Chương 24
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
Trang nhật ký đầu
tiên của Tô Tiểu Bồi về thế giới này liên quan đến Đường Liên. Cô ghi
lại hết bệnh trạng cùng những lời nói của Đường Liên lại, rồi viết thêm
cả những phân tích chẩn đoán của mình vào nữa.
Tô Tiểu Bồi định khi tên sơn tặc La Bình chưa bị bắt giải thì đến nói chuyện cùng hắn. Tâm lý của tội phạm loại này, cô rất muốn tìm hiểu.
Tô Tiểu Bồi nhận thấy La Bình là một người rất giảo hoạt và tàn ác, rất giỏi lợi dụng lòng tốt của người khác. Từ quá trình hắn không chế Đường Liên mà thấy, hắn rất tự tin, cũng giỏi dùng thủ đoạn. Có thể dạy Đường Liên vờ như mất trí để tránh sự truy hỏi của quan binh và người thân cũng đủ để khiến Tô Tiểu Bồi công nhận hắn thật sự thông minh.
Nhiễm Phi Trạch và hương quan đều chưa từng nghe qua chuyện mất trí nhớ này, hoặc là quên hẳn, hoặc là nhớ tất cả, lại còn có cả mất trí nhớ một phần sao? Mọi người đều thấy rất kỳ lạ, nhưng không nói được vấn đề nằm ở đâu. Mà Đường Liên lại là người bị hại, mọi người sao có thể nghĩ là cô nương ấy lại đi nói dối hại người. Hơn nữa một tên sơn tặc có thể nghĩ ra được những chiêu như thế cũng là vượt khỏi dự liệu của mọi người.
Đường Liên còn nói với Tô Tiểu Bồi rằng,t rước khi La Bình thả cô xuống núi đã nói với cô rằng nếu có người thấy được hai bọn họ ở bên nhau thì phải làm sao, phải đáp lại câu hỏi của quan phủ như thế nào. Hai người họ còn luyện tập rất nhiều lần. Tô Tiểu Bồi thấy tên tội phạm này rất có kế hoạch, cũng rất hiểu khống chế tâm lý người khác. Thế nên Tô Tiểu Bồi muốn nói chuyện cùng hắn, xem hắn là người như thế nào.
Nguyệt Lão từng nói Trình Giang Dực cách cô không xa sao. Những người cô gặp nếu không phải hắn thì cũng là người có thể dẫn cô đến gặp hắn sao. Giờ đây Nhiễm Phi Trạch và Đường Liên đưa cô đến gặp La Bình, vậy La Bình liệu có đưa cô đến gặp Trình Giang Dực không?
Tô Tiểu Bồi muốn viết chúng lại để ghi nhớ, nhưng công việc này có chút khó khăn.
Cô không biết viết bút lông.
Khi còn học tiểu học, Tô Tiểu Bồi cũng đã từng qua loa học viết thư pháp. Nhưng cái kiểu lớp năng khiếu ấy chỉ còn lưu lại trong trí nhớ Tô Tiểu Bồi cách cầm bút mà thôi. Quen dùng bàn phím máy tính ghi chép đã bao năm rồi, giờ chỉ ngoài việc phải ký giấy tờ gì đó thì dường như chẳng có việc gì cần phải dùng đến bút nên chữ cô khá xấu, càng đừng nói đến chữ viết bằng bút lông.
Tờ thứ nhất, nhìn đến là thảm.
Cô nhìn cái hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, thật đến tan nát tim gan vì chúng. Ai đã viết mấy cái chữ xấu xí này thế? Xấu không nói làm gì, lại còn to nữa. Bởi không quen dùng bút nên nét viết quá thô, chữ to kinh khủng
Thế này phí giấy quá, lại còn chậm nữa.
Cô nhìn nhìn cái người đang gọt gọt cành liễu, Nhiễm Phi Trạch. Tên này ra ngoài gánh nước, quay về thấy cô đang viết chữ liền quay đi luôn, chẳng lẽ đàn bà con gái viết chữ đáng sợ thế cơ à?
Haizzz, Tô Tiểu Bồi quay lại nhìn chữ mình viết, không những viết chậm mà còn dễ bị nhìn thấy nữa.
Thế này không được rồi. Mấy thứ ghi lại này đều là chuyện riêng tư, cần phải bí mật. Nhưng cô viết như thế này thì giấu nổi ai.
Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, thử vài chữ lên trên trang giấy hỏng kia, hài lòng, quyết định viết hẳn bằng tiếng anh.
Vừa giữ bí mật tốt, nhìn không xấu như chữ Hán mà còn viết được nhanh.
Tô Tiểu Bồi vứt tờ giấy hỏng kia sang một bên, lấy tờ mới viết lại từ đầu. Viết rồi viết, cuối cùng cũng quen tay, cô còn tìm được hẳn cách cầm bút rất thoải mái nữa, viết nhanh hơn hẳn. Tốc ký một hồi, ghi cũng được kha khá, quay đầu lại cô mới phát hiện đã khá tối. Bên ngoài đã chẳng còn người uống rượu nữa, Nhiễm Phi Trạch đã gọt xong cành cây, đang ngồi ngẩn ở ngoài cửa.
“Tráng sĩ?” Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng lưng lên, gọi anh ta.
“Cô nương xong việc rồi ư?” Nhiễm Phi Trạch quay đầu nhìn, thấy Tô Tiểu Bồi đứng lên bèn đi vào phòng.
“Ta thắp đèn làm tráng sĩ không ngủ được sao?” Tô Tiểu Bồi có ý xin lỗi “Ta không nghĩ đã muộn thế, ta xong rồi, tráng sĩ vào nghỉ đi.”
Nhiễm Phi Trạch đưa mấy đoạn cành liệu cắt gọt tử tế cho Tô Tiểu Bồi, cô vội vàng nhận lấy. Đây chính là bàn chải đánh răng của cô đấy. Nhiễm Phi Trạch còn giúp cô làm cái này, người đâu mà tốt thế.
Cô vui mừng nhận lấy, muốn cảm ơn,nhưng lại nghe thấy Nhiễm Phi Trạch khẽ hắng giọng nên ngẩng đầu. Nhiễm Phi Trạch đang có điều muốn nói.
“Tư thế của cô nương không hay lắm,ta không tiện nhìn. Người khác thấy cũng không phải chuyện tốt, lần sau cô nương đừng nên như vậy.”
Hả? Tô Tiểu Bồi ngẩn ngơ
Tư thế không hay lắm?
Cô đã làm gì? Không có ghế, đành bò trên giường viết viết thôi.
Đợi tí, bò à…
Mặt Tô Tiểu Bồi chợt đỏ bừng lên, ôi trời ơi, nằm bò thì làm sao. Nằm bò cũng là chuyện rất bình thường chính đáng ngây thơ không vấn đề gì mà.
Hóa ra anh ta cứ ngẩn ngơ ngoài cửa là vì nhìn tư thế cô không được nhã nhặn à?
“Tạ ơn tráng sĩ đã chỉ giáo.” Tô Tiểu Bồi nghiến răng nghiến lợi đáp lời. Không lẩn quẩn ở đây mãi được rồi, cô đi tìm “thuốc đánh răng”, sau đó cầm lấy cành cây đi ra ngoài đánh răng.
“Hừ, đồ háo sắc, háo….” Vừa đánh răng vừa nhổ bọt cô vừa nguyền rủa Nhiễm Phi Trạch.
Được rồi, anh ta cũng không nói sai, là có lòng tốt nhắc nhở cô đấy chứ, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn nhịn không nổi mắng mỏ “Đồ háo sắc, háo sắc”
Nếu không phải tại không có bàn sao cô phải nằm bò ra như thế chứ. Nằm thế cũng mệt lắm có biết không?
Tô Tiểu Bồi vừa nghĩ đến là lại đỏ mặt. Cô vốn ngay thẳng trong sạch, không thể để anh ta làm vặn vẹo đi được. Chẳng có việc gì lại nghĩ ngợi bậy bạ lung tung.
Đúng, không được nghĩ linh tinh, đều tại anh ta hết.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô ngậm cành cây chạy vọt vào trong phòng, nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đang tiện tay xem xét tờ giấy “đại thư pháp” cô đã vứt đi, trên miệng còn nở một nụ cười bí hiểm.
Tô Tiểu Bồi bước vội đến, cướp lấy tờ giấy từ tay anh ta.
Nhiễm Phi Trạch nghiêm chỉnh nói “Cô nương viết xong cần thu dọn gọn lại, lần sau chớ có như vậy nữa.”
Tô Tiểu Bồi đỏ mặt, suýt chút nữa thì làm rơi luôn cả cành cây đánh răng. Cô trầm mặc thu dọn mấy thứ bút mực lại , đặt ở góc phòng. Sau đó lại quay ra ngoài đánh răng tiếp.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại nói “ Cônương miệng ngậm cành cây thì đừng chạy lung tung như thế, sẽ không đoan chính lắm, nhìn rất thất lễ , cô nương lần sau chớ có như vậy nữa.”
Tô Tiểu Bồi lảo đảo, suýt chút thì làm rơi cả cành cây. Cái người này, cố ý làm cô nghẹn chết đúng không?
Tô Tiểu Bồi ôm mặt chạy đi đánh răng tiếp, không thèm quan tâm đến anh ta. Nhưng không biết có phải nghe nhầm hay không, cô như thể nghe thấy tiếng cười của Nhiễm Phi Trạch
Tô Tiểu Bồi quay lại thì Nhiễm PhiTrạch đã trải xong chỗ ngủ dưới đấy, cái túi khổng lồ của anh ta ngày nào cũng chắn ngang giường của Tiểu Bồi và chỗ nằm của Nhiễm Phi Trạch.
Tô Tiểu Bồi để đồ xuống, bước qua cái bao rồi ngồi lên giường.
Nhiễm Phi Trạch đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tô Tiểu Bồi tháo giày, cởi tất, chui vào trong chăn.
Sau đó nghe thấy tiếng gột rửa của Nhiễm Phi Trạch cô liền trùm chăn kín người, nhắm mắt định ngủ.
Qua một lúc, cô nghe thấy tiếng Nhiễm Phi Trạch quay lại, đóng cửa, bỏ đồ đạc xuống rồi cũng nằm lên tấm vải trải.
Căn phòng yên tĩnh lại, Tô Tiểu Bồi chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, chẳng bao lâu sau liền thấy buồn ngủ. Hôm qua ngủ ở nhà hương quan, giường khá dễ chịu nhưng cô lại thấy khó ngủ, cả đêm cứ trằn trọc lăn lộn trên giường, như thể không an tâm.
Chẳng bao lâu sau, cô ngủ say.
Tô Tiểu Bồi định khi tên sơn tặc La Bình chưa bị bắt giải thì đến nói chuyện cùng hắn. Tâm lý của tội phạm loại này, cô rất muốn tìm hiểu.
Tô Tiểu Bồi nhận thấy La Bình là một người rất giảo hoạt và tàn ác, rất giỏi lợi dụng lòng tốt của người khác. Từ quá trình hắn không chế Đường Liên mà thấy, hắn rất tự tin, cũng giỏi dùng thủ đoạn. Có thể dạy Đường Liên vờ như mất trí để tránh sự truy hỏi của quan binh và người thân cũng đủ để khiến Tô Tiểu Bồi công nhận hắn thật sự thông minh.
Nhiễm Phi Trạch và hương quan đều chưa từng nghe qua chuyện mất trí nhớ này, hoặc là quên hẳn, hoặc là nhớ tất cả, lại còn có cả mất trí nhớ một phần sao? Mọi người đều thấy rất kỳ lạ, nhưng không nói được vấn đề nằm ở đâu. Mà Đường Liên lại là người bị hại, mọi người sao có thể nghĩ là cô nương ấy lại đi nói dối hại người. Hơn nữa một tên sơn tặc có thể nghĩ ra được những chiêu như thế cũng là vượt khỏi dự liệu của mọi người.
Đường Liên còn nói với Tô Tiểu Bồi rằng,t rước khi La Bình thả cô xuống núi đã nói với cô rằng nếu có người thấy được hai bọn họ ở bên nhau thì phải làm sao, phải đáp lại câu hỏi của quan phủ như thế nào. Hai người họ còn luyện tập rất nhiều lần. Tô Tiểu Bồi thấy tên tội phạm này rất có kế hoạch, cũng rất hiểu khống chế tâm lý người khác. Thế nên Tô Tiểu Bồi muốn nói chuyện cùng hắn, xem hắn là người như thế nào.
Nguyệt Lão từng nói Trình Giang Dực cách cô không xa sao. Những người cô gặp nếu không phải hắn thì cũng là người có thể dẫn cô đến gặp hắn sao. Giờ đây Nhiễm Phi Trạch và Đường Liên đưa cô đến gặp La Bình, vậy La Bình liệu có đưa cô đến gặp Trình Giang Dực không?
Tô Tiểu Bồi muốn viết chúng lại để ghi nhớ, nhưng công việc này có chút khó khăn.
Cô không biết viết bút lông.
Khi còn học tiểu học, Tô Tiểu Bồi cũng đã từng qua loa học viết thư pháp. Nhưng cái kiểu lớp năng khiếu ấy chỉ còn lưu lại trong trí nhớ Tô Tiểu Bồi cách cầm bút mà thôi. Quen dùng bàn phím máy tính ghi chép đã bao năm rồi, giờ chỉ ngoài việc phải ký giấy tờ gì đó thì dường như chẳng có việc gì cần phải dùng đến bút nên chữ cô khá xấu, càng đừng nói đến chữ viết bằng bút lông.
Tờ thứ nhất, nhìn đến là thảm.
Cô nhìn cái hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, thật đến tan nát tim gan vì chúng. Ai đã viết mấy cái chữ xấu xí này thế? Xấu không nói làm gì, lại còn to nữa. Bởi không quen dùng bút nên nét viết quá thô, chữ to kinh khủng
Thế này phí giấy quá, lại còn chậm nữa.
Cô nhìn nhìn cái người đang gọt gọt cành liễu, Nhiễm Phi Trạch. Tên này ra ngoài gánh nước, quay về thấy cô đang viết chữ liền quay đi luôn, chẳng lẽ đàn bà con gái viết chữ đáng sợ thế cơ à?
Haizzz, Tô Tiểu Bồi quay lại nhìn chữ mình viết, không những viết chậm mà còn dễ bị nhìn thấy nữa.
Thế này không được rồi. Mấy thứ ghi lại này đều là chuyện riêng tư, cần phải bí mật. Nhưng cô viết như thế này thì giấu nổi ai.
Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, thử vài chữ lên trên trang giấy hỏng kia, hài lòng, quyết định viết hẳn bằng tiếng anh.
Vừa giữ bí mật tốt, nhìn không xấu như chữ Hán mà còn viết được nhanh.
Tô Tiểu Bồi vứt tờ giấy hỏng kia sang một bên, lấy tờ mới viết lại từ đầu. Viết rồi viết, cuối cùng cũng quen tay, cô còn tìm được hẳn cách cầm bút rất thoải mái nữa, viết nhanh hơn hẳn. Tốc ký một hồi, ghi cũng được kha khá, quay đầu lại cô mới phát hiện đã khá tối. Bên ngoài đã chẳng còn người uống rượu nữa, Nhiễm Phi Trạch đã gọt xong cành cây, đang ngồi ngẩn ở ngoài cửa.
“Tráng sĩ?” Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng lưng lên, gọi anh ta.
“Cô nương xong việc rồi ư?” Nhiễm Phi Trạch quay đầu nhìn, thấy Tô Tiểu Bồi đứng lên bèn đi vào phòng.
“Ta thắp đèn làm tráng sĩ không ngủ được sao?” Tô Tiểu Bồi có ý xin lỗi “Ta không nghĩ đã muộn thế, ta xong rồi, tráng sĩ vào nghỉ đi.”
Nhiễm Phi Trạch đưa mấy đoạn cành liệu cắt gọt tử tế cho Tô Tiểu Bồi, cô vội vàng nhận lấy. Đây chính là bàn chải đánh răng của cô đấy. Nhiễm Phi Trạch còn giúp cô làm cái này, người đâu mà tốt thế.
Cô vui mừng nhận lấy, muốn cảm ơn,nhưng lại nghe thấy Nhiễm Phi Trạch khẽ hắng giọng nên ngẩng đầu. Nhiễm Phi Trạch đang có điều muốn nói.
“Tư thế của cô nương không hay lắm,ta không tiện nhìn. Người khác thấy cũng không phải chuyện tốt, lần sau cô nương đừng nên như vậy.”
Hả? Tô Tiểu Bồi ngẩn ngơ
Tư thế không hay lắm?
Cô đã làm gì? Không có ghế, đành bò trên giường viết viết thôi.
Đợi tí, bò à…
Mặt Tô Tiểu Bồi chợt đỏ bừng lên, ôi trời ơi, nằm bò thì làm sao. Nằm bò cũng là chuyện rất bình thường chính đáng ngây thơ không vấn đề gì mà.
Hóa ra anh ta cứ ngẩn ngơ ngoài cửa là vì nhìn tư thế cô không được nhã nhặn à?
“Tạ ơn tráng sĩ đã chỉ giáo.” Tô Tiểu Bồi nghiến răng nghiến lợi đáp lời. Không lẩn quẩn ở đây mãi được rồi, cô đi tìm “thuốc đánh răng”, sau đó cầm lấy cành cây đi ra ngoài đánh răng.
“Hừ, đồ háo sắc, háo….” Vừa đánh răng vừa nhổ bọt cô vừa nguyền rủa Nhiễm Phi Trạch.
Được rồi, anh ta cũng không nói sai, là có lòng tốt nhắc nhở cô đấy chứ, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn nhịn không nổi mắng mỏ “Đồ háo sắc, háo sắc”
Nếu không phải tại không có bàn sao cô phải nằm bò ra như thế chứ. Nằm thế cũng mệt lắm có biết không?
Tô Tiểu Bồi vừa nghĩ đến là lại đỏ mặt. Cô vốn ngay thẳng trong sạch, không thể để anh ta làm vặn vẹo đi được. Chẳng có việc gì lại nghĩ ngợi bậy bạ lung tung.
Đúng, không được nghĩ linh tinh, đều tại anh ta hết.
Tô Tiểu Bồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô ngậm cành cây chạy vọt vào trong phòng, nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đang tiện tay xem xét tờ giấy “đại thư pháp” cô đã vứt đi, trên miệng còn nở một nụ cười bí hiểm.
Tô Tiểu Bồi bước vội đến, cướp lấy tờ giấy từ tay anh ta.
Nhiễm Phi Trạch nghiêm chỉnh nói “Cô nương viết xong cần thu dọn gọn lại, lần sau chớ có như vậy nữa.”
Tô Tiểu Bồi đỏ mặt, suýt chút nữa thì làm rơi luôn cả cành cây đánh răng. Cô trầm mặc thu dọn mấy thứ bút mực lại , đặt ở góc phòng. Sau đó lại quay ra ngoài đánh răng tiếp.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại nói “ Cônương miệng ngậm cành cây thì đừng chạy lung tung như thế, sẽ không đoan chính lắm, nhìn rất thất lễ , cô nương lần sau chớ có như vậy nữa.”
Tô Tiểu Bồi lảo đảo, suýt chút thì làm rơi cả cành cây. Cái người này, cố ý làm cô nghẹn chết đúng không?
Tô Tiểu Bồi ôm mặt chạy đi đánh răng tiếp, không thèm quan tâm đến anh ta. Nhưng không biết có phải nghe nhầm hay không, cô như thể nghe thấy tiếng cười của Nhiễm Phi Trạch
Tô Tiểu Bồi quay lại thì Nhiễm PhiTrạch đã trải xong chỗ ngủ dưới đấy, cái túi khổng lồ của anh ta ngày nào cũng chắn ngang giường của Tiểu Bồi và chỗ nằm của Nhiễm Phi Trạch.
Tô Tiểu Bồi để đồ xuống, bước qua cái bao rồi ngồi lên giường.
Nhiễm Phi Trạch đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tô Tiểu Bồi tháo giày, cởi tất, chui vào trong chăn.
Sau đó nghe thấy tiếng gột rửa của Nhiễm Phi Trạch cô liền trùm chăn kín người, nhắm mắt định ngủ.
Qua một lúc, cô nghe thấy tiếng Nhiễm Phi Trạch quay lại, đóng cửa, bỏ đồ đạc xuống rồi cũng nằm lên tấm vải trải.
Căn phòng yên tĩnh lại, Tô Tiểu Bồi chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, chẳng bao lâu sau liền thấy buồn ngủ. Hôm qua ngủ ở nhà hương quan, giường khá dễ chịu nhưng cô lại thấy khó ngủ, cả đêm cứ trằn trọc lăn lộn trên giường, như thể không an tâm.
Chẳng bao lâu sau, cô ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.