Chương 6: Mục đích
Tr Kh Linh
13/07/2024
Trong khi học, Chí Thiên không ngừng nghĩ tới người trong giấc mơ của mình. Cậu luôn muốn gặp được người đó một lần duy nhất thôi. Người đó là ai mà lại gây cho cậu sự nhớ nhung như vậy?
Cậu thực sự thấy khó hiểu và cần giải đáp, cậu không thể tập trung học được nữa. Chí Thiên đứng dậy và đi xuống nhà. Bố mẹ cậu đang xem ti vi ở dưới phòng khách. Cậu đi tới và ngồi ghế cạnh bố mẹ.
“Bố, mẹ!”
“Hai người có gì giấu con không?” Chí Thiên nghiêm túc
Sắc mặt ba mẹ cậu có chút hoảng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hết mức.
“S..sao vậy con? Làm gì có chuyện gì đâu, bố nó nhỉ?” mẹ cậu ấp úng quay qua nhìn bố cậu
“À- ừ ừm làm gì có gì đâu con, con sao thế”
“Vậy cho con xem một vài bức ảnh hồi nhỏ của con đi” Chí Thiên nói
Bố mẹ cậu lập tức giật bắn người nhìn nhau, trong thâm tâm họ nghĩ rằng
“Có lẽ nào, thằng bé đã biết tất cả? Định đợi năm con trưởng thành chững chạc ta mới nói, mà một mình con đã biết tất cả ư? Không được, không được suy diễn. Mình phải bình tĩnh..”
Bố mẹ im lặng một hồi lâu, có vẻ Chí Thiên đã biết câu trả lời. Cậu đứng dậy và đi lên phòng, vừa đi cậu vừa nghĩ
“Nếu đã muốn giấu mình, vậy khi mình tự tìm ra đừng hòng trách mình”
Cậu đi vào phòng bố mẹ, lật tung hết mọi đồ đạc trong phòng bố mẹ lên. Cậu thấy có chiếc hộp được cất gọn gàng dưới ngăn bàn làm việc của bố mẹ, cậu liền mở ra xem. Chiếc hộp nhìn nom trông khá đẹp và được bảo quản tốt, bên ngoài có tên của cậu và dòng chữ bên cạnh đã bị xé đi khiến cậu càng thêm khả nghi. Cậu đang cố gắng mở chiếc hộp đó ra thì bố mẹ đi tới
“Con! Lập tức rời khỏi phòng ngay, con không được phép động vào bất cứ thứ gì ở đây, nếu không đừng trách ta ác” mẹ cậu tức giận
Vốn dĩ Chí Thiên thông minh từ nhỏ nên cậu nhất quyết không để cho qua chuyện này. Cậu bỏ chiếc hộp xuống và đi qua bố mẹ
“Nếu bố mẹ còn muốn giấu gì qua mắt con, thì giấu cho kĩ” cậu nói một câu rồi đi luôn
Bố mẹ cậu hơi hoảng.
Bước vào phòng mình, cậu gạt bỏ mọi suy nghĩ đó và chuẩn bị đồ đi đá bóng. Cậu ném đôi giày bố mẹ mới tặng vào góc phòng, mang một đôi khác đi. Trước khi bước ra cửa nhà, quản gia có nói với cậu
“Xin thất lễ! Cậu chủ, tôi đã theo gia đình và ông bà chủ từ khi tôi còn tuổi đôi mươi, đến nay tôi đã bốn mươi tuổi. Mọi chuyện, mọi điều tôi đều biết và luôn sát cánh bên ông bà chủ. Chuyện gì cũng có lí do, sự thật ẩn khuất nên tôi mong cậu chủ có thể bình tĩnh”
Nghe quản gia nói xong, cậu đứng im một lúc rồi quay mặt lại
“Cháu biết cháu cần làm gì, còn bác muốn giấu gì qua mắt cháu nữa ấy, bác cũng giấu cho kĩ vào” Chí Thiên khẳng định nói
Nói xong, ôm trong lòng cơn tức giận và cả đống câu hỏi. Cậu không thể nào không tự hỏi, tự giày vỏ bản thân. Khi đứng đợi đèn đỏ, có chiếc xe đen đến đỗ trước mặt cậu, người trên xe hạ kính xuống
“Oi, ông em! Anh Minh Long là captain của FC Đại Bàng Xanh đây, ông em đi cùng không?” Minh Long hỏi
“Tôi có chân, tôi đi được” Chí Thiên cứng rắn nói xong rồi chạy đến sân bóng
“Chà! Khá cứng nhỉ, đội mình lại được đón thêm một nhà vua rồi!” Minh Long nghĩ
Tới sân bóng, sân rất rộng và đẹp, mọi người đã đến và đang chuẩn bị để vào sân. Chí Thiên bước vào một chỗ ghế ngồi rồi đi giày của mình vào. Khi đang buộc dây giày, có một bàn tay đưa cho cậu chai nước. Chí Thiên ngẩng lên nhìn, không có ý định nhận nước từ người đối diện cậu.
“Gì? Nhìn gì? Nhận đi chứ! Đừng tưởng ai tôi cũng đưa nước cho như thế này”
“Cô là ai?” Chí Thiên hỏi
“Anh không biết tôi? Rõ ràng ở đây ai cũng biết tôi đó nha. Tôi tên là Đỗ Minh Lan, em gái anh Đỗ Minh Long đó. Gia đình tôi hơi bị giàu á nha, rất nhiều người thích tôi mà bị tôi từ chối ấy nha. Anh đừng tưởng tôi đưa nước cho anh là anh đang tưởng bở tôi thích anh. Chẳng qu-”
Chưa nói hết câu, Chí Thiên liền đi ra sân khởi động cùng mọi người.
“Người gì vậy?” Minh Lan nói lớn
“Em đi về đi, em cảm nhận được rằng ở đây không cần sự xuất hiện của em không? Đừng làm phiền mọi người” Minh Long nói và đẩy em gái ra khỏi sân bóng
“Mấy anh cứ chờ đó, mấy anh sẽ phải hối hận” Minh Lan vừa đi vừa nói lớn
Minh Long nhanh chóng vào sân và tập trung mọi người.
“Chào mọi người, như mọi người đã thấy hôm nay chúng ta có em lính mới, bé tuổi nhất ở đây. Tuy em sang năm mới đủ tuổi thi đấu nhưng được tôi đặc biệt mời vào đội ta để phát triển lối đá thêm thông minh và mạnh mẽ. Em tuy bé nhất và là lính mới nhưng tôi chắc chắn một điều rằng rất nhiều người ở đây cần học hỏi em. Giới thiệu bản thân đi em“.
“Chào tất cả các anh ạ, em tên Chu Chí Thiên, em không như lời anh Minh Long tung hô. Lối đá của em còn non kém, mong vào đội được các anh chiếu cố” nói xong cậu cúi đầu.
Mọi người ai nấy đều vui mừng và đón nhận sự xuất hiện của cậu. Chí Thiên cũng tạm gạt bỏ được buồn phiền trong lòng ra ngoài mà bắt tay bắt đầu một hành trình mới, hướng tới mục đích mới.
End chap.
Cậu thực sự thấy khó hiểu và cần giải đáp, cậu không thể tập trung học được nữa. Chí Thiên đứng dậy và đi xuống nhà. Bố mẹ cậu đang xem ti vi ở dưới phòng khách. Cậu đi tới và ngồi ghế cạnh bố mẹ.
“Bố, mẹ!”
“Hai người có gì giấu con không?” Chí Thiên nghiêm túc
Sắc mặt ba mẹ cậu có chút hoảng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hết mức.
“S..sao vậy con? Làm gì có chuyện gì đâu, bố nó nhỉ?” mẹ cậu ấp úng quay qua nhìn bố cậu
“À- ừ ừm làm gì có gì đâu con, con sao thế”
“Vậy cho con xem một vài bức ảnh hồi nhỏ của con đi” Chí Thiên nói
Bố mẹ cậu lập tức giật bắn người nhìn nhau, trong thâm tâm họ nghĩ rằng
“Có lẽ nào, thằng bé đã biết tất cả? Định đợi năm con trưởng thành chững chạc ta mới nói, mà một mình con đã biết tất cả ư? Không được, không được suy diễn. Mình phải bình tĩnh..”
Bố mẹ im lặng một hồi lâu, có vẻ Chí Thiên đã biết câu trả lời. Cậu đứng dậy và đi lên phòng, vừa đi cậu vừa nghĩ
“Nếu đã muốn giấu mình, vậy khi mình tự tìm ra đừng hòng trách mình”
Cậu đi vào phòng bố mẹ, lật tung hết mọi đồ đạc trong phòng bố mẹ lên. Cậu thấy có chiếc hộp được cất gọn gàng dưới ngăn bàn làm việc của bố mẹ, cậu liền mở ra xem. Chiếc hộp nhìn nom trông khá đẹp và được bảo quản tốt, bên ngoài có tên của cậu và dòng chữ bên cạnh đã bị xé đi khiến cậu càng thêm khả nghi. Cậu đang cố gắng mở chiếc hộp đó ra thì bố mẹ đi tới
“Con! Lập tức rời khỏi phòng ngay, con không được phép động vào bất cứ thứ gì ở đây, nếu không đừng trách ta ác” mẹ cậu tức giận
Vốn dĩ Chí Thiên thông minh từ nhỏ nên cậu nhất quyết không để cho qua chuyện này. Cậu bỏ chiếc hộp xuống và đi qua bố mẹ
“Nếu bố mẹ còn muốn giấu gì qua mắt con, thì giấu cho kĩ” cậu nói một câu rồi đi luôn
Bố mẹ cậu hơi hoảng.
Bước vào phòng mình, cậu gạt bỏ mọi suy nghĩ đó và chuẩn bị đồ đi đá bóng. Cậu ném đôi giày bố mẹ mới tặng vào góc phòng, mang một đôi khác đi. Trước khi bước ra cửa nhà, quản gia có nói với cậu
“Xin thất lễ! Cậu chủ, tôi đã theo gia đình và ông bà chủ từ khi tôi còn tuổi đôi mươi, đến nay tôi đã bốn mươi tuổi. Mọi chuyện, mọi điều tôi đều biết và luôn sát cánh bên ông bà chủ. Chuyện gì cũng có lí do, sự thật ẩn khuất nên tôi mong cậu chủ có thể bình tĩnh”
Nghe quản gia nói xong, cậu đứng im một lúc rồi quay mặt lại
“Cháu biết cháu cần làm gì, còn bác muốn giấu gì qua mắt cháu nữa ấy, bác cũng giấu cho kĩ vào” Chí Thiên khẳng định nói
Nói xong, ôm trong lòng cơn tức giận và cả đống câu hỏi. Cậu không thể nào không tự hỏi, tự giày vỏ bản thân. Khi đứng đợi đèn đỏ, có chiếc xe đen đến đỗ trước mặt cậu, người trên xe hạ kính xuống
“Oi, ông em! Anh Minh Long là captain của FC Đại Bàng Xanh đây, ông em đi cùng không?” Minh Long hỏi
“Tôi có chân, tôi đi được” Chí Thiên cứng rắn nói xong rồi chạy đến sân bóng
“Chà! Khá cứng nhỉ, đội mình lại được đón thêm một nhà vua rồi!” Minh Long nghĩ
Tới sân bóng, sân rất rộng và đẹp, mọi người đã đến và đang chuẩn bị để vào sân. Chí Thiên bước vào một chỗ ghế ngồi rồi đi giày của mình vào. Khi đang buộc dây giày, có một bàn tay đưa cho cậu chai nước. Chí Thiên ngẩng lên nhìn, không có ý định nhận nước từ người đối diện cậu.
“Gì? Nhìn gì? Nhận đi chứ! Đừng tưởng ai tôi cũng đưa nước cho như thế này”
“Cô là ai?” Chí Thiên hỏi
“Anh không biết tôi? Rõ ràng ở đây ai cũng biết tôi đó nha. Tôi tên là Đỗ Minh Lan, em gái anh Đỗ Minh Long đó. Gia đình tôi hơi bị giàu á nha, rất nhiều người thích tôi mà bị tôi từ chối ấy nha. Anh đừng tưởng tôi đưa nước cho anh là anh đang tưởng bở tôi thích anh. Chẳng qu-”
Chưa nói hết câu, Chí Thiên liền đi ra sân khởi động cùng mọi người.
“Người gì vậy?” Minh Lan nói lớn
“Em đi về đi, em cảm nhận được rằng ở đây không cần sự xuất hiện của em không? Đừng làm phiền mọi người” Minh Long nói và đẩy em gái ra khỏi sân bóng
“Mấy anh cứ chờ đó, mấy anh sẽ phải hối hận” Minh Lan vừa đi vừa nói lớn
Minh Long nhanh chóng vào sân và tập trung mọi người.
“Chào mọi người, như mọi người đã thấy hôm nay chúng ta có em lính mới, bé tuổi nhất ở đây. Tuy em sang năm mới đủ tuổi thi đấu nhưng được tôi đặc biệt mời vào đội ta để phát triển lối đá thêm thông minh và mạnh mẽ. Em tuy bé nhất và là lính mới nhưng tôi chắc chắn một điều rằng rất nhiều người ở đây cần học hỏi em. Giới thiệu bản thân đi em“.
“Chào tất cả các anh ạ, em tên Chu Chí Thiên, em không như lời anh Minh Long tung hô. Lối đá của em còn non kém, mong vào đội được các anh chiếu cố” nói xong cậu cúi đầu.
Mọi người ai nấy đều vui mừng và đón nhận sự xuất hiện của cậu. Chí Thiên cũng tạm gạt bỏ được buồn phiền trong lòng ra ngoài mà bắt tay bắt đầu một hành trình mới, hướng tới mục đích mới.
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.