Chương 25
Minh Nguyệt Thính Phong
20/11/2014
Tô Tiểu Bồi ngủ rất
say, lúc tỉnh dậy thấy vẫn còn mơ hồ, nhìn chằm chằm lên trần nhà, một
lúc sau mới nhận ra mình lại xuyên không rồi.
Ngoài cửa có tiếng gõ, Nhiễm Phi Trạch nhỏ giọng gọi “Cô nương, nên thức dậy rồi.”
Tô Tiểu Bồi đáp lại một tiếng, biết mặt trời đã lên, người trong quán rượu cũng đã bắt đầu thức giấc. Hậu viện tuy yên tĩnh nhưng cũng có người đi đi lại lại lấy củi hay đồ vật gì đó, cô ra rửa mặt mũi cũng không tiện. Tô Tiểu Bồi bò dậy, mặc đồ vào, lấy đồ rồi mở cửa, bên ngoài cửa có một xô nước và gáo. Xa xa, Nhiễm Phi Trạch đang bổ củi.
Sáng sớm tháng ba vẫn còn vấn vương chút hơi lạnh, ánh sáng rọi vào viện cũng không đem lại thêm chút ấm áp nào.
Tô Tiểu Bồi thu chân, ngồi xổm xuống đánh răng, nhìn trộm Nhiễm Phi Trạch, anh ta đang vất vả làm việc, bộ quần áo đơn bạc thấm đẫm mồ hôi, thấy Tô Tiểu Bồi nhìn mình nên anh ta cũng nhìn lại.
Tô Tiểu Bồi lúng túng quay đi chỗ khác, để anh ta nhìn cái lưng của mình. Chải răng có cái gì hay mà nhìn, tráng sĩ nói chải răng là bất nhã, thế không biết là phi lễ chớ nhìn à?
Tô Tiểu Bồi rửa ráy rồi đi nhà xí,nín thở một hơi dài rồi nhanh nhảu chạy luôn. Xuyên không có cái chỗ không chịu nổi chính là nhà vệ sinh. Tô Tiểu Bồi nhăn nhó mặt mũi, đột nhiên nhớ tới chuyện “bà dì” hàng tháng tới thăm thì phải làm thế nào? Cô đếm đếm ngày, có vẻ cũng sắp đến rồi, nhưng không biết thời gian bên này với bên kia có giống nhau không.
Cô rửa mặt rồi rửa tay, quay về phòng, Nhiễm Phi Trạch đang đứng ở cửa, cầm đồ ăn sáng. Chiếc bàn duy nhất trong phòng bày hai cái bát, một bát đựng cháo, một bát có bốn cái bánh bao chay và một ít thức ăn. Đó chính là bữa sáng của hai người họ.
Tô Tiểu Bồi thở ra một hơi, mấy thứ này đối với cái bụng đói của cô cũng không tồi. Như mọi khi cô ngồi trên giường ăn cháo với ít đồ ăn, rồi lại thêm một cái bánh bao.
Nhiễm Phi Trạch không khách khí ăn sạch mấy cái bánh bao còn lại mà không hề vội vàng, rất từ từ nhã nhặn .Tô Tiểu Bồi thấy cô có thể tồn tại tiếp ở cái thế gian này là nhờ sự lạc quan của Nhiễm Phi Trạch, trước nay chưa từng thể hiện chút khổ sở nào, điều này có sức ảnh hưởng rất lớn.
Ăn gần xong, Tô Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch hôm nay cô muốn đến nha môn để nói chuyện với tên phạm nhân La Bình. Cô còn nghĩ xong việc sẽ hỏi những gì như thế nào nếu Nhiễm Phi Trạch muốn biết.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch lại không hỏi gì, mà nói “Cô nương đi một mình không tiện lắm, đến nha môn tìm phạm nhân nói chuyện lại càng không hay.
Tô tiểu Bồi đang nghĩ xem nói gì để thuyết phục anh ta thì Nhiễm Phi Trạch đã tiếp lời “Đợi ta làm xong việc rồi sẽ đi cùng cô nương.”
Tô Tiểu Bồi nghe thế bèn gật đầu liên tục. Anh ta đi cùng thì tốt quá rồi, cô nói gì người khác cũng đâu có hiểu, anh ta có thể giúp cô bổ sung thêm thắt vài câu cho hợp lý hợp tình.
Sáng hôm đó Nhiễm Phi Trạch làm việc, Tô Tiểu Bồi ngồi xem xét nhật ký rồi sắp xếp lại những tư duy suy nghĩa của mình. Nhưng mấy tờ giấy đó xem mãi cũng nhàm, cô thu dọn chúng lại rồi ra vườn nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Hôm nay Nhiễm Phi Trạch phải cọ rửa vò rượu.
Vò rượu rỗng xếp đầy góc vườn, cái nào cũng cao đến eo Tô Tiểu Bồi, còn rõ sâu. Nhiễm Phi Trạch bày chúng ra giữa bườn, dội nước lên rồi cọ rửa. Tô Tiểu Bồi nhìn một hồi, thấy mình cũng có thể làm được bèn đi tới, muốn giúp một tay.
Nhiễm Phi Trach thấy cô đi tới, vốn nghĩ cô có chuyện gì muốn nói nên dừng tay lại nhìn.
Tô Tiểu Bồi bị anh ta nhìn đến phát ngại, muốn rút lại cái suy nghĩ kia. Nhưng rồi nghĩ lại, cô ăn không cơm của người ta, lại được người ta chăm sóc cẩn thận, giờ không cống hiến chút sức lực hèn mọn thì thật đáng xấu hổ. Nên mới vội xắn tay áo gọi một câu “Tráng sĩ, để ta giúp.”
Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy cô như thế bèn ngẩn ra “Cô nương, để lộ da thịt ra như thế không đoan chính…...”
Anh ta dừng lại dở chừng, Tô Tiểu Bồi đã suýt rớt hàm. Xắn tay áo là không đoan chính à?
“Thế, thế nữ tử không cần phải làm việc à?” Cô nhìn cánh tay với tay áo của mình, nhíu nhíu mày lại thả tay áo xuống.
Nhìn xem, rộng thế này thì làm việc thế nào nhỉ?
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, quay vào phòng rồi một lát sau lấy ra hai sợi dây gai. Anh ta ra hiệu Tô Tiểu Bồi giơ tay lên, sau đó buộc túm tay áo của cô lại.
“Khi các cô nương làm việc bên ngoài, nếu như không có người khác đều sẽ làm thế này. Nếu có người khác thì phải để buông tay áo như thường. Nơi hậu viện này thường xuyên có người ra kẻ vào, cô nương để lộ cánh tay như thế không hay.”
“Ồ.” Tô Tiểu Bồi thở dài, túm tay lại như thế này cũng đâu thuận tiện. Nhưng rồi nghĩ lại, nhập gia phải tùy tục thôi, cô cũng không muốn bị người ta xem như kẻ làm suy đồi văn hóa.
Tô Tiểu Bồi học Nhiễm Phi Trạch cầm miếng giẻ chà lau vò rượu. Phải rửa sạch bên trong vò rượu, những bụi bẩn bám bên ngoài cũng phải lau sạch sẽ. Nhiễm Phi Trạch khỏe, một tay cầm vò rượu dội nước qua rửa sạch rồi đem phơi bên ngoài. Tô Tiểu Bồi không đủ sức nên chỉ còn cách dồn sức đẩy đẩy. Thế nên nước đổ ra hết thì vò cũng dính đầy bình, cô lại phải lau rửa một lần nữa. Nhiễm Phi Trạch lau được bốn vò thì cô mới làm đươc một cái.
Nhiễm Phi Trạch cũng không quan tâm đến, để mặc cho cô nghịch. Tô Tiểu Bồi lau lau chà cha, nghĩ bụng tiền bánh bao cũng thật khó kiếm.
Cô bắt đầu cái thứ hai. Đổ nước vào bình, cọ rửa sạch bên trong rồi lại đổ nước đi, lau lại bên ngoài một lần nữa. Vốn dĩ rất thuận lợi thì lần đổ nước ra ngoài bị trượt tay, chẳng may chỗ đó lại có một hòn đá nên cô nghe thấy “choang” một tiếng, làm cô sợ hết hồn.
Vội vội vàng vàng kiểm tra lại bình rượu, thôi xong đời cô rồi, có một vết nứt, nứt rồi! Thế thì sắp vỡ mất còn gì. Chất lượng sao mà rởm quá vậy.
Tô Tiểu Bồi khóc than “Chắc là không phải đền chứ?”
Nhiễm Phi Trạch cầm vò rượu lên xem,không nói tiếng nào lau sạch sẽ rồi đặt ở chỗ đám vò đã rửa sạch.
Tô Tiểu Bồi há miệng, vốn chỉ nghĩ là mình mình bụng dạ đen tối, Nhiễm Phi Trạch đã không đợi cô lên tiếng mà nói luôn “Có khi là ông chủ tự làm nứt đấy, ai mà biết được.”
Tô Tiểu Bồi ngơ luôn? Thế cũng được à?
Cô nhanh nhẹn thu tay về, không chỉ chỏ lung tung nữa. Lại quay sang nhìn trái ngó phải, không có ai ra ai vào, nên chẳng ai nhìn thấy.
“Tráng sĩ thật sáng suốt”
Không phải là cô vô lại mà là nếu đang ở hiện đại, cô mà làm vỡ, làm hỏng đồ của người ta nhất định cô sẽ đền, nhưng mà hiện giờ không xu dính túi, chịu trách nhiệm thế nào? Hơn nữa, ông chủ Tống kia keo kiệt bủn xỉn, đến cái bàn cũng không cho bọn họ, Nhiễm Phi Trạch đã khổ sở bao hôm cũng chẳng cho lấy một đồng tiền công, chỉ cho ít cháo, mấy cái bánh bao chay với chút mọn thức ăn, thật là đồ vắt cổ chày ra nước.
Ai dà, cứ nghĩ như thế cô thấy thoải mái nhiều rồi.
“Cô nương qua bên kia ngồi đi.” Nhiễm Phi Trạch chưa lấy lại giẻ trên tay cô đã đuổi người rồi. Tô Tiểu Bồi bĩu môi, ngồi xuống đống củi bên cạnh, biết nỗ lực làm việc của mình phí công vô ích rồi.
“Ta thật sự muốn giúp mà” Cô muốn giải thích cho bản thân mình một chút, cô đâu phải ngứa tay gây chuyện đâu, ban nãy còn lau được một vò rồi.
“À, cô nương có lòng tốt, ta hiểu mà.” Cái giọng không có chút thành ý nào.
Tô Tiểu Bồi ngồi ôm gối, thở dài.
“Cô nương đừng lo, chuyện bình rượu kia, ông chủ Tống cho dù có phát hiện cũng không bắt đền đâu.”
“Thật sao?” Cũng đúng. Anh ta đâu có tiền, có muốn đền tiền cũng không được. Nhưng có sợ người ta đuổi thẳng cổ, hoặc cắt hẳn ngày ba bữa cơm của bọn họ.
“Ồ, cô nương yên tâm. Ta chẳng có thứ gì đáng giá, cho dù có đòi thường thì cũng có cô nương đền, ông ta không dám đâu”
Đạch, cái thái độ quái gì đây. Làm sao mà lại không dám bắt cô đền.
“Cô nương chân tay yếu đuối, chẳng thể làm được việc gì, ông chủ Tống giữ cô lại thì coi như làm ăn lỗ vốn. Nếu giữ lại làm thế thiếp thì cô nương lại lai lịch không rõ ràng, tuổi tác đã nhiều, không có tiền không có tóc tai gì thì làm sao ông ta dám giữ.”
Nghe xem, cái kiểu nói năng gì đây? Cũng không cần phải phân tích tỷ mỷ đến thế chứ. Hơn nữa cô không phải không có tóc, mà là nó ngắn thôi.
Tô Tiểu Bồi sờ sờ đầu, không hài lòng.
“Hơn nữa tên cô nương, Tiểu Bồi. Người ta làm ăn làm sao dám nuôi người có cái tên này.”
“Tráng sĩ!” Anh ta còn chưa nói xong à?
Tô Tiểu Bồi ngẩng mặt lên “Tráng sĩ không biết đó thôi, Tiểu Bồi là cái tên hay. Là mẹ ta….à mẫu thân khi sinh ra ra, phụ thân ta đã đọc được một câu chuyện, gọi là Hoa Tiên Tử. Trong đó có một nhân vật nữ tên là Tiểu Bồi. Tiểu Bồi cô nương ấy đi khắp thiên hạ tìm một loại hoa thần Thất Sắc. Cô nương ấy rất dũng cảm, cũng rất lương thiện, cuối cũng cũng đã tìm ra loài hoa hạnh phúc ấy. Câu chuyện ấy vốn để cho trẻ con xem, nhưng phụ thân ta rất thích. Ông nói, đời người dài như thế, mấy chục năm liền, làm gì có chuyện trăm sự đều thuận lợi dễ dàng, nên ông hy vọng ta luôn mạnh khỏe vui vẻ giống như cô nương Tiểu Bồi kia. Không dám mong mọi sự đều suôn sẻ mà chỉ mong có thể vượt qua gian khó, tìm được hạnh phúc . Thế nên ta mới tên là Tiểu Bồi.”
Tô Tiểu Bồi nhắc đến cha mình lại thấy buồn rầu. Liệu cha cô có biết, con gái ông thực sự không dễ dàng thuận lợi chút nào, nhưng cô sẽ cố gắng nỗ lực, dũng cảm đối mặt với tất cả.
Cô chớp chớp, muốn làm khô đi chút ẩm ướt nơi đáy mắt. “Mẫu thân ta không thích cái tên này, bà muốn đặt tên ta là Nhã, Tô Nhã, nói con gái tên như thế rất hay, nhưng cha ta kiên trì đặt là Tô Tiểu Bồi. Họ tranh cãi nhiều lần, cuối cùng là cha ta thắng.”
Cô hít sau một hơi, quay sang thấy Nhiễm Phi Trạch đang nhìn thẳng vào mình nên định thần lại, nói “Ý ta là phụ thân ta thắng cuộc. Chúng ta nơi đó đều gọi là cha, mẹ.”
“Ta hiểu.” Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu “Cô nương nói như thế ta vẫn hiểu. Nhưng trước mặt người ngoài vẫn cần chú ý một chút.”
“Biết rồi” Tô Tiểu Bồi ngượng ngùng. Cô hứa là sẽ sửa chữa mà. Cô biết Nhiễm Phi Trạch càu nhàu thế cũng là muốn tốt cho cô. Đang muốn nói đôi câu đá lại, bên ngoài bỗng có tiếng gọi “Tráng sĩ.”
Tiếng gọi này vừa dịu vừa êm, lại ngọt ngào thấm đượm tình cảm. Tô Tiểu Bồi quay đầu, nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi cầm theo giỏ trúc, cười cười đứng bên ngoài cửa.
Ồ, Tô Tiểu Bồi không phải người hay buôn chuyện nhưng nhìn thấy chuyện riêng tư của Nhiễm Phi Trạch liền thấy hấp dẫn không nhịn được rồi,
“Tráng sĩ.” Cô nương đó bước vào,cúi đầu chào Nhiễm Phi Trạch “Tráng sĩ quả nhiên ở đây, để thiếp tìm mãi.”
Tô Tiểu Bồi cuối cùng cũng biết cô nương trẻ tuổi phải làm thế nào rồi, thảo nào cô ôm quyền chào luôn khiến cho người khác ngạc nhiên trợn cả mắt.
Vị cô nương kia không hề thấy Tô Tiểu Bồi ngồi một bên mà chỉ nói chuyện với mỗi mình Nhiễm Phi Trạch “Lần trước tráng sĩ giúp đỡ thiếp còn chưa tạ ơn, thật cảm thấy khó nghĩ. Tráng sĩ lại không để lại tên họ, thiếp muốn tạ ơn cũng không biết tìm thế nào. May mà có duyên với tráng sĩ nên tìm được chàng. Thiếp không biết nên tạ ơn thế nào, chỉ biết nướng ít chân giò để tráng sĩ nhắm rượu.”\
Nàng ta vừa nói vừa đến gần, Nhiễm Phi Trạch lại thối lui hai bước, xua tay “Cô nương khách khí rồi, là ta tiện tay thôi, cô nương đừng quá câu nệ, không cần tạ ơn.”
Cô nương kia đỏ mặt, nhỏ giọng nói “Tráng sĩ đừng ghét bỏ, trừ đồ ăn thì thiếp cũng không biết nên làm gì nữa.” Nói rồi lại tiến tới hai bước, đưa giỏ trúc qua.
Nhiễm Phi Trạch lại lùi lại một bước lớn “Cô nương khách khí quá rồi. Ta chỉ là tiện tay giúp đỡ cô nương thôi, thật sự là không vất vả gì, cô nương xin đừng khách sáo quá. “
Một bước lớn của Nhiễm Phi Trạch suýt dẵm vào Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi giật nảy cả người, cuối cùng cũng bị cô nương kia nhìn thấy.
Nàng ta giật mình, chớp chớp mắt,
Tô Tiểu Bồi thấy Nhiễm Phi Trạch cố ý, cô đang trốn xem kịch hay thì anh ta lại lôi cô ra. Cô chỉ cười cười một cái thể hiện ý vô tội với cái cô nương rõ ràng đang tới tỏ tình kia.
“Cô nương, chân giò này sợ rằng ta không nhận được.” Nhiễm Phi Trạch tiếp tục tránh đồ ăn dâng tới tận miệng, còn quay lại nhìn Tô Tiểu Bồi “Chúng ta ăn chay.”
Cái gì? Ai ăn chay?
Tô Tiểu Bồi thở dài, biết rằng Nhiễm Phi Trạch thật lòng không nhận lễ vật. Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt. Cô dù có đền người ta cũng không dám nhận, còn anh ta, người ta mang đến tận cửa cũng từ chối. Tô Tiểu Bồi hắng giọng, người ta giúp đỡ cô, nên hồi đáp rồi.
“Cũng không nhắm rượu.” Cô nói lớn
Ngoài cửa có tiếng gõ, Nhiễm Phi Trạch nhỏ giọng gọi “Cô nương, nên thức dậy rồi.”
Tô Tiểu Bồi đáp lại một tiếng, biết mặt trời đã lên, người trong quán rượu cũng đã bắt đầu thức giấc. Hậu viện tuy yên tĩnh nhưng cũng có người đi đi lại lại lấy củi hay đồ vật gì đó, cô ra rửa mặt mũi cũng không tiện. Tô Tiểu Bồi bò dậy, mặc đồ vào, lấy đồ rồi mở cửa, bên ngoài cửa có một xô nước và gáo. Xa xa, Nhiễm Phi Trạch đang bổ củi.
Sáng sớm tháng ba vẫn còn vấn vương chút hơi lạnh, ánh sáng rọi vào viện cũng không đem lại thêm chút ấm áp nào.
Tô Tiểu Bồi thu chân, ngồi xổm xuống đánh răng, nhìn trộm Nhiễm Phi Trạch, anh ta đang vất vả làm việc, bộ quần áo đơn bạc thấm đẫm mồ hôi, thấy Tô Tiểu Bồi nhìn mình nên anh ta cũng nhìn lại.
Tô Tiểu Bồi lúng túng quay đi chỗ khác, để anh ta nhìn cái lưng của mình. Chải răng có cái gì hay mà nhìn, tráng sĩ nói chải răng là bất nhã, thế không biết là phi lễ chớ nhìn à?
Tô Tiểu Bồi rửa ráy rồi đi nhà xí,nín thở một hơi dài rồi nhanh nhảu chạy luôn. Xuyên không có cái chỗ không chịu nổi chính là nhà vệ sinh. Tô Tiểu Bồi nhăn nhó mặt mũi, đột nhiên nhớ tới chuyện “bà dì” hàng tháng tới thăm thì phải làm thế nào? Cô đếm đếm ngày, có vẻ cũng sắp đến rồi, nhưng không biết thời gian bên này với bên kia có giống nhau không.
Cô rửa mặt rồi rửa tay, quay về phòng, Nhiễm Phi Trạch đang đứng ở cửa, cầm đồ ăn sáng. Chiếc bàn duy nhất trong phòng bày hai cái bát, một bát đựng cháo, một bát có bốn cái bánh bao chay và một ít thức ăn. Đó chính là bữa sáng của hai người họ.
Tô Tiểu Bồi thở ra một hơi, mấy thứ này đối với cái bụng đói của cô cũng không tồi. Như mọi khi cô ngồi trên giường ăn cháo với ít đồ ăn, rồi lại thêm một cái bánh bao.
Nhiễm Phi Trạch không khách khí ăn sạch mấy cái bánh bao còn lại mà không hề vội vàng, rất từ từ nhã nhặn .Tô Tiểu Bồi thấy cô có thể tồn tại tiếp ở cái thế gian này là nhờ sự lạc quan của Nhiễm Phi Trạch, trước nay chưa từng thể hiện chút khổ sở nào, điều này có sức ảnh hưởng rất lớn.
Ăn gần xong, Tô Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch hôm nay cô muốn đến nha môn để nói chuyện với tên phạm nhân La Bình. Cô còn nghĩ xong việc sẽ hỏi những gì như thế nào nếu Nhiễm Phi Trạch muốn biết.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch lại không hỏi gì, mà nói “Cô nương đi một mình không tiện lắm, đến nha môn tìm phạm nhân nói chuyện lại càng không hay.
Tô tiểu Bồi đang nghĩ xem nói gì để thuyết phục anh ta thì Nhiễm Phi Trạch đã tiếp lời “Đợi ta làm xong việc rồi sẽ đi cùng cô nương.”
Tô Tiểu Bồi nghe thế bèn gật đầu liên tục. Anh ta đi cùng thì tốt quá rồi, cô nói gì người khác cũng đâu có hiểu, anh ta có thể giúp cô bổ sung thêm thắt vài câu cho hợp lý hợp tình.
Sáng hôm đó Nhiễm Phi Trạch làm việc, Tô Tiểu Bồi ngồi xem xét nhật ký rồi sắp xếp lại những tư duy suy nghĩa của mình. Nhưng mấy tờ giấy đó xem mãi cũng nhàm, cô thu dọn chúng lại rồi ra vườn nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Hôm nay Nhiễm Phi Trạch phải cọ rửa vò rượu.
Vò rượu rỗng xếp đầy góc vườn, cái nào cũng cao đến eo Tô Tiểu Bồi, còn rõ sâu. Nhiễm Phi Trạch bày chúng ra giữa bườn, dội nước lên rồi cọ rửa. Tô Tiểu Bồi nhìn một hồi, thấy mình cũng có thể làm được bèn đi tới, muốn giúp một tay.
Nhiễm Phi Trach thấy cô đi tới, vốn nghĩ cô có chuyện gì muốn nói nên dừng tay lại nhìn.
Tô Tiểu Bồi bị anh ta nhìn đến phát ngại, muốn rút lại cái suy nghĩ kia. Nhưng rồi nghĩ lại, cô ăn không cơm của người ta, lại được người ta chăm sóc cẩn thận, giờ không cống hiến chút sức lực hèn mọn thì thật đáng xấu hổ. Nên mới vội xắn tay áo gọi một câu “Tráng sĩ, để ta giúp.”
Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy cô như thế bèn ngẩn ra “Cô nương, để lộ da thịt ra như thế không đoan chính…...”
Anh ta dừng lại dở chừng, Tô Tiểu Bồi đã suýt rớt hàm. Xắn tay áo là không đoan chính à?
“Thế, thế nữ tử không cần phải làm việc à?” Cô nhìn cánh tay với tay áo của mình, nhíu nhíu mày lại thả tay áo xuống.
Nhìn xem, rộng thế này thì làm việc thế nào nhỉ?
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, quay vào phòng rồi một lát sau lấy ra hai sợi dây gai. Anh ta ra hiệu Tô Tiểu Bồi giơ tay lên, sau đó buộc túm tay áo của cô lại.
“Khi các cô nương làm việc bên ngoài, nếu như không có người khác đều sẽ làm thế này. Nếu có người khác thì phải để buông tay áo như thường. Nơi hậu viện này thường xuyên có người ra kẻ vào, cô nương để lộ cánh tay như thế không hay.”
“Ồ.” Tô Tiểu Bồi thở dài, túm tay lại như thế này cũng đâu thuận tiện. Nhưng rồi nghĩ lại, nhập gia phải tùy tục thôi, cô cũng không muốn bị người ta xem như kẻ làm suy đồi văn hóa.
Tô Tiểu Bồi học Nhiễm Phi Trạch cầm miếng giẻ chà lau vò rượu. Phải rửa sạch bên trong vò rượu, những bụi bẩn bám bên ngoài cũng phải lau sạch sẽ. Nhiễm Phi Trạch khỏe, một tay cầm vò rượu dội nước qua rửa sạch rồi đem phơi bên ngoài. Tô Tiểu Bồi không đủ sức nên chỉ còn cách dồn sức đẩy đẩy. Thế nên nước đổ ra hết thì vò cũng dính đầy bình, cô lại phải lau rửa một lần nữa. Nhiễm Phi Trạch lau được bốn vò thì cô mới làm đươc một cái.
Nhiễm Phi Trạch cũng không quan tâm đến, để mặc cho cô nghịch. Tô Tiểu Bồi lau lau chà cha, nghĩ bụng tiền bánh bao cũng thật khó kiếm.
Cô bắt đầu cái thứ hai. Đổ nước vào bình, cọ rửa sạch bên trong rồi lại đổ nước đi, lau lại bên ngoài một lần nữa. Vốn dĩ rất thuận lợi thì lần đổ nước ra ngoài bị trượt tay, chẳng may chỗ đó lại có một hòn đá nên cô nghe thấy “choang” một tiếng, làm cô sợ hết hồn.
Vội vội vàng vàng kiểm tra lại bình rượu, thôi xong đời cô rồi, có một vết nứt, nứt rồi! Thế thì sắp vỡ mất còn gì. Chất lượng sao mà rởm quá vậy.
Tô Tiểu Bồi khóc than “Chắc là không phải đền chứ?”
Nhiễm Phi Trạch cầm vò rượu lên xem,không nói tiếng nào lau sạch sẽ rồi đặt ở chỗ đám vò đã rửa sạch.
Tô Tiểu Bồi há miệng, vốn chỉ nghĩ là mình mình bụng dạ đen tối, Nhiễm Phi Trạch đã không đợi cô lên tiếng mà nói luôn “Có khi là ông chủ tự làm nứt đấy, ai mà biết được.”
Tô Tiểu Bồi ngơ luôn? Thế cũng được à?
Cô nhanh nhẹn thu tay về, không chỉ chỏ lung tung nữa. Lại quay sang nhìn trái ngó phải, không có ai ra ai vào, nên chẳng ai nhìn thấy.
“Tráng sĩ thật sáng suốt”
Không phải là cô vô lại mà là nếu đang ở hiện đại, cô mà làm vỡ, làm hỏng đồ của người ta nhất định cô sẽ đền, nhưng mà hiện giờ không xu dính túi, chịu trách nhiệm thế nào? Hơn nữa, ông chủ Tống kia keo kiệt bủn xỉn, đến cái bàn cũng không cho bọn họ, Nhiễm Phi Trạch đã khổ sở bao hôm cũng chẳng cho lấy một đồng tiền công, chỉ cho ít cháo, mấy cái bánh bao chay với chút mọn thức ăn, thật là đồ vắt cổ chày ra nước.
Ai dà, cứ nghĩ như thế cô thấy thoải mái nhiều rồi.
“Cô nương qua bên kia ngồi đi.” Nhiễm Phi Trạch chưa lấy lại giẻ trên tay cô đã đuổi người rồi. Tô Tiểu Bồi bĩu môi, ngồi xuống đống củi bên cạnh, biết nỗ lực làm việc của mình phí công vô ích rồi.
“Ta thật sự muốn giúp mà” Cô muốn giải thích cho bản thân mình một chút, cô đâu phải ngứa tay gây chuyện đâu, ban nãy còn lau được một vò rồi.
“À, cô nương có lòng tốt, ta hiểu mà.” Cái giọng không có chút thành ý nào.
Tô Tiểu Bồi ngồi ôm gối, thở dài.
“Cô nương đừng lo, chuyện bình rượu kia, ông chủ Tống cho dù có phát hiện cũng không bắt đền đâu.”
“Thật sao?” Cũng đúng. Anh ta đâu có tiền, có muốn đền tiền cũng không được. Nhưng có sợ người ta đuổi thẳng cổ, hoặc cắt hẳn ngày ba bữa cơm của bọn họ.
“Ồ, cô nương yên tâm. Ta chẳng có thứ gì đáng giá, cho dù có đòi thường thì cũng có cô nương đền, ông ta không dám đâu”
Đạch, cái thái độ quái gì đây. Làm sao mà lại không dám bắt cô đền.
“Cô nương chân tay yếu đuối, chẳng thể làm được việc gì, ông chủ Tống giữ cô lại thì coi như làm ăn lỗ vốn. Nếu giữ lại làm thế thiếp thì cô nương lại lai lịch không rõ ràng, tuổi tác đã nhiều, không có tiền không có tóc tai gì thì làm sao ông ta dám giữ.”
Nghe xem, cái kiểu nói năng gì đây? Cũng không cần phải phân tích tỷ mỷ đến thế chứ. Hơn nữa cô không phải không có tóc, mà là nó ngắn thôi.
Tô Tiểu Bồi sờ sờ đầu, không hài lòng.
“Hơn nữa tên cô nương, Tiểu Bồi. Người ta làm ăn làm sao dám nuôi người có cái tên này.”
“Tráng sĩ!” Anh ta còn chưa nói xong à?
Tô Tiểu Bồi ngẩng mặt lên “Tráng sĩ không biết đó thôi, Tiểu Bồi là cái tên hay. Là mẹ ta….à mẫu thân khi sinh ra ra, phụ thân ta đã đọc được một câu chuyện, gọi là Hoa Tiên Tử. Trong đó có một nhân vật nữ tên là Tiểu Bồi. Tiểu Bồi cô nương ấy đi khắp thiên hạ tìm một loại hoa thần Thất Sắc. Cô nương ấy rất dũng cảm, cũng rất lương thiện, cuối cũng cũng đã tìm ra loài hoa hạnh phúc ấy. Câu chuyện ấy vốn để cho trẻ con xem, nhưng phụ thân ta rất thích. Ông nói, đời người dài như thế, mấy chục năm liền, làm gì có chuyện trăm sự đều thuận lợi dễ dàng, nên ông hy vọng ta luôn mạnh khỏe vui vẻ giống như cô nương Tiểu Bồi kia. Không dám mong mọi sự đều suôn sẻ mà chỉ mong có thể vượt qua gian khó, tìm được hạnh phúc . Thế nên ta mới tên là Tiểu Bồi.”
Tô Tiểu Bồi nhắc đến cha mình lại thấy buồn rầu. Liệu cha cô có biết, con gái ông thực sự không dễ dàng thuận lợi chút nào, nhưng cô sẽ cố gắng nỗ lực, dũng cảm đối mặt với tất cả.
Cô chớp chớp, muốn làm khô đi chút ẩm ướt nơi đáy mắt. “Mẫu thân ta không thích cái tên này, bà muốn đặt tên ta là Nhã, Tô Nhã, nói con gái tên như thế rất hay, nhưng cha ta kiên trì đặt là Tô Tiểu Bồi. Họ tranh cãi nhiều lần, cuối cùng là cha ta thắng.”
Cô hít sau một hơi, quay sang thấy Nhiễm Phi Trạch đang nhìn thẳng vào mình nên định thần lại, nói “Ý ta là phụ thân ta thắng cuộc. Chúng ta nơi đó đều gọi là cha, mẹ.”
“Ta hiểu.” Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu “Cô nương nói như thế ta vẫn hiểu. Nhưng trước mặt người ngoài vẫn cần chú ý một chút.”
“Biết rồi” Tô Tiểu Bồi ngượng ngùng. Cô hứa là sẽ sửa chữa mà. Cô biết Nhiễm Phi Trạch càu nhàu thế cũng là muốn tốt cho cô. Đang muốn nói đôi câu đá lại, bên ngoài bỗng có tiếng gọi “Tráng sĩ.”
Tiếng gọi này vừa dịu vừa êm, lại ngọt ngào thấm đượm tình cảm. Tô Tiểu Bồi quay đầu, nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi cầm theo giỏ trúc, cười cười đứng bên ngoài cửa.
Ồ, Tô Tiểu Bồi không phải người hay buôn chuyện nhưng nhìn thấy chuyện riêng tư của Nhiễm Phi Trạch liền thấy hấp dẫn không nhịn được rồi,
“Tráng sĩ.” Cô nương đó bước vào,cúi đầu chào Nhiễm Phi Trạch “Tráng sĩ quả nhiên ở đây, để thiếp tìm mãi.”
Tô Tiểu Bồi cuối cùng cũng biết cô nương trẻ tuổi phải làm thế nào rồi, thảo nào cô ôm quyền chào luôn khiến cho người khác ngạc nhiên trợn cả mắt.
Vị cô nương kia không hề thấy Tô Tiểu Bồi ngồi một bên mà chỉ nói chuyện với mỗi mình Nhiễm Phi Trạch “Lần trước tráng sĩ giúp đỡ thiếp còn chưa tạ ơn, thật cảm thấy khó nghĩ. Tráng sĩ lại không để lại tên họ, thiếp muốn tạ ơn cũng không biết tìm thế nào. May mà có duyên với tráng sĩ nên tìm được chàng. Thiếp không biết nên tạ ơn thế nào, chỉ biết nướng ít chân giò để tráng sĩ nhắm rượu.”\
Nàng ta vừa nói vừa đến gần, Nhiễm Phi Trạch lại thối lui hai bước, xua tay “Cô nương khách khí rồi, là ta tiện tay thôi, cô nương đừng quá câu nệ, không cần tạ ơn.”
Cô nương kia đỏ mặt, nhỏ giọng nói “Tráng sĩ đừng ghét bỏ, trừ đồ ăn thì thiếp cũng không biết nên làm gì nữa.” Nói rồi lại tiến tới hai bước, đưa giỏ trúc qua.
Nhiễm Phi Trạch lại lùi lại một bước lớn “Cô nương khách khí quá rồi. Ta chỉ là tiện tay giúp đỡ cô nương thôi, thật sự là không vất vả gì, cô nương xin đừng khách sáo quá. “
Một bước lớn của Nhiễm Phi Trạch suýt dẵm vào Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi giật nảy cả người, cuối cùng cũng bị cô nương kia nhìn thấy.
Nàng ta giật mình, chớp chớp mắt,
Tô Tiểu Bồi thấy Nhiễm Phi Trạch cố ý, cô đang trốn xem kịch hay thì anh ta lại lôi cô ra. Cô chỉ cười cười một cái thể hiện ý vô tội với cái cô nương rõ ràng đang tới tỏ tình kia.
“Cô nương, chân giò này sợ rằng ta không nhận được.” Nhiễm Phi Trạch tiếp tục tránh đồ ăn dâng tới tận miệng, còn quay lại nhìn Tô Tiểu Bồi “Chúng ta ăn chay.”
Cái gì? Ai ăn chay?
Tô Tiểu Bồi thở dài, biết rằng Nhiễm Phi Trạch thật lòng không nhận lễ vật. Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt. Cô dù có đền người ta cũng không dám nhận, còn anh ta, người ta mang đến tận cửa cũng từ chối. Tô Tiểu Bồi hắng giọng, người ta giúp đỡ cô, nên hồi đáp rồi.
“Cũng không nhắm rượu.” Cô nói lớn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.