, nhất định sẽ còn hại người. Mọi người xôn xao bàn tán, cuối cùng quay sang cổ vũ người nhà Đường Liên đang đứng đợi ngoài nha môn.
Mọi người đều cho rằng, sau này trấn Thạch Đầu có còn yên ổn không, dường như phải dựa vào Đường Liên.
Ở hậu biện, Tô Tiểu Bồi đã nói xong chuyện với Đường Liên. Cô đi ra ngoài, nhìn những người đang đợi bên ngoài, Nhiễm Phi Trạch, Lưu Hướng, Hương quan. Không đợi cô mở lời thì hương quan đã vội vàng “ Cô nương yên tâm, những điều cô nương với Đường cô nương nơi chỉ có ba chúng ta nghe thấy”
Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hướng đều là người ngoài, không liên quan gì. Hay nói cách khác, chuyện Đường Liên cả trân Thạch Đầu này có mình hương quan biết.
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu.
Hương quan nói “Chỉ cần Đường cô nương chỉ ra hung thủ thì những chuyện khác ta sẽ không tính toán.”
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, thấy anh ta gật đầu .
Hương quan thấy hơi phiền, tuy ông là quan nhỏ, nhưng trấn này là do ông quản, cô nương này không tin ông, còn phải nhờ người khác xác nhận sao?
Tô Tiểu Bồi mở cửa, nói với hương quan ”Đại nhân nói chuyện với Đường cô nương đi.”
Hương quan vươn vai, gật đầu, vào phòng.
Hương quan nói chuyện bên ngoài với Đường Liên, ông thầm muốn làm sạch danh tiếng cho gia đình Đường Liên, vị quan phụ mẫu như ông đây sẽ làm chứng cho cô nương ấy, chuyện này đã là quá mức rồi. Nói xong ông hỏi “Cô nương có đồng ý chỉ ra tội phạm không?
Đường Liên nhìn Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu.
Hương quan nhìn thấy cảnh này bèn trầm ngâm. Ông mới là chủ quản nơi này đấy nhé.
Đường Liên thở ra, nói “Ta đồng ý,người bán hàng rong đó đúng là tên sơn tặc. Cô nương trước đây chết trên núi cũng là do hắn giết”
Những chuyện sau đó có thể nói là “ai cũng đều vui vẻ cả.”
Tên tội phạm bị bắt, Đường Liên về nhà, còn cô tuy không được thưởng tiền nhưng lại lấy được từ chỗ hương quan giấy mực.
Cô vui vui mừng mừng không thèm tiền mà cầm mấy đồ văn phòng tứ bảo đó quay về phòng chứa củi. Tối hôm đó nằm bò trên giường viết bản nhật ký đầu tiên từ khi đến thế giới này.
Đường Liên mở to mắt, kinh ngạc..
“Đường cô nương, khi con người ta có bệnh thì sẽ mơ hồi, sẽ làm ra những chuyện bình thường chẳng bao giờ làm ra. Thế nên không cần phải tự trách. Cô muốn nịnh nọt hắn, nghe lời hắn, nhưng có lúc cô nương nghĩ lại những chuyện này lại cảm thấy những tình cảm đó mình dành cho hắn không thể nói được cùng ai, rất nhục nhã, đúng không?”
Đường Liên hít khí, cô nương này nói chuyện như thể nhìn thấu tâm can cô.
“Đường Liên cô nương, cô nhìn ta đi, đúng, nhìn ta. Cô nghĩ lại xem, nghĩ kỹ lại, cô yêu hắn sao? Yêu cái kẻ bắt giữ cô nhưng không giết cô. Hay là cái kẻ đã cầm tù mà cho cô ăn uống chứ không để cô chết đói? Đây không phải là câu hỏi của ta, là cái cô nên hỏi chính mình. Cô không cần trả lời. Trong lòng cô nương tự có đáp án là được. Cô yêu cái gì ở hắn?”
Đường Liên ngẩn ra, không tự chủ được nghĩ đi nghĩ lại lời Tô Tiểu Bồi nói, nàng thích cái gì ở hắn chứ? Nàng thích ….. nàng cũng không biết nữa? Nhưng nàng không còn cách nào khác? Sinh mệnh của nàng và hắn gắn bó với nhau.
“Cô nương thấy sinh mệnh của mình và hắn gắn liền với nhau, nên cô nhất định phải nghe theo hắn, đúng không?”
Tim Đường Liên thình thịch đập, cô nương này biết thuật đọc tâm sao? Cô nương ấy biết mình đang nghĩ gì sao? Vậy nàng ta đã gặp hắn? Liệu có biết hắn đang nghĩ gì? Nàng ấy nhận ra hắn sao?
“Ta đã gặp hắn, cũng đã nhận ra, nhưng ta nói với đại nhân rồi, hy vọng có một cơ hội cho cô nương. Dù sao cô nương cũng là người cần phải sống tiếp ở nơi này.”
Đường Liên nhịn không được cắn cắn môi, nàng còn cần sống tiếp ở đây mà? Sống thế nào được đây? Qua trận ồn ào này nàng càng không thể cứ ngẩn ngơ như vậy qua ngày nữa.
“Là hắn thả cô nương về dung không? Hắn nói một lý do có thể tác động đến cô, muốn cô giúp hắn tìm đối tượng tiếp theo. Cô nương đồng ý, cô vội vàng lấy lòng hắn, muốn chứng minh lòng trung thành với hắn. Nhưng khi quay về cô không biết làm sao để tìm được đối tượng phù hợp, tuy hắn đã nói cho cô nương phải làm sao mới an toàn, thế nào mới không để lại vết tích, hai người sẽ gặp nhau thế nào, trao đổi tin tức ra sao, mỗi thứ hắn đều đã nghĩ rất kỹ. Hắn thậm chí còn dạy cô nương cách đối phó với câu hỏi của gia đình và quan phủ, khiến cô đổ tội cho việc mất trí nhớ. Mọi việc đều thuận lợi, nhưng do cô nương chần chừ không xác định lúc tiêu, Vốn đó sẽ là một cô nương quen biết, có học thức không cao sẽ an toàn nhất, nhưng cô không nhẫn tâm; không quen biết cô nương lại không dám tiếp cận.”
Tô Tiểu Bồi nói đến đây bèn ngừng lại, nhìn Đường Liên.
Đường Liên run lên, cuối cùng bưng mặt khóc, nàng thấy đau đớn khổ sở bi ai và nhục nhã làm sao! Nàng ấy đều biết sao? Làm sao mà biết được
“Nhưng cô không có cách nào nói cho hắn, cô sợ hắn, nên mới nghĩ đến ta. Là người bên ngoài tới, không nơi nương tựa, chỉ có một thân một mình, không nhớ gì hết, cho dù có mất tích cũng chẳng có ai quan tâm”
Đường Liên cúi thấp đầu xuống, nàng đúng là đã nghĩ như vậy
“Nhưng lòng tốt của cô nương đã không cho phép cô làm thế. Đường cô nương, ta rất vui vì cô đã tới tìm ta, ta biết cô nói dối, cô còn nhớ nhưng lại nói mình chẳng còn nhớ gì. Đường cô nương, cô không cần nghi ngờ, ta không lừa cô đâu, ta khẳng định cô không hề mất trí nhớ. Cô nương có biết khi ngươi ta mất trí nhớ sẽ có vài biểu cảm, những biểu cảm này rất khó để khống chế. Hôm đó chúng ta tâm sự mấy câu, cô nương nói về chuyện nhà và chuyện gặp Nhiễm tráng sĩ có biểu cảm hoàn toàn khác với khi cô nương nói không nhớ chuyện bị sơn tặc bắt giữ. Xem này, có phải giờ cô nương đang nhớ lại khi đó chúng ta đã nói những chuyện gì không?”
Đường Liên bị dọa sợ, nàng thực sự đang nghĩ lại xem khi ấy hai người đã nói những gì?
“Khi nói sự thật hoặc những lời được bịa ra, con người sẽ có biểu cảm khác nhau.. Đường cô nương, khi đó ta thấy lời cô nói đầy do dự và bất an, ta dã cho rằng cô nương vì chuyện khác, nhưng giờ ta đã biết là vì sao. Cô nương không muốn giao ta cho hắn, không kể có bị ai phát hiện, không kể kết quả ra sao thì cô nương cũng không muốn tiếp tay cho cái ác. Nhưng hắn cứ thúc giục cô, cô nương lại kể chuyện của ta cho hắn, cô nói sẽ xem xét thêm. Nhưng cô nương cũng biết khi hắn đã biết chuyện, ta sẽ gặp nguy hiểm, cô còn đang đo dự xem có nên cảnh báo trước cho ta hay không?”
Đường Liên cười khổ, giờ chuyện đã xảy ra, cho dù trước đây nàng đã nghĩ gì cũng đâu còn quan trọng nữa.
“Đường cô nương, cô xem, con người coi trọng lễ nghĩa, không nên tranh cãi nhiều làm gì. Tuy trái tim của cô có bệnh nhưng vẫn còn biết đạo lý đúng sai, biết cái gì là phải trái.”
Cô nương ấy không trách nàng ư?
Đường Liên quá xấu hổ, cuối cùng không nhịn được nữa nói “ Nhưng ta thật sự đã từng có ý định đó. Cô nương nói đúng, đều nói đúng cả. Hắn nói ta phải tìm một cô nương khác, đây là cách duy nhất để phá vỡ mệnh số của hắn. Mệnh của hắn rất khổ, gia đình tan nát chẳng còn ai, hắn không còn điểm tựa nào để sống tiếp, cho dù cố gắng thể nào cũng không khá lên được. Cuối cùng có một ngày bên tai hắn xuất hiện một thanh âm, nói với hắn rằng hắn bị tà ma ám, cần phải dùng mạng của nữ tử để đuổi tà, nên mới không đành lòng làm thế. Hắn…vốn cũng định dùng ta để trừ tà, nhưng hắn…. hắn nói hắn thích ta, hắn không nỡ, hắn thật lòng với ta… nhưng hắn đã lâu không trừ tà rồi, vậy mệnh hắn sẽ không còn lâu dài nữa…ta ….ta không hề biết hắn sẽ ra tay nhanh như vậy, ta vốn muốn kéo dài thêm thời gian….”
“Cái này không trách cô được, Đường cô nương. Nếu là ta, ta cũng sẽ tin hắn”
Đường Liên chớp chớp mắt, lau nước mắt, “Thật sao?”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, cười cười với cô ấy.
Đường Liên nhìn chằm chằm cô, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Bồi nhìn cô ấy dần dần thả lỏng, biết mình đã sắp thành công “ Nếu ta là cô nương”- cái giả thiết này thật không tưởng, bởi cô đâu thể là cô ấy, chỉ là “nếu như”, thì mọi chuyện đã không như vậy. Đây chỉ là chiêu nói dối để có được sự đồng cảm của người khác mà thôi.
Tô Tiểu Bồi lại nói tiếp “Đường cô nương, cô có thể hỏi lại mình, cô thích hắn chứ?”
Đường Liên hít hít mũi, thở sâu vài hơi, cảm thấy đã bình tĩnh hơn.
Tô Tiểu Bồi yên tĩnh một lát, nói “Cảm giác thích và ỷ lại đó không nhanh như vậy liền mất đi đâu,nhưng cô nhất định có thể làm được, cô rất dũng cảm. Đường cô nương, cô rất dũng cảm, cô cần biết, những chuyện đã xảy ra đều sẽ trở thành hồi ức của cô, chỉ là một đoạn ký ức, không có khả năng làm thương tổn đến cô.”
“Chỉ là hồi ức thôi sao?”
“Đúng, nó đã qua rồi, chỉ là một đoạn hồi ức”
Đường Liên không nói gì, chỉ không nhịn được thầm nhắc đi nhắc lại lời đó.
Tô Tiểu Bồi không làm phiền cô ấy, chỉ nhìn biểu cảm của Đường Liên và đợi.
Hương quan và Lưu Hướng bên ngoài nghe thấy những lời của Tô Tiểu Bồi đã cậy được miệng của Đường Liên thì vô cùng kích động, bèn im lặng hẳn lại. Hai người này đang lo lắng, Tô cô nương sao không nhân lúc sắt còn nóng, muốn nói thế nào thì nói như vậy đi, bỏ qua cơ hội này rồi thì biết làm thế nào? Nếu không phải Nhiễm Phi Trạch kéo lại thì hai người đó đã hò nhau xông vào.
Lúc này Tô Tiểu Bồi nói: Đường cô nương, giờ cô nương đã thấy khá hơn chưa?
Đường Liên gật gật đầu.
Tô Tiểu Bồi nói tiếp “Đường cô nương, ta và cô nương tuy chỉ là thân nữ tử, đàn bà con gái nhưng ta biết phân biệt thị phi, biết sai biết đúng. Đó là tại sao cô bệnh rồi, bị hắn mê hoặc nhưng cũng không giúp hắn làm việc ác. Giờ việc đến nước này, cô đã làm rất tốt. Nơi này nếu không nhờ cô nương, làm sao có thể bình an yên ổn được. Đường cô nương, ta và cô nương đều biết người bán hàng kia là ai, cô chỉ cần chỉ ra hắn, có thể bảo vệ được bao nhiêu cô nương sống sót đây? Ta và Nhiễm Phi Trạch sẽ cùng làm chứng với cô nương, cô nương cứ giả như đồng ý với yêu cầu của tên sơn tặc kia cho hắn thoát thân, rồi hai chúng ta phối hợp mới có thể bắt được tên tặc tử kia. Đường cô nương, cô nương sẽ là anh hung của trấn này.”
Đường Liên ngẩn ra, hương quan nghe thế cũng ngẩn ra, chuyện gì thế này? Sao lại có thể như thế, đồng phạm biến thành anh hùng sao?
Lưu Hướng vỗ vai hương quan, Nhiễm Phi Trạch cũng nhìn về phía ông ta. Hương quan nghiến nghiến răng. Đường Liên là một cô nương đáng thương, tuy suýt chút nữa bước vào con đường sai trái, nhưng cô nương nhà người ta không làm sao, cũng không chủ động cáo quan nên ông cũng không tiện nói gì. Quan trọng nhất bây giờ là bắt tên ác tặc kia định tội, không cho hắn thoát mới là việc nên làm.
Để đổi lấy sự phối hợp của Đường Liên, khiến cô nương ấy chỉ điểm tên sơn tặc kia cũng không phải là chuyện gì không tốt.
Hương quan nghĩ nhanh, gật gật đầu.
Bên trong Tô Tiểu Bồi còn đang nói chuyện với Đường Liên, Nhiễm Phi Trạch nghe thế không nhịn được cười. Cô nương này cũng thật lời hại, đầu tiên bịa ra một câu chuyện, lừa cho người ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chuyện lại có căn có cớ rõ ràng, thật như thể đã từng trải qua vậy. Tiếp đến lại nói ta biết cô nương nói dối, cô không cần lại gian dối làm gì, nói điều gì ta cũng đều biết hết. Dọa nạt người ta rồi lại thể hiện ý tốt. Ta không trách cô nương, nếu là ta ta cũng sẽ làm như vậy, nên làm sao ta có thể trách cô nương được Ta không những không trách cô, còn có thể giúp đỡ cô. Cô nương không phải không có cách nào sống tiếp ở đây sao? Cô nương sợ chỉ điểm tên kia thì cũng bị ghép vào tội đồng phạm à? Ta đều đã nghĩ hết cho cô rồi, cô không phải tiếp tay cho hung thủ, mà là anh hùng. Người người đều nên cảm kích cô, con đường giúp đỡ cô ta đã dọn sẵn ra đây rồi, cô chỉ cần cứ thế đi theo, còn lo danh tiếng cô nương không tốt sao?
Thủ đoạn này đừng nói một cô nương yếu đuối mà chỉ e những nam tử hán chữ nghĩa đầy mình cũng bị xỏ mũi dắt đi thôi.
Qủa nhiên, sau đó Đường Liên liên tiếp nhượng bộ, bị Tô Tiểu Bồi đánh bại, trả lời hết mọi việc. Những chuyện bị nhốt ở nơi nào trên núi, tên sơn tặc nói với cô thế nào, lại thả cô ra làm sao, định lợi dụng cô để làm việc gì….. đều nói ra hết sạch.
Quá trình này cũng không có gì thoải mái, Tô Tiểu Bồi nói từng chút một, từ từ đến, cũng tốn hết một buổi.
Đám đông ngoài nha môn đã không thể kiểm soát được nữa, quan nha đều đã không thể làm gì được nữa. Hương quan nghe lời nói bên trong phòng cũng xem như đã nắm được khá nhiều nên mới ra ngoài thuyết phục dân chúng. Nói Đường Liên được dẫn về vì cô nương ấy đã chỉ điểm ra nghi phạm, chứ không phải là đồng đảng như bị đồn đại. Những người thân của Đường Liên đang kêu gào quan nha soi xét thẩm tra lại cũng bị mắng cho một trận.
Lòng người đã yên, hương quan cũng nói chuyện này không dễ dàng gì với gia đình Đường Liên, chỉ điểm tội phạm rất quan trọng, mọi người đừng làm ồn ào, hãy yên tĩnh đợi chờ…
Hương quan đã nói vậy, nhiều người im lặng trở lại. Mọi người lại quay sang nói chuyện liệu Đường Liên có chỉ điểm thành công tội phạm không? Rồi lát sau lại lo cô nương ấy liệu có sợ quá mà không dám làm không? Nói tiếp chuyện này cũng thật mất thể diện, một cô nương làm sao làm được Có người còn bảo Đường Liên không phải người tốt, nhất định sẽ còn hại người. Mọi người xôn xao bàn tán, cuối cùng quay sang cổ vũ người nhà Đường Liên đang đứng đợi ngoài nha môn.
Mọi người đều cho rằng, sau này trấn Thạch Đầu có còn yên ổn không, dường như phải dựa vào Đường Liên.
Ở hậu biện, Tô Tiểu Bồi đã nói xong chuyện với Đường Liên. Cô đi ra ngoài, nhìn những người đang đợi bên ngoài, Nhiễm Phi Trạch, Lưu Hướng, Hương quan. Không đợi cô mở lời thì hương quan đã vội vàng “ Cô nương yên tâm, những điều cô nương với Đường cô nương nơi chỉ có ba chúng ta nghe thấy”
Nhiễm Phi Trạch và Lưu Hướng đều là người ngoài, không liên quan gì. Hay nói cách khác, chuyện Đường Liên cả trân Thạch Đầu này có mình hương quan biết.
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu.
Hương quan nói “Chỉ cần Đường cô nương chỉ ra hung thủ thì những chuyện khác ta sẽ không tính toán.”
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, thấy anh ta gật đầu .
Hương quan thấy hơi phiền, tuy ông là quan nhỏ, nhưng trấn này là do ông quản, cô nương này không tin ông, còn phải nhờ người khác xác nhận sao?
Tô Tiểu Bồi mở cửa, nói với hương quan ”Đại nhân nói chuyện với Đường cô nương đi.”
Hương quan vươn vai, gật đầu, vào phòng.
Hương quan nói chuyện bên ngoài với Đường Liên, ông thầm muốn làm sạch danh tiếng cho gia đình Đường Liên, vị quan phụ mẫu như ông đây sẽ làm chứng cho cô nương ấy, chuyện này đã là quá mức rồi. Nói xong ông hỏi “Cô nương có đồng ý chỉ ra tội phạm không?
Đường Liên nhìn Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu.
Hương quan nhìn thấy cảnh này bèn trầm ngâm. Ông mới là chủ quản nơi này đấy nhé.
Đường Liên thở ra, nói “Ta đồng ý,người bán hàng rong đó đúng là tên sơn tặc. Cô nương trước đây chết trên núi cũng là do hắn giết”
Những chuyện sau đó có thể nói là “ai cũng đều vui vẻ cả.”
Tên tội phạm bị bắt, Đường Liên về nhà, còn cô tuy không được thưởng tiền nhưng lại lấy được từ chỗ hương quan giấy mực.
Cô vui vui mừng mừng không thèm tiền mà cầm mấy đồ văn phòng tứ bảo đó quay về phòng chứa củi. Tối hôm đó nằm bò trên giường viết bản nhật ký đầu tiên từ khi đến thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.